Trộm Trăng

Chương 46: Suy nghĩ mỗi người mỗi khác




Đến khi Úc Thiên Phi về nhà, cơm tối đã lạnh tanh.

Anh vẫn đói bụng, cũng không hâm nóng mà ngồi vào bàn bưng chén lên vùi đầu vào ăn ngấu nghiến, Nhan Noãn nhìn mà mày nhíu chặt.

"Từ từ thôi, nghẹn chết cậu bây giờ." Cậu ngồi trên sô pha, ôm Lucky quay đầu lại nhìn Úc Thiên Phi: "Cậu đói bụng vậy sao không ăn gì đó lót dạ trước."

Úc Thiên Phi ngậm đầy một miệng, ngẩng đầu lên liến thoắng cũng không biết đang nói gì.

"Tập trung ăn của cậu đi." Nhan Noãn còn nói: "Đói bụng mà còn nói nhiều vậy."

Úc Thiên Phi rất uất ức, nhìn cậu vài giây với ánh mắt đáng thương, cúi đầu tiếp tục lùa cơm vào miệng.

Cuối cùng cũng ăn xong, anh buông chén đũa ngả người xụi lơ trên ghế, hô: "Không muốn tắm! Mệt chết tôi!"

Nhan Noãn thở dài, đi tới đưa chó cho anh, bắt đầu dọn dẹp.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Cậu hỏi Úc Thiên Phi.

Úc Thiên Phi dựa lưng vào ghế ngửa đầu nhìn cậu, uể oải nói: "Rủi ro nghề nghiệp thôi."

"Cuối cùng xử lý thế nào?" Nhan Noãn hỏi.

"Bà chị kia quá kích động, bị ngất." Úc Thiên Phi nói: "Đưa đi bệnh viện."

"Cậu đi với chị ấy à?" Nhan Noãn hỏi.

"Ừ, còn ứng hơn một trăm tệ nữa." Úc Thiên Phi đau khổ thở dài: "Chắc là một đi không trở lại."

Nhan Noãn nhíu mày: "Người nhà chị ấy đâu?"

"Người nhà duy nhất đã qua đời trưa nay." Úc Thiên Phi nói: "Tên là Bối Bối, một con lông vàng, năm nay bảy tuổi."

"..."

Nhan Noãn dọn chén đũa xong đi vào bếp, mở vòi nước, trước mắt hiện ra dáng vẻ nhếch nhác của người phụ nữ kia.

Úc Thiên Phi đi theo, tiếp tục nói: "Con chó kia bị bệnh ung thư, phát hiện khá muộn, lòng vòng mấy phòng khám đều đề nghị để nó thoải mái, sau cùng đến chỗ bọn tôi. Ngay từ đầu tôi cũng cảm thấy không cứu được, không cần phải để nó chịu nhiều đau đớn..."

"Sau đó mềm lòng?"

"Tôi nói với chị ấy quan điểm của tôi, chị ấy khóc như mưa tại chỗ, nói bản thân đã ly hôn chồng mười mấy năm, không con, cha mẹ cũng qua đời, Bối Bối là nơi duy nhất chị ấy gửi gắm tinh thần." Úc Thiên Phi thổn thức: "Chị ấy không ngừng xin tôi, tôi nghĩ... Hay là thử một lần xem."

"Phẫu thuật thất bại à?"

"Lúc đó là thành công." Úc Thiên Phi cười khổ: "Chị ấy vui vô cùng, còn tặng cờ thưởng cho tôi nữa. Kết quả chưa đến nửa năm lại tái phát. Lần này thật sự không đủ điều kiện để phẫu thuật, đưa đến đây dùng thuốc mấy ngày rồi mất."

"..."

"Chị ấy cho rằng lúc trước tôi làm phẫu thuật không tốt, lừa chị ấy." Úc Thiên Phi thở dài: "Bộ dạng kia của chị ấy, không nói chuyện được."

