Thiên Tứ lớn lên trong ổ thổ phỉ.
Khi Giả thị mang thai năm tháng, trên đường từ nhà mẹ đẻ về nhà chồng, gặp bọn cướp.
Bọn cướp đòi Cát gia lấy 50 lượng tới chuộc người, kết quả không biết sai cái gì, Cát gia vẫn không có ai tới chuộc người. Bụng Giả thị càng ngày càng lớn, chờ đầu lĩnh thổ phỉ nhớ ra nàng muốn đưa nàng đi, trên đường xuống núi, Giả thị muốn sinh.
Đầu lĩnh do dự là nên đưa nàng đến chỗ bà mụ dưới chân núi kia, hay là đưa trở về. Cuối cùng nghe Giả thị rên la càng lúc càng lớn, liền vội vàng cõng nàng trở về, giao cho mấy phụ nữ lớn tuổi trong thôn đỡ đẻ.
Năm 1340, triều Nguyên, một ngày tháng Chạp, Thiên Tứ ra đời.
Giả thị cũng không lấy họ Cát cho hắn, mà trực tiếp đặt tên Thiên Tứ.
Đầu lĩnh tiếp tục gửi tin cho Cát gia, nói là sinh đứa con trai, nhanh nhanh tới lãnh hai mẹ con về.
Nhưng Cát gia vẫn không có tin tức.
Hai năm thấm thoát trôi qua, chờ đầu lĩnh suýt chút nữa quên mất chuyện này, hôm nay trở về sơn trại, vừa đến cửa động, đã bị một đứa bé mũm mĩm ôm chân, thanh âm giòn giã kêu hắn một tiếng "Cha".
Đầu lĩnh vốn dĩ cũng không phải thật sự là tặc, chỉ là thời chiến loạn, nghĩ sống an ổn cũng khó. Hắn tuổi trẻ khí thịnh muốn tập kết người đi khởi binh chống Nguyên, nhưng thế đơn lực mỏng, cuối cùng mọi người tan rã. Hắn trở lại trong thôn, phát hiện người trong thôn cũng sung sướng không nổi nữa, nghĩ nghĩ, chiếm đất xưng vua, ỷ vào người nhiều, ngẫu nhiên đánh cướp thương nhân qua đường, nuôi sống người trong thôn. {LAOHU}
Bắt cóc Giả thị là bởi vì người đánh xe của nàng làm đám trẻ xuống núi chơi đùa hoảng sợ, kết quả không những không xin lỗi, còn dùng lời lẽ ác liệt.
Vì thế hắn sai người đem cả xe cả người cướp trở về.
Nhưng không ngờ, nhà chồng Giả thị không ai tới chuộc người. Hắn đưa nàng xuống núi hai lần, Giả thị lại ôm con trở về. Thường xuyên qua lại, liền thành một thành viên trong sơn trại, dung hợp quá tốt, hắn thiếu chút nữa cũng đã quên mất của nợ này.
Lúc này thình lình bị kêu cha, hắn hết hồn.
Thủ lĩnh tìm Giả thị tâm sự, nói với nàng: "Muội tử, con cũng đã lớn như vậy, ta đưa ngươi trở về đi."
Thằng nhóc này cả ngày bám lấy hắn, hắn cũng không thể nhốt lại, như vậy quá vô nhân đạo.
Giả thị lắc đầu, lát sau mới thản nhiên nói: "Ta đâu còn chỗ để về...... Hai năm trước cha ta mất, ta về nhà mẹ đẻ, trượng phu của ta cũng không chịu ở đó lâu, chính hắn đi về trước."
Thủ lĩnh kinh ngạc: "Vì sao?"
"Mới vừa nạp thiếp."
"...... ồ...."
"Năm đó gửi nhiều lần tin như vậy, bọn họ đều coi như không thấy, bọn họ ngay cả mệnh của ta, của con cũng đều từ bỏ, về lại đó không bằng ở lại nơi này."
Thủ lĩnh khó xử.
Giả thị lại nói: "Vốn dĩ hai nhà chúng ta là liên hôn, bất quá cũng là vì ích lợi của hai nhà. Cha ta mất, nghĩa là những việc này cũng hóa thành mây khói. Hắn vô tình với ta, ta cũng không lưu luyến gì Cát gia. Ngài để ta ở đây đi, ta sẽ coi chừng hài tử, không để cho hắn chạy loạn nữa."
