Đi thì đi đi, sao lại còn bắt cả chó đi luôn vậy.
Nhan Noãn ngồi trên sô pha ôm chân, cau mày nhìn chằm chằm vào cửa phòng anh, bụng đầy nghi ngờ.
Mấy ngày nay cử chỉ lời nói của Úc Thiên Phi vô cùng lạ. Nhan Noãn mắng thầm, nếu kể tường tận mọi cử chỉ hành vi của anh cho Đường Giai Bách nghe, tám chín phần mười là Đường Giai Bách sẽ cho rằng tên trai thẳng này đang lấy lòng cậu như khổng tước xòe đuôi.
Nghĩ như vậy khiến lòng Nhan Noãn hoảng loạn.
Đó đâu phải là phán đoán Đường Giai Bách sẽ đưa ra, rõ ràng là cậu nhân danh người khác mới dám mơ ước.
Đang yên đang lành, cứ nhắc đến người yêu cũ đểu giả kia làm gì? Lại nhấn mạnh bản thân xuất sắc hơn là muốn biểu đạt cái gì?
Đàn ông trên đời này nhiều như vậy, tại sao phải so sánh với anh ta?
Nhan Noãn nằm ngã bộp lên sô pha.
Cậu nghĩ này nghĩ nọ, nghĩ đến tim đập thình thịch, lỗ tai cũng nóng lên.
Liệu có phải Úc Thiên Phi cảm thấy cần phải có cậu rồi không? Nụ hôn bất ngờ sau khi say ngày hôm đó có lẽ cất giấu sự thật lòng.
Nhan Noãn lấy đệm trên sô pha che đầu lại.
Không được, giấc mơ này quá đẹp.. Úc Thiên Phi thẳng thế nào cậu là người hiểu rõ nhất, với dạng người này, sao có thể dễ dàng thay đổi được. Diện mạo, dáng người, tính cách của mình không có chút hấp dẫn nào với đàn ông yêu người khác giới.
Cho dù có, chỉ cần cậu vẫn là đàn ông thì không có cơ hội.
Tình yêu đơn phương của Đường Giai Bách đối với Vệ Mân chưa kịp đau khổ đã chấm dứt đã nói rõ mọi thứ. Đúng là Vệ Mân rất thích Đường Giai Bách, xem Đường Giai Bách là một cậu em trai dễ mến, sẽ mặt đỏ tim đập với cô gái tương tự như Đường Giai Bách.
Có điều anh ta tuyệt đối không xem Đường Giai Bách là người có thể yêu đương.
Có lẽ cơn tự luyến của Úc Thiên Phi phát tác, muốn biết mình có bao nhiêu sức hấp dẫn trong mắt đàn ông đồng tính.
Không phải dạo trước anh còn mong người ta chấm điểm trên app hẹn hò đồng tính sao?
Đúng là một tên trai thẳng thối tha không biết xấu hổ.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng của Úc Thiên Phi lại mở ra. Úc Thiên Phi từ trong đi ra, thấy Nhan Noãn đang nằm với tư thế vặn vẹo trên sô pha, không chút nể mặt mà phê bình: "Cậu đang làm gì đó, uốn éo như con giòi vậy."
Nhan Noãn ngồi dậy trừng anh. Anh phớt lờ nhàn nhã đi vào phòng bếp, một lát sau xách bia đi ra.
Nhan Noãn quyết định trả đòn.
Cậu xụ mặt, lạnh lùng nói: "Sớm muộn gì cũng thành bụng bia."
Bước chân Úc Thiên Phi khựng lại, cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, phản bác: "Sao thế được, sáng nay không phải cậu thấy chăm sóc tốt thế nào à?"
"Vậy cậu cứ uống đi." Mặt Nhan Noãn vô cảm: "Chuyện sớm hay muộn thôi."
Úc Thiên Phi rõ ràng là chần chừ, nhưng miệng vẫn còn rất cứng: "Tôi trời sinh dáng chuẩn, đến bây giờ vẫn chưa từng mập lên."
"Chúc cậu mãi mãi trẻ trung tràn đầy tinh lực." Nhan Noãn nói: "Sự trao đổi chất sẽ mãi không giảm đi."
Úc Thiên Phi cau mày.
Nhan Noãn liếc anh một cái, rõ ràng anh đang hóp bụng lại.
"Chờ cái bụng chình ình lên, cẩn thận không tìm được bạn gái." Nhan Noãn nói.
"Hứ." Úc Thiên Phi yếu ớt trả đòn: "Tôi không tìm bạn gái."
Nhan Noãn cúi đầu tằng hắng một cái, sau đó hồi hộp nói: "Bạn trai cũ của tôi cũng có cơ bụng."
Úc Thiên Phi lập tức như bị người ta đạp phải đuôi: "Nhắc đến anh ta làm gi?!"
"Thuận miệng nói thôi." Nhan Noãn vẫn cúi đầu, không cho anh xem vẻ mặt lúc này của mình: "Không có ý gì khác."
