Trộm Tim

Chương 3




Hoàn Nhan Nghê Quang một mình trên tiểu lâu, dựa vào lan can trông về phía xa, bóng núi xanh xanh, hoa đỏ nước biếc, tươi đẹp vô cùng, nhưng cảnh sắc dẫu đẹp đẽ cách mấy, cũng không thể lọt vào đôi mắt đang ngập đầy tình ý.

Nàng cứ lẳng lặng ngồi như vậy, đến khi cung nữ bẩm báo thám tử đã thu được tin tức, mới đứng dậy quay trở về phòng.

Đêm qua Nhất Trận Phong rời đi, nàng trằn trọc mãi không sao ngủ được, trong tâm tưởng hết thảy chỉ có hình bóng y. Nàng đối với y hiếu kỳ ngày một nhiều, gần như đã đến mức thần hồn điên đảo.

Vì vậy trời vừa sáng, nàng kiềm lòng không được liền phái ra thám tử, lệnh cho họ thu thập tin đồn có liên quan đến y.

Nói là tin đồn, bởi vì quái đạo thật sự quá thần bí, phàm là chuyện dính dáng đến y đều giống như bao phủ lên một lớp sương mù, thực thực giả giả khó xác định, duy nhất kiểm chứng được cũng chỉ có những lần trộm cắp trong mấy năm gần đây.

Đôi mắt trong trẻo khép lại che lấp nỗi bối rối, nàng không khỏi có chút chột dạ. Mặt ngoài lấy lý do truy tìm quốc bảo, nàng mới có thể đặc biệt chú ý Nhất Trận Phong, nhưng trong lòng lại hết sức rõ ràng Thánh huyết bồ đề cùng trâm ngọc kia kỳ thực chẳng còn mấy quan trọng, điều khiến nàng lưu tâm, chỉ có mỗi mình y.

Từ nhỏ nàng đã luôn biết cách khống chế tốt cảm xúc, nhưng hiện tại nàng cơ hồ cảm giác, Nhất Trận Phong đã dần dần xâm nhập vào đáy tâm tư nàng.

Y tùy ý, tiêu sái, là một lãng tử không chịu người câu thúc, cũng là dạng người trước đây nàng chưa từng gặp qua. Lớn lên với thân phận hoàng thất, nàng bị trói buộc bởi vô số giáo điều quy phạm, cho nên đối với kẻ có thể tiêu diêu tự tại được như thế thì cảm thấy vô cùng bội phục.

Bất quá bội phục hình như còn chưa đủ, nàng với y thậm chí đã có chút tình cảm đặc thù…

Không đúng, nàng sở dĩ quan tâm đến y hẳn đều do nhất thời mê hoặc. Chỉ cần qua một đoạn thời gian, nàng nhất định có thể từ mê võng này khôi phục lại lý trí.

Hoàn Nhan Nghê Quang chậm rãi bước vào phòng, trên mặt độc một vẻ lạnh lùng băng giá. Thủ lĩnh thám tử nhìn thấy nàng, lập tức hành lễ nói:“Tiểu nhân tham kiến công chúa.”

Nàng thản nhiên đáp lại:“Không cần đa lễ, sự tình Nhất Trận Phong điều tra tới đâu rồi?”

Thám tử rất mực cung kính nói:“Khởi bẩm công chúa, Nhất Trận Phong này thuộc về nhóm ‘Phiền toái’.”

Nàng khó hiểu nhíu mày:“‘Phiền toái’? Đó là cái gì?”

“‘Phiền toái’ là cách loạn xưng của võ lâm dành cho nhóm năm người, phân biệt là: Khinh công đệ nhất thiên hạ quái đạo ‘Nhất Trận Phong’, đổ kĩ xuất thần nhập hóa ‘Thắng tới cùng’ Tiêu Thường Tiếu, y thuật diệu tuyệt nhưng tánh tình quái đản ‘Ma Y’ Tề Dị, nói đâu trúng đấy, liệu việc như thần ‘Kim Khẩu Khó Dò’ Bốc Mặc Nhi cùng tài ăn nói bậc nhất ‘Lưỡi Hoa Sen’ Hoa Xảo Ngữ.”

“Năm người này cảm tình tốt lắm sao?” Mắt nàng thoáng ảm đạm, nhưng giọng nói vẫn thản nhiên không hờn giận. Trong số những người này khẳng định có nữ tử, những nữ tử này thường thường kề cận y, có phải hay không cũng có chút tình cảm đặc thù?

