"Anh ta không oán không thù với cậu, làm gì mà cậu cứ nhắm vào anh ta vậy?" Nhan Noãn cảm thấy khó hiểu.
Úc Thiên Phi nhỏ giọng phản bác: "Sao cậu biết tôi và anh ta không oán không thù?"
Nhan Noãn ngạc nhiên: "Các cậu quen nhau à? Từng có xích mích?"
"Không biết." Úc Thiên Phi nhét hết miếng sandwich còn lại vào miệng, đứng dậy ậm ờ nói: "Tôi đi đây."
Nói xong anh đi đến trước mặt Nhan Noãn, vươn tay ra, ý bảo giao Lucky trên đùi Nhan Noãn ra đây.
"Không cần." Nhan Noãn nhắc anh: "Hôm nay tôi được nghỉ."
Úc Thiên Phi lắc đầu, ra hiệu lần nữa, vẫn muốn mang Lucky đi.
"Nó có thể ở nhà với tôi." Nhan Noãn nhấn mạnh.
Cuối cùng Úc Thiên Phi cũng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói: "Cậu nhìn nó đi, có phải muốn đi theo tôi không?"
Nhan Noãn cúi đầu, Lucky trên đùi cậu đã đứng dậy, đã chuẩn bị xong để được Úc Thiên Phi cho vào túi áo. Đây là bài học mỗi sáng trong mấy ngày nay, nó đã sớm tạo thành thói quen.
Nhan Noãn do dự: "Nhưng mà..."
"Nhanh lên nào." Úc Thiên Phi dứt khoát chủ động vươn tay bế Lucky: "Tôn trọng nguyện vọng của trẻ con đi."
Nhìn thấy Úc Thiên Phi bỏ Lucky vào túi đi ra cửa, Nhan Noãn bất mãn oán giận: "Nó không phải là muốn theo cậu, nó chỉ cho rằng buổi sáng phải đi theo cậu."
"Vậy rất tốt, tập thành thói quen tốt rất quan trọng." Úc Thiên Phi có đủ lý do: "Đừng khiến nó cho rằng muốn đi thì đi muốn ở thì ở, tự do tản mạn. Đi đây, bye!"
Trong lúc nói chuyện anh đã đổi giày xong, đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau khi cửa nhà đóng lại, trong nhà chỉ còn một mình Nhan Noãn. Cậu cau mày nhìn chung quanh một vòng, cúi đầu tiếp tục dùng bữa sáng.
Rõ ràng trong khoảng thời gian rất dài cậu chỉ sống một mình, nhưng tại sao bây giờ lại thấy căn nhà này trống vắng?
Nhan Noãn vẫn tự cho rằng mình đã quen và thích sống một mình hơn.
Trong những năm du học, cậu chưa từng thuê chung với người khác, thà đi làm thêm nhiều hơn, tốn nhiều tiền hơn để ở trong một căn phòng nhỏ chật chội cũng không muốn làm bạn cùng phòng với một người xa lạ.
Sau khi có người yêu, đối phương cũng từng đưa ra lời mời ở chung, sau khi đắn đo cậu cũng từ chối.
Với cậu sống một mình là chuyện vô cùng quan trọng, có thể khiến cậu tích lũy năng lượng để đối mặt với cuộc sống, công việc và xã giao.
Lúc còn ở ở với ba mẹ, khi ở nhà cậu cũng có thói quen đóng cửa phòng lại, giữ cho mình một không gian nhỏ ngăn cách với bên ngoài.
Nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy vắng lạnh.
Nhan Noãn yên tĩnh nhai nuốt, tự nói với mình, điều cậu luyến tiếc chỉ là Lucky. Đã chuẩn bị sẵn sàng cùng với Lucky trải qua ngày nghỉ, lại bị tên đàn ông không nói lý phá hỏng, buồn bực là chuyện đương nhiên.
...
Nhan Noãn thường không có quá nhiều sắp xếp trong ngày nghỉ của mình.
