Thấu Hương

Chương 70: Cướp cò




"Ôi chao..." Hạ Lục gia bị một tiếng gọi khiến cho nửa thân mềm nhũn, nâng mông đối phương, một lần nữa ôm người vào lòng, "Sao không nói sớm chứ? Tôi còn tưởng rằng em muốn rời tôi bay đi mất."1

"Chuyện em làm sai, cần phải phạt đòn." Phương Y Trì ôm bả vai Hạ Tác Chu, nói một câu, lại hít mũi một cái, "Đòn là... là gia pháp của Hạ gia ấy."

Cậu nói quá mức nghiêm túc, Hạ Tác Chu bỗng nhiên trở nên lúng túng.

Hạ Lục gia ho nhẹ một tiếng: "Bỏ đi, đấy là gia pháp của mình Hạ Tác Chu tôi mà thôi."1

Phương Y Trì hơi ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe Hạ Lục gia nói tiếp: "Đừng đi tìm bác sĩ Nghiêm nữa, lúc em ngủ y đã tới rồi, xem mạch, nói em không có việc gì."

Cậu cũng tự mình cảm thấy vẫn ổn, thế là lại tiếp tục chuồn vào chăn, dùng bàn chân lạnh như tuyết cọ cọ lên đùi Hạ Tác Chu.

"Ấy?" Hạ Lục gia bị một tiếng "Tác Chu" kia dụ cho tim gan phèo phổi nở hoa đùng đùng, hai chân khép lại, vui vẻ sưởi ấm giúp Phương Y Trì.

"Còn có chuyện này." Cậu chớp chớp mắt, "Ngài còn nhớ Phương Quân Nam không?"

"Nhớ." Hạ Tác Chu gật đầu, "Cái người họ Phương đến trú nhờ nhà chúng ta... Làm sao, gã ức hiếp em?"

Mắt dòm Hạ Tác Chu sắp đứng dậy cầm súng đến nơi, Phương Y Trì bèn vội vã đưa tay ôm lấy eo đối phương, "Sao có thể chứ?"

Dù cho Phương Quân Nam ôm một bụng lòng dạ hiểm độc, dù cho Phương Y Trì không có chút phòng bị gì, thì trong nhà vẫn luôn còn cảnh vệ viên Lục gia để lại.

Huống chi Tiểu Phượng hoàng đã lựa chọn ra tay trước chiếm lợi.

Cậu ưỡn ngực, có chút kiêu ngạo thuật lại một lần quá trình bắt cóc Phương Quân Nam, "Em cầm súng một cái, gã đã bị dọa sợ mất vía luôn rồi."

Phương Y Trì kể xong, đợi mòn đợi mỏi mà cũng không thấy Hạ Tác Chu khen được câu nào, đang buồn bực muốn chết, ngẩng đầu lên, chỉ thấy cằm Lục gia căng cứng, khóe môi hơi động, nhịn cười đến mức đuôi mắt đều nhăn nheo hết cả.

Cậu rất chi là quẫn bách: "Tiên sinh!"

"Ấy, vừa rồi không phải còn gọi tên tôi sao?"

"Đó là lúc nhận sai thôi chứ." Phương Y Trì bĩu môi một cái, né tránh cái hôn của Hạ Tác Chu, bất mãn lầm rầm, "Em làm không tốt hay sao?"

"Tốt, rất tốt." Hạ Tác Chu trầm giọng cười thành tiếng, "Không hổ là Tiểu Phượng hoàng của tôi, y như chồng em, giống hệt thổ phỉ vậy."1

Lồng ngực Phương Y Trì không ngừng phập phồng rung động, khuôn mặt đỏ lên vì tức, muốn nói mình rõ ràng không phải thổ phỉ mà, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, hành động bữa đó chẳng khác nào thổ phỉ thật, lại đành câm luôn.

