Cuối cùng cũng gọi được taxi, Úc Thiên Phi mở cửa sau như thường lệ.
Nhan Noãn không để ý đến anh, tự mở cửa xe ở ghế phụ rồi ngồi vào. Úc Thiên Phi đứng tại chỗ ngây người vài giây, không nói lời nào lên xe.
Sau khi báo địa chỉ xong Nhan Noãn im thin thít, Úc Thiên Phi cũng không chủ động tiếp lời, dọc đường vô cùng yên tĩnh.
Ban đầu Nhan Noãn có hơi tức tối, chờ cơn tức này nguôi theo thời gian, cậu lại trở nên khó chịu.
Lucky dè dặt thò đầu ra khỏi túi áo của Nhan Noãn, dùng đôi mắt đen như mực im lặng nhìn cậu. Ánh mắt nó như có ma lực, Nhan Noãn như được nó dùng bàn tay dịu dàng trấn an, khi bình tĩnh lại thì càng đau lòng hơn.
Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng khảy bím tóc trên đầu Lucky, hưởng thụ cảm giác mềm ấm mượt mà của nó, định lấy chút an ủi.
Lucky ngẩng đầu lên, rất cố gắng liếm ngón tay cậu.
Bé cún thật ngoan, bé cún yêu cậu.
Khác hẳn với người ngồi ở ghế sau.
Sau khi xuống xe, hai người một trước một sau đi vào tiểu khu, Úc Thiên Phi thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, sau vài lần rốt cuộc chủ động mở miệng: "Cậu có cảm thấy dạo này nhiệt độ hạ rất thấp không? Trời vừa tối đã lạnh run."
Nhan Noãn cũng mặc kệ anh tìm chuyện để nói, chỉ bước nhanh hơn.
Úc Thiên Phi theo sát phía sau, còn nói thêm: "Là lúc nên đổi chăn dày một chút."
Nhan Noãn cúi đầu, thử lên tiếng. Nhưng âm thanh quá vô lực, gần như không thể thoát ra khỏi cổ họng cậu, ngay chính cậu cũng không nghe rõ.
Bị cậu phớt lờ liên tục, Úc Thiên Phi bất mãn oán giận: "Không đến mức này chứ, này là phớt lờ người ta hả?"
Anh nói không khỏi quá hời hợt.
Nhan Noãn ngạc nhiên nhìn Úc Thiên Phi, không biết nói gì cho phải.
Vậy mình phải biểu hiện thế nào mới xem là khéo léo đây?
Tôi thích cậu, nhưng cậu không có hứng thú với tôi, sau khi nghe tôi tâm sự lại khuyên tôi đừng nghĩ nhiều nhanh từ bỏ đi, cho nên tôi nhất định phải tiếp thu đề nghị, xem như không có chuyện gì xảy ra sao?
Xem ra Úc Thiên Phi không chỉ không có đầu óc, mà còn không có trái tim nữa.
Lòng Nhan Noãn đau xót. Cậu lắc đầu cười khẽ một tiếng, xoay người lên lầu.
"Chết tiệt, cậu làm gì thế." Úc Thiên Phi nhíu chặt mày, lời nói đầy ấm ức: "Có cần phải ấu trĩ thế không? Không phải tôi chỉ nói vài câu... Tôi biết cậu không thích nghe, nhưng... Có cần phải vậy không?"
Nhan Noãn chạy lên lầu như muốn thoát đi, dùng chìa khóa mở cửa nhà ra, đi vào trong. Nếu không phải biết Úc Thiên Phi cũng mang theo chìa khóa, cậu hận không thể lập tức đóng lại, khóa trái cửa.
Úc Thiên Phi đuổi theo: "Câu đây là vô cớ gây rối, xem tôi là cái gì hả?"
Nhan Noãn vẫn không trả lời gì, bước nhanh vào phòng, dùng sức đóng cửa lại.
Sau một tiếng "rầm" vang dội, cả thế giới cuối cùng đã yên tĩnh lại. Úc Thiên Phi không đuổi theo qua đây nữa.
Nhan Noãn thở phào một hơi thật dài, viền mắt không thể khống chế đã ươn ướt.
Chưa đến một tiếng trước, lòng cậu còn ôm hy vọng đẹp đẽ, đó là chuyện dũng cảm nhất mà cậu đã làm từ khi chào đời đến nay. Mà hiện tại, cậu chỉ cảm thấy ảo não, còn muốn cười bản thân quá ngây thơ buồn cười.
Bài học máu của Đường Giai Bách ở trước mắt, vậy mà cậu hoàn toàn không rút ra được, còn cho là giữa mình và Úc Thiên Phi khác biệt.
Cuối cùng hiện thực đã cảnh tỉnh cậu.
Từ khi nhận ra tim mình rung động, hơn mười năm trôi qua, đến giờ phút này, rốt cuộc được tính là cậu chính thức thất tình.