Úc Thiên Phi kìm nén hồi lâu, lẩm bẩm: "Nhàm chán."
Nói xong anh cầm bia bước nhanh về phòng.
Nhan Noãn nhảy xuống sô pha đuổi theo: "Trả Lucky lại cho tôi!"
Giành lại Lucky, Nhan Noãn cũng hết hứng thú với phim truyền hình, dọn dẹp rồi trở về phòng.
Đang định rửa mặt, điện thoại vang lên đinh đông, mở ra xem, là thông báo có thư mới.
Từ khi tốt nghiệp về nước, cậu hầu như bỏ xó email không dùng, thỉnh thoảng nhận được mail không phải thông báo đăng kí trang web gửi thì chính là quảng cáo rác.
Nhưng lần này, trong thông báo thư đến cho thấy tên người gửi đầy đủ: Trần Tư Tề.
Nhan Noãn ngẩn người, nhanh chóng nhấp vào.
Nội dung thư không quá dài, chỉ có mấy trăm chữ, ngoài trừ mấy câu hỏi thăm lịch sự, đối phương nói cho cậu biết, bản thân về nước một chuyến, sẽ ở lại thành phố chỗ cậu mấy ngày, hỏi cậu có thể gặp mặt ăn bữa cơm hay không.
Cuối thư người nọ viết bản thân vẫn còn độc thân, nhưng nếu Nhan Noãn đã có người bạn đời mới, cũng có thể mời đến để làm quen, anh ta mời.
Nhan Noãn cũng không có quá nhiều do dự để trả lời, chỉ là thổn thức một hồi.
Từ khi chia tay trong hòa bình vì lý do hiện thực với vị đàn anh này, đã mấy năm chưa gặp. Khi mới về nước, họ còn lấy thân phận bạn bè thỉnh thoảng gửi mail trao đổi tình hình gần đây, mà mail gần nhất đã là chuyện hơn nửa năm trước.
Khác hẳn với tên người yêu cũ đểu cáng chia tay trong không vui kia, họ ở chung rất hòa hợp, không có lý do gì để từ chối gặp mặt.
Nhan Noãn gõ trả lời, để lại cách liên lạc trong nước của mình.
...
Ngày hôm sau, phòng khám thú cưng của Úc Thiên Phi lại xảy ra chuyện.
Cách một con đường Nhan Noãn cũng có thể nghe động tĩnh ở đối diện truyền tới. Một cặp nam nữ trẻ tuổi đang đứng ở dưới lầu làm ầm lên, tên đàn ông còn thô lỗ dùng chân đá vào cửa kính lầu một, khiến mọi người vây xem. Cô gái giơ cao tấm áp-phích tự làm chữ to đùng, biểu diễn cho người đi đường xem.
Nhan Noãn đứng ở lề đường nhìn từ xa, nhận ra hai người này có hơi quen mắt. Buổi tối hôm trước khi đi đưa sủi cảo, hai người này mặt mày nôn nóng chờ ngoài phòng phẫu thuật, chắc chắn là chủ của thú cưng. Sáng hôm qua Úc Thiên Phi cũng có nhắc đến, sau khi phẫu thuật thất bại thì có chuyện không vui với chủ về chi phí.
Náo loạn một hồi, cảnh sát đến.
Cảnh sát không chỉ đem hai người gây chuyện đi mà còn mang thêm nhân viên của phòng khám đi, Úc Thiên Phi cũng có trong số đó.
Nhan Noãn cách con đường nhìn thấy, vội nhắn tin cho Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi không trả lời.
Mãi đến giờ tan làm, cuối cùng Nhan Noãn cũng nhận được tin nhắn của anh. Úc Thiên Phi bảo cậu về ăn cơm trước, không cần chờ mình.
Nhan Noãn trả lời một cách hợp lý:
- Tôi muốn đến đón Lucky!
...
Đồn công an cách đây không xa, tan làm Nhan Noãn lập tức chạy tới, lúc vào sảnh lớn vẫn rất yên tĩnh.
Cô gái cầm áp-phích ngồi trên một góc ghế không ngừng khóc, chàng trai đá cửa ôm bả vai cô nàng nhẹ giọng an ủi.
Nhan Noãn đang muốn hỏi thăm cảnh sát, Úc Thiên Phi từ trong đi ra.
Vừa thấy Nhan Noãn anh nở nụ cười bất lực, còn chưa mở miệng thì đôi nam nữ vừa rồi còn đang yên ắng kia lập tức nhảy dựng lên.
Cảnh sát ở bên cạnh vội đi lên cản họ lại.
Nhưng cản được người không bịt được miệng, họ chỉ vào Úc Thiên Phi chửi ầm lên, nói anh là lang băm, mưu tài hại mạng, còn nói muốn anh phải đền tiền bù mạng.
Úc Thiên Phi im lặng không lên tiếng, dùng tay che túi áo. Lucky ở trong túi sợ đến mức co hết người lại, chỉ lộ ra nửa cái bím tóc trên đỉnh đầu.
