Trộm Trăng

Chương 56: Kiêu ngạo đều đang nghĩ cái gì




Tan làm ngày hôm đó, Nhan Noãn cố ý không chờ Úc Thiên Phi.

Dạo này hành vi cử chỉ của Úc Thiên Phi quá cổ quái, khiến người ta không hiểu nổi, khiến cậu cảm thấy phiền lại làm lòng cậu ngứa ngáy.

Nhớ tới nụ hôn đột ngột của Úc Thiên Phi đêm đó cùng với những lời nói không đầu không đuôi vừa rồi, cậu liền tâm phiền ý loạn.

Đi được nửa đường, cậu nhận được tin nhắn của Úc Thiên Phi. Vốn tưởng tên đàn ông này muốn oán giận bản thân không nói tiếng nào đã chuồn êm, mở ra xem, lại thấy nhắc cậu về sớm một chút.

Úc Thiên Phi nói, có tình huống khẩn cấp, anh phải lập tức thực hiện một ca phẫu thuật, sẽ về nhà muộn, không cần chờ anh ăn cơm.

Biết không lập tức đối mặt với Úc Thiên Phi, Nhan Noãn thở phào nhẹ nhõm.

...

Úc Thiên Phi chỉ nói không cần chuẩn bị, nhưng chưa nói không về nhà ăn. Nhớ tới bộ dạng đáng thương đói đến mức nửa sống nửa chết lần về muộn trước đây, Nhan Noãn cảm thấy nên chừa lại cho anh một phần.

Nhưng đồ ăn nguội hâm lại vị sẽ không ngon, lỡ như Úc Thiên Phi đã ăn rồi, chút đồ ăn này cũng không thể giữ lại đến ngày mai, chỉ có thể đổ, lãng phí.

Suy tính xong, Nhan Noãn dứt khoát mở một bịch sủi cảo đông lạnh, tự mình dùng nửa bịch, để lại một nửa.

Lúc ăn sủi cảo, cậu nhắn tin cho Úc Thiên Phi, bảo anh tan làm thì liên lạc với mình. Như vậy có thể biết anh còn đói bụng hay không, về nhà có muốn ăn cơm hay không. Nếu muốn, nhân thời gian anh về nhà có thể nấu sủi cảo xong.

Kế hoạch vô cùng hoàn hảo, nhưng đợi mấy tiếng đồng hồ, Úc Thiên Phi vẫn không trả lời.

Đến gần mười giờ, Nhan Noãn khá lo lắng.

Úc Thiên Phi không có thời gian trả lời tin nhắn, chắc chắn cũng sẽ không có thời gian đi ăn. Đói bụng làm phẫu thuật lâu như vậy, lỡ như tụt huyết áp giống mình lần trước thì phải làm sao.

Tuy rằng biết Úc Thiên Phi là một người to xác có thể tự chăm sóc mình, kế bên còn có đồng nghiệp, nhưng Nhan Noãn vẫn không kìm được nỗi lo lắng quá độ.

Chuyện Úc Thiên Phi đói bụng rõ ràng chỉ bé như hạt mè, cậu lại lo lắng đứng ngồi không yên, cả người loay hoay.

Cậu tính đến cả chuyện đưa chút gì qua cho Úc Thiên Phi, vậy thì sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật là Úc Thiên Phi có thể ăn ngay.

Dù sao cách cũng gần, không phiền gì.

Nhưng kích động xong, cậu lại chần chừ, cảm giác thẹn thùng cứ ùa đến từng đợt.

Nhan Noãn có tật giật mình, sợ hành động của mình quá lố, có vẻ không bình thường, sẽ khiến cho Úc Thiên Phi nghĩ nhiều.

Xoắn xuýt một hồi, cuối cùng cậu cũng có chủ ý.

Lucky còn chưa về nhà đâu. Không phải cậu lo cho Úc Thiên Phi, là lo lắng cho bé công chúa đáng yêu của cậu. Vì đón bé công chúa về nhà, nhân tiện nấu ít sủi cảo bỏ vào hộp giữ nhiệt kèm theo dấm mang đến cho Úc Thiên Phi, cũng hợp lý.