Quét dọn vệ sinh một hồi, nếu cần thì đi siêu thị mua sắm, sau khi về dọn dẹp lại phòng. Thời gian còn lại, phần lớn là dùng để ngây người, nghịch điện thoại và xem phim.
Có khi ba chuyện này có thể cùng làm một lúc.
Ăn bữa sáng xong lại dọn dẹp sơ trong nhà một lát, cậu khoanh chân ngồi trên sô pha mở ti-vi.
Hộp Set-top thông minh đề cử cho cậu một bộ phim truyền hình và nhắc cậu thời gian miễn phí. Nhan Noãn tiện tay nhấn vào, sau đó cầm điện thoại lên.
Cậu không có thói quen đăng trong vòng bạn bè, cũng ít xem, nhưng trong ngày ăn không ngồi rồi có thể lướt rất lâu.
Nhan Noãn không thích giao thiệp, người được xem là bạn bè ở ngoài đời không nhiều lắm, nhưng số lượng người trong vòng bạn bè khá nhiều, phần lớn nhìn thoáng qua cậu hoàn toàn không biết là ai.
Nhan Noãn làm ổ trên sô pha xem phim truyền hình, thưởng thức cuộc sống nhiều màu sắc được những người quen nửa vời chia sẻ, ảnh chụp du lịch khắp trời Nam đất Bắc, đủ loại đồ ăn ngon, mèo mèo chó chó và trẻ con, khác hẳn với cái người lười nằm ườn trên sô pha như cậu, hình như cuộc sống của mọi người đều tích cực và hạnh phúc.
Nhàn tản xem một hồi, trên màn hình xuất hiện một tấm hình không hợp cho lắm.
Đường Giai Bách khoe một tấm ảnh chụp hình xăm. Một trái tim mập mạp với đôi cánh đang vỗ trên cổ tay cậu ta, nhìn rất đáng yêu và vui vẻ.
Trên góc tấm hình có một hàng chữ: Hãy dũng cảm yêu đi!
Nhan Noãn đọc thầm một lần, buông điện thoại xuống nằm ngang trên sô pha.
Yêu là một chuyện cần phải dũng cảm sao? Cậu nghĩ, rõ ràng không liên quan gì với nhau. Người nhút nhát cũng sẽ yêu, từ xưa đến nay tình yêu đều không do chính mình.
Theo đuổi mới cần dũng cảm. Theo đuổi, tỏ tình, chờ mong, đều cần phải tốn rất nhiều dũng khí.
Yêu thì không cần, tình yêu cứ tự nhiên mà tồn tại.
...
Nhan Noãn như "củ khoai tây trên đi-văng" xem phim cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng gọi bên ngoài.
Không phải vì phim quá hay, đơn giản chỉ là lười, không muốn nhúc nhích.
Nhưng đến gần giờ Úc Thiên Phi tan làm, cậu vẫn nhịn đau rời sô pha vào phòng bếp. Sau khi vo gạo hấp cơm rồi nấu hai món mặn một món canh, Úc Thiên Phi về nhà đúng giờ.
Vừa vào cửa anh đã hét lớn: "Người đâu? Trốn ở đâu rồi?"
Nhan Noãn từ phòng bếp đi ra: "Ồn ào quá đi mất."
Úc Thiên Phi hoàn toàn không chê cậu lạnh lùng, mỉm cười móc một món đồ sặc sỡ từ trong túi ra, còn lớn tiếng phối âm: "Cộp cộp cộp cộp ~!"
Đợi đến khi nhìn rõ trên tay anh đang cầm cái gì, Nhan Noãn sững sờ tại chỗ.
Bé công chúa Lucky của cậu, bị cho ăn mặc rất kì quái.
"Cái gì vậy?" Cậu vươn tay bế Lucky bị mặc trọn trong bộ quần áo mới: "Có hơi quá..."
Quá xấu á.
"Cô tiên hoa." Úc Thiên Phi nói: "Hoa cún, cún hoa."
