Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 48




Edit: Ry

Ngày kết thúc phần diễn trong hang động, Phó Húc cũng có cảnh quay, Tạ Thời Dã cả người đẫm máu ngả đầu vào trong lồng ngực Phó Húc, máu tươi trên mặt cọ đầy lên cằm anh, khiến gương mặt vốn đã lạnh lùng cứng rắn còn bạc bẽo dính thêm mùi máu tanh.

Chung Xương Minh nhìn chằm chằm vào sự biến hóa trong thần thái của Phó Húc, từ ánh mắt lạnh lẽo khi Bạch Khởi Phong phát hiện ra xác chết trong hang đã đủ để khiến người xem phải nổi lên tâm lý khó chịu.

Nhưng thời khắc rũ mắt nhìn người trong ngực, lại như băng tuyết cứng rắn nhất trên núi cao gặp phải ánh mắt trời vừa nhú, tan thành những làn xuân thủy, mềm mại đến mức mơ màng.

Chung Xương Minh hô cắt, ngón tay xoa cằm, cũng không nói là sẽ không dùng đoạn này, chỉ bảo bọn họ quay lại thêm vài lần, thay đổi các cách diễn khác nhau.

Còn gọi riêng Phó Húc tới, bảo anh kiềm chế lại ánh mắt một chút, đúng là Bạch Khởi Phong rất quan tâm sư huynh của hắn, nhưng ánh mắt đó có hơi quá.

Phó Húc nghe rồi thỉnh thoảng gật đầu, đợi đến khi quay lại, quả nhiên như Chung Xương Minh dặn dò, ánh mắt đã kiềm chế hơn nhiều, nhưng Chung Xương Minh lại cảm thấy không đúng vị, luôn thấy Bạch Khởi Phong mà Phó Húc diễn đã mất đi cái sự "điên".

Nhân vật Bạch Khởi Phong này, nói thẳng ra là kiểu người yêu hận đều cực đoan, yêu đến tột cùng, mà hận cũng tuyệt đối, kiêu ngạo mà tùy hứng, nhưng khi thật lòng yêu thương ai đó, dù có phải quỳ xuống dính đầy bụi bặm cũng cam lòng.

Nếu hắn không điên, đã không làm ra được loại việc như giết hết những người còn sống sót trong hang, chỉ để sư huynh của hắn là người duy nhất còn sống. Hắn không đặt mạng người ở trong mắt, dù có là ở thời đại đó thì cách làm này cũng quá điên cuồng, khiến người ta lên án.

Nhưng Bạch Khởi Phong mặc kệ, hắn chỉ làm những gì mình muốn, cực kỳ bao che khuyết điểm, chỉ vì sư huynh của hắn bị những kẻ đó ức hiếp.

Một cảnh đó thôi mà quay đi quay lại không dưới mười lần, đối với Phó Húc mà nói, đây là chuyện chưa từng có, ngay cả Tạ Thời Dã cũng cảm thấy không đúng.

Nhưng phần diễn trong cảnh này của y chỉ có nằm yên giả vờ như hôn mê là được, còn Phó Húc thì tương đối vất vả, vẫn luôn phải bế y, mà còn là bế kiểu công chúa, lặp đi lặp lại suốt một giờ đồng hồ.

Cho dù là Phó Húc thì quay xong trên trán cũng có một lớp mồ hôi mỏng, trông rất vất vả.

Tạ Thời Dã đau lòng chết rồi, lại không dám trực diện khiêu chiến với đạo diễn, chỉ có thể nhân lúc nghỉ ngơi giữa giờ mà vươn tay xoa cánh tay, bóp cổ tay cho Phó Húc: "Hôm nay đạo diễn Chung bị sao vậy, tự dưng làm khó người khác như vậy?"

Phó Húc nghe vậy thì cười, nhưng miệng vẫn nhắc y: "Không được nói thầy như vậy, thầy cho quay đi quay lại cảnh này đương nhiên có đạo lý của thầy."

Tạ Thời Dã thầm nói trong lòng: Đạo lý chó má gì, thích hành người ta thì có.

Nhưng bên ngoài lại ra vẻ đã hiểu: "Ừm, em cũng không có ý gì đâu, chỉ là chắc chắn ngày mai anh sẽ bị đau tay."