Nhan Noãn nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thử, ra đến cửa lại sợ trời lạnh làm sủi cảo nguội nhanh, còn tìm một chiếc xe đạp công cộng.

Khi cậu đang đạp xe đến phòng khám thú cưng Ba Trăm Triệu, cửa ở lầu dưới đã đóng, nhưng trên lầu vẫn còn sáng đèn. Cậu thử gõ cửa kính, sau một lúc lâu cuối cũng có người ra mở cửa.

Người đi xuống là cô bé ở quầy tiếp tân đã gặp Nhan Noãn mấy lần, lập tức mở cửa cho cậu vào.

"Anh đến đón bác sĩ Úc ạ?" Cô nàng hỏi: "Có lẽ phải còn một lúc nữa."

Nhan Noãn nghiêm mặt: "Không phải, tôi đến đón Lucky."

"Lucky ở trên lầu ạ, đã ngủ rồi." Cô gái vừa nói vừa dẫn cậu lên lầu hai, chỉ vào cái bàn nhỏ cạnh quầy dịch vụ. Trên bàn trải một tấm thảm dày, Lucky đang cuộn người ngủ trên đó.

Nhan Noãn vừa đến gần Lucky đã ngóc cái đầu nhỏ lên, sau đó trở mình bò dậy, nhìn cậu kêu lên.

"Vừa thấy anh đã có tinh thần như vậy." cô gái cười nói:"Anh chờ bác sĩ Úc ra hay là mang nó về trước ạ?"

Nhan Noãn do dự một lát, hỏi: "Những người khác đâu?"

"Trong phòng phẫu thuật." Cô gái nhỏ rù rì, rõ ràng không muốn cho hai người trẻ tuổi đang lo lắng ở bên ngoài phòng phẫu thuật nghe được: "Tình hình không tốt lắm, có thể phải lăn lộn đến khuya."

Nhan Noãn nghĩ ngợi một lát: "Em ăn cơm tối chưa?"

"Em hả? Em ăn rồi." Cô gái nhỏ nói: "Nhưng bác sĩ Úc vẫn chưa, cũng không tiện đưa vào cho anh ấy."

Nhan Noãn lấy chiếc hộp giữ nhiệt trong túi ra:"Vầy đi, cậu ta ra thì em đưa cái này cho cậu ta, tôi đưa Lucky về trước."

Cô gái nhận lấy cái hộp còn ấm, biểu cảm hơi ngạc nhiên.

Nhan Noãn cảm thấy ngại ngùng, nhanh chóng chào cô nàng, bế Lucky thoát nhanh khỏi hiện trường.

...

Về đến nhà lại đợi hơn một tiếng nữa, Úc Thiên Phi vẫn không liên lạc.

Nhan Noãn có hơi khó xử.

Từ dạo trước đến giờ, Lucky vẫn luôn ngủ chung với Úc Thiên Phi. Cô nhóc này là một nhóc bám người, ở một mình sẽ quậy, để một cục vàng cục bạc như nó ngủ một mình trong phòng Úc Thiên Phi, chắc chắn là nó sẽ không nghe.

Nhan Noãn hết cách, cầm cái đệm nhỏ dành riêng cho Lucky trên đầu giường Úc Thiên Phi, đặt cạnh gối nằm của mình.

Cậu vẫn còn hơi chống đối việc chó lên giường, nhưng dù sao nó cũng là Lucky, còn cách cái đệm, cũng không việc gì.

Vốn còn lo nó đổi chỗ sẽ không thoải mái, không ngờ nó chẳng quan tâm đến chuyện vặt này, thấy Nhan Noãn cũng nằm xuống cạnh mình, nó lập tức nằm phịch xuống cái đệm nhỏ của mình.

Vì muốn gần Nhan Noãn hơn, người nó nằm trên đệm, móng vuốt nhỏ thò ra đặt lên gối nằm của cậu. Nhan Noãn cũng thử đưa tay tới, Lucky lập tức chủ động đặt chân vào tay Nhan Noãn.