Nhan Noãn nhíu mày cúi đầu nhìn Lucky đáng thương. Trên người nó mặc một chiếc áo hai dây màu vàng, bên dưới là chiếc váy tua rua màu xanh lá, trên cổ còn đeo một chiếc vòng nhìn lướt qua thì như rách tả tơi, xem kĩ thì hình như một loại trang sức bằng cánh hoa lạ lùng.
Cô tiên hoa gì chứ, giống như là đóa hoa điên.
Úc Thiên Phi dám cho con gái vàng bạc của cậu mặc đồ xấu xí như vậy.
"Thế này có phải là bó hoa đặc biệt nhất mà cậu nhận được không?" Tên này lại còn rất đắc ý.
"Cậu mua à?" Nhan Noãn hỏi.
"Sao được chứ, tôi tự tay cầm dao thiết kế chế ra đó." Úc Thiên Phi cười nói: "Cả thế giới không tìm được cái thứ hai đâu."
Chẳng trách, Nhan Noãn nghĩ thầm, nhìn nát như vậy, thậm chí còn không có đường viền, cảm giác như là loại dùng một lần.
Không phải vì để nó mặc nên Úc Thiên Phi mới khăng khăng đem nó đi làm đó chứ?
"Thế nào, xấu hả." Úc Thiên Phi đã nhận ra không đúng: "Hình như cậu thiếu chút ngạc nhiên đáng lẽ phải có."
Nhan Noãn nhìn anh, lại nhìn chó.
Lucky nhích tới nhích lui, một cánh hoa trên cổ dính vào miệng nó, nó há miệng nhai nhai.
Nhan Noãn thấy vậy vội kéo cánh hoa ra khỏi miệng nó, sau đó nhân cơ hội nói: "Thiết kế này không an toàn, lộn xộn như vậy, lỡ nó ăn phải thì làm sao?"
Úc Thiên Phi tiếc nuối: "Ờ, dù sao cậu cũng xem rồi, vậy tháo ra đi."
Nhan Noãn đang định ra tay, Úc Thiên Phi lại hỏi: "Cậu không chụp mấy tấm hình hả?"
Chụp làm gì, làm thành PPT để chiếu trên màn hình lớn khi Lucky cưới khiến nó xấu hổ và nổi điên lên à?
Có điều nhìn vẻ mặt chờ mong của Úc Thiên Phi, chung quy Nhan Noãn không đành lòng, lấy điện thoại ra gắng gượng chụp hai tấm, sau đó vội vàng cởi bộ đồ gớm ghiếc này xuống.
"Nấu xong cơm tối rồi hả?" Úc Thiên Phi đứng ngoài phòng bếp nhìn quanh: "Nấu món ngon gì vậy?"
Nhan Noãn một tay ôm chó, tay còn lại xách đùm vải rách nát kia, không biết xử lý thế nào, giọng điệu mất kiên nhẫn: "Có ăn là may rồi."
"Cậu nói đúng." Úc Thiên Phi gật đầu: "Ngày hôm qua lúc phẫu thuật thì không thấy gì, vừa ra khỏi phòng phẫu thuật thấy hộp sủi cảo kia của cậu, tôi đói đến mức hồn sắp bay đi luôn."
Nhan Noãn nhìn anh một cái, quyết định tạm thời cất đống vải rách này vào tủ.
"Đó là sủi cảo ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời." Úc Thiên Phi cảm khái.
"Đi rửa tay nhanh đi!" Nhan Noãn nói.
...
Ăn cơm tối xong, trong lúc rảnh rỗi, Nhan Noãn ngồi trên sô pha ôm Lucky tiếp tục xem phim.
Úc Thiên Phi rửa chén xong cũng tham gia.
"Phim thần tượng hả?" Anh hỏi Nhan Noãn.
Nhan Noãn gật đầu: "Hình như là vậy."
"Cậu thích xem loại phim này sao?" Úc Thiên Phi ngạc nhiên hỏi.
