Trộm Một Mùa Xuân

Chương 57




Chu Kính Dã chuyển đến tầng trên, thật ra ở đó cũng không khác nhiều so với khi ở nhà anh. Ban ngày sẽ có lúc cậu theo Lâm Giác Hiểu đến nơi làm việc. Cậu cũng không làm phiền anh, ngồi một mình trong phòng nghỉ – cậu nhận giúp người ta làm hậu kỳ ảnh.

Gần đây Lâm Giác Hiểu mới biết, hoá ra Chu Kính Dã cũng dùng Weibo, tuy rằng lượng fans không nhiều, nhưng cũng hơn một trăm nghìn người.

Chu Kính Dã chỉ chụp phong cảnh, có đợt cậu chụp ảnh ngày đông được một tài khoản lớn có dấu tích V chia sẻ, rồi cứ thế bỗng dưng nổi tiếng.

Nổi tiếng hay không đối với Chu Kính Dã cũng như nhau, cậu vẫn chỉ chụp phong cảnh, chỉnh màu rồi đăng lên.

Không có caption, không kèm theo chữ, cũng không nhận quảng cáo.

Nhưng những người thích Chu Kính Dã đều biết, cậu chỉ chụp phong cảnh, từ trước tới nay không chụp chân dung.

Ngày trước có người tò mò nên hỏi một câu “tại sao”.

Thỉnh thoảng Chu Kính Dã cũng đọc bình luận của fans, nhìn thấy dòng chữ ấy, lần đầu tiên cậu trả lời bình luận.

ZJY: Tôi chỉ chụp chân dung người tôi thích.

Vì thế Chu Kính Dã chỉ từng chụp cho hai người, một là mẹ ruột cậu, hai là Lâm Giác Hiểu.

Chu Kính Dã dùng gần như toàn bộ thời gian ở nhà của mình để nán lại nhà Lâm Giác Hiểu, khác biệt duy nhất là… khi ngủ cậu phải chạy lên tầng trên.

Cậu vẫn tiếp tục đưa bữa sáng và nấu bữa trưa cho Lâm Giác Hiểu.

Lâm Giác Hiểu từ chối cũng không có tác dụng, bởi Chu Kính Dã rất ương, mở miệng ra câu đầu là “Em có tiền”, câu sau là “Em có cả thời gian.”

Nếu Lâm Giác Hiểu còn định nói gì thêm, Chu Kính Dã sẽ thiếu điều muốn lật cho anh xem số dư trong tài khoản ngân hàng.

Chu Kính Dã rất cần mẫn tới nơi anh làm việc, khác với ngày trước tới đưa cơm xong là đi luôn, giờ cậu đã sắp trở thành gốc nấm đóng quân trong phòng nghỉ.

Rất nhanh, Giang Miểu Miểu đã phát hiện ra đầu mối, nhân lúc Chu Kính Dã đang ở phòng nghỉ, phòng khám không có người ngoài, chị sáp lại gần Lâm Giác Hiểu, dùng khuỷu tay huých anh, hỏi: “Cậu với Chu Kính Dã thế nào rồi?”

Mặt Lâm Giác Hiểu hơi đỏ, anh dùng sổ che mặt mình, ấp úng đáp: “Thì như chị nghĩ ấy.”

“Cậu được lắm!” Giang Miểu Miểu vỗ tay cảm thán, “Như thế cũng tốt.”

Hiếm khi được rảnh như hôm nay, máu buôn chuyện của Giang Miểu Miểu lại nổi lên: “Yêu đương với em giai thế nào, vui lắm đúng không?”

Lâm Giác Hiểu mím môi cười: “Tốt lắm.”

Anh lại nói: “Ý em là Chu Kính Dã rất tốt.”

Giang Miểu Miểu lắc đầu “chậc chậc” mấy tiếng: “Tránh xa chị ra, mùi tình yêu chua lòm trên người cậu lây sang chị rồi.”

