Trộm Tim

Chương 10




Vùng ngoại ô kinh thành Hổ quốc

Thời gian trôi qua mau, hôm nay sau nửa tháng, chính là ngày giỗ của mẫu thân Hoàn Nhan Nghê Quang, Lăng Ảnh cùng đi theo với Hoàn Nhan Nghê Quang với vết thương trên lưng đã khỏi rất nhiều, đứng ở trước mộ cầm hương cầu khẩn.

Nàng nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, hôm nay Nghê Quang dẫn theo Lăng Ảnh tới gặp người, chàng là vị hôn phu của Nghê Quang, ngày sau Nghê Quang sẽ cùng chàng rời khỏi Hựu Hổ quốc, không hề hỏi tới chuyện trong cung nữa. Sau này, ngoài ngày giỗ của người trở về bái tế ra, nên sẽ không trở lại nữa...."

Càng nói, giọng nói Hoàn Nhan Nghê Quang càng nghẹn ngào, nước mắt rơi đầy mặt, là bi thương cũng là vui mừng.

Rời khỏi đất nước lớn lên từ nhỏ, thật ra nàng không bỏ được, nhưng nơi này mang lại cho nàng hồi ức bi thương và khổ sở, mặc dù tình cảm sâu đậm thế nào, nàng lại chọn rời đi.

Nàng muốn nhìn thế gian trời cao biển rộng bên ngoài, sống cuộc sống tiêu dao tự tại không giống với lúc trước, nàng...càng muốn hạnh phúc.

Lăng Ảnh trầm giọng nói: "Nhạc mẫu đại nhân, xin người yên tâm ở dưới cửu tuyền, ta nhất định sẽ chăm sóc Nghê Quang thật tốt, để nàng trải qua những ngày hạnh phúc vui vẻ."

Hắn cầm lấy hương trong tay nàng cắm xuống trước mộ, rồi ôm nàng vào lòng, dịu dàng lau đi nước mắt của nàng.

"Đừng khóc, không phải trước khi tới nói không được khóc sao?"

Nàng khẽ mỉm cười, nước trong mắt xao động.

"Ta hiểu rõ, nhưng ta không nhịn được... hiện tại mặc dù vẫn sẽ khó chịu, nhưng vui sướng trong lòng nhiều hơn, cũng không nghĩ tới có một ngày, ta có thể mang theo nam nhân mình yêu tới nơi này bái tế mẫu thân... Có chàng ở cùng với ta, thật tốt."

Nói xong, nàng lại chảy nước mắt, từng giọt, từng giọt... dưới ánh mặt trời sáng rực, lóe ra ánh sáng ngũ sắc sặc sỡ chói mắt.

Lăng Ảnh khẽ cau mày, đưa tay nâng lên dung nhan xinh đẹp đầy nước mắt của nàng, cúi đầu hôn lên mỗi một giọt nước mắt, cuối cùng, hôn lên môi của nàng...

Một hồi lâu sau, nhẹ nhàng tách ra. Đôi mắt hắn sâu đậm, cưng chiều cười nói ——

"Nàng cứ thích khóc như vậy, sau này khóc một lần, ta liền hôn nàng một lần."

Hoàn Nhan Nghê Quang thẹn thùng nói: "Chàng.... đang ở trước mộ mẫu thân, sao chàng một chút quy củ cũng không có, còn ra thể thống gì..."

Hắn cười một tiếng, lần nữa khẽ chạm đôi môi trơn mềm của nàng, "Ta chỉ muốn cho nhạc mẫu đại nhân biết chúng ta có nhiều ân ái, như vậy bà ấy mới có thể yên tâm mà giao nàng cho ta nha!"

Nàng xoay người nhìn về bia mộ, trong mắt mang theo cô đơn nào đó, cười thở dài nói: "Bà chắc chắn yên tâm, dù sao, ngay từ khi bắt đầu bà không quan tâm qua ta... Mặc kệ là bà hay là phụ hoàng, cũng đều giống nhau."

"Nghê Quang..."

Nàng quay đầu mỉm cười với hắn, "Chàng đừng lo lắng, ta đã nghĩ thông rồi, chỉ là thỉnh thoảng khó tránh khỏi sẽ nhớ tới, cũng không có gì ghê gớm, hơn nữa hiện tại có chàng ở bên cạnh, tất cả đã qua đi, đã không còn quan trọng nữa rồi."