"Giống thì cũng tốt, sẽ không bị ai bắt nạt." Hạ Tác Chu cười xong, đưa tay sờ lên bụng cậu, lòng bàn tay vuốt ve làn da trơn nhẵn chốc lát, bỗng bén nhạy bắt được vài tiếng thở dốc nhỏ xíu, vội vàng thu tay lại, "Người Phương gia không yên tâm về em, chén rượu cha em ép em uống lần đó, bên trong có bỏ thêm lạc tử thang."

"Lạc tử thang?" Phương Y Trì đột ngột kinh hãi, kéo vạt áo bọc kín bụng: "Chẳng trách..."

Chẳng trách Phương Chính Bắc lúc ấy tựa như phát điên đòi cậu phải uống.

"Nhưng sao lão biết được em có thai?" Phương Y Trì trầm ngâm chốc lát, buồn bực nói: "Ngay cả bản thân em còn không biết được."

"Lão không biết." Hạ Tác Chu, "Lão chẳng qua là muốn ngừa trường hợp xấu nhất mà thôi."

"Nếu em có thể sinh, uống chén rượu này liền mất hoàn toàn khả năng sinh con đẻ cái; nếu em không thể sinh, vậy đó chỉ như một chén rượu thường, không nguy hiểm đến tính mạng." Hạ Tác Chu nghĩ đến thời điểm sát nút tìm được Phương Y Trì, đáy lòng bỗng chốc ớn lạnh, "Lại nói, đến cuối cùng kẻ tính toán em sâu nhất, lại chính là cha em."

Có Hạ Tác Chu ở bên, cậu nghĩ về chuyện nhà họ Phương ngược lại cũng không tủi thân đến vậy, thậm chí còn rất bình thản an nhàn: "Em đã sớm nhận ra lão không phải người tốt, cho dù ngài không tới, chén rượu kia em cũng sẽ từ."4

Đang nói, chợt nhớ tới khẩu súng Vạn Phúc cho cậu, liền ngồi dậy bò qua giường tìm kiếm.

Hạ Tác Chu túm cổ chân kéo cậu trở lại: "Nghỉ ngơi đi, lộn xộn cái gì?"

"Súng." Phương Y Trì giãy giãy chân, "Tiên sinh, không phải ngài để Vạn Phúc cho em một khẩu súng sao?"

"Đừng tìm, khẩu súng của em đạn còn chẳng có, lúc chiều tôi đã bảo Vạn Phúc cầm đi rồi."

"A, không có đạn?" Phương Y Trì hệt như bị một chậu nước lạnh tạt từ đầu đến chân, tinh thần sa sút nghiêm trọng, xụ mặt để mặc Hạ Tác Chu túm trở về.

"Làm sao, thật sự muốn thử một phát?" Hạ Lục gia thấy vậy, rốt cuộc cũng hiểu, hóa ra con phượng hoàng này không sợ tiếng súng vang, thậm chí còn đang háo hức thèm được nổ súng lắm rồi, "Được rồi, ngày mai mang em đến nhà họ Phương tìm cái bia ngắm bắn chơi vậy."5

Mắt cậu sáng bừng, tinh thần sa sút vừa rồi lập tức biến đi đâu hết: "Thật á?"

"Thật." Hạ Tác Chu cười cười nâng mặt Tiểu Phượng hoàng dúi vào ngực mình, "Ngủ đi, chồng em mệt mỏi thật rồi."

Phương Y Trì lúc này mới nhớ Hạ Tác Chu đã mấy đêm không chợp mắt, vội vàng yên lặng, ngoan ngoãn rúc vào lòng đối phương, sợ Hạ Lục gia ngủ không ngon, còn cọ cọ đầu lên cổ tiên sinh làm bộ an ủi.

Bọn họ hội ngộ sau mấy ngày đêm xa cách, trái tim vững vàng, trong lòng ổn định, ôm nhau yên bình say ngủ đến sáng hôm sau, hiếm có dịp cùng nhau thần thanh khí sảng xuất hiện trước mặt mọi người.

Nghiêm Nhân Tiệm nhẫn nại chẩn mạch cho Tiểu Phượng hoàng, Hạ Tác Chu ngồi một bên phân phó Vạn Lộc mua điểm tâm sáng, rồi quay sang hỏi Vạn Phúc xem Phương Quân Nam đang ở chỗ nào.