Hai người đang tám chuyện thì có tiếng gõ cửa, Chu Kính Dã mở cửa bước vào.

Giang Miểu Miểu đang ở đây, Chu Kính Dã không làm được chuyện quá thân mật với Lâm Giác Hiểu, cậu chỉ có thể đi tới đứng cạnh anh.

Muốn nắm tay cũng không được, muốn ôm ấp cũng chẳng xong.

Chu Kính Dã đứng bên ghế xoay của Lâm Giác Hiểu, hai tay đỡ lấy lưng ghế, hơi cúi đầu.

Lâm Giác Hiểu khi ngồi thường vô thức đung đưa ghế, hiện tại phạm vi xoay đột ngột bị người khác giữ lại, anh ngước lên nhìn Chu Kính Dã, mỉm cười hỏi: “Sao thế?”

“Giấy báo nhập học của em tới rồi.” Chu Kính Dã nói, “Em về nhà lấy.”

Lâm Giác Hiểu cong mắt cười: “Ừ.”

“Em về khoảng ba mươi phút.” Chu Kính Dã vẫn không nhịn được mà lấy ngón tay chạm lên tai Lâm Giác Hiểu, “Anh có muốn uống trà sữa không, em tiện đường mua cho.”

Giọng Lâm Giác Hiểu cao hơn, nín cười đáp: “Được, cảm ơn Kính Dã.”

Chu Kính Dã vừa đi vừa xác nhận: “Anh vẫn uống như ngày trước ạ?”

“Ừ.”

Chu Kính Dã đi được nửa đường, cuối cùng cũng nhận ra trong phòng còn một người khác, cậu vịn vào cửa quay đầu hỏi: “Chị Miểu Miểu, chị có muốn uống gì không?”

Giang Miểu Miểu khoanh tay hừ lạnh, không hề do dự đặt một cốc.

Chu Kính Dã đi rồi chị mới bỏ tay xuống, trêu anh: “Chị nói có sai đâu, trước chị đã bảo trong mắt thằng bé chỉ có mình cậu mà.”

Chị tiếc hùi hụi nói: “Cậu mà phát hiện sớm hơn có khi lại thành đôi lâu rồi.”

Lâm Giác Hiểu cười thành tiếng: “Chị nghĩ thế nào, chứ em ấy mới thi đại học xong, kể cả phát hiện sớm thì tụi em cũng sẽ không có gì đâu.”

Giang Miểu Miểu trợn trắng mắt: “Thôi được, thôi được.”

Chu Kính Dã rất nhanh đã quay lại, cậu còn mang cả phong bì đựng giấy báo nhập đến, trên tay xách theo hai cốc trà sữa.

Trà sữa vẫn chưa tan đá, Chu Kính Dã đưa một cốc cho Giang Miểu Miểu, sau đó lại dính rịt lấy anh.

Giờ đã gần bốn giờ, bệnh viện lại càng yên ắng hơn.

Giang Miểu Miểu biết mối quan hệ giữa hai người, chị cũng không cảm thấy phản cảm.

Vì thế Lâm Giác Hiểu rất tự nhiên rút giấy ăn ra lau mồ hôi trên trán cho Chu Kính Dã, anh cắm ống hút, không uống trước mà đưa cho cậu, hỏi: “Em đi gì qua đây, không đi xe buýt đâu đúng không?”

“Em không.” Chu Kính Dã lắc đầu đáp, “Em đạp xe tới.”

Cậu còn hơi cúi xuống để anh lau dễ hơn.

Giang Miểu Miểu không nhìn nổi nữa, kiếm đại một cái cớ rồi bưng cốc trà sữa ra cửa: “Chị buôn chuyện với em gái quầy lễ tân đây, chỗ này cho hai cậu ha.”

