Trộm Một Mùa Xuân

Chương 66: Ngoại truyện 1: Gặp phụ huynh




Chu Kính Dã ngồi trong xe mà lòng như lửa đốt, thần kinh căng như dây đàn. Cậu nắm chặt tay, Lâm Giác Hiểu đang nói chuyện với cậu mà rất lâu sau cậu mới phản ứng.

Chiều tối tháng một, tấm màn trời dần dần rủ xuống.

Yết hầu Chu Kính Dã chuyển động, ngón tay vô thức sờ lên cửa xe. Cậu phải quay sang nhìn Lâm Giác Hiểu mấy lần thì mới thấy an tâm.

“Em hồi hộp quá.” Chu Kính Dã nói nhỏ, “Tụi mình đang về gặp mẹ anh à?”

Lâm Giác Hiểu phì cười: “Em hồi hộp cái gì, có phải chưa gặp mẹ anh bao giờ đâu, ăn bữa cơm thôi mà.”

Chu Kính Dã nhíu mày, hơi cao giọng vì sốt ruột: “Khác chứ!”

Rồi cậu lại hạ giọng xuống: “Vì giờ… giờ mẹ anh đã biết quan hệ của tụi mình rồi.”

Lâm Giác Hiểu an ủi cậu: “Đừng lo, mẹ anh sẽ không nói gì đâu, với lại trước mẹ anh cũng từng nói rồi, mẹ rất thích em.”

“Nhưng mà em lừa anh đi mất rồi…” Chu Kính Dã rất biết thân biết phận, cậu sực nhớ, “Có phải em nên mua quà cho mẹ anh không?”

Chu Kính Dã rút điện thoại ra, đi tra xem lần đầu về nhà bạn trai thì nên mang quà gì.

“Không cần đâu.” Lâm Giác Hiểu thấy hơi nhức đầu, “Ăn bữa cơm thôi, vả lại bố anh chắc cũng chưa biết, em không cần phải xách theo túi lớn túi nhỏ làm gì.”

Lâm Giác Hiểu hơi hối hận vì đã không nói cho Chu Kính Dã sớm hơn, anh nên để Chu Kính Dã chuẩn bị tốt tâm lý.

Cả đoạn đường Chu Kính Dã cứ thấp tha thấp thỏm, ngay cả khi đã đến cửa nhà Lâm Giác Hiểu, cậu vẫn chưa thả lỏng được.

Đôi mắt đen trầm lặng, trông như đang sầu não.

Lâm Giác Hiểu dịu dàng hỏi: “Vẫn căng thẳng hả?”

Chu Kính Dã do dự rồi gật đầu: “Hơi hơi.”

Lâm Giác Hiểu chưa rút chìa khoá xe, anh lắc chìa khoá hỏi thử: “Hay là không đi nữa?”

“Sao mà thế được?” Chu Kính Dã lập tức ngẩng đầu, thì thào, “Anh nói muốn đưa em về gặp mẹ mà.”

“Đúng thế.” Lâm Giác Hiểu đáp, “Nên đừng căng thẳng.”

Anh tắt máy, nắm tay Chu Kính Dã dỗ dành: “Mẹ anh sẽ thích em mà, đừng sợ, mẹ anh chỉ muốn xem hai đứa sống với nhau thế nào, có hợp nhau hay không thôi.”

“Nói cách khác, mẹ anh chỉ muốn xác nhận xem em có thích anh hay không.” Lâm Giác Hiểu nói, “Anh biết em rất thích anh, cho nên không cần lo lắng.”

Chu Kính Dã nghe hiểu ý anh, rốt cuộc cũng thả lỏng được đôi chút, tuy rằng vẫn thấy căng thẳng, nhưng ít ra đã đỡ hơn rất nhiều.

Lâm Quốc Nguyên đã đi công tác, chỉ có mình Trương Huệ Anh ở nhà.

Lâm Giác Hiểu vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn lan khắp phòng, Trương Huệ Anh rất ít khi vào bếp, nhưng tài nấu nướng của cô thì đỉnh vô cùng.

Lâm Giác Hiểu vào nhà trước, lấy cho Chu Kính Dã đang không cảm thấy tự nhiên một đôi dép lê: “Em đi đôi này nhé, lần trước hình như em cũng đi đôi này thì phải.”