Úc Thiên Phi không yêu cậu, đó là lẽ đương nhiên đến nhường nào. Úc Thiên Phi không có nghĩa vụ phải đáp lại cậu, trước khi cậu lén bỏ ra tình cảm của mình cũng chưa từng hỏi ý kiến của Úc Thiên Phi.
Cậu đứng ngẩn ngơ hồi lâu vẫn không nhúc nhích, Lucky nhô đầu lên khỏi túi, còn phát ra tiếng gầm gừ, dường như muốn thu hút sự chú ý của cậu.
Nhan Noãn bế Lucky từ trong túi ra, đi tới giường, nghiêng người nằm xuống, để Lucky tựa vào lồng ngực mình.
Lucky lại không an phận. Nó kêu to gọi nhỏ dịch về phía trước, tiến đến trước mặt Nhan Noãn, vươn đầu lưỡi nhỏ mềm mại liếm gò má Nhan Noãn.
Nhan Noãn muốn khóc lại muốn cười.
Úc Thiên Phi, chó cũng có lương tâm hơn cậu. Cậu lại cho rằng đây là một câu chuyện có thể dễ dàng nói đi nói lại, cậu yêu đương ngần ấy lần đều vô ích, bị đá là đáng đời.
Nếu có thể dễ dàng quên được, sao cậu phải đau đớn nhớ nhung nhiều năm như vậy.
Dường như Lucky có thể hiểu tâm tình của cậu, cái mông nhỏ vẫn ngoáy liên tục, rồi lại vô cùng ngoan ngoãn, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm lên làn da cậu.
Một chiếc áo bông xứng chức.
"Hôm nay con ngủ với cha nha?" Nhan Noãn thì thầm với Lucky.
Lucky kề sát cằm cậu, định nằm sấp giữa cằm và xương quai xanh của cậu, cả người vì góc nằm này mà xiêu vẹo sắp ngã, Nhan Noãn không thể không duỗi tay đỡ nó.
"Nhưng nệm của con ở chỗ cậu ta." Nhan Noãn nói: "Làm sao bây giờ?"
Đương nhiên Lucky không thể nào trả lời câu hỏi này.
"Vậy cũng không cần nệm." Nhan Noãn tự hỏi tự trả lời: "Cha tìm cho con bộ quần áo, làm cái đệm lót.
...
Nệm ngủ củ Lucky dễ giải quyết, nhưng Nhan Noãn không thể nào cứ tránh trong phòng không ra ngoài. Cậu thích sạch sẽ, không tắm sẽ không ngủ được.
Chịu đựng đến nửa đêm, nghĩ chắc hẳn Úc Thiên Phi đã về phòng, cậu rón ra rón rén mở cửa phòng ra, phòng khách quả nhiên tối đen.
Nhưng ngay sau đó, còn chưa đợi cậu thở phào, phòng khách lại sáng lên.
Nhan Noãn nhìn về phía nguồn sáng theo bản năng. Màn hình tivi sáng lên, hình ảnh có vài phần quen thuộc, là bộ phim điện ảnh mà tuần trước vẫn chưa thể cùng Úc Thiên Phi xem hết.
Úc Thiên Phi đang bọc mình trong ổ chăn trên sô pha, thấy cậu đột nhiên xuất hiện cũng hơi kinh ngạc.
Nhan Noãn nhìn anh một lát, lại nhìn màn hình một hồi.
Phân cảnh đang chiếu, cậu đã xem rất nhiều lần, quen thuộc vô cùng.
Cậu bé tóc vàng mặt tàn nhang ngửa đầu hỏi người đàn ông vừa mới triền miên với mình, có quay về không, có nhớ mình không.
Đối phương gật đầu, sau đó nói với cậu, đương nhiên là có.
"Em là chàng thơ của anh, là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của anh, tối nay anh sẽ mơ về em."
Cậu bé vẫn ngây thơ, ngu ngốc hỏi anh ta: "Chàng thơ là gì ạ?"
Người đàn ông không trả lời, chỉ cúi người hôn lên đôi một cậu.
Hình ảnh rất đẹp, nhưng bầu không khí trong phòng khách lại vô cùng xấu hổ. Lực chú ý của Úc Thiên Phi không hoàn toàn dồn lên tivi, hầu như giữa mỗi lời thoại đều sẽ trộm nhìn về phía cậu.
Nhan Noãn cúi đầu, ôm Lucky và quần áo tắm, bước nhanh vọt vào phòng tắm.
Ở bên trong tắm hơn nửa tiếng đồng hồ, khi cậu trở lại phòng khách lần nữa, tivi đã tắt, trên sô pha không một bóng người.
Nhan Noãn nhẹ nhàng thở ra. Lúc đi đến cửa phòng, chân cậu dẫm phải một thứ mềm như bông. Cậu khom người nhặt lên, là nệm của Lucky.
...
Có chiếc nệm nhỏ quen thuộc, Lucky nhanh chóng ngủ say như chết. Nhan Noãn nghiêng người trong căn phòng tối nhìn bóng dáng mơ hồ của nó, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nó.