Nàng rúc vào lồng ngực rắn chắc của hắn, lắng nghe tiếng tim đập theo quy luật có lực này, giờ khắc này, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Ta thật sự phải cảm tạ ông trời đã để cho ta gặp chàng, yêu chàng, là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời ta."

Lời nói của nàng tràn đầy nồng tình mật ý, khiến Lăng Ảnh không khỏi xúc động.

"Ta cũng vậy, hôm nay có thể nghe thấy những gì nàng nói, ta thật sự vô cùng vui mừng." Hắn luôn miệng lên tiếng, mừng rỡ không thôi.

Nghê Quang đã từ từ thay đổi, so với lúc lạnh lùng, khép kín mới gặp gỡ, hiện giờ đã thẳng thắn thành khẩn rất nhiều, hơn nữa còn muốn chia sẻ nhiều ý nghĩ ở trong lòng với hắn, sự cố gắng của hắn, rốt cuộc kết ra thành quả tốt rồi.

"Hiện giờ chúng ta nên đi tìm vị bằng hữu nào của chàng vậy?" Vẫn còn nhớ lúc trước theo như lời hắn nói, Hoàn Nhan Nghê Quang cười đến dịu dàng.

Lăng Ảnh vui vẻ cười một tiếng, "Ừ, trí nhớ của nàng cũng không tệ đấy! Bốn bằng hữu ‘Phiền Toái ’ của ta, giống như là người thân của ta vậy, trước nên tìm ai đây? Ta suy nghĩ chút... đi Kinh thành Long quốc đi, nơi đó có ‘Lưỡi Hoa Sen’ Hoa Xảo Ngữ với tài ăn nói bậc nhất, rời khỏi hoàng thất, trước hết để cho ngươi nàng nhìn xem cái gì gọi là đệ nhất thiên hạ miệng lưỡi bén nhọn, như thế nào?"

"Được, chúng ta đi Kinh thành chơi." Nàng trợn to mắt, kích động không thôi."Kinh thành là thủ đô Long quốc, nghe nói vô cùng phồn vinh, ta sớm đã muốn đi xem rồi, đáng tiếc thân phận khác biệt, chưa bao giờ rời khỏi Hổ cung, hiện giờ cuối cùng đã thỏa được lòng mong muốn rồi."

Thấy nàng vui vẻ như thế, Lăng Ảnh cũng cười sảng khoái.

"Vậy thì thế này đi, trước ta và nàng trở về Hổ cung nói lời từ biệt với Liệt hoàng và hoàng huynh nàng, sau đó liền lên đường đi Kinh thành, rồi xuống Giang Nam tìm sư phụ, tiếp, lại dẫn nàng đi khắp danh sơn thắng cảnh!"

Nghe hắn nhắc tới Hoàn Nhan Liệt, đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Nghê Quang hơi ảm đạm, nhỏ giọng nói: "Ta nói một tiếng với hoàng huynh cũng được, còn phụ hoàng... ta thật sự không biết nên nói gì..."

Hôm nay, giữa nàng và cha hoàng ngoài trừ có quan hệ máu mủ ra, có thể nói là không còn gì cả, trải qua mâu thuẫn tình cảm và hận ý, đã sớm từ từ phai đi.

Hiện tại nàng yêu, quan tâm, chỉ có Lăng Ảnh.

Hắn híp mắt lại, thoáng qua một chút suy nghĩ sâu xa.

"Muốn nói gì với ông ấy thì nói, mặc kệ thế nào, dù sao ông cũng là phụ hoàng của nàng...”

Trong lòng hắn có sự kích động, muốn nói toàn bộ mọi chuyện của Hoàn Nhan Liệt cho Hoàn Nhan Nghê Quang biết, để cho nàng biết được thật ra thì Liệt hoàng vẫn quan tâm, để ý nàng, nhưng cũng không thể không bận tâm đến tâm nguyện của Hoàn Nhan Liệt...

Mặc dù cũng không rõ giữa phụ thân và nữ nhi bọn họ chung sống thế nào, nhưng từ trong lời nói của Hoàn Nhan Liệt để lộ ra tình cảm, dường như là áy náy với Nghê Quang.

"Ta... ta hiểu..." Lời tuy nói như vậy, nhưng nàng biết mình... thật không làm được....

Thấy nàng có vẻ không vui, hắn lần nữa nhẹ lời khuyên giải: "Nghê Quang, ông ấy cuối cùng vẫn là phụ hoàng của nàng, còn thành toàn cho chúng ta, về tình về lý, chúng ta cũng nên cảm tạ ông."

Hoàn Nhan Nghê Quang khẽ thở dài.