Cảnh sát khuyên hai người kia vài câu, thấy khuyên không được thì nghiêm mặt lại, lớn tiếng quở trách nói họ phải chú ý hoàn cảnh.
Nhan Noãn nhân cơ hội này chạy tới trước người Úc Thiên Phi, hỏi: "Tình hình hiện tại thế nào?"
"Bọn họ không chịu trả phí, còn muốn phòng khám đền tiền." Úc Thiên Phi cười khổ lắc đầu, kéo Lucky trong túi ra, nhét vào ngực cậu: "Nó sợ, cậu mang nó về nhà trước đi."
Nhan Noãn ôm chó: "Nhưng mà..."
"Cậu ở lại cũng không làm gì được, tôi là đương sự, chờ để hòa giải." Úc Thiên Phi nói: "Cậu về đi, tôi có đồ chuyển phát nhanh đến, để ngoài cửa, cậu lấy giùm tôi."
Nhan Noãn quay đầu nhìn đôi nam nữ vẫn còn đang kích động, thầm nghĩ, hai người này không giống như là chịu hòa giải.
Úc Thiên Phi kề sát tai cậu, thầm thì: "Yên tâm đi, cậu còn sợ tôi bị bắt sao? Mọi thao tác của tôi đều không vi phạm quy định, không bị đuối lý."
Nhan Noãn vô thức ngửa người ra sau tránh đi hơi thở ấm áp dễ chịu khiến cậu nổi da gà của Úc Thiên Phi.
"Cậu làm gì vậy." Úc Thiên Phi chau mày: "Tôi đâu có thở ra hơi."
Nhan Noãn cúi đầu lầm bầm: "Trao nhận không rõ."
...
Về đến nhà, ngoài cửa đúng là có một cái thùng lớn, còn rất nặng.
Nhan Noãn dùng chân đá nó vào cửa, xem kĩ nhãn dán, phát hiện nó là một thùng soda không đường.
Vào nhà rửa tay xong thì nhận được tin nhắn của Úc Thiên Phi.
- Soda tới rồi hả? Lấy mấy lon bỏ vào tủ lạnh giùm tôi!"
Còn có thời gian nói này kia, xem ra là không có chuyện gì lớn.
Nhan Noãn cho soda vào tủ lạnh, lại làm bữa tối cho hai người. Đợi hơn nửa tiếng, đồ ăn lạnh đi, cuối cùng Úc Thiên Phi đã về.
Nhan Noãn vội đi hâm nóng lại.
"Mệt chết đi được." Úc Thiên Phi vừa vào cửa đã thở dài thườn thượt: "Đúng là rệu rã cả tinh thần lẫn thể xác."
"Không sao chứ?" Nhan Noãn trong phòng bếp thò đầu ra hỏi.
"Tạm thời không sao." Úc Thiên Phi cũng vào phòng bếp, đứng trước bồn nước rửa tay: "Bọn họ không chấp nhận hòa giả, cảnh sát bảo không phục thì đến toà án, gây chuyện nữa thì tạm giam."
"Đừng để ý bọn họ." Nhan Noãn nói: "Cũng không phải lỗi của cậu."
"Sao cậu biết không phải lỗi của tôi?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn nghẹn lời.
Úc Thiên Phi rửa tay xong, đi tới trước tủ lạnh, mở cửa tủ lấy một lon soda, sau đó nhíu mày: "Lon này không lạnh chút nào."
"Sao lại đột nhiên chuyển sang uống soda?" Nhan Noãn hỏi.
"Bỏ bia, kiếm gì thay vào." Úc Thiên Phi vừa nói vừa thả soda về, đổi thành một lon bia: "Hay là hôm nay vẫn..."
Anh nói, lén liếc Nhan Noãn một cái.
"Mua cũng mua rồi, uống đi." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi cười với cậu, cầm bia ra khỏi phòng bếp.
Sau khi Nhan Noãn bưng đồ ăn lên bàn, anh một ngụm đồ ăn một ngụm bia, không đụng vào hạt cơm nào.
"Cậu như vậy không tốt cho dạ dày." Nhan Noãn nhắc nhở anh.
"Không có khẩu vị gì." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn nghiêm mặt nhấn mạnh: "Không có khẩu vị cũng phải ăn."
Úc Thiên Phi nghe vậy chẳng biết tại sao lại cười, ngoan ngoãn bưng chén cơm lên lùa hai đũa.
Nhan Noãn thấy xót, nhịn một hồi cũng nói: "Đừng suy nghĩ nữa."
Úc Thiên Phi lại uống một ngụm bia, buông lon ra rồi thở một hơi thật dài: "Đúng là quá oan uổng, tôi cũng không phải là thần tiên, cũng có lúc không cứu được, cậu nói đúng không?"
Nhan Noãn gật đầu: "Ừ."
"Không được, tôi sầu quá." Úc Thiên Phi nói: "Cần phải giải sầu một chút."
"Giải sầu?"
Úc Thiên Phi nhìn cậu gật đầu, hồi hộp liếm môi một cái, hỏi: "Cậu có muốn xem phim không?"