Thật ra kĩ thuật xoa bóp của Tạ Thời Dã cũng chẳng tốt lắm, thậm chí lực tay còn có chút lớn, bóp hơi đau. Nhưng Phó Húc cũng không từ chối, Tạ Thời Dã áy náy, muốn làm chút gì đó cho anh, mát xa cũng là tâm ý của y, vậy thì để Tạ Thời Dã làm đi, anh cũng không có vấn đề gì.

Phó Húc nói: "Cơ thể anh có nền tảng cơ bản rồi nên sẽ không khó chịu mấy đâu."

Tạ Thời Dã hỏi anh: "Em nhớ là hồi đại học anh có luyện võ, giờ vẫn luyện à?"

Phó Húc gật đầu, Tạ Thời Dã lập tức thu cái tay trên tay anh về: "Ra thế, tố chất thân thể anh tốt như vậy thì ngày mai sẽ không đau rồi." Y ít nhiều yên tâm hơn một chút.

Thấy Tạ Thời Dã bỏ dở việc xoa bóp, thu hồi quan tâm nhanh như vậy, Phó Húc mấp máy môi, định nói thật ra cứ chốc lát lại phải bế một người đàn ông trưởng thành suốt một tiếng như vậy vẫn rất vất vả, nhưng lời này hiển nhiên là tự vả mặt mình.

Mà Tạ Thời Dã đã cầm cà phê đá lên uống, còn cầm quạt điện nho nhỏ thổi cho mát, chú ý thấy ánh mắt của anh còn cười với anh một cái: "Anh cũng muốn dùng quạt điện à?"

Phó Húc thở dài: "Không cần đâu, cậu cứ dùng đi."

Cũng may Chung Xương Minh cũng không giày vò thêm quá lâu, rốt cuộc cảnh quay này cũng kết thúc.

Hôm nay có thể kết thúc công việc sớm hơn bình thường một chút, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, Chung Xương Minh còn nói với Tạ Thời Dã là tối nay đến buổi sáng mai cho y nghỉ, hãy nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh lại cảm xúc.

Việc này hôm qua Phó Húc đã nói với y, Tạ Thời Dã cũng không bất ngờ, còn nói cảm ơn với Chung Xương Minh, thậm chí còn tự trách nói một tiếng xin lỗi.

Bây giờ Chung Xương Minh rất quý cậu thanh niên này, rất chịu thương chịu khó, cũng rất khéo léo, chẳng trách lại nổi tiếng như vậy.

Ông vui mừng vỗ vai Tạ Thời Dã: "Cậu còn nhỏ, đừng đặt nặng trong lòng, mấy chuyện này là bình thường."

Tạ Thời Dã hơi nhếch môi, nói cảm ơn với đạo diễn rồi lên xe bảo mẫu. Y ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, Dương Dương ngồi cạnh tài xế lật xem lịch trình, quay đầu nói với Tạ Thời Dã: "Anh Tạ, Trần Phong đã gửi địa chỉ cho em, em đặt lịch hẹn tối nay đi luôn nhé."

Lái xe là Tiểu Thường, một trợ lý khác của Tạ Thời Dã, chỉ làm thời vụ, rất nhiều chuyện Dương Dương và Tạ Thời Dã sẽ không cho cậu ta biết, dù sao thì sau khi kết thúc bộ phim này, nhiều khả năng sẽ không tiếp tục thuê cậu ta nữa.

Tạ Thời Dã mở mắt ra: "Anh ấy không đi à?"

Dương Dương cầm máy tính bảng quay đầu lại, có chút kinh ngạc: "Anh Tạ, thầy Phó có đi hay không anh phải biết rõ hơn em chứ?"

Tạ Thời Dã lại nhắm mắt, đeo tai nghe lên, từ chối nói chuyện tiếp với Dương Dương.

Nhưng dù y có từ chối giao tiếp với Dương Dương thì buổi tối đi khám vẫn phải để Dương Dương đưa y đi.

Mà chuyện này còn để cho Cao Lương biết được. Sau khi Dương Dương biết chuyện y phải đi khám bác sĩ tâm lý, lập tức hoảng loạn, thế nên nói lại với Cao Lương, sợ mình giúp y giấu diếm sẽ khiến tình trạng của Tạ Thời Dã trở nên tồi tệ hơn.