Nàng bỗng thấy lòng nặng trĩu, ba đào cuồn cuộn, khó chịu khôn cùng.

Thám tử nào biết suy nghĩ trong lòng nàng, hăng hái đáp lời:“Đúng vậy, năm người này không cùng xuất thân, tính cách khác biệt, thế nhưng giao tình lại cực tốt.”

Đôi mày thanh tú nhíu lại, nàng quát lạnh:“Quên đi, miễn bàn người khác, bản công chúa chỉ muốn nghe chuyện Nhất Trận Phong.”

“Không ai biết tên thật, thân phận, bối cảnh, thậm chí tuổi tác, tướng mạo, tánh tình Nhất Trận Phong ra sao, chỉ biết người giang hồ thán phục hắn có ngón khinh công cao diệu thần kỳ giống như gió đến vô ảnh đi vô tung, cho nên dần dần hắn cũng lấy gió làm danh hiệu.”

“Thật sao? Thế Nhất Trận Phong này vì sao được gọi là ‘quái đạo’?”

“Vì Nhất Trận Phong không phải trộm bình thường, hắn tuy cũng trộm vật nhưng tuyệt không giữ vật.”

Đôi mày khẽ nhướng, nàng hỏi:“Thế nào là ‘trộm vật nhưng tuyệt không giữ vật’?”

“Nhất Trận Phong sau khi gây án, mặc kệ hắn trộm được thứ gì, nhất định sẽ lưu lại phong thư, trong ấy ghi rõ nguyên do, quá trình cùng cảm tưởng, thậm chí là manh mối về đồ vật bị mất. Bất quá những vật này có trở về tay nguyên chủ được hay không, còn phải tùy thuộc ít nhiều vào nhân phẩm người mất.”

“Không ngờ lại có kỳ sự bực này.” Hoàn Nhan Nghê Quang ngạc nhiên mở to mắt.

Y cư xử kỳ lạ như thế, chẳng trách được xưng là ‘quái đạo’.

Thoáng nghĩ một chút, nàng lập tức chỉ ra điều sơ sót:“Khoan đã, hắn lần này trộm đi quốc bảo của nước ta, ngoài trừ ký tên ở bảo khố, nào có thấy để lại thư thiếc gì đâu.”

“Tiểu nhân cũng khó hiểu điểm này, đây không phải tác phong Nhất Trận Phong.”

Nàng trầm ngâm nói:“Phải chăng có kẻ mượn danh hắn?”

“Không, không có khả năng này.” Thám tử dứt khoát bác bỏ ngay.

“Tại sao ngươi lại ngắt lời ta? Nhất Trận Phong này tướng mạo thân phận vẫn còn là nghi vấn, nếu thực có kẻ mượn danh hắn trộm đạo, thì lấy đâu người chứng minh được đúng sai?”

“Bởi vì tiểu nhân đã tra ra trước đây xác thực có vài tay đạo chích mượn danh hắn gây án. Nhưng trong thời gian ngắn, những kẻ này không đợi quan phủ truy xét đã bị người ta bắt đến quan phủ, mà người bắt kia ký tên đúng là 'Nhất Trận Phong', có thể thấy Nhất Trận Phong không cam lòng bị kẻ khác mượn danh, thế nên từ đó cũng không còn ai dám mạo xưng là hắn nữa.”

Hoàn Nhan Nghê Quang động lòng hiếu kỳ, bèn bức y nói tiếp:“Hóa ra là vậy, giờ ngươi kể ta nghe những vụ trộm trước kia của hắn đi.”

“Nhất Trận Phong từng trộm Thanh Lôi bảo kiếm của Long quốc kinh thành nha môn tổng Bộ đầu ‘Đệ nhất thần bộ’ Hình Thận. Như thường lệ, hắn cũng lưu lại một phong thư ghi rõ manh mối. Không đến nửa ngày, Hình Thận ở rừng hoang ngoại thành đã thu về được thanh ái kiếm.”

“Nhanh như vậy đã vật về chủ cũ? Xem ra Nhất Trận Phong cũng không hứng thú gì thanh kiếm này. Nhưng hắn biết rõ chủ nhân của kiếm là ‘Đệ nhất thần bộ’ đại danh đỉnh đỉnh, sao còn dám mạo hiểm đi trộm kiếm?”