"Nhưng đó không phải là điều kiện chàng trao đổi với ông ấy sao? Nếu như không phải vì tung tích của nữ tử Long quốc kia, sao ông có thể dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như thế được?"

Ánh mắt nàng ủ dột, cười khổ nói: "Tâm tình của ta thật rất phức tạp, hắn sử dụng tình thâm để cho ta cảm thấy kính nể, nhưng cũng vì mẫu thân mà ta cảm thấy không đáng giá..."

"Ta hiểu rõ... Dù sao chúng ta cũng phải rời khỏi rồi, vướng mắc tình yêu thuộc về đời trước, hãy để cho nó hoàn toàn trôi đi. Đồng ý với ta, sau này ngoại trừ ta ra, cái gì cũng đừng để ở trong lòng." Lăng Ảnh chăm chú nhìn nàng, sắc mặt nghiêm túc từ trước tới nay chưa từng có.

Hoàn Nhan Nghê Quang kinh ngạc nhìn hắn, đáp: "Ừ... Ta đồng ý với chàng, sau này, chỉ muốn một mình chàng."

Nàng hiểu hắn lúc này bỗng nhiên bá đạo, không phải ngang ngược, chỉ vì xua đi ưu phiền trong lòng nàng.

Hắn nói rất đúng, chuyện phụ hoàng và mẫu thân đã qua, sao nàng phải tự tìm phiền não?

Nàng bây giờ, đã có mục tiêu trong cuộc đời mới.

Hơn nữa, chỉ cần nhớ hắn là đủ rồi.

~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~

Lúc trở về Hổ cung nói lời từ biệt với phụ hoàng và hoàng huynh, Hoàn Nhan Nghê Quang lại cảm nhận được tình cảm khác thường của phụ hoàng đối với nàng, phần tình thương đến chậm này của phụ thân khiến nàng không hiểu sao lại rung động, đồng thời, ngăn cách giữa nàng và phụ hoàng, cuối cùng cũng có thể tiêu tan.

Sau đó, Hoàn Nhan Nghê Quang liền cùng Lăng Ảnh tiến về phía Kinh thành Long quốc, không bao lâu, đã đi tới trước một trạch viện hoa lệ.

"Nghê Quang, nơi này chính là chỗ của bằng hữu tốt của ta Tiểu Hoa, Hoa Xảo Ngữ."

"A? Nơi này là cửa sau, sao chúng ta lại đi vòng qua nơi này ..." Hoàn Nhan Nghê Quang quay người lại, lại thấy không bóng dáng của hắn đâu, vội vàng lên tiếng gọi, "Ảnh? Ảnh!"

"Xuỵt, nhỏ giọng chút." Lăng Ảnh phất tay một cái, ý bảo nàng im lặng.

"Ảnh... chàng... chàng làm cái gì vậy?"

Chẳng biết lúc nào, hắn đã leo lên tường rào Hoa phủ.

Lăng Ảnh từ trên cao nhìn xuống nháy mắt mấy cái với nàng, cười đến không chút để ý.

"Tìm Tiểu Hoa a."

"Nhưng không phải chúng ta nên đi vào từ cửa chính sao?" Vẻ mặt nàng không hiểu.

Nhưng hắn lại trả lời hợp tình hợp lý, "Ta tìm người nhưng cho tới bây giờ đều không cần cửa chính."

"Chàng..." Đầu tiên Hoàn Nhan Nghê Quang ngẩn ra, sau đó không nhịn được mà phì cười.

Hắn cau mày, "Nàng không thích sao? Vậy chúng ta đi vào từ cửa chính là được."

Hoàn Nhan Nghê Quang khẽ mỉm cười, ngay sau đó thi triển khinh công nhảy lên tường rào.

"Cái gọi là lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, nếu vị hôn phu tương lai là thiên hạ đệ nhất trộm, hiển nhiên cũng nên học theo phong cách hành sự của chàng."

Lăng Ảnh cười thở dài nói: "Uất ức nàng rồi..."

Nàng vội vàng đưa tay che cái miệng của hắn, sẵng giọng: "Còn lâu mới uất ức! Về sau không cho phép chàng nói như vậy nữa, cũng không được nghĩ như vậy, ở cùng với chàng, là cuộc sống vui sướng nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta."

Hắn hài lòng cầm tay của nàng, "Ta biết rồi, chúng ta đến khuê phòng của Tiểu Hoa xem nàng có ở đó hay không."

