Thành Lạc Gia chưa kịp rời khỏi bệnh viện, cũng không tính chạy đi đâu, chỉ là sau khi tỉnh lại, hắn lại thấy người hắn không muốn thấy nhất.
Mẫu thân nằm trước giường bệnh, đầy mặt mệt mỏi. Bà hơi nhíu mày, như là ngủ thật sự không an ổn.
Mẫu thân là người rất sạch sẽ, ngày thường ở nhà ngay cả một hạt bụi cũng không chịu được, hiện giờ lại ghé vào giường bệnh viện ngủ. Hắn biết mẫu thân nhất định đã mệt tới cực hạn, mới không có cách nào bận tâm đến mấy thứ này.
Bởi vì hắn ở đây, cho nên mẫu thân cái gì cũng không ngại.
Đây là điều làm cho Thành Lạc Gia —— thống khổ nhất.
Hắn biết mẫu thân yêu thương mình, nhưng yêu thương quá sâu, lại giống như gông xiềng. Đám gông xiềng này đã khóa chặt hắn hai năm, hắn không muốn tiếp tục sống như vậy nữa.
Hắn phải đi, đi đâu cũng được, chỉ cần không nhìn thấy ánh mắt luôn luôn lo lắng của mẫu thân khi nhìn mình là được.
Thành Lạc Gia thấy mẫu thân ngủ say, rút kim truyền dịch, kéo cái chân thương đi ra ngoài.
Nửa đêm, hành lang đã tắt đèn, chỉ có mấy cái đèn cách rất xa hai bên, mông lung mà chiếu rọi toàn bộ hành lang. {LAOHU}
Trên hành lang không có ai, nếu có, đều là người nhà người bệnh ngủ trên giường xếp đặt dọc hành lang. Bọn họ ngủ rất say, cho nên có người đi qua cũng không ai nhìn một cái.
Thành Lạc Gia vịn tường mà đi, mắt thấy sắp đi đến phòng hộ sĩ, mơ hồ nghe thấy được tiếng các hộ sĩ, hắn lại ngừng lại, xoay người đi vào một gian phòng chứa tạp vật, bên trong là nơi bệnh viện để giường xếp, không quá sạch sẽ, rất bụi bặm. Hắn không ngại, chỉ cần có thể trốn tránh mẫu thân, là được.
Hắn co người ngồi bên trong, nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ nhìn băng gạc trên chân, đã được băng bó lại. Hắn nhớ tới Nam Tinh, thái độ của hắn ban ngày hình như hơi ác liệt, hắn không nên phát cáu với nàng, nàng chỉ là một người ngoài cuộc.
Thành Lạc Gia chán ghét bản thân có tính cách quái dị như vậy, phảng phất như là một người khác, bám vào người hắn, hắn lại vô lực phản kháng.
Nếu không có sự cố hai năm trước, mọi chuyện sẽ tốt cỡ nào.
Bên tai hình như có tiếng gió gào thét, rét lạnh, làm người hít thở không thông.
"A Lạc, cậu leo nổi không? Nếu leo không nổi, chúng ta nghỉ một lát."
"Suỵt." Hắn suỵt nhẹ với người có tuổi tác xấp xỉ với mình kia, nói, "Nhỏ giọng chút, tuyết trên núi dày."
Leo núi tuyết tạo ra tiếng động lớn, là chuyện kiêng kị nhất của người leo núi. Tuyết đọng hàng năm rất dày, chỉ cần bắn một phát vào một chỗ nào đó, cả ngọn núi có khả năng xảy ra tuyết lở.
Tuyết lở là một chuyện vô cùng đáng sợ, trốn không thoát, nháy mắt bị vùi lấp, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có. Chờ đội cứu viện tới, dù chưa bị đông lạnh chết, cũng có khả năng vì thiếu oxy mà chết.
Lúc này leo đến đây, Thành Lạc Gia và a Khổng đều cảm thấy rõ không khí đã loãng đi nhiều, có chút làm người thở không nổi.
Ba lô leo núi trên người cũng càng lúc càng nặng, mỗi một bước đều là khảo nghiệm nghị lực cùng quyết tâm của bọn họ.
Hai người tiếp tục leo lên trên, cách đó không xa cũng có thể thấy mấy người leo núi khác, từ xa nhìn lại, giống như một đoàn quân kiến đang ra sức bò lên trên.
Hai người lại leo thêm 100 mét, a Khổng ngừng lại, ngồi xuống thở dốc nói: "Thật không ngờ ngọn núi này khó leo như vậy, may là chúng ta còn chuẩn bị đến hai năm."
Thành Lạc Gia cười nói: "Bằng không sao phải chuẩn bị đến hai năm."
A Khổng cũng cười, nói: "Cũng đúng."