Nhan Noãn nhìn nước chảy trong bồn, động tác vô thức chậm lại.

Hơn bốn mươi tuổi, không có người yêu, không con, không người thân, có lẽ cũng không có bạn bè gì.

Năm nay cậu hai mươi bảy, sắp hai mươi tám rồi. Thêm mười năm nữa, chắc chắn Úc Thiên Phi sẽ có gia đình của mình, dù có quan hệ tốt với cậu cũng không thể giống như bây giờ được.

Đến lúc đó, nơi gửi gắm duy nhất của cậu, có phải chỉ còn mỗi Lucky không?

Lucky có thể ở bên cậu lâu như vậy sao? Sau khi Lucky rời đi thì thế nào?

Úc Thiên Phi đi tới bên cạnh cậu, bế Lucky đặt lên vai cậu, dùng tay vịn nói: "Con gái nhanh lên nào, hôn bố đi."

Lucky không hiểu, chân đứng không vững, lo lắng không dám động đậy.

"Làm gì vậy?" Nhan Noãn trừng anh.

"Bây giờ chắc chắn là cậu đang suy nghĩ vớ vẩn." Úc Thiên Phi cười nói: "Nó còn có thể ở bên cậu rất nhiều năm."

"Lấy nó xuống." Nhan Noãn nói.

"Đời người ngắn ngủi, hãy tận hưởng niềm vui trước mắt." Úc Thiên Phi ôm Lucky vào ngực: "Còn gì gì đó... Quý trọng hiện tại, không chỉ là chó, người cũng giống vậy, thời gian bên nhau đều rất quý giá."

Nhan Noãn khóa vòi nước, lau tay nhận lấy Lucky.

"Còn nữa là, đừng xúc động, đừng để bản thân tiếc nuối." Úc Thiên Phi nói.

Nhan Noãn cười mỉa: "Bậc thầy xoa dịu."

"Cậu nói xem có đúng không." Úc Thiên Phi theo cậu về lại phòng khách: "Tuy là phòng khám thú cưng, mấy năm nay tôi cũng gặp không ít cảnh sinh ly tử biệt, hiểu rất sâu sắc đó."

Hai người cùng ngồi trên sô pha, Úc Thiên Phi hỏi: "Cuối tuần này phòng khám của cậu nghỉ đúng không?"

"Ừ." Nhan Noãn gật đầu: "Dương Nhược Liễu nói với cậu à?"

"Vừa khéo, thứ bảy này tôi cũng được nghỉ." Úc Thiên Phi nói: "Tôi muốn dọn cho xong cái phòng của tôi, cậu phụ tôi đi."

Nhan Noãn ngẩn người.

Dọn phòng với Úc Thiên Phi là kế hoạch đã đã được thống nhất từ lâu nhưng bị xếp xó.

Bây giờ Úc Thiên Phi lại chợt nhắc tới, dường như đã không nhớ họ còn có một giao hẹn khác: "Tìm được chỗ thì lập tức dọn đi.

Thấy cậu do dự, Úc Thiên Phi khẩn trương: "Không được hả?"

"Thứ bảy tôi có việc." Nhan Noãn thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đồng ý với Đường Giai Bách: "Đã đồng ý với người khác rồi."

"Hả? Ai vậy? Chuyện gì?" Úc Thiên Phi hỏi: "Tôi biết rồi, có phải định đi ăn thịt nướng không!"

"Thịt nướng gì?" Nhan Noãn khó hiểu hỏi.

"Anh chàng mặt trắng lần trước." Úc Thiên Phi nghiêm túc: "Cái người ở đồn công an, cậu ta hẹn cậu à?"

"Nói linh tinh gì vậy." Nhan Noãn lắc đầu: "Tôi hẹn đi đánh tennis với người ta."

"Tennis?" Úc Thiên Phi ngạc nhiên.