"Chọn bừa đó." Nhan Noãn nói: "Xem thì cũng đã xem rồi, xem cho hết thôi."
"Đây là nữ chính hả?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Ừ." Nhan Noãn gật đầu.
"Vậy người đang nói chuyện với cô ta là nam chính à?"
Nhan Noãn lắc đầu: "Không phải, đây là nam phụ."
"Phải không đó?" Úc Thiên Phi ngạc nhiên: "Nhìn họ rất thân thiết mà."
"Người này thích cô ta, nhưng cô ta chỉ xem anh ta như anh trai." Nhan Noãn giới thiệu nội dung phim cho anh: "Cô ta thích nam chính, vừa mới đi rồi."
Úc Thiên Phi gật đầu: "Ờ... Vậy tại sao cô ta lại muốn ở nhà nam phụ?"
"Vì cãi nhau với nam chính." Nhan Noãn nói: "Cho nên tìm nam phụ để an ủi mình."
"Quá đáng như vậy?"
"Cô ta không biết người ta thích mình, với cô ta mà nói thì chính là anh trai." Nhan Noãn giải thích.
Úc Thiên Phi không chấp nhận được: "Gượng gạo, quá gượng gạo rồi."
"Bọn họ cùng nhau lớn lên ở trại trẻ mồ côi, cô ta xem anh ta chẳng khác nào anh trai ruột." Nhan Noãn nói: "Không phải là kiểu anh trai nuôi đâu."
"Thanh mai trúc mã hả?"
"Ừ."
"Sau đó cô ta thích thằng khác?"
"Ừ."
Úc Thiên Phi im thin thít.
Sau một đoạn phim, chuyển sang cảnh khác, cuối cùng nam chính cũng lên sàn.
"Ừm, chính là người này." Nhan Noãn giới thiệu: "Cấp trên của nữ chính."
Úc Thiên Phi nhíu mày: "Nhìn cũng chẳng ra sao."
Nhan Noãn không đưa ý kiến.
"Tại sao cô gái này lại không thích anh trai của mình chứ." Úc Thiên Phi vô cùng bất mãn: "Chắc anh trai đối xử rất tốt với cô ta đúng không? Trông cũng đẹp trai hơn tên này."
Thật ra Nhan Noãn cũng không xem kĩ lắm, mở tivi rồi chơi điện thoại, nấu cơm, còn ngủ thiếp đi một lát, cũng chỉ biết lơ mơ nội dung phim.
"Vì là anh trai." Cậu đoán bừa: "Ngầm xem là anh trai, cũng sẽ không nảy sinh tình cảm gì."
"Nhưng thật ra không phải là anh trai." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Mối ràng buộc cùng nhau lớn lên còn chưa đủ sâu sao?"
"Có lẽ cùng vì lớn lên cùng nhau, quá quen thuộc, cho nên thiếu cảm giác động lòng." Nhan Noãn nói: "Dù tốt cỡ nào cũng không nhận ra được."
"Logic kiểu gì thế?" Úc Thiên Phi cau mày.
Nhan Noãn vắt óc suy nghĩ: "Có thể là... Từ đầu đến cuối không xem anh ta là một đối tượng để yêu đương, dù có nắm tay thì cảm giác như tay trái nắm tay phải?"
Úc Thiên Phi lại rơi vào trầm mặc.
Trong phim, nữ chính khóc lóc ôm lấy nam chính trước mặt nam phụ.
Nam phụ im lặng đứng một bên nhìn. Khi nam chính cũng quay người ôm lấy nữ chính, anh ta xoay người buồn bã rời đi.
Úc Thiên Phi đưa ra ý kiến: "Không biết tốt xấu!"
Nói rồi anh đứng dậy, vớt Lucky đang nằm yên lành lên, nói: "Loại phim chẳng béo bổ gì thế này mà cậu cũng có thể xem hăng say như vậy."
Nói xong, anh bước về phòng, còn đóng cửa lại.