Hai người nhảy xuống tường rào, Lăng Ảnh dẫn nàng đi qua con đường quanh co phức tạp đi vào bên trong, thấy hắn quen thuộc đi tới khuê phòng của nữ tử khác như vậy, cho dù biết rõ chỉ là bạn bè, trong lòng khó tránh khỏi lại có chút khó chịu.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú ở bên cạnh, Hoàn Nhan Nghê Quang khẽ cắn môi, tỏa ra ghen tuông nồng đậm.

Loại nam tử tuấn mỹ tao nhã giỏi nói lời ngon tiếng ngọt giống như hắn vô cùng dễ dàng khiến nữ tử động lòng.

Trước khi quen biết nàng, có phải hắn đã từng kết giao với vô số hồng nhan tri kỷ hay không?

Mà những nữ tử cùng chung sống nhiều năm với hắn giống như Hoa Xảo Ngữ có thể ôm tình cảm đặc biệt với hắn hay không?

Một lát sau, rốt cuộc đã đi đến bên ngoài một khuê phòng.

Hắn quay đầu, lại trùng hợp trông thấy vẻ mặt nàng trầm tư như có điều suy nghĩ.

"Đang suy nghĩ gì?"

"Ta...."

Ánh mắt lóe lên, Lăng Ảnh đột nhiên đưa tay ôm nàng, ở bên tai nàng khẽ cười nói ——

"Bé ngốc, ta rất vui vẻ khi nàng ghen vì ta, chỉ là trước khi ghen phải nhận rõ đối tượng, loại hàng miệng lưỡi bén nhọn đanh đá chua ngoa giống như Tiểu Hoa, ta phải xin miễn thứ cho kẻ bất tài."

Tâm ý bị hắn nhìn thấu hết, nàng vừa thẹn vừa cáu.

"Long quốc các chàng không phải chú trọng nhất là nam nữ chi phòng sao? Khuê phòng của khuê nữ nhà người ta chàng cũng dám xông loạn như vậy, bảo sao không nghi ngờ?"

Ý cười trong mắt Lăng Ảnh càng sâu, lắc đầu thở dài.

"Ta đối xử với Tiểu Hoa như thân muội tử của mình, còn lâu mới để ý tới những thứ giáo điều vô vị đó, giữa ta và nàng ấy quả thật không có tình yêu nam nữ."

Nàng nghi ngờ liếc nhìn hắn, "Thật?"

"Thật." Hắn cười gật đầu, lôi kéo nàng đi tới trước cửa phòng."Chúng ta đi vào thôi!"

Lúc này nàng mới mỉm cười đồng ý, "Được."

Đi tới trước cửa phòng đóng chặt, Lăng Ảnh nhẹ nhàng gõ cửa.

"Tiểu Hoa, là huynh, muội có đây không?"

Cửa phòng theo tiếng mà mở ra, Hoa Xảo Ngữ nhô đầu ra, sau khi nhìn thấy là Lăng Ảnh, mắt càng mở lớn, "Việc này thật hiếm nha, hôm nay huynh không chỉ thấy được cửa phòng, còn hiểu được gõ cửa?! Muội còn tưởng rằng huynh chỉ biết leo cây vào cửa sổ thôi đấy."

Lăng Ảnh gãi gãi đầu, khẽ cau mày.

"Mấy tháng không thấy, miệng của muội lại càng sắc bén."

Hoàn Nhan Nghê Quang không nhịn được che miệng cười trộm, nghĩ thầm, Hoa Xảo Ngữ thật đúng là một kiểu người không dễ chọc.

~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~

Sau khi hai người theo Hoa Xảo Ngữ tiến vào trong phòng, nàng quan sát tỉ mỉ Hoàn Nhan Nghê Quang, đôi mắt to linh động xoay chuyển.

"Vị cô nương này là người thế nào của huynh à?" Hoa Xảo Ngữ cười gian trá nói.

Vẻ mặt Lăng Ảnh đắc ý hả hê, "Nàng là thê tử tương lai của huynh, Hoàn Nhan Nghê Quang."

Hoa Xảo Ngữ vốn ngẩn ra, ngay sau đó liền bừng tỉnh hiểu ra ——

"Khó trách lúc trước làm sao huynh cũng không nỡ rời khỏi Hổ cung quá lâu, muội còn đang suy nghĩ, huynh coi trọng kỳ trân dị bảo gì trong Hổ cung, thì ra là, ngay cả công chúa của hoàng thất Hoàn Nhan cũng bị huynh trộm được?! Thiên hạ đệ nhất trộm chính là thiên hạ đệ nhất trộm, ngay cả lão bà cũng đều phải trộm."