Người một khi nghỉ ngơi liền không muốn động, đây cũng là lý do mà hai người không chịu dừng lại lâu. A Khổng đứng lên trước, quần áo trên người vừa dày vừa nặng, phảng phất như một con gấu đang lắc lư. Hắn duỗi tay ra, nói: "Đi."
Thành Lạc Gia túm lấy tay hắn, mượn sức đứng lên, hai người tiếp tục leo lên trên.
Còn 400 mét, là có thể bước lên đỉnh núi, chinh phục ngọn núi này.
Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, đi mạo hiểm khắp nơi trên thế giới.
Leo núi, thám hiểm, nhảy dù, nhảy bungee, bọn họ đều đã làm.
Trưởng bối hai nhà kỳ thật đều không cho phép bọn họ đi làm mấy chuyện nguy hiểm này, tục ngữ nói thường đi ở bờ sông, làm sao không ước giày. Một lần ngoài ý muốn, là đủ để huỷ hoại bọn họ. Nhưng bọn họ không chịu lúc còn trẻ liền kế thừa gia nghiệp, an tâm làm công tử ca.
Hai bên đều liên tục giằng co, không ai chịu thỏa hiệp.
Cuối cùng bọn họ đạt thành hiệp nghị —— trước 30 tuổi, bọn họ có thể làm bất luận chuyện gì. Nhưng sau 30 tuổi, thì phải về nhà, không được làm bất luận hoạt động nguy hiểm gì nữa.
Bọn họ không còn nhiều thời gian lắm, chỉ có vài năm ngắn ngủi, cho nên bọn họ muốn nhanh chóng hoàn thành mọi chuyện trên list kế hoạch, như hoàn thành một trách nhiệm cho tuổi trẻ của chính mình.
Núi tuyết khó đi, chân bước trên lớp tuyết thật dày, ấn ra dấu chân sâu hoắm.
"A ——"
Nơi xa có người la lớn, chờ hai người ngẩng đầu, liền thấy ở xa có người đang liều mạng chạy xuống. A Khổng vội vàng nhìn lên trên, địa hình nơi đó có một khối nhọn nhô ra, hình như có vết nứt.
Tựa hồ là tiếng la của người nọ thu hút sự chú ý của mọi người, những người khác nhìn lên, người có kinh nghiệm vội vàng chạy sang bên cạnh, có vài người không đủ kinh nghiệm, cũng la to lên, làm mọi người mau chạy đi, phỏng chừng là tuyết sắp lở.
A Khổng vừa gấp vừa tức, trầm giọng: "La cái gì!"
Tuyết dày một tầng lại một tầng bong ra thành từng mảng, người phía dưới còn chạy trốn khắp nơi. Thành Lạc Gia và A Khổng cách xa nơi đó, phía trên lại không quá dốc, so ra khá an toàn. Nhưng bên kia tuyết lở sụp rất nhanh, bắt đầu từng tảng lớn sụp xuống, như đất đá trôi ào ào xuống dưới, dùng tốc độ gần 20 mét/giây lăn xuống.
Tiếng kêu sợ hãi càng lớn, dẫn đến lớp tuyết phía trên hai người cũng bắt đầu rơi.
Tuyết nhanh chóng vùi lấp những người chưa kịp đào tẩu, nháy mắt cắn nuốt những "con kiến" ở xa, nửa điểm tung tích cũng không nhìn thấy.
Chừng 10 phút tuyết mới dừng lại, không sụp nữa.
Lúc này đã có người đi qua tìm cách cứu viện, nếu bị tuyết vùi lấp, vượt qua nửa giờ là căn bản không còn hy vọng sống.
"Chúng ta cũng đi xem, có thể cứu người hay không." Thành Lạc Gia nói xong liền chạy qua bên kia, a Khổng cũng theo phía sau.
Thành Lạc Gia chạy hơi gấp, vấp một cái, ngã mạnh. Đến khi đứng dậy, mắt cá chân hơi đau. A Khổng nói: "Cậu ở đây, mình đi cứu người."
Thành Lạc Gia gật đầu, hắn cứ vậy mà đi qua thì chỉ biết thêm phiền.
A Khổng chạy đến chỗ cần cứu viện, cùng những người khác đào lớp tuyết thật dày, có thể cứu một người thì được một người. {LAOHU}
Thành Lạc Gia đột nhiên lại nghe thấy tiếng tuyết nứt, hắn hoảng sợ, nhìn về hướng a Khổng, phát hiện phần tuyết nhô ra vốn đã ngưng lại, lại ầm ầm nứt ra, hình thành lượng tuyết lở lớn hơn nữa, đổ ập xuống dưới.
"A Khổng ——"
Nhưng có kêu đến xé lòng, cũng không thể ngăn cản thân ảnh a Khổng bị nuốt chửng trong tuyết trắng mênh mông.