Còn có Vệ Mân đi chung, bạn chí cốt của Úc Thiên Phi, nếu cố tình giấu thì có thể lộ tẩy bất cứ lúc nào, Nhan Noãn dứt khoát nói thẳng: "Thứ bảy này Vệ Mân và Đường Giai Bách đi đánh tennis, Đường Giai Bách hẹn tôi đi chung."

"Hai người họ đánh tennis, còn hẹn cậu đi?" Úc Thiên Phi nghi ngờ: "Tennis chơi ba người à?"

"Bốn người." Nhan Noãn nói: "Còn có đồng nghiệp của Vệ Mân nữa."

Úc Thiên Phi trầm mặc vài giây, nói: "Dẫn tôi theo nữa, tôi cũng đi."

Nhan Noãn thầm nghĩ, tôi biết ngay mà. Cậu cố ý mỉa mai: "Tennis cũng không chơi năm người."

"Cũng cần người làm trọng tài chứ." Úc Thiên Phi hùng hồn: "Có người mệt thì có thể thay, rất hợp lý!"

Đạo lý đều bị anh nói hết, Nhan Noãn không tìm được lý do từ chối, đành để anh đi.

...

Sân tennis hai người kia đặt chỗ cách nhà Nhan Noãn không xa lắm, Nhan Noãn tra đường đi trước, có xe buýt đi thẳng đến đó, một chuyến nửa tiếng đồng hồ.

Hai người ăn sáng xong thì xuất phát, đến trạm xe buýt, ba mươi phút sau mới có chuyến.

"Rõ ràng trên điện thoại hiện hai phút sau có chuyến tiếp theo." Nhan Noãn chưa từ bỏ ý định.

Úc Thiên Phi khoanh tay trước ngực: "Hy vọng trên điện thoại chính xác."

Hai phút sau, điện thoại hiển thị xe đã đến trạm. Nhan Noãn và Úc Thiên Phi nhìn trạm xe trống trơn, cứng họng cạn lời.

"Cái này có được gọi là xe u linh không." Úc Thiên Phi tức tối: "Tôi muốn báo cáo họ!"

Nhan Noãn cúi đầu nhìn điện thoại: "Bây giờ hiện chuyến tiếp theo là mười hai phút sau."

"Cậu tin à?" Úc Thiên Phi hỏi.

Nhan Noãn ngẩng đầu lên: "Vậy bây giờ làm sao?"

Úc Thiên Phi thở dài: "Gọi xe đi."

Năm phút sau, hai người họ ngồi ghế sau xe, Úc Thiên Phi hỏi Nhan Noãn: "Cậu có từng nghĩ đến chuyện mua xe chưa?"

"Có thì có." Nhan Noãn nói: "Nhưng tôi đi làm gần như vậy, bình thường không dùng tới. Khu đậu xe ở tiểu khu chúng ta cũng đầy rồi, không có chỗ đậu."

"Khéo ghê." Úc Thiên Phi nói: "Tôi cũng vậy."

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

"Mấy năm trước tôi định lúc kết hôn sẽ phải mua xe, dù sao có xe chở vợ con ra ngoài cũng tiện." Úc Thiên Phi nói: "Kết quả không có bạn gái, kế hoạch cũng gác lại."

Nhan Noãn nhớ đến Lucky được gửi ở nhà đồng nghiệp của Úc Thiên Phi, thầm nghĩ, mình vẫn nên cố để dành trước đi.

...

Vì thay đổi phương tiện giao thông, họ đến chỗ hẹn trước.

Chờ khoảng hơn năm phút, Đường Giai Bách cũng đã tới.

Cậu chàng ăn mặc thoải mái hơn bình thường, lưng đeo vợt tennis khá lớn, tôn được vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn.

Sau khi chào nỏi, cậu ta lấy một cái thẻ trong túi ra: "Dùng thẻ hội viên của em, mượn vợt có thể miễn tiền thế chân."