Hoàn Nhan Nghê Quang nghe thấy nàng nói như vậy, mắc cỡ cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.

Hắn vội vàng phản bác, "Cái gì trộm với không trộm? Ta và Nghê Quang tâm đầu hợp ý, quang minh chính đại, phụ hoàng nàng cũng đã thành toàn cho chúng ta, mới không phải trộm."

Hoa Xảo Ngữ hừ lạnh: "Coi như sau này là quang minh chính đại, trước đó cũng tuyệt đối là lén lén lút lút."

Lần này không chỉ Hoàn Nhan Nghê Quang, ngay cả sắc mặt Lăng Ảnh cũng khẽ ửng hồng.

Hắn sẵng giọng, oán giận nói: "Thật là, huynh thật vất vả mới tìm được bạn đời để yêu thương, muội không thể nói dễ nghe hơn chút, coi như là chúc mừng chúng ta sao?"

Hoa Xảo Ngữ buột miệng cười, sau đó hít sâu một hơi, liền thao thao bất tuyệt nói: "Được, ta chúc nhị vị trời cho đẹp đôi, trời đất tác thành, bên nhau dài lâu, đầu bạc răng long, trăm năm hảo hợp, tương kính như tân, cử án tề mi(phu thê tôn trọng lẫn nhau), tâm đầu ý hợp, sớm sinh quý tử. . . . . ."

Hoàn Nhan Nghê Quang nhìn Lăng Ảnh, hận không được tìm cái lỗ mà chui xuống, mà hắn lại lên tiếng ngăn cản Hoa Xảo Ngữ vẫn cứ tiếp tục nói nhảm.

"Ngừng ngừng ngừng, muội cứ mở miệng ra là nói lời nhảm nhí."

Hoa Xảo Ngữ trừng mắt thật lớn, lóe lên tia sáng đắc ý, ra vẻ không vui mà nói.

"Đây chính là huynh muốn muội nói nhá, thế nào, chẳng lẽ muội nói không hay sao? Hay là huynh muốn nghe cái khác?"

Lăng Ảnh thở dài, "Coi như huynh sợ muội... muội cũng đừng náo loạn nữa, da mặt Nghê Quang mỏng, không chịu được muội trêu cợt."

"Muội trêu cợt chính là huynh, không phải nàng."

Hoa Xảo Ngữ làm mặt quỷ với hắn, cười ngồi vào bên cạnh Hoàn Nhan Nghê Quang.

"Công chúa, ta luôn luôn hồ nháo với hắn quen rồi, ngươi tuyệt đối đừng trách móc."

Hoàn Nhan Nghê Quang ngượng ngùng cười một tiếng.

"Không, ta lại cảm thấy rất thú vị, trước kia ta thân ở trong cung, vốn không có cơ hội gì làm quen bằng hữu, thấy các ngươi chung sống vui vẻ như vậy, thật rất hâm mộ."

Hoa Xảo Ngữ kéo tay của nàng, mỉm cười nói: "Mặc dù chúng ta vừa mới quen biết, nhưng ta tin tưởng chỉ cần đợi một thời gian nữa, nhất định cũng sẽ trở thành bạn tốt."

"Ừ, vậy ngươi cũng đừng gọi ta công chúa, sau này trực tiếp gọi ta là Nghê Quang là được rồi."

Lăng Ảnh thấy hai người gần gũi như vậy, dường như bỏ quên hắn, trong lòng ghen tức nảy sinh, không nhịn được cũng đi qua ngồi xuống, một tay ôm Hoàn Nhan Nghê Quang vào trong lòng, ý đồ chiếm hữu hiện ra không bỏ sót.

Hắn cau mày nói với Hoa Xảo Ngữ. "Đừng, huynh cũng không có ý định ở Kinh thành lâu, ngày mai chúng ta sẽ phải xuống Giang Nam, huynh tìm sư phụ để chủ hôn cho chúng ta."

"Thật?! Được, đến lúc đó muội nhất định tham gia, trước tiên ở chỗ này nói tiếng chúc mừng là được rồi."

Hoa Xảo Ngữ thản nhiên cười, làm bạn thân thành tâm cảm thấy vui mừng.

Đột nhiên, Hoa Xảo Ngữ nghĩ tới một chuyện ——

"Đúng rồi, Tả Hồng Anh nhờ muội cám ơn huynh giúp nàng, giờ nàng đã thành thân với Phong Minh, sống cực kỳ hạnh phúc, nàng còn mời huynh có rãnh rỗi thì đến Tả Hầu phủ chơi một chút đấy."