Vẫn là đôi dép gấu Pooh ấy, Chu Kính Dã đang đi đôi tất màu đen, xỏ chân vào đôi dép sặc sỡ trông rất lạc quẻ.

Lâm Giác Hiểu lại lấy thêm đôi nữa, Trương Huệ Anh đang kẹt trong phòng bếp không ra ngoài được, chỉ có thể đứng ở xa nói vọng: “Giác Hiểu về rồi ấy à? Kính Dã đã đến chưa?”

Lâm Giác Hiểu quay lại nhìn Chu Kính Dã, anh mỉm cười đáp: “Đến rồi ạ.”

Trương Huệ Anh đang bưng một bát canh xương nóng hổi, hôm nay cô búi tóc lên, mặc một chiếc áo lông trắng ngà, cảm giác hiền hậu càng thêm rõ rệt.

Lúc cô sinh Lâm Giác Hiểu vẫn còn trẻ, hiện tại đã gần năm mươi rồi. Tuy rằng giữ gìn rất cẩn thận, nhưng nếp nhăn trên đuôi mắt nay đã đậm nét.

Lâm Giác Hiểu vội vàng chạy lại, hỏi: “Mẹ, trong bếp còn món gì không, con bê phụ mẹ.”

“Còn mấy món đấy.”

Chu Kính Dã cũng cuống quýt chào cô, vừa định đi theo Lâm Giác Hiểu thì đã bị Trương Huệ Anh gọi lại: “Kính Dã, để mình Giác Hiểu làm là được rồi.”

Dáng người Chu Kính Dã cao lớn, rụt rè đứng ở cửa phòng bếp nhỏ hẹp.

Cậu không biết nên để tay vào đâu, Trương Huệ Anh mỉm cười, kéo cậu ra bàn ăn ngồi xuống.

Trên bàn đang bày một chậu hoa mặc lan sắp nở, mặc lan còn được gọi là lan báo tuế, có ý nghĩa nở vào dịp Tết âm lịch.

*Lan báo tuế 报岁兰: bên mình gọi là lan mạc xuân.

Chu Kính Dã trộm liếc bóng lưng Lâm Giác Hiểu trong phòng bếp, cậu rời mắt, nghĩ rồi nói: “Anh Giác Hiểu cũng rất thích chăm hoa.”

Ánh mắt của Trương Huệ Anh cũng nhìn về phía Lâm Giác Hiểu, mỉm cười đáp: “Sở thích ấy nó học từ cô.”

“Cô ơi.” Bỗng Chu Kính Dã gọi Trương Huệ Anh.

Trương Huệ Anh quay sang, mắt Lâm Giác Hiểu rất giống mắt cô, nhất là khi mỉm cười.

Chu Kính Dã kiên định nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc gật đầu nói ra từng chữ một: “Con sẽ đối xử tốt với anh Giác Hiểu.”

Cậu nói câu ấy xong cũng là lúc Lâm Giác Hiểu bê thức ăn ra ngoài.

Trương Huệ Anh nấu rất nhiều món, chỉ mình ba người họ ăn thì hơi nhiều, nhưng Lâm Giác Hiểu cũng không hỏi, vì anh biết trong lòng mẹ anh nghĩ gì.

Chu Kính Dã đến nhà anh với tư cách là bạn trai, lẽ dĩ nhiên không thể nấu ít món. Cậu ấy là con trai, nhưng Trương Huệ Anh vẫn muốn khiến Chu Kính Dã cảm thấy bản thân được coi trọng.

Bữa ăn diễn ra rất hài hoà, dường như Trương Huệ Anh đã chấp nhận chuyện của Lâm Giác Hiểu, cô mới ăn một chút đã no, thời gian còn lại đều dùng để gắp thức ăn cho Lâm Giác Hiểu và Chu Kính Dã.

Chu Kính Dã cắm đầu chịu khó ăn cơm, Trương Huệ Anh có gắp trúng thứ cậu không ăn cậu cũng im lặng ăn cho bằng hết.

Ăn cơm xong, Chu Kính Dã đứng dậy nói: “Cô ơi, con rửa bát nhé?”

“Không không.” Lâm Giác Hiểu kéo cậu ngồi xuống, “Em ngồi nói chuyện với mẹ anh, cứ để anh rửa.”