Thủ lĩnh còn có thể làm gì, cũng không thể đã nghe nàng nói như vậy, còn đuổi nàng đi, huống chi còn mang hài tử.
Giả thị cùng Thiên Tứ cứ như vậy mà ở lại.
Hai năm sau, mẹ Thiên Tứ lại gả chồng, từ đó người trong sơn trại đều sửa miệng kêu hắn là tiểu Đại vương.
Lại thêm hai năm, cha và mẹ hắn mang hắn xuống núi vào thị trấn, đi mua đồ vật. Cha hắn mua cho hắn rất nhiều đồ chơi, Giả thị nhìn không nổi. Cha hắn nói: "Ta biết ngươi ghen, ta mang ngươi đi mua vải vóc, may quần áo."
Giả thị mới không thèm ghen, hắn coi Thiên Tứ như con mình, nàng cũng không biết đây là phúc của Thiên Tứ lớn cỡ nào.
Hai người vào cửa hàng mua vải, Thiên Tứ ôm cái tượng đất ngồi ở cửa chơi, đang chơi đến vui vẻ, đột nhiên đối diện đường phố trở nên hỗn loạn. Hắn nghe tiếng nhìn qua, liền thấy có một lão nhân nằm trên mặt đất giật đùng đùng, người bên cạnh la lên: "Lại phát bệnh, mau cứu người a!"
Nhưng không có ai dám tiến lên.
Bỗng nhiên có một nam tử trung niên xuất hiện, trên vai cõng cái rương gỗ, trực tiếp quỳ gối bên cạnh lão giả, duỗi tay bắt mạch cho ông ta, kiểm tra hơi thở, lật mí mắt lên nhìn. Sau đó mở rương gỗ ra, lấy từ bên trong ra mấy cây ngân châm, đâm vào huyệt vị. {LAOHU}
Không bao lâu, lão giả hết run rẩy, dần dần mở mắt, khôi phục bình thường.
Người vây xem trầm trồ kinh ngạc.
Thiên Tứ còn cầm tượng đất nhìn từ đầu đến cuối, ngây dại.
Như có cuộn sóng một vòng lại một vòng đánh tới, cái cảm giác bị đánh sâu vào lòng đó không có cách nào hủy diệt được.
Hắn tiến lên nhìn cái rương gỗ kia, hắn nghĩ, bên trong nhất định cất giấu nhất nhiều bảo bối kỳ lạ, có thể làm người sinh long hoạt hổ.
Nam tử thấy hắn nhìn hòm thuốc của mình, cười hỏi: "Sao hả, con cũng muốn làm đại phu sao?"
Đại phu? Thiên Tứ mới 5 tuổi nhìn ông ta, hỏi: "Ngài là đại phu sao, đại phu có thể cứu người?"
"Đúng vậy, đại phu có thể cứu người." Nam tử sờ sờ đầu hắn, lại nói, "Có thể cứu rất nhiều người."
Thiên Tứ nhớ kỹ.
Cái rương bảo bối kia có thể cứu người.
Buổi tối trở về, Thiên Tứ cưỡi trên cổ cha hắn nói: "Cha, ta muốn làm đại phu."
Thủ lĩnh vui vẻ, nói: "Được a, làm đại phu rất tốt."
Giả thị nghe xong, nhìn nhi tử vài lần, cũng không vui vẻ. Trở lại phòng, chờ dỗ Thiên Tứ ngủ xong, thủ lĩnh kéo tay nàng hỏi: "Thiên Tứ muốn làm đại phu không phải khá tốt sao, sao không vui?"
Giả thị im lặng, thật lâu sau mới nói: "Cha hắn chính là ngự y."
Thủ lĩnh khựng lại, hắn thích Giả thị, thích Thiên Tứ, nhưng nghe thấy vận mệnh chú định liên hệ của Thiên Tứ và Cát gia, nhiều ít cũng cảm thấy tâm đau, như là đang nhắc nhở vợ con hắn đều không phải của hắn. Hắn cười cười, nói: "Vậy thì đã sao, ông ta là ngự y, ở trong cung, Thiên Tứ muốn làm đại phu, ở dân gian, không đáng ngại, cũng sẽ không chạm trán. Hắn muốn học thì học đi, cũng không thể để hắn làm sơn tặc a."