Thám tử cười nói:“Đấy là chỗ kỳ quái của hắn. Trong phong thư lưu lại cho Hình Thận, Nhất Trận Phong nói hắn đối với người có cá tính ngay thẳng, ghét ác như cừu rất là bội phục, vì vậy mới lấy Hình Thận làm mục tiêu thử thách thân thủ mình, chứ tuyệt không có nửa phần bất kính.”

Hoàn Nhan Nghê Quang đáy mắt lạnh lùng chợt hiện lên nụ cười thản nhiên. Đây đúng thực là tác phong của y.

Thám tử lại nói:“Chẳng qua một tay đại địa chủ vùng Giang Nam gọi là Kim Hữu Quý lại không được may mắn như Hình Thận. Thứ hắn mất chính là số châu báu giá trị ước chừng năm mươi vạn lượng vàng cùng mấy chục tờ khế đất. Hắn lần theo manh mối của Nhất Trận Phong, phải đến nửa năm sau mới ở ốc đảo vùng quan ngoại xa xôi tìm thấy một phần vật bị mất.”

“Ngươi nói ‘một phần’ là ý gì?”

Nụ cười trên mặt thám tử càng thêm sâu:“Bởi vì Nhất Trận Phong để lại nơi đó một trương khế đất và chút ít ngân phiếu, tổng cộng chỉ được năm ngàn lượng mà thôi. Kim Hữu Quý lửa giận công tâm liền ngất xỉu đương trường, khó khăn lắm tỉnh dậy, xem phong thư Nhất Trận Phong để lại cho hắn xong, thế là lại ngất xỉu lần hai. Nghe nói trong thư Nhất Trận Phong mãnh liệt công kích hắn làm giàu bất chính, vắt cổ chày ra nước, cho nên tiền của hắn sớm đã được phân chia cho người nghèo, còn khế đất thì trao trả cho tá điền bị hắn áp bức suốt nhiều năm.”

Hoàn Nhan Nghê Quang nghe tới đó, rốt cuộc duy trì không được biểu tình lạnh như băng, nàng thoải mái cười nói:“Khá khen Nhất Trận Phong.”

Nàng oán giận y đánh cắp quốc bảo, nhưng nghe hành vi cổ quái vẫn không mất đi nghĩa hiệp của y, lại nhịn không được mừng thầm trong bụng.

Y đích thực là một nam nhân kỳ lạ, kỳ lạ đến xuất sắc.

Không biết khi nào hai người họ mới có thể gặp nhau?

Nhận thấy lòng mình ngập tràn niềm vui không nên có, nàng không khỏi nhíu mày cắn môi, trong mắt lộ ra vẻ âu sầu cùng phẫn hận. Thứ đồ quỷ sứ gian manh xảo trá kia vì sao xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nhiễu loạn sự tĩnh lặng trong thâm tâm nàng?

Y, thật sự đáng giận đến cực điểm.

Kinh thành Long quốc, Hoa phủ.

Nhất Trận Phong thầm lẻn vào trong phủ, thuận lợi tiến đến trước phòng Hoa Xảo Ngữ. Bằng vào giao tình giữa hai người, y có thể trực tiếp đi qua lối đại môn, nhưng thói quen vốn dĩ khó bỏ được, kẻ trộm dẫu sao vẫn thích trèo cây, trèo tường, lén lút đột nhập hơn.

Khuôn mặt tuấn tú bỗng lộ ra nụ cười đáng khinh. Không có việc gì làm, dọa Tiểu Hoa một chút cũng có thể xem là một loại khoái hoạt, nữ nhân kia ngoài miệng lợi hại, trong bụng lại như yêu tinh chứa đầy mưu ma chước quỷ, không dễ gì nhìn thấy bộ dáng nàng giật mình khiếp sợ. Lần này có cơ hội, y sao có thể bỏ qua cho nàng được?

Nhất Trận Phong nhẹ nhàng mở cửa sổ, không một tiếng động nhảy vào trong phòng nàng, đảo mắt nhìn quanh lại không thấy bóng dáng của nàng đâu.

Nhất Trận Phong gãi đầu tự nhủ:“Chẳng lẽ tới không đúng dịp, Tiểu Hoa đã ra ngoài rồi sao? Nàng thực là biết cách làm người ta phiền não.”

Hôm nay y không phải nhàn nhã vô sự, chỉ chăm chăm dọa người mà đến. Y phong trần mệt mỏi từ Hổ quốc về kinh, cốt yếu cũng vì muốn đem Thánh huyết bồ đề trộm được đưa cho Tiểu Hoa, nhờ nàng chuyển giao Tiểu Mặc Nhi. Tuy rằng có thể tự mình đến Giang Nam, không cần thiết phải trông cậy Tiểu Hoa, nhưng y quả thực không đành rời Hổ quốc quá lâu.