Giờ đã vào đông nên không cần lo thức ăn chưa ăn hết sẽ bị thiu, Lâm Giác Hiểu dọn bát đũa đi rửa, Chu Kính Dã bị anh bỏ rơi ngồi nguyên tại chỗ, tuy vậy ánh mắt cậu vẫn đau đáu dõi theo anh.

Cuối cùng mẹ Lâm Giác Hiểu đành phải mở lời để cậu đi giúp anh, lúc bấy giờ cậu mới chạy bước nhỏ vào bếp.  

Lúc cậu bước vào Lâm Giác Hiểu đang đeo găng tay rửa bát, Chu Kính Dã thử nhiệt độ của nước, cũng may là nước ấm.

Phía sau lưng là cửa thuỷ tinh nên cậu không dám thả lỏng quá mức, chỉ có thể đứng sát cạnh anh.

Lâm Giác Hiểu rửa bát, mỉm cười hỏi: “Sao lại theo anh vào đây?”

“Cô bảo em vào giúp anh.”

Lâm Giác Hiểu vẩy tay, nín cười hỏi: “Cần uống men tiêu hoá không, anh thấy em ăn nhiều lắm đấy?”

Anh biết sức ăn của Chu Kính Dã, chắc hiện giờ cậu đã no căng bụng.

Trương Huệ Anh với Chu Kính Dã, một người thì nghĩ đối phương chưa ăn no, một người thì thấy được gắp gì cũng ráng ăn cho bằng hết.

Chu Kính Dã nhíu mày cảm nhận rồi mới đáp chậm rì: “Cũng tạm.”

Lâm Giác Hiểu đã rửa bát xong, anh tháo găng tay, đụng nhẹ lên bụng Chu Kính Dã.

Anh bình luận: “Phình cả lên rồi.”

Lâm Giác Hiểu từng tự kiểm nghiệm, Chu Kính Dã vốn dĩ có cơ bụng, xem ra hôm nay đúng thật là đã ăn quá nhiều.

Lúc hai người ra ngoài thì Trương Huệ Anh đã ngồi trên ghế sô-pha xem ti-vi, cô hỏi: “Tối nay con về không?”

Lâm Giác Hiểu do dự đáp: “Chắc là không ạ.”

Tối qua bố anh mới đi công tác, trước giờ mỗi khi bố vắng nhà thì anh sẽ về ở với mẹ.

Lâm Giác Hiểu nhìn Chu Kính Dã như hỏi ý kiến cậu, chờ Chu Kính Dã gật đầu rồi mới nói: “Không về ạ.”

“Vậy để mẹ dọn phòng cho con.” Trương Huệ Anh nói, “Nhưng không có phòng dành cho khách, hai đứa ngủ chung nhé?”

Lâm Giác Hiểu gật đầu đáp: “Được ạ.”

Chu Kính Dã theo Lâm Giác Hiểu vào phòng, đây là lần đầu tiên cậu vào phòng Lâm Giác Hiểu: căn phòng được bài trí gọn gàng, tủ gỗ được kê sát tường, sách trên kệ đều được bọc lại nên không bám bụi.

Giường của Lâm Giác Hiểu vẫn chưa trải ga, phía trên tủ đầu giường treo một khung ảnh, ánh mắt Chu Kính Dã cứ hướng lên phía trên.

Là ảnh hồi nhỏ của Lâm Giác Hiểu, khoảng tầm bảy tám tuổi.

Ngày nhỏ anh hơi mũm mĩm, ngờ nghệch nhìn ống kính, cầm một chai coca cỡ lớn trên tay.

Chu Kính Dã nói bên tai anh bằng một giọng mất mát: “Em mà lớn hơn anh năm tuổi thì hay biết mấy.”

Trương Huệ Anh đang giúp Lâm Giác Hiểu trải chăn, cô nhận ra ánh mắt của Chu Kính Dã, hỏi: “Con muốn xem ảnh hồi nhỏ của Giác Hiểu không?”

Mắt Lâm Giác Hiểu nhảy liên hồi, vội ngăn mẹ mình lại: “Mẹ!” 

Một mình anh từ chối không có tác dụng, Chu Kính Dã vừa gật đầu, Trương Huệ Anh đã lấy album ảnh cất trong tủ đầu giường ra.