Phương Quân Nam bị Phương Y Trì trói lại, sống chết thế nào Hạ Tác Chu không có hứng quan tâm, nhưng nếu về nhà mà còn xách thêm một người họ Phương theo cùng như vậy thì thật sự quá phiền.

"Tiên sinh, khi nào chúng ta trở về thế?" Phương Y Trì nhớ đến chuyện đường sắt, tối hôm qua quên mất, bây giờ vội vàng hỏi han: "Ngài lẽ ra không cần tới tìm em."

Hạ Tác Chu nghe vậy, trước tiên phẩy tay ra hiệu cho Vạn Phúc mang Phương Quân Nam tới, sau đó mới trừng cậu một cái: "Em quả thực coi thường chồng em quá mà."

"Tiểu gia, chút chuyện đường sắt kia, làm sao có thể đánh gục Lục gia được?" Nghiêm Nhân Tiệm đứng một bên chen miệng vào, "Báo chí suốt ngày rêu rao bậy bạ, mấy thứ viết ra, ba phần thật, bảy phần điêu, ngài ngắm cho vui thôi là được!"

Phương Y Trì thoáng an tâm, con ngươi xoay tít mấy vòng, "Ngài cũng không thể trách em sốt ruột. Ngài cứ thế mà đi, ngay cả lời tạm biệt cũng chẳng có, chẳng phải muốn hù chết em sao?"

Khá lắm, vài ba câu đã đẩy hết lỗi sai tự mình lén lút chạy ra ngoài cướp tiền sang người Lục gia.

May là Hạ Tác Chu vô cùng tốt tính đối với Tiểu Phượng hoàng, nửa chữ cũng không phản bác, đi tới bên người cậu, thấy cổ tay cậu lộ ra nửa đoạn phật châu, lập tức vui vẻ cười híp mắt: "Được đó, đi cướp tiền còn nhớ đeo chiếc vòng tôi tặng cho em."

Phương Y Trì hừ hừ hai tiếng: "Tiên sinh cho em, em dĩ nhiên phải đeo rồi."

Trong lúc nói chuyện, Vạn Phúc đã mang Phương Quân Nam tới.

Mấy ngày nay Phương Quân Nam vẫn luôn bị giam bên trong phòng chứa củi của tiệm cơm, đã sớm mất sạch tâm tư phản kháng, chỉ mong có thể trở về Phương gia, tốt nhất là tránh xa tiểu tổ tông Phương Y Trì kia một chút, chẳng ngờ ngay lúc này lại gặp ngay hung thần Hạ Tác Chu, thiếu chút nữa sợ đến khóc òa, cho rằng mạng mình đến đây là ngoẻo, ôm lấy chân hắn kêu gào thảm thiết.

"Dẹp ra!" Hạ Tác Chu sợ tiếng khóc của Phương Quân Nam làm ồn đến Phương Y Trì, đạp thẳng một cước, "Mọi người ở đây đều đang nghỉ dưỡng sức, cậu khóc tang cho ai nghe?"

Phương Quân Nam khóc đến đầu óc mê muội, hoang tưởng cho là Hạ Tác Chu chĩa súng qua, hai mắt lật một cái, thẳng đơ nằm trên đất, bị dọa đến ngất xỉu luôn.

Vạn Lộc mua điểm tâm trở về, vừa vào đến cửa đã cả kinh: "Gì đấy! Gan to bằng ruồi cũng dám tới ăn hiếp tiểu gia nhà chúng ta?"

"Sao gã có thể ăn hiếp tôi được chứ?" Phương Y Trì cuộn tay bước tới bên người Hạ Tác Chu, dùng mũi chân đá đá bả vai Phương Quân Nam một cái, không khỏi buồn cười: "Thôi, chuyện gia sản không có quan hệ nhiều với gã. Tiên sinh, chúng ta đưa gã trở về đi."