Đời này y tung hoành thiên hạ, chưa từng lưu luyến bất cứ thứ gì. Cho dù chia xa nhóm bạn hữu “Phiền toái”, y cũng xem đó là lẽ thường tình, bất tất phải sầu lo. Thế nhưng từ ngày ly khai khỏi Hổ quốc, y không ngừng nhớ đến tiểu mỹ nhân tâm cao khí ngạo, lạnh lùng như băng kia.

Cứ nghĩ rời Hổ cung sẽ dần dần quên nàng, y chẳng ngờ mình lại quên không được. Đôi mắt lãnh liệt kia của nàng, hoang mang yếu ớt vụt lóe trong mắt nàng, giờ phút này đã hóa thành tấm lưới vô hình, gắt gao quấn lấy tâm hồn y, càng giãy dụa, càng không thể thoát ra.

Y đến cạnh cửa sổ ngồi xuống, ngẩn người suy nghĩ một lúc lâu.

Thình lình cửa phòng mở ra, một nữ tử độ mười bảy, mười tám tuổi nhanh chân bước vào. Tướng mạo nàng mặc dù không xuất chúng, nhưng đôi mắt to tròn, linh động như mắt mèo, một thân áo gấm cực kỳ hoa lệ chẳng những che lấp được khuyết điểm của nàng, còn làm nổi bật khí chất tươi mát động lòng người.

“Tiểu Hoa gần đây mạnh khỏe chứ?” Nhất Trận Phong cười đến thản nhiên, Hoa Xảo Ngữ quay sang nhìn y, vẻ mặt bất thần trở nên u tối, như thể nàng lúc này đã biến thành người khác.

Hoa Xảo Ngữ khuôn mặt nhỏ nhắn ức chế muốn phình lên, buồn bực nói:“Mạnh khỏe cái gì? Anh làm ra cục diện rối rắm tới nay vẫn còn chưa thu xếp được đâu!”

“Cục diện rối rắm?” Y gãi đầu, tỏ vẻ vô tội nói.

Hoa Xảo Ngữ khóe môi co rúm, thần sắc dữ tợn, hung hăng ngắt nhéo khuôn mặt tuấn tú đáng ghét kia một phen.

Một Trận Gió lập tức bưng mặt ngoác miệng kêu:“Em quá lắm, Tiểu Hoa! Lúc nào cũng khi dễ người khác.”

Y bề ngoài phong lưu phóng khoáng, nữ nhân gặp đều thích, cố tình Tiểu Hoa này không biết quý trọng, hễ tức giận liền muốn nhéo sưng đỏ cả mặt y, không thể không nói y thực sự đáng thương.

Song y chỉ thầm bất mãn trong lòng, cũng không né tránh độc thủ của nàng, mặc kệ nàng muốn ra sao thì làm. Bởi nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ cùng cực đó, y biết nàng đã gặp phải sự tình khó giải quyết.

Tuy Hoa gia không phải nhà quyền thế, nhưng cha Tiểu Hoa là trạng sư đứng đầu kinh thành, quan phủ đối với nàng nể mặt còn không hết, huống chi Tiểu Hoa miệng lưỡi sắc bén, nổi danh người gặp người tránh xa.

Vậy nên vô luận thế nào y cũng đoán không ra, rốt cuộc là ai có năng lực khiến nàng tức giận đến như vậy?

Hoa Xảo Ngữ nghiến răng nghiến lợi nói:“Tôi khi dễ anh? Anh tính làm kẻ ác đi cáo trạng đấy phỏng? Anh có biết sau lần anh trộm Thanh lôi bảo kiếm, Hình Thận cảm thấy vô cùng mất mặt, thề sẽ tóm được anh hay không? Thiên hạ ai cũng biết rõ giao tình giữa anh và tôi, cho nên vì ép tôi tiết lộ tung tích của anh, hắn liền ba ngày hai lượt mò đến nhà tôi, làm tôi phiền muốn chết rồi đây!”

Nhất Trận Phong trước tiên ngẩn người, suy nghĩ nửa khắc sau mới chợt bừng tỉnh thốt:“A, nhớ ra rồi! Là tên thần bộ tánh tình nghiêm túc đó phải không?”

“Đúng, chính là tên đầu đá đó!”

“Bằng cái miệng khéo léo của em, còn không dễ dàng đuổi hắn khỏi Hoa phủ?”

