Nuông chiều thì cũng đã nuông chiều rồi, Lâm Giác Hiểu cũng không nói gì hơn, tiếp tục lấy giấy ăn ra lau sạch tay. Anh ngoảnh sang, vừa hay nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Chu Kính Dã.
Chóp mũi cậu vẫn đọng mồ hôi, tình dục nơi đáy mắt chưa tan hẳn.
Lâm Giác Hiểu cứng ngắc quay đi – sao lại thành ra thế này?
Anh vừa mới đảm bảo với Chu Ngọc Thần, nói Chu Kính Dã mới mười tám tuổi đầu, thế rồi thế nào lại vẫn làm chuyện vượt quá giới hạn.
Lâm Giác Hiểu cảm thấy đau đầu.
Hô hấp của Chu Kính Dã dần ổn định, nhưng vành tai thì lại càng ngày càng đỏ.
Anh không cầm được lòng mà hỏi: “Giờ em lại xấu hổ? Ban nãy thế nào ấy nhỉ?”
Chu Kính Dã liếm môi, cậu tự biết mình đuối lý, im lặng ôm chặt Lâm Giác Hiểu.
Cậu chớp chớp mắt, khẽ nói: “Anh đã đồng ý rồi mà.”
“Sao hả?” Lâm Giác Hiểu cười, không tức giận, “Em đang trách anh tốt với em quá đúng không?”
Chu Kính Dã: “Không trách.”
Chu Kính Dã hôn từng chút một lên má Lâm Giác Hiểu, cậu càng bám anh hơn nữa, dụi đầu vào tai anh: “Anh có thể luôn tốt với em như vậy không?”
Lâm Giác Hiểu dịu dàng đáp: “Được chứ.”
Lâm Giác Hiểu chưa từng yêu ai, vừa yêu vào đã sụt hố một cậu con trai nhỏ hơn mình những mấy tuổi, anh vốn đã coi Chu Kính Dã như em trai mà chiều chuộng, giờ lại càng muốn đối xử tốt với cậu hơn.
Hơn nữa Chu Kính Dã cũng rất tốt với anh, cả hai cũng luôn hướng về nhau.
Lâm Giác Hiểu ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Muộn lắm rồi, sắp một giờ rồi, em vẫn chưa về hả?”
“Em không muốn về đâu.” Chu Kính Dã ấp úng.
Nói vậy chứ cậu vẫn đứng dậy, hôn lên trán Lâm Giác Hiểu rồi nói: “Vậy em lên tầng nhé.”
Chu Kính Dã đứng ở cửa nhà sờ túi mình, không thể tin nổi lục đi lục lại mấy lần, cuối cùng thì đành chấp nhận hiện thực.
Phòng tầng trên vẫn chưa đổi thành khoá mật mã, vẫn là khoá ổ cắm kiểu cũ, nhưng… Chu Kính Dã bỏ quên chìa khoá trong nhà mất rồi.
Chu Kính Dã đơ mặt đi xuống tầng, lịch sự bấm chuông cửa.
Lâm Giác Hiểu rất nhanh đã xuất hiện trước mắt cậu, hỏi: “Sao lại quay lại rồi, em quên gì à?”
“…” Chu Kính Dã đành phải nói, “Em quên mang chìa khoá, không vào nhà được.”
Lâm Giác Hiểu hơi ngạc nhiên, cười như không cười hỏi: “Quên thật hay quên vờ đó?”
“…”
Cảm giác hiện giờ của Chu Kính Dã giống như có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan, cậu thật sự đã quên mang chìa khoá, nhưng khi đáp lại rất không tự tin: “Em quên thật mà.”
Lâm Giác Hiểu vẫn cho cậu vào nhà: “Em vào đi.”
Anh hỏi: “Em đã tắm chưa?”
Chu Kính Dã đáp: “Em tắm rồi.”
Cậu mừng thầm, cũng may hôm nay cậu đã tắm trước giờ cơm tối, nhưng vì ban nãy vừa làm chuyện đó, cho nên Chu Kính Dã cảm thấy trên người mình cứ dinh dính.
Chu Kính Dã tự giác đi vào phòng tắm: “Nhưng em vẫn muốn tắm qua.”
“Ừ.” Lâm Giác Hiểu gật đầu, “Tối nay em ngủ đâu, anh trải chăn ở phòng cũ cho em nhé?”
Bước chân Chu Kính Dã ngừng lại bên cửa, cậu nắm tay nắm cửa, ngập ngừng đáp: “Mình ngủ chung được không?”
Cậu giơ tay đảm bảo: “Thật sự chỉ ngủ thôi mà.”
Lâm Giác Hiểu do dự chốc lát rồi đồng ý, chăn ở phòng ngủ dành cho khách vẫn chưa phơi nắng, ngủ ở đó cũng không hay.
Anh nói: “Vậy lát em tắm xong thì vào phòng ngủ chính.”
Lâm Giác Hiểu day huyệt thái dương: “Anh buồn ngủ quá, chắc anh sẽ ngủ trước.”
Giờ giấc ngủ nghỉ của anh rất lành mạnh, anh thường ngủ trước mười hai giờ, đã lâu rồi chưa thức khuya như này nên thấy buồn ngủ.
Chu Kính Dã tắm xong thì Lâm Giác Hiểu gần như đã ngủ say, trong phòng mở điều hoà, anh nằm co trong chăn, chỉ để hở phần đầu.