Tiểu Phượng hoàng là đang nhớ tới chuyện đến nhà họ Phương nổ súng, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tác Chu lóng lánh trông chờ.5

Hạ Lục gia biết nghịch súng từ khi còn chưa lớn hết chẳng hiểu nổi nỗi kích động của Tiểu Phượng hoàng, mặt không biểu cảm, đứng dậy dắt tay cậu: "Được, đi."

Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã ầm ầm cuồn cuộn đổ về nhà họ Phương.

Không ung dung thanh thản được như Hạ Tác Chu với Phương Y Trì, Phương gia bây giờ đã loạn thành nồi lẩu--- bởi người Hạ gia không phải kẻ ai cũng đắc tội nổi.

Hạ Tác Chu cơ bản đã thế chỗ của Hạ lão gia tử trong Bộ tư lệnh, tương lai không xa sẽ phải gọi người ta một tiếng "Soái* gia", Phương gia chỉ là thương nhân, không binh không quyền, đắc tội thái thái nhà họ, không bị chém đầu cũng phải bị lột da.

(*"Soái" trong "tướng soái")1

Huống chi Phương Chính Bắc còn thêm lạc tử thang vào trong rượu, dịch ra còn có thể nói là ý đồ khiến cho Hạ Tác Chu "đoạn tử tuyệt tôn", tai họa này lại không chỉ đơn giản là mấy tội lỗi vụn vặt vớ vẩn.

Lúc Phương gia loạn thành một nùi, Phương Quân Nam bỗng nhiên xuất hiện.

Người Phương gia cho rằng Phương Quân Nam được phái đi Bắc Bình đã chết, ai ngờ tên nhóc này mạng lớn, bị ném trước cửa, nhưng vẫn còn thừa lại nửa phần sức lực. Bọn họ còn chưa kịp vui mừng, chỉ thấy Hạ Tác Chu cưỡi ngựa, Phương Y Trì ngồi đằng trước dáo dác nhìn quanh, dẫn theo một đội ngũ kéo dài không thấy điểm kết thúc, sừng sững giữa đường giữa chợ.

Vì vậy Phương gia đóng cửa kín mít, chỉ hở ra một cái khe, Phương Chính Bắc đẩy thẳng người vợ đầu bù tóc rối ra ngoài, té ngã trước cửa, mặt mũi dữ tợn gào thét: "Thuốc là do bà hạ, đừng có liên lụy đến nhà họ Phương chúng tôi!"1

Chính thê ngã xuống đất, xuôi theo bậc thang lăn hai vòng, hoàn toàn không còn mặt mũi thường ngày, bụi đất dính đầy, giọng điệu chói tai: "Phương Chính Bắc cái đồ phế vật không biết xấu hổ nhà ông, trừ đổ lỗi cho đàn bà phụ nữ, ông còn biết cái gì?"

"Bà còn không biết xấu hổ mà nói được câu này? Bà đừng tưởng tôi không biết bà lên làm vợ cả kiểu gì!"

"Ông nói đi, ông nói thử xem! Người chết cả rồi, giờ ông nói còn có lợi ích gì?"

"Được, đây là bà ép tôi." Phương Chính Bắc lần nữa thò đầu ra ngoài cửa, thấy Phương Y Trì tới, đáy mắt thoáng qua một tia vui vẻ, lão là đang chờ cậu tới.3

"Mẹ của Phương Y Trì vốn phải là vợ cả của tôi, hai người đồng thời bước chân vào cánh cửa nhà này, kết quả bà lại chạy đến khóc lóc với người ta, nói mình không có của cải sung túc, nếu không thể trở thành chính thất, cuộc sống sau này khẳng định chịu nhiều đau khổ."

"Mẹ Phương Y Trì phúc hậu, còn nói chuyện danh phận có thể thương lượng được, có thể để hai người cùng ngang hàng, tuyệt đối không làm ra chuyện ức hiếp bà."

"Nhưng bà thì sao? Bà đã làm gì?"

"Bà lấy chuyện để mất con gái trực tiếp đoạt vị trí chính thê của nàng, những phút cuối cùng ngay cả thuốc nàng cũng chẳng được uống!"