Lăng Ảnh cười nói: "Không dám, thật ra thì cũng đều nhờ tính tình nàng dũng cảm kiên cường, mới có thể khiến Hoàn Nhan Phong Kỳ tìm lại trí nhớ, trở lại thành Phong Minh như ngày xưa."

Hoàn Nhan Nghê Quang than nhẹ tiếp lời, "Đúng vậy a, mà ta cũng thay đổi cái nhìn lớn về hoàng huynh Phong Kỳ, không ngờ hắn lại lấy phương thức giả chết rời khỏi Hựu Hổ quốc, bỏ chức vị thái tử, chỉ vì muốn ở cùng người thương cả đời, thật sự là quá si tình rồi."

Tin tức này trong những ngày gần được truyền đi xôn xao, có tán dương có châm biếm, mà bọn họ lại đang trên đường tới đây, vô tình gặp gỡ thị vệ thiếp thân của Hoàn Nhan Vân Lân vừa lúc xuất cung làm việc, sau đó mới xác định được là thật.

Lăng Ảnh cũng thở dài.

"Nói đến si tình, phụ thân nàng cũng là nhất, thì ra nữ tử Long quốc mà hắn nhớ mãi không quên lại là cô cô ruột của Tả Hồng Anh, Tả Phi Ly, hắn một lòng muốn lấy được Tả gia, lại cũng là vì tìm ra Tả Phi Ly đã mất tích nhiều năm, thật may là Tiểu Mặc Nhi bói ra Tả Phi Ly còn ở nhân thế, ít nhất còn có một chút hi vọng, nếu không thì phụ hoàng nàng khổ tìm nàng (Tả Phi Ly )hơn mười năm, cũng thật sự là quá lâu rồi."

Lúc Hoàn Nhan Liệt đồng ý cho hai người bọn họ có thể rời khỏi Hựu Hổ quốc thì Lăng Ảnh lập tức phi thân trước đi xin Bốc Mặc Nhi giúp một chuyện này, vừa được kết quả liền chạy về báo cho Hoàn Nhan Liệt, thực hiện cam kết.

"Ừ." Hoàn Nhan Nghê Quang gật đầu, ánh mắt phức tạp.

Thấy nàng như có điều suy nghĩ, Lăng Ảnh dịu dàng hỏi: "Thế nào? Lại nghĩ tới chuyện không vui rồi hả?"

Trong lòng ấm áp, nàng vứt bỏ đi những chuyện ngày xưa, cười nói: "Không có, ta chỉ cảm thấy phụ hoàng và hoàng huynh đều rất chung tình, nữ tử được họ yêu, nhất định rất hạnh phúc."

Chỉ tiếc, mẫu thân không phải người phụ hoàng yêu...

Lăng Ảnh cố làm ra bất mãn oán trách: "Ta cũng rất chung tình vậy, được ta yêu cũng rất hạnh phúc, sao nàng lại không nhắc tới ta?"

"Được, chàng cũng rất chung tình, được chưa?"

Hoa Xảo Ngữ nhìn bộ dáng hai người ngọt ngào, cũng cười.

Tình yêu, vốn là ngọt ngào như thế, khiến người không thể kháng cự, cũng không muốn kháng cự.

~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~

Giang Nam

Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, tôn lên một mảnh rừng hoa đào nở rộ đỏ rực, cảnh sắc xinh đẹp như mộng, như ảo.

Hoàn Nhan Nghê Quang luôn miệng thở dài nói: "Thật là đẹp, giống như tiên cảnh mỹ lệ, không hổ là nơi ẩn củ của ‘Thiên Thủ Quan Âm’ Lăng Tiêu."

So sánh với sự hưng phấn của nàng, Lăng Ảnh lại có vẻ không vui.

Hắn trầm giọng nhắc nhở, "Ta khuyên nàng ngàn vạn lần đừng kỳ vọng quá cao về nữ nhân kia, tránh cho đến lúc gặp được diện mạo thật của bà thì sau này sẽ thất vọng."

Thật là, hiện tại cũng đã đến nơi này, hắn vẫn không nghĩ ra nên giải thích chuyện "người kia" với nàng như thế nào, làm thế nào mới tốt đây?

Thôi, "người kia" cũng sẽ không ngày ngày đợi ở trong Đào Hoa Am, chỉ cần đừng để cho Nghê Quang thấy "người kia", sẽ không có bất cứ vấn đề gì là được.