Thành Lạc Gia nháy mắt bừng tỉnh, trong đầu vẫn bị những hình ảnh đáng sợ đó lặp đi lặp lại.
Nếu......nếu lúc đó hắn không đòi đi cứu người, a Khổng sẽ không phải chết.
Là hắn sai, hắn không nên nói những lời đó. Là hắn gián tiếp hại chết a Khổng, a Khổng nhất định là đang trách cứ hắn, tại sao muốn làm như vậy, tại sao......
Thành Lạc Gia vô lực mà cuộn tròn trong cái góc dơ bẩn đầy bụi bặm, vốn dĩ, hắn nên chết cùng a Khổng.
Cùng đi, nhưng chỉ có một mình hắn trở về.
Nội tâm chịu đủ dày vò hắn không thể thoát khỏi hối hận vây kín, không, hắn ngay cả cửa nhà cũng ra không được. A Khổng không chỉ nói một lần, chờ hoàn thành hết chuyện trên list, chúng ta cũng nên trở về. Nếu lỡ hoàn thành không được, vậy thì cậu thay tôi hoàn thành đi.
Khó chịu, không chỉ trong lòng, còn có thân thể. Thành Lạc Gia thở dốc, như nhìn thấy a Khổng, lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
"A Lạc."
Hắn hoảng hốt hoàn hồn, không phải a Khổng, là Lê Viễn. Người mà khi bọn họ cùng lớn lên, lựa chọn trở về kế thừa gia nghiệp.
Khâu Từ thấy tình trạng của hắn không ổn, nói: "Tôi đi kêu bác sĩ."
Hắn vừa đi, đôi cá âm dương cũng theo đuôi hắn, cùng hắn đi đến phòng y tế.
Lâm Mạn dùng đèn pin trên di động để chiếu sáng, thấy vẻ mặt hoảng sợ của Thành Lạc Gia, tái nhợt xanh lè, toàn thân thoạt nhìn quả thực là muốn hấp hối. Lê Viễn ngồi xổm nắm lấy đầu vai hắn, ổn định rồi nói: "A Lạc, cậu tỉnh lại, một hồi bác sĩ liền tới."
Thành Lạc Gia nghe được, hắn biết đây là Lê Viễn, nhưng khuôn mặt hiện ra trước mắt, lại là a Khổng. Hắn bây giờ, nhìn ai cũng là a Khổng.
Người đã sớm bị chôn vùi dưới núi tuyết kia.
&&&&&
Bên tai có tiếng khóc nức nở, tiếng dặn dò, có người tới tới lui lui, bước chân vội vàng. Thanh âm ồn ào dần dần bình ổn, Thành Lạc Gia đã truyền nửa bình dịch cũng từ từ tỉnh lại.
Hắn nằm thẳng đơ, không có biểu tình gì, đập vào mắt chính là vách tường màu trắng của bệnh viện.
"A Lạc." tiếng khóc của Thành mẫu đè nén lại khàn khàn, bà nắm tay con trai, run giọng nức nở, "Con rốt cuộc cũng tỉnh."
Thành Lạc Gia thờ ơ, hơi nghiêng đầu, lại thấy Lê Viễn và Lâm Mạn, bạn chơi từ nhỏ đến lớn càng làm cho hắn nhớ tới a Khổng đã mất. Hắn nói: "Đi ra ngoài."
Lê Viễn khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi."
"Không phải cậu." Thành Lạc Gia nói với mẫu thân nói, "Ngài đi ra ngoài đi."
Thành mẫu ngẩn ra, tay càng thêm run rẩy, đè nén đau khổ cùng cực, nói: "Con còn hận mẹ không cho con ra khỏi nhà, cho nên con bỏ trốn, con có nghĩ đến cảm thụ của mẹ hay không? Mẹ biết con thống khổ, nhưng mẹ còn thống khổ hơn!"
Thành Lạc Gia nhẹ nhàng chợp mắt, nói: "Ngài đi ra ngoài đi."
Hắn vô lực phản kháng, nhưng cũng không muốn nhìn thấy đôi mắt luôn tràn ngập bi thương của mẫu thân. Hắn biết mẫu thân yêu hắn, nhưng tình yêu này, lại thành gông xiềng, gắt gao trói hắn ở nhà.
Hắn là người, không phải chó.
Bà thống khổ, hắn cũng thống khổ.
Thành mẫu chống chọi không được, xoay người gạt lệ đi ra. Lâm Mạn thấy thế, vội vàng theo ra an ủi bà.
Thành phụ thấy nhi tử tùy hứng như vậy, cả giận: "Mày cho rằng mẹ mày là mấy năm nay mới lo lắng cho mày? Từ lúc mày thành niên vứt bỏ gia nghiệp rồi việc học, chỉ cần mày xa nhà đâm đầu vào mấy chuyện nguy hiểm đó, mẹ mày liền chưa từng có một đêm ngủ yên! Bà ấy sợ mày xảy ra chuyện, mà mày thì cứ tùy hứng, bây giờ mày đuổi ai ra ngoài? Đó là mẹ mày!"