Quyển album đã cũ, trang giấy cũng đã ngả màu theo năm tháng, nhưng những tấm ảnh được lưu giữ bên trong vẫn còn nguyên vẹn.

Trương Huệ Anh vừa lật ảnh vừa giải thích cho Chu Kính Dã.

“Tấm này chụp lúc Giác Hiểu mới sinh, khi ấy nó không khóc gì cả, làm cô với chú hết cả hồn, y tá phải vỗ vỗ chân nó nó mới chịu khóc.

“Tấm này chụp lúc Giác Hiểu thôi nôi, trên đệm bày nhiều đồ chơi lắm mà nó không chọn cái nào cả, cứ nhào đến ôm cô.”

“Tấm này là khi Giác Hiểu học tiểu học, nó ngoan từ bé, những đứa khác đi học khóc nhè, chỉ mình nó không khóc, cô giáo cho nó làm lớp trưởng luôn.”

“Đây là tấm năm Giác Hiểu mười tám tuổi, bên phải là ông bà nội, bên trái là ông bà ngoại.”

Còn rất nhiều rất nhiều những tấm khác, Trương Huệ Anh đều kể lại tỉ mỉ cho Chu Kính Dã nghe, lúc kể tới gần cuối giọng cô hơi nghẹn ngào.

Nụ cười năm mười tám của Lâm Giác Hiểu xán lạn vô ngần, trên đầu đội chiếc mũ sinh nhật, mở to mắt đang định thổi nến, tựa như một chàng hoàng tử nhỏ.

Vành mắt Trương Huệ Anh ươn ướt, cô dùng mu bàn tay gạt nước mắt, đột ngột đứng dậy ra ngoài, Lâm Giác Hiểu cũng vội bước theo sau.

Khi cô quay người, nụ cười đã trở lại trên gương mặt, nước mắt nơi khoé mi đã khô, chỉ đáy mắt là còn vương ánh nước.

“Ban nãy mẹ đã nghĩ rất nhiều chuyện. Nhưng suy cho cùng thì…”

“Mẹ vẫn cảm thấy chỉ cần con hạnh phúc là được.”

Cô vẫy tay với Lâm Giác Hiểu, lấy hai túi bùa bình an ra, một cái cô đeo cho Lâm Giác Hiểu đang cúi đầu, cái còn lại cô nhét vào tay anh.

“Mấy ngày trước mẹ đi chùa xin về.”

Lâm Giác Hiểu ngẩn ngơ nhìn túi bùa đang treo trên cổ mình, chữ màu đỏ được thêu trên nền túi màu vàng, anh như ngửi thấy mùi nhang trầm trên túi.

“Nếu mẹ không nhầm thì năm nay Kính Dã mười chín tuổi.” Giọng Trương Huệ Anh dịu dàng, “Em nó không còn mẹ nữa, nhưng nếu được thì con có thể bảo em gọi mẹ là mẹ.”

Khoé mắt Lâm Giác Hiểu nóng bừng lên, anh hít một hơi rồi trầm giọng đáp: “Cảm ơn mẹ.”

Anh thật may mắn vì có một người mẹ tâm lý như vậy.

“Con không cần lo phía bố con, khi nào bố con về mẹ sẽ bảo với ông ấy.” Trương Huệ Anh nói, “Kính Dã đang ở trong phòng một mình, con vào với em nó đi.”

Anh vừa mở cửa vào phòng đã nghe tiếng Chu Kính Dã dè dặt hỏi: “Cô ổn chứ anh?”

“Mẹ anh không nhắc đến.” Anh tiến lại gần, “Kính Dã, xoè tay.”

Chu Kính Dã vô thức xoè tay, một giây sau trên tay cậu đã có thêm một túi bùa.

“Mẹ anh nói, những gì anh có em cũng sẽ có.”

“Mẹ anh rất thích em.” Lâm Giác Hiểu hôn lên trán Chu Kính Dã, “Nên em có thể coi nhà anh như nhà của mình.”

Gia đình Lâm Giác Hiểu là gia đình thứ hai của cậu.

Nơi có Lâm Giác Hiểu là gia đình thứ ba của cậu. 

Hết ngoại truyện 1