Nàng cau mày nói: "Sư phụ chàng thật khác như lời đồn đãi sao?"

Lăng Ảnh tức giận hô: "Không chỉ là khác, mà là khác nhau một trời một vực. Nàng thấy rừng hoa đào trước mắt lúc này rất đẹp, ta lại chỉ cảm thấy chướng mắt, bởi vì tất cả ở đây từng cây từng cây đều là do ta tự tay trồng, năm đó thật đúng là khiến ta mệt gần chết, nay mới có hoa đào để nàng thưởng đấy."

Hoàn Nhan Nghê Quang trợn to mắt, không thể tin hỏi: "Những thứ này đều do chàng trồng? Thế nhưng tuổi của những cây đào này xem ra ít nhất có mười năm, vậy lúc chàng trồng chúng nó không phải cũng mới mười tuổi sao?"

Hơn nữa nơi này ít nhất cũng có mấy trăm cây, chỉ bằng vào một mình hắn thì làm thế nào?

Hắn nắm chặt tay, tức giận bất bình mà oán trách nói: "Đúng, bởi vậy nàng biết rõ sư phụ ta đáng ghét, xấu xa thế nào rồi, công việc nặng nề như vậy lại khiến một người còn trẻ lực yếu như ta đây gánh chịu, còn nói cái gì là huấn luyện thể lực của ta, vốn là nàng lười tìm thợ."

Nhớ tới khoảng thời gian thảm thương trước kia, gân xanh trên trán nổi lên, nảy sinh tức giận.

"Ta bỏ ra tròn một năm, mới trồng hết những cây đào này, còn đào một dòng sông nhỏ dẫn nước tưới hoa, tốn thêm ba tháng."

Hoàn Nhan Nghê Quang nghe thấy phải há hốc mồm nghẹn lời, không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Nàng dịu dàng an ủi: "Đừng nóng giận, mọi thứ đều trôi qua rồi, dù sao chàng hiện tại cũng đã trưởng thành, không cần sợ bà nữa rồi."

Lăng Ảnh chống nạnh cười lớn một hồi, mới nói: "Nàng nói không sai, bây giờ ta cần không phải sợ bà, nếu bà dám dài dòng nửa câu đối với hôn sự của chúng ta, ta liền hảo hảo tính sổ với bà."

Dáng vẻ, lời nói hắn khoa trương kia khiến nàng sợ hết hồn, không khó nghĩ ra khi còn bé hắn bị ức hiếp nghiêm trọng thế nào, mới có thể lại dẫn tới mãnh mẽ như hiện tại vậy.

Nàng sợ hãi hỏi: "Ảnh...chúng ta có nên đi vào hay không đây?"

Vẻ mặt Lăng Ảnh có chút thẹn thùng gãi gãi đầu.

Duỗi tay về phía nàng, hắn dịu dàng cười nói: "Thật xin lỗi, hù dọa nàng rồi, toàn bộ thù mới hận cũ trong lúc nhất thời đều xông lên đầu, khó tránh khỏi thất lễ, nàng đừng để ở trong lòng."

Lúc này Hoàn Nhan Nghê Quang yên tâm kéo tay của hắn, thản nhiên cười nói: "Chàng bình tĩnh lại là tốt rồi."

Ngay sau đó hai người đi vào trong rừng, sau khi vào rừng đi dọc theo sông nhỏ gần nửa canh giờ, mới thấy ở chỗ sâu trong rừng đào một căn nhà khéo léo độc đáo được làm bằng gỗ.

Lăng Ảnh lẳng lặng nhìn cảnh sắc này quen thuộc một hồi lâu, vẻ mặt phức tạp, về sau mới cao giọng hô ——

"Sư phụ, đồ nhi trở lại thăm người."

Thật ra thì tuy hắn có nhiều câu oán hận với Lăng Tiêu, nhưng dù sao Lăng Tiêu nuôi hắn lớn lên từ nhỏ, coi như là người thân cận nhất, cộng thêm đã lâu không gặp mặt, cũng khó tránh khỏi nhớ nhung.

"Bà ấy có ở đây không? Có thể đi ra ngoài hay không?"

Hoàn Nhan Nghê Quang nhìn chung quanh, vô cùng tò mò với đại danh nghe đã lâu của vị hiệp nữ giang hồ này.

Giống như đáp lại câu hỏi của nàng, cửa phòng từ từ mở ra, một nữ tử xinh đẹp bước ra, dung mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần thanh nhã, trải qua nhiều năm tháng, lại càng lộ vẻ thành thục quyến rũ.