Hoa Xảo Ngữ căm tức nói:“Hắn lần đầu tới đây bị tôi tống ra ngoài, nhưng về sau tên đầu đá đó giống như đã quen tôi mắng hắn, mặc kệ tôi nhiếc móc thế nào, hắn đều xem là gió mát bên tai, cứ vậy mỗi ngày ngồi lỳ trong đại sảnh không khác gì ôn thần giữ cửa. Cha tôi lại rất tán thưởng hắn, không cho phép tôi đuổi hắn đi, thực sự làm tôi cảm thấy phiền muốn chết!”

Nhất Trận Phong cười một tiếng, nửa đùa nửa thật nói:“Đúng là hiếm có, ta còn nghĩ em mở miệng chỉ làm phiền người khác, chứ làm gì có chuyện người khác làm phiền em.”

“Chớ nói nhảm!” Hoa Xảo Ngữ trừng mắt liếc nhìn y một cái.“Tôi thế này còn không phải vì anh? Tôi thật sự không hiểu, anh trộm mấy tên bại hoại kia cũng được, tự dưng khi không lại trộm kiếm của Hình Thận làm gì? Biết rõ hắn ta có tiếng ghét ác như cừu, thế mà vẫn cứ đi trêu chọc hắn ta.”

“Ta chỉ muốn xem thử thân thủ mình.” Y thấp giọng phản bác.

Hoa Xảo Ngữ thoáng co rút khóe miệng, cảm thấy nhẫn nại như đã đến cực hạn.

“Thân thủ anh còn xem chưa đủ? Trước kia anh nói hoàng cung canh phòng rất cẩn mật, muốn xông vào thử thân thủ xem sao. Cư nhiên xông vào rồi lại ngại trộm vàng bạc châu báu quá lỗi thời, thế là quay sang trộm cái gối thêu hình phi long trong tẩm cung Long quốc, làm Long hoàng phẫn nộ, phái trăm tên đại nội cao thủ truy bắt anh. Anh trái lại chẳng biết sợ là gì, còn nói muốn cùng họ chơi trò bắt quỷ.”

Nhất Trận Phong nghe nàng nhắc chuyện cũ, trên mặt bất giác lộ ra vẻ hoài niệm cùng thỏa mãn.

“Nhưng quả thực chơi cùng họ vui lắm, ta theo kinh thành xuống Giang Nam, lại từ Giang Nam đến Vân Nam, từ Vân Nam vòng đến Tây Phương Cổ Lan, cuối cùng mới từ Cổ Lan chạy đến Hổ quốc...”

“Im miệng!” Hoa Xảo Ngữ cao giọng quát lên, nàng không muốn bị kẻ ngu ngốc, không hiểu do quá mức gan dạ hay không biết sợ hãi này làm tức đến hôn mê.

Nhất Trận Phong không ngừng nhận lỗi, nói:“Thực xin lỗi, ta không biết Hình Thận kia là một tay cố chấp. Thôi được, bây giờ ta lập tức đi tìm hắn, giải thích cho hắn hiểu... A!”

Y chưa nói hết câu đã rú lên đau đớn, Hoa Xảo Ngữ lại nhéo y lần nữa.“Anh điên rồi, với tính cách nghiêm chỉnh cố chấp kia của hắn, chắc chắn sẽ đem anh dẫn vào đại lao. Có thể xưng là ‘Đệ nhất thần bộ’, thân thủ hắn tất nhiên không yếu kém. Anh không cẩn thận, coi chừng bị Thanh Lôi bảo kiếm trong tay hắn lột mất mảng da đầu.”

Nhất Trận Phong xoa gò má sưng đỏ, oán giận nói:“Không cần lo lắng! Nếu một lời không hợp, ta lập tức bỏ chạy, hắn đuổi không kịp ta.”

“Hắn và anh nhất định không hợp. Anh cần gì tự nộp mình lên cửa cho tổ rách việc?” Hoa Xảo Ngữ sáng suốt can ngăn.

Một kẻ là quái đạo ngả ngớn phóng đãng, một kẻ là thần bộ thẳng thắn cương trực, có thể hợp nhau mới là lạ.

Nhất Trận Phong lo lắng hỏi:“Vậy chuyện hai người thế nào đây?”

Hoa Xảo Ngữ hừ một tiếng, mắt lộ ra hung quang.