Vì thế Thiên Tứ được cha hắn ủng hộ, bắt đầu học y.
Đám người đều cho là hắn chỉ đùa giỡn, dù sao cũng mới năm tuổi, chữ còn chưa biết được mấy cái.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, Thiên Tứ học rất nhanh, chuyên chú vô cùng.
Thiên Tứ với thiên phú kinh người rất nhanh đã đọc hết sách mọi người tìm về, còn xa mới đủ.
Không lâu sau, thương nhân đi ngang qua bị đánh cướp khi giao tiền chuộc, có thêm một điều kiện —— mua hết sách y có thể mua ở đó mang tới.
Nếu vừa lúc cướp phải đại phu, vậy thì coi như khách quý, dưỡng béo gấp ba rồi bình yên đưa về nhà.
Thiên Tứ bắt đầu xem bệnh cho người ta, là khi còn chưa đến 10 tuổi, lúc đầu là khám một ít bệnh nhẹ cho người trong thôn, hiệu quả cực tốt. Sau đó lá gan bắt đầu lớn, chờ tới năm 15 tuổi, thậm chí còn có người mộ danh tìm đến.
Cha hắn thấy thế, cảm thấy vừa lúc có thể tìm cơ hội thay đổi, vì thế không làm nghề thổ phỉ nữa, thừa dịp người tới nhiều, sai mọi người đi săn thú, bán cho người lên núi.
Cuộc sống không dư dả như trước kia, nhưng cuộc sống tuân thủ pháp luật lại trôi qua bình yên.
Khi Thiên Tứ 16 tuổi, bỗng nhiên thu được một phong thư nhà.
Bởi vì mấy năm nay Thiên Tứ thường nhận được thư, không để ý, chờ đến đêm khi tiễn hết người bệnh đi rồi lật xem thư thì mới nhìn đến.
Nhìn thấy mở đầu, Thiên Tứ liền ngây ngẩn cả người.
—— "Con ta thân khải."
&&&&&
Cát gia tới đòi người.
Giả thị rất tức giận, nàng không phải tức giận bọn họ hiện tại mới nhớ tới Thiên Tứ, mà là giận Cát gia đã chết hài tử mới nhớ tới Thiên Tứ.
Lời trong thư lê thê, nói cái gì mà sau khi mất đi liên hệ với bọn họ, ngày đêm nhớ mong. Vốn dĩ Cát gia lần lượt có mấy hài tử, nhưng không biết vì cái gì, đều lần lượt chết đi. Hiện giờ chỉ còn thừa một cây độc đinh là Thiên Tứ, vạn phần nhớ mong, muốn đón về kế thừa gia nghiệp. {LAOHU}
Giả thị đọc tin xong, lập tức xé nát, nói với nhi tử: "Loại cha này, loại nhà này, không có cũng được."
Thiên Tứ không nói gì, hắn biết cái tên ở chỗ lạc khoản kia.
Đó là tên của Ngự y nổi danh đương triều.
Giả thị chỉ lo phát giận, không lưu ý đến thần sắc nhi tử, nhưng cha hắn lại phát hiện. Ban đêm chờ thê tử ngủ xong, liền tới tìm nhi tử tâm sự.
Thiên Tứ do dự thật lâu, mới nói: "Nơi này đã không có ai có thể dạy ta, nghe nói trên đời này đại phu lợi hại nhất chính là ngự y."
Thủ lĩnh nghe vậy, nhìn nhi tử đã si mê thành tài, bỗng nhiên nhớ đến lời năm đó thê tử nói, họ Cát hỗn đản kia là một ngự y. Trong lòng hắn lại bắt đầu không thoải mái, rất không thoải mái. Nhưng mà Thiên Tứ cũng không có lỗi gì, chỉ là quá say mê y thuật.
Nơi này không giữ được hắn.
"Nhi tử, ngươi muốn đi, liền đi thôi."
