Trộm Một Ngôi Sao

Chương 47




Quý Tinh xụi lơ trên người Lục Dư, hạ thân bắn ra tinh dịch trắng đục, Lục Dư bị hậu huyệt của cậu áp chặt một hồi, thiếu chút nữa cũng muốn bắn. Lục Dư rút dương v*t trướng đầy ra, thả Quý Tinh ngã xuống giường, Quý Tinh cho rằng đợt làm tình này cuối cùng cũng kết thúc, nhưng mà Lục Dư lại không cho cậu cơ hội thở dốc, một giây sau lại tách hai chân của cậu ra đâm vào.

“A…” Quý Tinh thở tới đỏ mắt, lúc này cậu mới phát hiện Lục Dư còn chưa có bắn, anh lại dùng tính khí lấp đầy cậu.

Lục Dư giữ nguyên tư thế này bế Quý Tinh lên, khiến cả người cậu treo ở trên người mình, thanh âm ôn nhu, “Tinh Tinh, ôm tớ.”

“A… ha…” Quý Tinh theo bản năng quấn chặt cổ của anh, chân cũng siết chặt, giữ lấy eo của anh, hạ thể Lục Dư không kịp đề phòng liền chạm tới điểm mẫn cảm của Quý Tinh, hơn nữa cũng tiến vào sâu đến khó có thể hình dung, Quý Tinh sợ tới mức lập tức không dám cử động, cậu run rẩy nói, “Không được, không được đỉnh nữa… Ưm a… Cậu đừng cử động, quá sâu rồi…”

Lục Dư hôn nhẹ bộ ngực của cậu, “Tinh Tinh giỏi quá, ngoan, chúng ta ra phòng khách.” Nói xong Lục Dư liền ôm Quý Tinh đi từng bước ra tới phòng khách, hai tay liên tục vuốt ve bờ mông tròn trịa của cậu.

dương v*t cực đại lại thẳng cứng giống như cái chùy cực nóng đốt cháy dũng đạo của Quý Tinh, Lục Dư đi một bước dương v*t đều sẽ dùng hết sức đỉnh mạnh vào điểm mẫn cảm của cậu, không đợi cậu thích ứng thì lượt công chiếm tiểu huyệt tiếp theo lại ập đến tức khắc như muốn xuyên phá cả thân thể cậu, hai đợt khoái cảm liên tục luân chuyển, khiến não bộ Quý Tinh lập tức trì trệ. Lúc mà Lục Dư đi bước đầu tiên ra, cậu đã bị khoái cảm mãnh liệt trùng kích không thể khống chế mà cúi đầu toàn thân run rẩy rên rỉ nức nở, “Đừng đi nữa… Ưm a… Lục Dư cậu dừng lại, a… Bên trong sắp bị đâm rách rồi… Thật sự, thật sự, tớ sẽ hư mất… Cậu lại đâm vào chỗ đó của tớ đi…”

Lục Dư liếm sạch nước mắt của cậu, hơi dừng lại chút để cậu dựa lưng vào vách tường, hai tay nâng cậu lên, đem rút hạ thân ra, “Tinh Tinh, nói cậu là của tớ.”

“A ha… Tớ… A, tớ là của cậu…” Quý Tinh dựa vào vách tường liều mạng thở.

“Tớ cũng là của cậu.” Lục Dư ôn nhu hôn lên, tại lúc Quý Tinh đang trầm mê trong môi lưỡi giao triền lại đỉnh thẳng vào, ôm cậu tiếp tục đi, tất cả mấy tiếng thút thít nỉ non của Quý Tinh đều bị anh hôn chặn, chỉ có thể nghe thấy cậu mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.

Lục Dư đi vài bước liền dừng lại để Quý Tinh nghỉ ngơi một chút, nhưng mà sau khi nghỉ ngơi lại đâm vào càng thêm mãnh liệt, Quý Tinh bị anh chơi đùa đến nước mắt giàn giụa, nằm ở trên lưng Lục Dư thừa nhận anh hung mãnh thao lộng, hậu huyệt phản ứng một lần lại kịch liệt hơn một lần, cậu ngửa đầu nức nở rên rỉ, “Ưm a… Đủ rồi, phình lên mất rồi… A… Đừng có vào sâu hơn…”

Hai người giằng co trên con đường ngắn ngủn này phải tới một tiếng, đợi tới lúc đi đến trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, Lục Dư cuối cùng cũng buông Quý Tinh, anh cởi bộ đồ ngủ cuối cùng trên người Quý Tinh ra, khiến cậu trần truồng đứng đối mặt với cửa sổ sát đất cực lớn, bên ngoài chính là cư xá và đường cái, tuy rằng đang ở tầng cao, nhưng cũng không thể thoát được cảm giác được giống như sẽ có người phát hiện.

Quý Tinh bấu víu thủy tinh khẩn trương đứng đấy, cậu bất an quay đầu nhìn Lục Dư, Lục Dư ôm lấy cậu từ sau lưng, “Xùy” một tiếng lại đâm trở vào, Quý Tinh kêu “A” một tiếng, Lục Dư vừa vươn tay sờ sờ chỗ huyệt khẩu hai người kết hợp một chút, vừa nói chuyện với Quý Tinh, “Bảo bối, cậu khẩn trương đúng không? Bên trong co lại nhanh quá.”