“Yên tâm, tôi thể nào cũng nghĩ ra biện pháp đối phó tảng đá kia. Hắn muốn im lặng giả trang thành tảng đá, vậy thì tôi càng muốn làm hắn cười, hắn giận, để xem hắn còn dám đứng trước tôi trưng ra cái mặt thối đó không?

Nhất Trận Phong cười tà, trong đáy mắt như có điều suy nghĩ sâu xa:“Thật sao?”

Tiểu Hoa và Hình Thận căn bản không bình thường. Tiểu Hoa có thể mặc kệ Hình Thận, nhưng lại cứ năm lần bảy lượt muốn tranh cãi với y. Hình Thận xưa nay luôn tuân thủ lễ giáo, phen này chỉ để tìm Tiểu Hoa một cô gái chưa chồng, mà ngày ngay cất công đến Hoa phủ, không ngại người gièm pha, càng thêm chứng minh trong lòng y đã có nàng ta, mới bất chấp mọi thứ được như vậy.

Nói không chừng, hai con người tính cách trái ngược này cũng có thể kết thành mối lương duyên. Nhất Trận Phong thầm nghĩ, không biết có nên nhận tiền mai mối không.

Hoa Xảo Ngữ chau mày, nụ cười quỷ dị kia khiến nàng cảm thấy không an tâm.

“Phải rồi, hôm nay anh đến vì chuyện gì?”

“Giúp ta giao cái này cho Tiểu Mặc Nhi.” Nhất Trận Phong cũng không nhiều lời, lấy trong ngực áo một chiếc hộp ngọc hình dáng cổ xưa.

Hoa Xảo Ngữ mở nắp hộp ra, tức thì bên trong hộp vụt lóe lên ánh sáng kỳ dị. Nàng híp mắt, nhìn đăm đăm ánh sáng phát xuất từ hạt châu màu máu to bằng trái long nhãn, kinh ngạc hỏi:“Thánh huyết bồ đề! Anh dám đến Hổ quốc ăn trộm?”

Nhất Trận Phong không phải không thấy lo lắng trong mắt nàng, bất quá y chỉ cười, một nụ cười vô nghĩa.

"Dù sao gần đây cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, huynh đi dạo ở Hổ cung một chút, đúng lúc nhìn thấy nó, liền thuận tay lấy ra ngoài, vừa khéo Tiểu Mặc nhi cần dùng nên đưa cho nàng luôn."

Hoa Xảo Ngữ trừng mắt nhìn hắn một cái, tức giận nói: "Nghe huynh nói hưu nói vượn kìa, cái gì mà thuận tay lấy tới, có người nào thuận tay mà tìm thấy thì được gọi là thiên hạ đệ nhất trộm sao?!"

"Thiên hạ đệ nhất trộm? Từ khi nào lại thêm cái danh hiệu mới vậy?"

Nàng tức giận hừ nói: "Từ sau khi huynh trộm thanh lôi bảo kiếm của Hình Thận, những người cùng nghề từng ở dưới trướng của hắn chịu phải không ít thiệt thòi, cho là huynh nhất định có bản lĩnh khiến Hình Thận như cá gặp hạn, mọi người cảm thấy kính nể huynh, còn tâm phục khẩu phục mà tôn huynh là người quan trọng nhất của bọn họ, không lâu sau, danh xưng ‘thiên hạ đệ nhất trộm’ kia cũng không tan mà lan nhanh ra, thật đúng phải chúc mừng huynh rồi."

"Quá khen, quá khen." Hắn cười đắc ý thỏa mãn.

Hoa Xảo Ngữ hừ một tiếng, đậy kín hộp ngọc đưa lại."Tại sao huynh không tự mình giao cho nàng?"

Nhất Trận Phong lại đẩy hộp ngọc vào trong tay nàng, nụ cười tiêu sái nhiều hơn mấy phần dò xét.

"Gần đây muội không phải ngại hình thần bổ kia làm phiền muội sao? Huynh đang cung cấp một cơ hội thật tốt để cho muội né tránh hắn yên tĩnh vài ngày đấy."

Vừa nhắc tới Hình Thận, nàng liền tức lên."Ai bảo huynh rảnh rang không có việc gì làm lại đi trộm kiếm của hắn, hại hắn mất hết mặt mũi, mà hắn vừa tinh thông lại là người thẳng tính, làm sao có thể nuốt oán khí này vào miệng được."

Nhất Trận Phong liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của nàng, có thâm ý khác mà trêu chọc: "Làm sao mà huynh nghe lời này của muội, thật giống như vì hình thần bổ mà hả giận à?"