Chị đi rất nhanh rất thức thời, Chu Kính Dã lại giữ lấy lưng ghế, tay cậu dựa lên đó chống cằm, ngẫm nghĩ: “Chị ấy biết rồi ạ?”

“Biết rồi.”

Lâm Giác Hiểu uống một ngụm trà sữa, đúng hơn là nước trái cây, ngày hè được uống một ngụm nước chanh thì quả là sảng khoái.

Lâm Giác Hiểu hà một hơi rồi mới nói: “Không sao đâu, đừng lo, chị Giang là người tốt.”

Chu Kính Dã đáp vâng, khoé miệng bất giác nhếch lên.

Lâm Giác Hiểu phát hiện, anh nhướng mày hỏi: “Ưng lắm hả?”

“Cũng tạm.”

Lâm Giác Hiểu mỉm cười: “Tối rồi tìm cơ hội nói với mấy đứa bạn anh, mấy anh lần trước em gặp mà cùng chơi bóng rổ ấy, còn nhớ không?”

“Nhớ.” Chu Kính Dã gật đầu nói, “… Mấy anh đó chơi không giỏi bằng em.”

Lâm Giác Hiểu phụt cười, anh vươn tay nắm lấy tay Chu Kính Dã, nói lời Chu Kính Dã thích nghe: “Kính Dã của tụi mình giỏi nhất rồi.”

Vành tai Chu Kính Dã hơi đỏ lên, cậu nhét giấy báo nhập học đang để trên bàn vào tay anh.

Lâm Giác Hiểu cúi đầu mới phát hiện, giấy báo nhập học vẫn chưa bóc.

Chu Kính Dã nhét giấy cho anh, khẽ nói: “Cho anh bóc.”

Lâm Giác Hiểu ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Em không tự bóc sao?”

“Không đâu.” Chu Kính Dã lắc đầu, “Anh bóc giúp em là được.”

Lâm Giác Hiểu từng tự bóc giấy nhập học của mình, lúc ấy anh rất phấn khích, nhưng giờ tâm trạng anh không giống như hồi ấy, tựa như vui hơn và càng tự hào hơn.

Đây là trái ngọt mà Kính Dã của anh đã gặt hái được.

Anh cúi đầu, bóc lớp bao ngoài của giấy nhập học.

Bên trong là giấy báo nhập học của Đại học N, trên giấy in hình Chu Kính Dã, vẫn là tấm ảnh thẻ nọ.

Lâm Giác Hiểu vuốt nhẹ tấm ảnh, ngón tay lướt qua gương mặt Chu Kính Dã, anh cười híp mắt khen: “Đẹp trai lắm.”

Cánh tay anh chợt bị người giữ lấy, Chu Kính Dã chăm chú nhìn anh, chậm rãi nói: “Em thi tốt như vậy mà anh vẫn chưa thưởng cho em?”

Ngón tay Lâm Giác Hiểu ngừng lại, anh hỏi: “Em muốn được thưởng gì?”

Vừa dứt lời, chợt ghế xoay bị lùi ngược ra sau, lưng ghế sát kịch vào tường, Chu Kính Dã khẽ nói: “Muốn hôn.”

Chu Kính Dã không chờ câu trả lời, cúi xuống hôn trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Giác Hiểu.

Hai người đã hôn nhau vài lần, đều đã đúc rút được kinh nghiệm từ thực tế, tiến bộ rất nhanh.

Tay Chu Kính Dã nhẹ nhàng giữ sau ót Lâm Giác Hiểu, nụ hôn dịu dàng nhưng vẫn tràn đầy sức sống tuổi trẻ, có đôi lúc cậu không kiểm soát được mà mút mạnh hơn.

Cánh môi quấn quyện vào nhau, được hôn người mình thích thật tuyệt.

Dứt nụ hôn Chu Kính Dã mới nhìn quanh trần nhà và góc tường.

“Yên tâm.” Lâm Giác Hiểu nói, “Không có camera đâu.”

Hết chương 57