Quý Tinh bị tiếng xưng hô này của anh làm cho hậu huyệt càng thêm thắt chặt, cậu hỏi, “Ở đây sẽ có người nhìn thấy mất?”

Lục Dư vuốt ve trước ngực cậu, đùa bỡn núm vú, “Phía dưới hẳn là không nhìn thấy, nhưng mà trên lầu có thể sẽ trông thấy.” Nói xong không đợi Quý Tinh phản ứng mà bắt đầu nhét vào toàn bộ, trước ngực một một cái tay vẫn còn nhéo núm vú sớm đã đứng thẳng, tay kia sờ đến hạ thân Quý Tinh vuốt ve đến khi dương v*t của cậu cứng lên.

Quý Tinh đương nhiên tự động nhếch bờ mông lên để Lục Dư càng dễ dàng thâm nhập thao lộng, tuy rằng cậu biết rõ Lục Dư khẳng định sẽ không để cho người khác trông thấy cậu trong tình trạng này, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ mà nhìn ra phía ngoài, hậu huyệt nhất thời lại thắt chặt thêm vài phần.

“Thả lỏng một chút.” Lục Dư loát loát tính khí của Quý Tinh ôn nhu lại thoải mái, tại thời điểm hậu huyệt của Quý Tinh thả lỏng thì hạ thân lại mãnh liệt đỉnh vào một lần nữa, lại là một trận thảo phạt mưa to gió lớn.

“A ha… Chạm tới chỗ sâu nhất bên trong rồi… A…” Quý Tinh vô lực bấu vào cửa sổ sát đất, thân thể bị đâm tới lung la lung lay, vai trầm xuống, chỉ có mông eo vểnh lên cao cao, khoái ý từ cái chùy dưới mông lao lên khắp nơi như thủy triều, da đầu tê dại từng đợt.

Lục Dư đột nhiên tới gần nói bên tai cậu, “Bảo bối, trên lầu có người.”

Quý Tinh lập tức cả kinh ngẩng đầu, quả nhiên tại một góc trên lầu đối diện có một người phụ nữ đang phơi quần áo, nhưng cậu không có nửa phần khí lực đỡ thân thể tránh ra, thần kinh của cậu căng thẳng, hậu huyệt vô ý thức bắt đầu co rút lại. Lục Dư lại nhắc nhở cậu người kia nhìn qua, Quý Tinh chỉ mới chớp mắt liền vừa vặn đối diện với ánh mắt người kia, cậu lại càng hoảng sợ, phía sau chợt muốn co rút lại, Lục Dư tức thì giữ eo của cậu hung ác đâm vào, dùng tính khí giày vò một điểm bị chơi đùa nhiều lần của cậu, mỗi một lần thao lộng ma sát thành ruột lại muốn khắc sâu hơn khi trước, Quý Tinh bị kích thích bất thình lình đạt đến cao trào, “Ưm a… Cậu đừng đột nhiên… A… Chỗ đó, thực trướng…”

Lục Dư biết rõ cậu sắp tới cực hạn, mình cũng bị cậu kẹp chặt muốn bắn, anh đẩy nhanh tốc độ loát trên tay hơn, càng dùng sức giống như muốn chạy nước rút, Quý Tinh cúi đầu nói, “Xuất ở bên trong tớ… A… ha…”

“Được.” Lục Dư gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng đâm vài cái vừa sâu vừa nặng, Quý Tinh dưới sự kích thích hai phía không nhịn được thét chói tai bắn lần thứ hai, Lục Dư cũng bắn vào trong dũng đạo nóng hổi tắc nghẽn của cậu, lát sau anh rút tính khí ra, một dòng lại một dòng tinh dịch chảy dọc theo tiểu huyệt tràng nhục bị đâm tới sưng đỏ.

Lục Dư lại ôm Quý Tinh đi tắm rửa, Quý Tinh lười biếng vắt ở trên người anh, đầu đặt trên bả vai anh, nói, “Làm tình đều sảng khoái như vậy sao?”

Lục Dư không nhịn cười được, “Tinh Tinh, cậu đang khen tớ sao?”

Quý Tinh lắc đầu ôm chặt anh một chút, “Vừa rồi cậu không gọi tớ như vậy.”

“Bảo bối.” Bàn tay Lục Dư vuốt theo bờ vai trần của Quý Tinh, “Tinh Tinh, bảo bối.”

“Ừm.” Quý Tinh nghiêng đầu thỏa mãn lên tiếng.

Ở cùng một chỗ với người này, cảm thấy tất cả thiếu sót trong cuộc sống đều được bổ sung đầy đủ, giống như cảnh giới cuộc sống thoáng cái đã bước lên độ cao vô dục vô cầu, thậm chí có thể dõng dạc nói, có chết cũng không tiếc nuối nữa.