Hai mắt Lâm Giác Hiểu nhắm chặt, tay vẫn đang cầm điện thoại, ngủ không quá yên giấc, có lẽ là đợi cậu rồi ngủ quên.
Trên người Chu Kính Dã tản ra hơi nước, cậu nhẹ nhàng bước lại, đặt điện thoại anh xuống rồi chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao, sau đó mới vén chăn lên nằm vào trong.
Cậu không cảm thấy buồn ngủ, vẫn đang trong trạng thái hưng phấn.
Chu Kính Dã tắt đèn, nằm trong tối nghịch điện thoại. Cậu nghĩ rồi bấm mở Weibo.
Giờ cậu rất muốn khoe chuyện tình của mình với mọi người, nhưng trên WeChat lại không có nhiều bạn.
Chu Kính Dã dùng tài khoản hơn trăm nghìn người theo dõi của mình đăng status, cậu tìm một tấm ảnh chụp bóng lưng của Lâm Giác Hiểu trong album, ánh trăng hiền dịu quá, không cần thêm filter cũng có cảm giác rất thật.
Dòng trạng thái cậu đính kèm rất đơn giản, cũng là lần đầu tiên cậu đăng bài kèm theo chữ.
Lần đầu tiên cùng anh đón sinh nhật.
Trên Weibo nửa đêm vẫn có không ít người, đã lâu rồi Chu Kính Dã không đăng gì, giờ tự dưng lại bật dậy đăng bài.
A: Sao tui nhớ anh ấy bảo không chụp người cơ mà?? Mặc dù chẳng hề lộ mặt.
B: Cô nhớ nhầm rồi, có người nói là mình chỉ chụp cho người mình thích cơ.
C: Thế là yêu rồi đó hả???
D: Chắc là vậy đó! Nhưng thế hoá ra anh Z là con gái?
Chu Kính Dã chưa từng tiết lộ giới tính của mình trên Weibo, nhưng giới thiệu thì vẫn để là nam, nên fans toàn gọi cậu là anh Z.
Cậu trùm chăn, mãn nguyện đọc bình luận chúc hai người hạnh phúc, cậu rất vui nên chọn một bình luận để trả lời.
ZJY: Tôi là con trai.
D:????
Trả lời xong, Chu Kính Dã nhận được lời chúc phúc mà cậu mong muốn, không hề có áp lực tâm lý mà thoát khỏi Weibo.
Nhưng cậu vẫn không ngủ được, cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.
Nhắm mắt gối lên gối đầu ngủ một lúc, Chu Kính Dã tự dưng mở bừng mắt, cậu và Lâm Giác Hiểu thiếu một vài thứ có thể tỏ rõ thân phận người yêu của hai người.
Cậu nhanh chóng mở WeChat lên, ngập ngừng ở tên mình một lát, cuối cùng xoá chữ cái duy nhất kia đi, đổi thành “Xứ xứ văn đề điểu”*.
*Khắp nơi vang lên tiếng chim hót.
Cái tên này ghép với ảnh đại diện của cậu có hơi ngốc, nhưng Chu Kính Dã không để bụng, bỏ điện thoại xuống, cuối cùng cũng chịu đi ngủ.
Cậu đã hứa với Lâm Giác Hiểu rằng chỉ ngủ thôi, nhưng tay vẫn rất không an phận mà thò qua, cậu sợ làm phiền đến Lâm Giác Hiểu, nên rất nhẹ nhàng ôm anh vào lòng.
Cằm Chu Kính Dã cọ nhẹ trên tóc Lâm Giác Hiểu, sau đó mới từ từ nhắm mắt lại.
Đây là phòng của Lâm Giác Hiểu, giường của Lâm Giác Hiểu, còn Lâm Giác Hiểu thì nằm trong vòng tay cậu.
Xung quanh toàn là mùi hương của Lâm Giác Hiểu, từng chút một lấp đầy lòng cậu, Chu Kính Dã ngủ cực kỳ say giấc.
Ngày hôm sau, đánh thức Lâm Giác Hiểu là tiếng chuông cửa và tiếng điện thoại rung, anh mơ màng sờ điện thoại bên cạnh, nhưng lại nhận ra bản thân rất khó cử động.
Lúc bấy giờ anh mới phát hiện Chu Kính Dã đang bám trên người anh, anh vừa định ngồi dậy đã bị Chu Kính Dã kéo ngược về vị trí cũ.
Lâm Giác Hiểu cố gắng với lấy điện thoại, nhấn nút nghe, khoảnh khắc nghe được giọng nói của đầu dây bên kia, đồng tử Lâm Giác Hiểu co lại cực mạnh.
Hiện giờ anh đang cực kỳ tỉnh táo, đáp: “Mẹ ạ.”
“Giác Hiểu, bố mẹ đến đón sinh nhật với con, đang đứng ngoài cửa, con ra mở cửa đi.”
Lâm Giác Hiểu càng hoang mang hơn, rất lâu rồi anh chưa hoảng loạn đến vậy, vội vàng trả lời: “Bố mẹ chờ con một lát, con vừa ngủ dậy.”
Anh vỗ lên cánh tay đang ôm eo anh của Chu Kính Dã, ý bảo cậu mau thả anh ra, không ngờ Chu Kính Dã lại càng ôm chặt anh hơn.
Chu Kính Dã ngủ say hơn anh nhiều, ghé sát điện thoại nói: “Ai thế?”
Tiếng nói rõ ràng, Lâm Giác Hiểu nghe thấy, Trương Huệ Anh ở đầu dây bên kia cũng đã nghe thấy.
Hết chương 60