"Dù sao cũng rảnh rỗi, bây giờ chúng ta đi luôn ha?" Úc Thiên Phi đề nghị.

Nhan Noãn đang định gật đầu lại nghe Đường Giai Bách nói: "Đợi chút đi, đồng nghiệp của anh Vệ Mân chắc cũng muốn mượn vợt."

Nghĩ cũng phải, cô gái kia có thể không có vợt của riêng mình.

"Tôi có câu hỏi." Úc Thiên Phi dần nhận ra, hỏi: "Đó là đồng nghiệp nam hay đồng nghiệp nữ vậy?"

Đường Giai Bách chép miệng, không nói lời nào. Nhan Noãn không thể không mở miệng: "Nghe nói là con gái."

"Ồ ~" Úc Thiên Phi bừng tỉnh: "Đồng nghiệp nữ à ~"

Đang nói, điện thoại của Đường Giai Bách vang lên, cậu ta cúi đầu xem, nói: "Họ đến rồi, đang đậu xe, sẽ đến ngay thôi."

"Còn đi chung nữa à?" Úc Thiên Phi cảm thán lần nữa.

Thấy sắc mặt Đường Giai Bách đang tối lại, Nhan Noãn lén huých cùi chỏ vào Úc Thiên Phi, ý nói anh mau ngậm miệng lại.

Năm phút sau, Vệ Mân dẫn theo một cô gái xuất hiện.

Úc Thiên Phi từ xa thấy anh ta đến, lập tức giơ tay lên hô: "Dô, ông chủ Vệ, đã lâu không gặp, hôm nay tinh thần rất tốt nha!"

Vệ Mân biết trước anh muốn đến, chỉ cười cười: "Ngại quá, tới muộn rồi."

Cô gái đi dùng anh chàng cũng không hề xa cách, cười chào hỏi bọn họ: "Chào các anh ạ!"

Úc Thiên Phi mặt mày thâm thúy nhìn Vệ Mân, cười trêu: "Chào em chào em, người đẹp xưng hô thế nào đây?"

"Em họ Trương, Trương Khải Lộ ạ." Cô nàng hoàn toàn không ngại thái độ của Úc Thiên Phi, tự nhiên hào phóng giới thiệu mình: "Các anh gọi em Tiểu Trương hoặc Lộ Lộ đều được."

"Anh họ Úc, bạn thời đại học với cậu ta, em có thể..." Úc Thiên Phi đang nói thì bị Trương Khải Lộ ngắt ngang.

"Em biết, trên đường đi thầy Vệ có giới thiệu với em." Cô nàng cười nói: "Còn vị này là anh Nhan Noãn, vị này là anh Đường Giai Bách."

Cô gái có vóc dáng nhỏ xinh, giọng nói thánh thót, trông xinh xắn, khi cười rộ lên rất đáng yêu, khiến cho người ta yêu thích.

Nhan Noãn lén nhìn Đường Giai Bách. Đường Giai Bách đang mỉm cười, không nói lời nào.

Bầu không khí trở nên cổ quái, cậu thử mở miệng: "À ừm, em có muốn đi mượn vợt với bọn anh trước không?"

"Không cần ạ, cảm ơn anh." Trương Khải Lộ nói: "Hôm qua thầy Vệ đã dắt em đi mua một cái."

Cô nàng vừa nói vừa chỉ cái túi sau lưng Vệ Mân.

"Dô, thầy Vệ đúng là không tệ nha." Úc Thiên Phi nhịn cười nháy mắt với Vệ Mân: "Dịu dàng lại săn sóc, đàn ông tốt đó."

Vệ Mân vô cùng xấu hổ: "Chúng ta vào trước đi!"

...

Úc Thiên Phi: Hưng phấn

Vệ Mân: Xấu hổ

Đường Giai Bách: Cay đắng

Nhan Noãn: Không biết làm sao

Trương Khải Lộ: Vui vẻ