Dù Cao Lương có muốn đuổi việc người đồng lõa như cậu, Dương Dương vẫn phải nói.

Tạ Thời Dã biết chuyện thì có chút dở khóc dở cười, thằng nhóc Dương Dương này quá thật thà, chưa từng nghĩ chút gì cho bản thân.

Quả nhiên Cao Lương gọi điện thoại tới rống giận với y, còn không ngừng nhắc tới chuyện muốn đối trợ lý, Tạ Thời Dã vẫn luôn phản đối.

Khi Cao Lương nói chuyện này không có gì để thương lượng, giọng điệu Tạ Thời Dã cũng trầm xuống: "Đúng, chuyện này không có gì để thương lượng, tôi mới là ông chủ."

Khiến cho Cao Lương tức điên lên được, lần đầu tiên trong đời cúp điện thoại của Tạ minh tinh.

Tạ Thời Dã cầm điện thoại, bất đắc dĩ nhìn về phía Dương Dương đang vểnh tai nghe chuyện ở chỗ ghế lái phụ: "Lần này yên tâm rồi chứ."

Dương Dương quay đầu lại, cười hì hì, còn vứt một nụ hôn gió cho Tạ Thời Dã, giơ hình trái tim: "Anh Tạ, em yêu anh lắm đó."

Tạ Thời Dã cười mắng: "Lượn đi."

Mặc dù việc về sau phải dỗ dành Cao Lương như thế nào cũng khiến cho Tạ Thời Dã rất đau đầu, nhưng dù sao hiện giờ người đang đi theo y là Dương Dương, muốn đuổi việc cậu thì cũng không tìm được ai tốt hơn.

Lại nói, Dương Dương đã đi theo y nhiều năm như vậy rồi, nguyên nhân chủ yếu khiến Cao Lương muốn đuổi việc cậu lại là y, Tạ Thời Dã cũng không đành lòng.

Trở lại khách sạn, Tạ Thời Dã tắm rửa thay quần áo, bởi vì phải đi khám bác sĩ tâm lý, Tạ Thời Dã cố gắng ăn mặc sao cho đẹp trai một chút.

Nói ra thì hơi nông cạn, nhưng dù bên trong y có rối tinh rối mù, hỏng bét đến mức phải đi khám bác sĩ tâm lý thì bên ngoài cũng phải gọn gàng một chút, cái này đại khái cũng là một cách để vũ trang đầy đủ.

Y bôi chút kem che khuyết điểm để che quầng thâm mắt, còn đánh chút son để cho môi bớt tái.

Lúc này có người gõ cửa, y nhìn qua mắt mèo thì thấy bên ngoài là một người đội mũ đeo khẩu trang. Tạ Thời Dã không mở cửa ngay, hỏi lại: "Ai đó?"

"Anh đây." Là tiếng của Phó Húc.

Tạ Thời Dã vừa vui vừa bất ngờ mở cửa ra: "Anh, sao anh lại tới đây?"

Đôi mắt Phó Húc xuyên qua vành nón đã được kéo thấp hơi cong cong, chỉ nhìn mắt cũng biết anh đang cười với Tạ Thời Dã.

Tạ Thời Dã lui sang một bên để cho anh tiện đi vào.

Phó Húc vào trong phòng, lấy khẩu trang xuống, ngửi thấy mùi nước hoa trong không khí.

Anh nhìn thấy trên bàn có cái gương nhỏ và rải rác chút đồ trang điểm, có cả nước hoa, đều trong trạng thái đang sử dụng, cái nắp bị mở ra, trên giường còn trải mấy bộ quần áo.

Phó Húc tựa ở bên bàn, cầm một thỏi son, nói với Tạ Thời Dã: "Cậu định đi đâu vậy?"

Tạ Thời Dã vội ho một tiếng, lúng túng nhìn xuống: "Đi gặp bác sĩ đó."

Phó Húc vặn thỏi son ra, hơi đưa tới gần mũi ngửi thử, cái này có hương hoa, mùi bưởi vẫn thơm hơn.

Phó Húc nói: "Bác sĩ Tề đã năm mươi sáu rồi."