Hoa Xảo Ngữ cứng lại, bối rối nói: "Huynh nói xằng nói bậy gì thế? Muội không phải là vì hắn hả giận, là vì bản thân muội, nếu không phải huynh, sao muội lại phải phiền não như hiện nay? Huynh không trước tự kiểm điểm lại bản thân, ngược lại trách muội thay người ngoài nói chuyện, thật là nhỏ mọn cực kì."

"Dạ dạ, huynh nhàm chán, huynh nhỏ mọn, tất cả đều là lỗi của huynh. Huynh nhận lỗi với muội là được." Nhất Trận Phong bật cười một tiếng, không nên nhiều lời nữa, chỉ sợ sẽ thật sự chọc giận nàng.

"Được rồi, dù sao có lẽ đã lâu không thấy Tiểu Mặc nhi, muội liền thay huynh đi một chuyến, chỉ là, nguyên nhân thực sự huynh không tự mình đưa đi đến cuối cùng là cái gì?"

Ánh mắt của hắn chớp động, chỉ cười không nói, vẻ mặt bí hiểm.

Hoa Xảo Ngữ liếc hắn một cái, lạnh lùng hừ: "Muội đoán huynh lại coi trọng hạng trân bảo nào đó trong Hổ cung, cho nên mới không nỡ rời đi Hựu Hổ quốc quá lâu, nhìn bộ dạng kẻ trộm như huynh cười đến đắc chí như vậy, có lẽ trân bảo này tuyệt không tầm thường."

"A, mắt của muội vẫn còn sắc bén như vậy." Nhất Trận Phong cười đến híp cả mắt, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Cặp mắt mèo kia của Tiểu Hoa thật đủ lợi hại, không uổng công bọn họ quen biết nhiều năm, lần này nàng phải nhìn cho thật thấu đáo.

Hắn thật sự coi trọng trân bảo trong Hổ cung, hơn nữa, thứ trân bảo này chẳng những tuyệt không tầm thường, vốn chính là độc nhất vô nhị.

Thứ trân bảo này, chính là có một đôi mắt quật cường lạnh lùng, tiểu mỹ nhân Hoàn Nhan Nghê khiến hồn hắn cứ quanh quẩn trong mơ.

Hắn, thế nào cũng không quên được nàng a!

--- ---- phân cách tuyến --- ----

Hoàn Nhan Nghê Quang ngồi trong Di Thiên lâu, vẻ mặt nghiêm túc nặng nề, chợt nhìn lại dường như vẫn hờ hững như trước, nhưng kia hai con mắt đẹp kia cũng không còn lạnh lùng nữa, mà là chứa đầy cảm xúc phức tạp, tức giận, sốt ruột, lo lắng, mất mác……

Kể từ sau hôm Nhất Trận Phong rời đi, đã qua hơn hai tháng. Hắn rõ ràng đã nói sẽ trở lại, nhưng lại chậm chạp không xuất hiện.

Lông mày nhíu chặt, đôi mắt đẹp cúi thấp xuống, nàng thở dài yếu ớt, vừa vặn nhìn thấy mình trong kính, bộ dạng sợ hãi trên gương mặt quen thuộc kia khiến nàng cả kinh.

Vẻ mặt như vậy nàng đã từng thấy vô số lần, đó là nét mặt nàng nhìn thấy lúc mẫu thân nàng cứ đau khổ không chờ đợi được phụ hoàng tới.

Biết rõ mình không nên giống như mẫu thân vì sa vào tình mà đau khổ, nhưng nàng thật không có cách nào kiềm chế mà tưởng niệm hắn. Cái loại tưởng niệm đó, sâu sắc mà nồng hậu, hết ngày này đến ngày khác dây dưa ở tận đáy lòng nàng, cặp mắt kia, trận cười nhẹ kia, chính là không muốn bỏ qua cho nàng.

Tâm vừa đau, vừa khổ, càng thỉnh thoảng lại nhíu chặt trong lòng.

Nhất Trận Phong đáng ghét kia, chỉ sợ cũng đã sớm quên mất nàng.

Nghĩ tới tên nam nhân vô lại này rất có thể đang ở nơi nào đó tán tỉnh nữ nhân khác, nàng lại càng tức giận không kiềm chế được, trước đó nàng còn không cảm thấy có việc gì, đã đưa tay quét bình trà, ly trà cổ trên bàn rơi xuống trên đất, cho đến khi tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, mới hiểu được mình lại trút tức giận dời đến trên vật dụng vô tội.