Nữ tử mỉm cười nói: "Bì Đản, con trở về thật đúng lúc, mau vào, ta muốn con thấy một người."

Cặp mắt tĩnh mịch kia bắt gặp Hoàn Nhan Nghê Quang thì hơi sững sờ, không hiểu hỏi: "Tiểu cô nương này là?"

Không cần Lăng Ảnh giới thiệu, Hoàn Nhan Nghê Quang cũng đoán ra người này hẳn là Lăng Tiêu, nàng vội vã hành lễ nói ——

"Vãn bối Hoàn Nhan Nghê Quang, gặp qua Lăng Tiêu tiền bối."

Tim nàng đập thình thịch, chỉ sợ Lăng Tiêu không thích nàng, cho nên ảnh hưởng đến hôn sự của nàng và Lăng Ảnh.

Lăng Ảnh nhạy bén cảm nhận được lòng của nàng sợ, nắm chặt tay nàng, không tiếng động an ủi, sau đó lại trầm giọng yêu cầu ——

"Sư phụ, sau này cũng đừng lại dùng cái tên Bì Đản khó nghe này để gọi con, hiện tại con đã đổi tên là ‘Lăng Ảnh’."

"Lăng Ảnh?" Lăng Tiêu quan sát tỉ mỉ hai người bọn họ, nàng suy nghĩ cẩn thận, lập tức phát hiện liên hệ giữa hai người."Quang, Ảnh, điều này cũng thú vị, xem ra là con dẫn theo nàng dâu nhỏ trở lại muốn cho ta xem, phải không?"

Lăng Ảnh thẳng thắn nói: "Phải, mấy ngày nữa con muốn thành thân với Nghê Quang, xin sư phụ chủ hôn cho hai con."

Lăng Tiêu đang muốn trả lời, một nam tử cường tráng lại đi ra từ bên trong nhà, khuôn mặt tuấn tú, loáng thoáng có chút tương tự với Lăng Ảnh, mặc dù có chút phong trần, lại hiện ra một loại phong thái thành thục khác, mà bước chân hắn trầm ổn, trong hai con mắt hàm chứa ánh sáng, nhìn thấy ra là cao thủ có võ công tuyệt đỉnh.

Nam tử cau mày hỏi: "Tiêu nhi, đây cũng là người nàng muốn ta gặp?"

Lăng Tiêu gật đầu, giọng nói tự nhiên, "Phải, đây chính là con của ngươi Bì Đản... A! Hắn đã đổi tên thành Lăng Ảnh, bây giờ đi theo họ ngươi, phải gọi là Hắc Ảnh rồi." Nàng quay đầu, " Hắc Ảnh, đây là cha con, đương kim minh chủ võ lâm, Hắc Nghiêm."

Lời vừa nói ra, lập tức khiến mọi người kinh ngạc.

"Con trai của ta?" Hắc Nghiêm thở hốc vì kinh ngạc, vẻ mặt đại biến.

Hắc Ảnh cũng giật mình ——

"Chờ một chút! Cái gì con trai, cha, sư phụ, con không phải do người thu nuôi sao?"

Hoàn Nhan Nghê Quang nháy mắt một cái, tràn đầy nghi vấn, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình hiện tại đến cuối cùng là thế nào.

"Đúng, hắn chính là con trai của ngươi." Lăng Tiêu cười ngọt ngào đối mặt với sắc mặt Hắc Nghiêm đã tái mét, sau đó lại chuyển sang cười với Hắc Ảnh. "Con không phải là cô nhi, thu nuôi là chuyện lừa gạt con."

Hắc Ảnh sửng sốt trong chốc lát, trong lòng đột nhiên hiện lên một dự cảm chẳng lành, mở miệng run rẩy nói: "Đợi chút, nếu hắn thật là cha ta...vậy...nương ta đâu?"

Không cần... Không cần a...

Nếu trời cao có linh, ngàn vạn lần cũng không được để dự cảm của hắn trở thành sự thật.

Lăng Tiêu thoáng nhíu mày, trong mắt lóe lên tia sáng quỷ quyệt, vốn là nụ cười ngọt ngào trong nháy mắt trở nên vô cùng tà ác, nàng rộng rãi công bố đáp án ——

"Đứng ở trước mặt con."

"Không —— ta không tin ——"

Lần này, Hắc Ảnh tiếng kêu gào vang vọng cả rừng hoa đào.

Sau đó, bịch một tiếng, hắn té xỉu bất tỉnh.