Thiên Tứ sửng sốt, phục hồi lại tinh thần, quỳ sát đất khấu tạ ơn dưỡng dục của hắn.
Ngày hôm sau Giả thị nghe thấy, giận ném chén xuống mặt đất, chất vấn: "Ngươi không làm cha ngươi thất vọng sao? Mấy năm nay là ai nuôi lớn ngươi, ngươi thì hay rồi, đòi quay về Cát gia, đồ hỗn trướng chỉ biết ham vinh hoa phú quý! Chả khác gì cha ruột ngươi! Đồ bạch nhãn lang!"
Thiên Tứ quỳ trên mặt đất, yên lặng không lên tiếng, tùy ý mẫu thân đánh chửi. Nếu không phải thủ lĩnh ngăn đón, đầu hắn có lẽ thật sự bị mẹ hắn gõ cho thủng lỗ.
Giả thị náo loạn, khóc, nhưng đều không thể ngăn cản Thiên Tứ muốn quay về Cát gia.
Ngược lại còn làm nàng chết tâm.
Nàng vì cái gì đặt tên cho nhi tử là trời ban*? Lúc Cát gia không tới chuộc lại nàng cùng hài tử trong bụng, nàng đã quên Cát gia, đứa nhỏ này cũng không phải người của Cát gia, mà là của trời cao ban thưởng.
*Thiên Tứ có nghĩa là trời ban
Nhưng nhi tử lại xé nát tim nàng.
Giả thị cuối cùng không náo loạn nữa, không khóc nữa, nàng chỉ là nói: "Mẹ chỉ cùng ngươi nói một câu, ngươi muốn đi Cát gia, thì không được phép quay đầu lại, ngươi coi như mẹ đã chết."
Thiên Tứ ngây người, trầm lặng thật lâu thật lâu, cuối cùng dập đầu thật mạnh ba cái với nàng, rời đi.
Giả thị ngơ ngẩn nhìn nhi tử, lại rơi lệ.
Nàng có dự cảm, nhi tử sẽ không quay đầu lại.
Xe ngựa của Cát gia đã đợi ở dưới chân núi, Thiên Tứ ngồi trên xe ngựa, khi quay đầu nhìn về núi, phảng phất như có thể thấy bóng mẫu thân. Hắn tự cho là kiên định, đột nhiên đau xót, rơi lệ.
Hắn muốn học được càng tinh vi y thuật, mẫu thân, học y có thể cứu người, hắn muốn cứu rất nhiều người.
Nơi thiết kỵ đi qua, thời loạn thế chiến hỏa liên tục, cứu tử phù thương.
Thiên Tứ đến Cát gia, phát hiện chính mình rất giống cha ruột, nguyên nhân chính là vì giống nhau, Cát gia đối với hắn không có bất luận nghi vấn gì.
Cát gia chỉ còn thừa một cây độc đinh là hắn, từ lão thái gia, cho đám tới nô bộc, đều sủng ái, tôn trọng hắn, không ai dám tỏ thái độ với hắn, ngay cả đám thị thiếp vênh váo tự đắc, cũng cúi đầu trước mặt hắn, cẩn thận hành sự.
Thiên Tứ gặp được cha ruột hắn, người cha hiện giờ làm ngự y ở Thái Y Viện.
Cát phụ đối với nhi tử cũng không có quá nhiều cảm tình, hắn đối với bất luận kẻ nào đều không có quá nhiều cảm tình, chỉ là Thiên Tứ là người kế thừa nghiệp lớn của Cát gia, sau khi đón gió tẩy trần cho hắn, ban đêm hỏi hắn vài chuyện, cuối cùng hỏi: "Cát gia chúng ta nhiều thế hệ hành y, ngươi cũng phải học y."
Thiên Tứ gật đầu.
Cát phụ nghĩ nghĩ, lại nói: "Chuyện ngươi lớn lên trong ổ cướp, không được nói với ai, nếu không là có nhục gia phong."
Thiên Tứ nhíu mày, không hé răng.
Cát phụ lại nói: "Ngươi và tên sơn tặc kia, không có bất luận quan hệ gì, biết không?"