Đầu óc cậu trống rỗng, hầu như không suy nghĩ gì, cứ mờ mịt, cũng lười chủ động suy nghĩ gì đó, chỉ cảm thấy lồng ngực nặng nề, hít thở khó khăn.
Mấy tiếng sau, cậu rời giường uống nước, lại vào nhà vệ sinh một lần, đi lòng vòng trong phòng khách mà không hề có mục đích, sau đó lùi về ổ chăn bắt đầu nghịch điện thoại.
Chẳng có gì thú vị, cậu nghĩ, có lẽ cậu nên ngủ.
Chưa chờ cậu ngủ thì trời đã sáng.
Nhan Noãn mơ màng nhìn ánh sáng lọt vào khe hở của bức rèm, lại cầm điện thoại xem giờ, một hồi sau mới có phản ứng, lại thêm một lát nữa, bản thân nên rời giường đi làm.
Phiền quá, không muốn đi, không muốn ra khỏi căn phòng này, không muốn gặp bất kì ai.
Cậu kéo chăn trùm đầu lại, tiêu cực chống cự một lát, vươn tay ra khỏi chăn, mò tìm điện thoại đặt bên cạnh, cầm vào trong ổ chăn.
Trong ổ chăn đen như mực cậu ôm bất an soạn một tin nhắn, gửi cho chị Bội.
Khoảng mười phút sau, chị Bội gọi trở lại.
Chị lo lắng hỏi rốt cuộc cậu bị bệnh gì, có nghiêm trọng không, sau khi nghe nói là bị cảm thì dặn cậu nhất định phải nghỉ ngơi đàng hoàng, uống nhiều nước ấm.
Cúp điện thoại, lừa được một ngày nghỉ khiến Nhan Noãn thở phào nhẹ nhõm, ném điện thoại ra khỏi chăn, vẫn trùm đầu, nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết qua bao lâu, cậu đang mơ màng thì bên tai truyền đến tiếng "cộc cộc".
"Nhan Noãn?" Giọng Úc Thiên Phi cách cánh cửa bất an thấy rõ: "Cậu có trong đó không?"
Nhan Noãn xốc chăn lên, hô: "Ồn chết đi được!"
Ngoài cửa yên lặng vài giây, sau đó, cửa phòng được mở ra. Úc Thiên Phi ngạc nhiên nhìn Nhan Noãn còn nằm trên giường, hỏi: "Không đi làm hả, nếu không dậy cậu sẽ bị muộn đó."
"Không đi." Nhan Noãn nói: "Hôm nay nghỉ."
"Hả?" Úc Thiên Phi nghi ngờ đi vào trong hai bước: "Tại sao là hôm nay? Cậu..."
"Chính là hôm nay." Nhan Noãn nghiêng người đưa lưng về phía anh: "Đừng ồn ào nữa, ra ngoài đi, khép cửa lại."
Úc Thiên Phi lại không nhấc chân. Anh chần chờ một lát rồi hỏi: "Có phải người khó chịu ở đâu không?"
"Không có." Nhan Noãn nói: "Tôi không sao."
Úc Thiên Phi vẫn chưa muốn đi: "Không phải cậu buồn bực vì mấy câu nói hôm qua của tôi đó chứ... Không đến mức..."
Về lý trí cậu biết mình không có tư cách để tức giận, nhưng nghe mấy lời khốn kiếp này Nhan Noãn vẫn khó mà bình tĩnh được.
Cậu kéo chăn trùm đầu lại, lấy im lặng thể hiện sự bất mãn.
Úc Thiên Phi bất lực thở dài, nói: "Vậy cậu nhớ ăn sáng đó."
Nhan Noãn không lên tiếng.
Vài giây sau, phía sau rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân và đóng cửa.
Úc Thiên Phi khiến người ta ghét cay ghét đắng cuối cùng đã cút đi.
Nhan Noãn nhắm mắt lại, nghĩ thầm, tôi muốn đuổi tên đó ra ngoài.
Cơn buồn ngủ mơ màng kéo đến, cậu lại nghĩ, đúng, không tệ, chỉ cần cậu ta tìm được chỗ ở mới sẽ lập tức thực hiện.
Không đợi Nhan Noãn ngủ say, điện thoại vang lên.
Cậu chịu đựng cơn đau đầu hé mắt tìm được điện thoại, mở tin nhắn ra.
- Không chỉ ấu trĩ còn nhỏ nhen, không chỉ keo kiệt còn tự kỉ, trên đời này ngoài tôi ra còn ai có thể chịu đựng được cậu? Lạc đường biết quay lại đi, đừng chờ mất đi rồi mới biết quý trọng!
Nhan Noãn dùng sức ném điện thoại ra ngoài, hét: "Biến đi!"
...
Lời tác giả:
Không có não thật không vui, không vui cũng không có não.