Thịt đệm chân của bé chó quá ấm, lòng Nhan Noãn cũng ấm theo, không muốn để nó ngủ chung với Úc Thiên Phi nữa.

Cậu đang định tắt đèn, điện thoại rung lên.

Cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Úc Thiên Phi.

- Ngon quá! Cứu mạng tôi rồi!

Nhan Noãn không trả lời, tắt khung thoại đặt điện thoại vào hộc tủ bên cạnh. Trước khi tắt đèn cậu hôn lên đầu Lucky một cái, giọng hưng phấn nói khẽ: "Ngủ ngon."

...

Vốn tưởng khoảng nửa tiếng nữa Úc Thiên Phi sẽ về đến nhà.

Nhan Noãn nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, qua mười hai giờ đêm cậu cũng bắt đầu mơ màng.

Cũng không biết ngủ bao lâu, cậu láng máng nghe được một số tiếng động lại thức dậy.

Có người gõ cửa phòng ngủ của cậu rất khẽ.

Nhan Noãn híp mắt trở mình, ậm ờ nói: "Về rồi à?"

Cửa phòng được đẩy ra một cách rón rén, Úc Thiên Phi thò nửa người vào: "Vẫn chưa ngủ hả?"

"Bị cậu đánh thức." Nhan Noãn nói.

"Ngại quá." Úc Thiên Phi có hơi xấu hổ: "Tôi thấy cậu cầm cái đệm của Lucky đi, sợ cậu không quen ngủ với nó. Có cần tôi bế nó qua đây không?"

"Không sao, nó ngủ rất ngoan." Nhan Noãn nương theo ánh sáng ngoài cửa nhìn lướt qua cạnh gối. Khác hẳn với dáng vẻ cuộn tròn đầy cảnh giác khi ở phòng khám, Lucky đang nằm hình chữ X phơi bụng lên trời, hoàn toàn không nghe đoạn cuộc nói chuyện bên cạnh, ngủ đến mê mệt.

"Vậy không sao." Úc Thiên Phi gật đầu: "Cậu ngủ tiếp đi."

Anh nói xong thì chậm rãi đóng cửa, Nhan Noãn đang định nhắm mắt thì cửa lại mở ra lần nữa.

Úc Thiên Phi lại thò nửa người vào: "Cảm ơn sủi cảo của cậu, tôi thật sự đói lả."

"Tiện thôi." Nhan Noãn trở mình đưa lưng về phía anh: "Buồn ngủ muốn chết, mau đóng cửa lại đi.

Cửa phòng rốt cuộc cũng được khép lại, Nhan Noãn vươn tay ra lần nữa, nắm lấy chân nhỏ của Lucky. Cuối cùng Lucky đã tỉnh, chép miệng lật người lại, phát ra âm thanh đáng yêu.

Nhan Noãn dựng ngón tay giữa môi Lucky, "suỵt" với nó một tiếng, rồi lại sờ đầu nó.

"Ngủ đi." Cậu cười nói với Lucky: "Ngủ ngon."

...

Ngày hôm sau Nhan Noãn được nghỉ, thức dậy muộn hơn so với ngày thường, là bị Lucky nhảy tới nhảy lui bên gối quậy cho tỉnh.

Chờ cậu bế Lucky ra khỏi phòng ngủ, ngạc nhiên phát hiện cửa phòng Úc Thiên Phi vẫn đóng chặt, vậy mà còn chưa dậy.

Cậu sợ Úc Thiên Phi bị muộn, vội vàng gõ cửa, gõ mấy cái không có phản ứng, dứt khoát đẩy cửa ra.

Sau đó, cậu chạm phải tầm mắt của Úc Thiên Phi trần tr.uồng đang ngái ngủ đứng cạnh giường cúi đầu tìm quần áo.

Nhìn nhau hai giây, Nhan Noãn lúng túng hỏi: "Sao cậu không mặc quần áo?"