Thiên Tứ nhìn hắn, nói: "Ông ấy đối với ta có dưỡng dục chi ân, tuy không phải cha ruột, lại hơn hẳn cha ruột."
Cát phụ cứng đờ, mặt lạnh nói: "Làm càn. Ngươi nhắc lại cho ta, ngươi và hắn không có bất luận quan hệ gì!"
"Không." Thiên Tứ nói, "Ông ấy là phụ thân đã nuôi ta lớn."
Cát phụ tức giận quá mức, liền muốn lấy roi ra phạt, nhưng roi vào tay, nhìn nhi tử đã bị mình vứt bỏ mười mấy năm, đột nhiên không hạ thủ được. Ông ta quăng roi đi, không sửa lời lại nữa.
"Ngày mai cùng ta đi Thái Y Viện."
&&&&&
Tới Thái Y Viện Thiên Tứ mới biết được, thì ra cha hắn không chỉ là ngự y, mà đã thành người đứng đầu Thái Y Viện.
Cát phụ không biết nhi tử hiểu biết về y thuật, sai hắn đi dược phòng nhận biết thuốc. Không quá hai ngày, hắn phát hiện nhi tử thuốc gì cũng biết. Vì thế cho hắn đi học sắc thuốc, lại không quá hai ngày, phát hiện nhi tử cũng biết sắc thuốc.
Vô luận hắn kêu nhi tử đi làm gì, đều phát hiện nhi tử đã sớm biết.
Cuối cùng Cát phụ ngồi không yên, về nhà mới hỏi hắn: "Ngươi biết y thuật?"
"Không biết." Thiên Tứ nói, "Còn có rất nhiều thứ ta không biết."
Vì thế Cát phụ dùng một ít y học điển tịch kiểm tra hắn, lại phát hiện nhi tử thông hiểu đạo lí, căn bản là không có cái gì có thể làm khó hắn. Cát phụ kinh hãi, lại hỏi về một ít nghi nan tạp chứng, toàn bộ đều được đối đáp đầy đủ, lưu loát.
Nói đến nửa đêm, Cát phụ có chút tức giận, nói: "Sao lại có người dối trá như ngươi, rõ ràng cái gì cũng biết, cứ làm bộ cái gì cũng không biết."
Thiên Tứ rũ mắt, nói: "Xác thật có rất nhiều thứ không biết, ta đã trị bênh cho hơn một ngàn bá tánh, có vài bệnh vô luận trị như thế nào, đều trị không hết."
Hắn nói có vẻ rất chán nản, bộ dáng không hề có lệ. Cát phụ thấy thế, im lặng một lúc lâu, mới tin hắn.
Ông ta cứ cảm thấy, nhi tử và ông ta......rất khác nhau.
Ông ta vốn dĩ cho rằng, nhi tử vừa nghe thấy Cát gia muốn đón hắn trở về, lập tức đồng ý, chắc chắn là đứa tham luyến phú quý, chả làm được trò trống gì. Nhưng hiện giờ...... Cát phụ trầm mặc thật lâu sau, mới hỏi: "Thiên Tứ, tại sao ngươi bỏ mẹ ngươi để quay về?"
Thiên Tứ nói: "Ta không có bỏ mẹ, chỉ là tạm thời không ưu tiên mẹ. Ta muốn học y cứu người, hiện giờ thiên hạ không an ổn, triều đình không ngừng xuất binh đánh giặc, lê dân bá tánh rất khổ."
Cát phụ không khỏi cười khẽ: "Chỉ bằng sức của một mình ngươi?"
"Phải, ta cứu một người, thì đáng giá; cứu hai người, thì không tiếc nuối; nếu có thể cứu hàng trăm hàng ngàn người......" Thiên Tứ cười cười, "Hy vọng có thể có một ngày như vậy."
Cát phụ nhìn hắn một lúc lâu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Mẹ ngươi dạy ngươi rất tốt......"
Từ đó về sau, Cát phụ tận tâm chỉ điểm toàn bộ cho hắn, không hề giữ lại cái gì.
Rất nhanh, Thiên Tứ đậu kỳ thi của Thái Y Viện, chính thức trở thành ngự y.
Thấm thoát 10 năm trôi qua, năm 1368, nhà Nguyên rung chuyển,