Tạ Thời Dã đỏ bừng mặt, Phó Húc lại bồi thêm một câu: "Nhưng chắc chắn bà ấy sẽ rất thích cậu."

Tạ Thời Dã đi qua, đoạt lại thỏi son trong tay Phó Húc, vặn lại đậy nắp, không nói gì.

Phó Húc dỗ dành y: "Lát nữa có thể sẽ về muộn, cậu đeo kính sát tròng cả ngày rồi, không thấy mỏi mắt à?"

Đương nhiên là Tạ Thời Dã mệt chứ, đeo kính sát tròng rất khó chịu, nhất là khi phải quay trong nhà nóng hầm hập, quả thực là giày vò người ta.

Phó Húc nói: "Đeo kính gọng đi, cậu không trang điểm cũng đủ đẹp trai rồi.'

Tạ Thời Dã nhíu mày: "Nhưng em đã trang điểm được một nửa rồi."

Phó Húc liếc nhìn đồng hồ: "Không vội."

Thấy Tạ Thời Dã vẫn không chịu, anh bổ sung một câu: "Cả đi cả về lái xe cũng mất ba tiếng, ở trên xe dù có chơi điện thoại hay nằm ngủ thì đeo kính áp tròng cũng không thoải mái, tháo ra đi."

Cuối cùng Tạ Thời Dã cũng phải khuất phục. Thật ra y trang điểm, ngoài việc để chuẩn bị tâm lý phòng bị trước mặt bác sĩ ra, thì còn là lo việc có lẽ Phó Húc sẽ tới đi khám cùng y, y phải chuẩn bị trước.

Trong khoảng thời gian này vì quay phim mà khí sắc của y rất kém, có đôi khi y soi gương cũng cảm thấy bộ dáng hiện giờ của mình thật xấu xí, không trang điểm sẽ thật khó coi.

Rốt cuộc vẫn là vì y đặt yêu cầu quá cao với bản thân mình, mà những yêu cầu này ở trước mặt người y thích, sẽ lại càng khắt khe hơn.

Trước mặt người mình thích, dù có là tạo hình đã được trang điểm tỉ mỉ vẫn sợ sẽ có chỗ nào đó không ổn, càng đừng nói tới việc hiện giờ trông y có vẻ ốm yếu, là cái kiểu đã rất lâu không được ngủ ngon.

Đợi y tẩy trang rồi đeo lên kính có độ, không có nổi tâm trạng để nhìn mình trong gương nữa, cả đường người cứ buồn buồn không vui, cho tới tận lúc lên xe vẫn không vực dậy nổi tinh thần.

Phó Húc lái xe của Tạ Thời Dã, chiếc này là Dương Dương mượn của người quen, mục đích là để tránh chó săn.

Tạ Thời Dã ngồi ở ghế phụ giở sách ra đọc, cuốn sách đó có cái tên rất trắng trợn « 100 cách để cô ấy để ý đến bạn ».

Trên đường đi, Phó Húc dừng đèn đỏ, nương theo ánh đèn đường mà liếc nhìn tên sách, cười hỏi: "Cậu đọc loại sách này để làm gì?"

Tạ Thời Dã còn đọc rất chăm chú, thuận miệng đáp: "Học ạ."

Phó Húc càng cảm thấy buồn cười: "Học cái gì?"

Tạ Thời Dã giơ cuốn sách trong tay: "Đương nhiên là học các cách thức trong này, để bản thân khiến người khác yêu thích hơn một chút."

Phó Húc: "Anh thấy cậu không cần học đâu, cứ như bây giờ là đã rất tốt rồi."

Tạ Thời Dã bĩu môi: "Không đủ."

Phó Húc hơi kinh ngạc hỏi: "Sao lại không đủ?"

Tạ Thời Dã không trả lời, đương nhiên là không đủ rồi, nếu không thì tại sao Phó Húc vẫn chưa thích y.

Y đọc được một đoạn trong sách, thấy nó rất thú vị.

Trên này có nói, khi một người con gái cảm thấy một chàng trai thật tuấn tú, chưa chắc cô ấy đã yêu người đó.

Nhưng khi cô ấy bắt đầu cảm thấy đau lòng cho một người con trai, đó chắc chắn là lúc cô ấy đã bắt đầu đắm chìm.