"Con biết." Thành Lạc Gia càng cảm thấy thống khổ, "Con biết, ba, con biết mẹ thương con, con cũng thương mẹ, nhưng mà...... con thật sự rất khổ sở."
Bởi vì không có cách nào cự tuyệt và cắt đứt hết thảy, cho nên hắn mới biến thành bộ dạng hôm nay.
Hắn ngoan ngoãn nghe mẫu thân nói, ru rú trong nhà, không ra khỏi cửa. Chỉ vì có thể làm mẫu thân vui vẻ một chút, không cần lại lo lắng cho hắn. Nhưng hắn phát hiện hắn sai rồi, tình yêu của mẫu thân chẳng khác gì gông xiềng, bà vui vẻ, hắn lại rất thống khổ.
Tình cảm này không bình thường.
Thành phụ tức giận đến nói không nên lời, hung hăng bỏ đi, ông vô pháp hiểu suy nghĩ của con trai.
Phòng bệnh chỉ còn lại Lê Viễn và Thành Lạc Gia, hắn chờ Thành Lạc Gia bình tĩnh lại, mới nói: "Tôi biết tại sao cậu muốn chọn ngày hôm nay đào tẩu, cậu muốn đi đâu, tôi cũng biết."
Thành Lạc Gia ngẩn ngơ nhìn vách tường màu trắng, nói: "Đúng, hôm nay là ngày giỗ của a Khổng, ngày mà hai năm trước, chúng ta lên núi."
Ngày ấy không gió không tuyết, là ngày lành bọn họ đặc biệt chọn lựa.
—— lại thành ngày giỗ của a Khổng.
Hắn chậm rãi nhắm mắt, nói: "Cậu cũng đi ra ngoài đi."
Lê Viễn hiểu, dù hiện tại hắn nói cái gì, A Lạc cũng nghe không vô. Hắn ra ngoài, đóng cửa lại. Ở trên hành lang đứng yên thật lâu, suy nghĩ rất nhiều. {LAOHU}
Thời niên thiếu, lúc trưởng thành.
Hắn đứng giữa ngã rẽ, bên trái là gia nghiệp Lê gia, bên phải là bạn thân.
Hắn suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng vẫn lựa chọn bên trái. Từ lúc hắn lựa chọn con đường kia, chẳng khác nào đã hoàn toàn rời đi thế giới của bọn họ.
Đi ngược lại, càng đi càng xa.
&&&&&
Trong phòng bệnh, yên tĩnh như đêm đen. Thành Lạc Gia nằm trên giường bệnh, còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Hắn thống hận bản thân vô lực như vậy.
Bỗng nhiên, trong phòng xuất hiện một cái bóng màu đen.
Thành Lạc Gia cho là thấy quỷ, lúc này cho dù là thấy quỷ, hắn cũng không có một chút sợ hãi nào. Chết còn không sợ, sợ cái gì.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, phòng bệnh trống rỗng cái gì cũng không có. Lại một lát sau, bóng đen kia lại xuất hiện. Gió lạnh thổi qua, người nọ liền đứng ở đuôi giường hắn, lẳng lặng nhìn hắn.
Thành Lạc Gia cũng an tĩnh mà nhìn hắn, không có biểu tình gì.
"Woa, sao cậu có thể một chút phản ứng cũng không có?" Phùng Nguyên bị một nhân loại dùng ánh mắt nhìn tiểu bạch thỏ mà nhìn hắn, hết sức tổn thương, một chút tôn nghiêm của người âm phủ cũng mất sạch.
Thành Lạc Gia hỏi: "Anh là ai? Anh là quỷ sai đến mang tôi đi?"
"Tôi là có đầu trâu, hay là có mặt ngựa?" Phùng Nguyên gỡ mũ xuống, lễ phép khom lưng chào hắn, nói, "Tôi nhận thấy ở đây có người yêu cầu tôi, cho nên tôi tới."
Thành Lạc Gia lộ vẻ thất vọng, hỏi: "Anh không phải đến mang tôi đi? Vậy anh tới làm cái gì?"
Phùng Nguyên nói: "Cậu muốn hồi sinh người nào đó, tự mình hỏi hắn một vài câu, đúng không?"
Thành Lạc Gia sửng sốt.
Phùng Nguyên cười cười, lễ phép nói: "Tôi có thể giúp cậu, cái giá phải trả là, giao ra đôi mắt kiếp sau của cậu." Hắn lúc này mới tự giới thiệu, nói, "Tôi tên là Phùng Nguyên, đến từ sở môi giới âm dương."
Lời editor: tiểu lavender mỏng manh ghê