Úc Thiên Phi đứng thẳng dậy: "Oa cậu còn nhìn chằm chằm nữa, đẹp không?"

Lúc này Nhan Noãn lùi về sau một bước dùng sức đóng cửa phòng lại, dọa Lucky trong lòng hoảng sợ.

"Sao cậu dậy rồi mà không lên tiếng?" Cậu hỏi cách cánh cửa.

"Tôi có nói mà." Trong cửa truyền ra giọng của Úc Thiên Phi không có tinh thần mấy: "Tôi nói chờ chút, cậu không nghe à?"

"Không có!" Nhan Noãn phát cáu.

"Cậu nổi nóng cái gì chứ." Úc Thiên Phi ở trong phòng thong thả ung dung, như là không hề sợ đến trễ: "Cũng không cay mắt, tôi bị xem hết còn chưa nổi nóng đây này."

Mặt Nhan Noãn đỏ lên, thầm mắt Úc Thiên Phi đúng là không biết xấu hổ.

Nếu như bản thân cậu còn chưa công khai, đối với hai người họ thì đây chỉ là chuyện cỏn con, với tuổi tâm lý của Úc Thiên Phi nói không chừng còn mượn cơ hội so lớn nhỏ với cậu.

Nhan Noãn vô thức nhớ lại, phát hiện không so sánh được, ánh sáng quá mờ góc nhìn không tốt, nhìn không rõ.

Lucky trong lòng ngửa đầu nhìn cậu, Nhan Noãn chột dạ, luôn cảm thấy ánh mắt của cô nhóc có chút khinh bỉ.

"Tôi cũng đâu có cố ý." Nhan Noãn nói thầm.

Khoảng năm phút sau, cuối cùng Úc Thiên Phi đã mở cửa phòng ra: "Yên tâm đi, hôm nay tôi có thể tới trễ hai tiếng, tới kịp."

Nhan Noãn đã rửa mặt xong không dám nhìn anh, gật đầu.

"Có đồ ăn sáng không?" Úc Thiên Phi hỏi với thái độ như lẽ đương nhiên.

Nhan Noãn khẽ "chậc" một tiếng, đặt Lucky xuống sàn, đi vào phòng bếp.

...

Hai người ngồi cạnh bàn ăn bữa sáng, trong đầu Nhan Noãn lặp lại hình ảnh vừa mới nhìn thấy một cách vô thức. Vì giấu đi sự xấu hổ, hiếm khi cậu bắt chuyện: "Sao hôm qua lại về trễ như vậy?"

Úc Thiên Phi lắc đầu: "Đừng nói nữa."

Nhan Noãn hỏi dò: "... Không cứu được sao?"

"Ừ." Úc Thiên Phi thở dài: "Hơn nữa sau khi xong còn cãi cọ rất lâu với chủ của nó về tiền phí, mệt chết đi được."

Thấy tâm trạng anh sa sút, Nhan Noãn tự cảm thấy mình đã nói chuyện không nên nói, lại không biết an ủi thế nào, trong lúc gấp gáp não của mắc sai lầm, nói một câu khiến cho bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi: "Thấy bình thường cậu không tập luyện gì, dáng người lại rất đẹp nha."

Nói xong lòng cậu lộp độp. Với một người thích đồng tính nam như cậu, câu này không khỏi quá đen tối, nghiêm túc một chút thậm chí có thể xem là quấy rối tình d.ục.

Không ngờ Úc Thiên Phi nghe xong thì mắt sáng ngời: "Đó là đương nhiên, chắc chắn là hơn tên người yêu cũ thất bại kia của cậu nhỉ?"

Nhan Noãn nhướng mày: "Nhắc đến anh ta làm gì?"

"Thuận miệng nhắc thôi." Úc Thiên Phi cắn một cái sandwich: "Không có ý gì khác."

...

Lời tác giả:

Nhan Noãn: Không phải đặc biệt mang cơm tối đến cho cậu đâu

Úc Thiên Phi: Tôi cũng không có ý gì khác ha