Hoàn Nhan Nghê Quang kinh ngạc nhìn đống hỗn độn đầy đất, ánh mắt chớp động, nói không ra lời là tức giận hay là bi thương, có lẽ, cũng chỉ là bất đắc dĩ.

"Công chúa? Người làm sao vậy?" Ngoài phòng, các cung nữ nghe thấy tiếng vội vàng chạy vào, vẻ mặt mọi người ngạc nhiên, họ hầu hạ chăm sóc Hoàn Nhan Nghê Quang nhiều năm, chưa từng thấy qua vẻ mặt tức giận như vậy, trong lúc nhất thời đều không nhịn được mà ngây người.

Đột nhiên nàng xoay người, tránh né ánh mắt tò mò của các cung nữ, lạnh lùng nói: "Không có gì, nhất thời lỡ tay đập vỡ đồ, các ngươi đi xuống trước đi, lát nữa dọn dẹp cũng không muộn."

Các cung nữ không dám nói nhiều, trả lời rồi lui ra khỏi bên ngoài phòng.

Hoàn Nhan Nghê Quang chán nản ngồi dựa tại bên cạnh trụ giường, ánh mắt trống rỗng mịt mù, lẳng lặng đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, cho đến khi sắc trời mịt mờ, tinh thần mới lần nữa phấn chấn trở lại.

Nàng càng không ngừng tự nhắc nhở chính mình, nàng rất kiên cường, tuyệt sẽ không vì chuyện nhỏ vô vị này mà mất đi ý chí, điều hiện tại nên làm chính là mau tìm cho ra Nhất Trận Phong, đoạt lại Thánh Huyết Bồ Đề và Tử Ngọc sai. Nhưng mà, cho dù nàng phái ra nhiều mật thám và truy binh hơn nữa, cũng tìm không ra tung tích của hắn, hắn... rốt cuộc là người ở phương nào?

Đột nhiên, trên cửa truyền đến mấy tiếng vang nhỏ cắt đứt suy nghĩ của nàng, cung nữ bẩm báo : "Công chúa, hoàng thượng có lệnh, xin người di giá tới chính điện nghe chỉ."

"Ta lập tức đi liền, ngươi lui ra trước đi." Vẻ mặt nàng nghiêm túc, lạnh lùng, đôi mắt như làn nước lạnh không có song, đã khôi phục lại được sự trầm tĩnh lạnh đạm thường ngày.

"Vâng" Cung nữ trả lời rồi lui ra.

Hoàn Nhan Nghê Quang đến gần gương đồng chỉnh sửa lại y phục, dung nhan nghiêm túc, động tác nhìn như nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm bất an.

Chậm rãi đi ra từ trong phòng, đáy mắt nàng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Lúc trước phụ hoàng cải trang xuất cung một thời gian dài, hôm qua mới hồi cung. Hôm nay triệu kiến nàng, là vì xác nhận để luận tội nàng đánh mất bảo vật!

Hôm đó, Thánh Huyết Bồ Đề bị trộm, sau khi nàng và hoàng huynh trao đổi, quyết định che giấu chuyện này trước, làm như vậy cũng không phải bởi vì mình mà che giấu điều gì, mà là chuyện này thật sự rất mất quốc thể, còn làm nhục uy nghiêm hoàng thất.

Ý của hoàng huynh, là muốn thừa dịp trước khi phụ hoàng hồi cung tăng thêm người đoạt quốc bảo về, việc này liền có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đáng tiếc Nhất Trận Phong giống như mất tích, mặc cho Hựu Hổ quốc đưa ra quân đội tinh nhuệ cũng uổng công vô ích.

Nàng thật sự làm không hết chức trách, có phụ hoàng nhờ vả, tội không thể miễn a! Bất kể phụ hoàng đưa ra giải quyết nào đi chăng nữa, trong lòng nàng cũng không hề có chút oán trách nào.

Nàng không những bảo vệ không tận sức, lại càng bắt giặc không hiệu quả, nhưng… thật ra thì nàng cũng không muốn bắt giữ Nhất Trận Phong, mong muốn thực sự, chỉ là muốn gặp lại hắn một lần nữa…

Cho nên, lúc trước khi hắn hứa hẹn sẽ tới nữa, quả thật lòng của nàng thật kích động không thôi. Hắn để nàng nếm được cái gì gọi là nỗi khổ tình yêu, cũng để cho nàng biến thành cô gái mềm yếu, điều mà nàng không muốn trở thành nhất …

Nàng, trầm luân.