Chuyện cũ năm xưa bị phơi bày từng chút, từng chút một, đúng đúng sai sai, bị lột trần trưng khắp làng khắp xóm, giống như một thùng nước vo gạo hôi thối bẩn thỉu, xông cho người ta phải kinh tởm buồn nôn.9

Kẻ đầu sỏ nằm trên đất, tóc tai bù xù, tựa như dã thú hung tợn nhìn chằm chằm Phương Chính Bắc: "Ông nói như kiểu chỉ có tôi có lỗi!"

"Chẳng lẽ kẻ đưa chủ ý không cho nàng uống thuốc không phải là ông sao?" Ả ngửa mặt lên trời cười lớn, không để ý người đi đường chỉ trỏ chê cười, "Lại sợ đắc tội Hoắc gia, có phải ông vẫn một mực không dám nói cho họ, sau khi Phương Y Trì bị bắt mất, con gái nhà họ không còn là chính thất nhà họ Phương?"

"...Đến nước này rồi, Phương Chính Bắc cái lão già khốn kiếp nhà ông, đừng hòng thoát tội!"

Vừa nói, người đàn bà vừa điên điên khùng khùng đứng dậy, chạy đến trước mặt Phương Y Trì cùng Hạ Tác Chu: "Phương Y Trì, tôi xác thực có lỗi với cậu, nhưng Phương Chính Bắc cũng hoàn toàn không trong sạch gì! Có phải chết... tôi cũng phải kéo lão cùng theo tôi xuống địa ngục!"

Chó cắn chó miệng đầy lông, những chuyện dơ bẩn bên trong đại gia tộc, chẳng bao giờ thiếu mấy việc nhỏ này.

Không phải vì danh phận, thì cũng vì tiền, hoặc giả chăng là vì mặt mũi, mà làm ra cục diện ngày hôm nay.

Từ lúc bọn họ bắt đầu cãi vã, Phương Y Trì không nói một lời, chỉ nắm lấy tay Hạ Tác Chu, sững sờ.

Phương Chính Bắc sợ cậu bị ả đàn bà kia thuyết phục, vội lao ra thét lớn: "Phương Y Trì, con đừng nghe ả nói bậy! Con... con là con trai trưởng của cha, năm đó cha nhất thời ngu xuẩn để cho mụ kỹ nữ thối này làm chính thất, hôm nay cha sẽ trả lại cho mẹ con danh phận!"1

Vừa dứt lời, một tiếng súng vang lên xé trời xé đất.

Tứ chi dần dần ấm lại, nhưng lồng ngực một mảnh rùng mình, ánh mắt lạnh lẽo của Phương Y Trì rơi trên người Phương Chính Bắc, mà ngay đằng trước Phương Chính Bắc, là một góc gạch xanh bị đạn bắn tung.

"Ông cảm thấy mẹ tôi quan tâm thứ danh phận này?"

Ngón tay gác lên cò súng của cậu khẽ run rẩy, hơi thở không ổn định, mắt thấy lại sắp muốn cướp cò, mu bàn tay chợt được lòng bàn tay Hạ Tác Chu bao lấy.

Cậu bỗng dưng được truyền thêm sức mạnh: "Dù cho bà ấy thật sự để ý, tôi cũng sẽ không quan tâm."

"Trưởng với chả thứ..." Hạ Lục gia tiếp lời, tiếc nuối nhìn chằm chằm lỗ đạn, cảm thấy nếu Tiểu Phượng hoàng không mang thai đứa bé, hẳn cái lỗ này nên xê dịch thêm chút ít, trực tiếp xuyên thẳng vào lồng ngực Phương Chính Bắc mới đúng: "Cũng sang cộng hòa cả rồi, còn ở đây nhai đi nhai lại mấy chuyện thời xưa cũ với tôi sao?"

Phương Chính Bắc dựng ngược tóc gáy, hoảng hốt đáp lời: "Không dám không dám, Lục gia, ngài..."

"Kĩ thuật bắn súng của tôi chính xác hơn vợ tôi nhiều." Hạ Tác Chu cắt lời lão, thờ ơ quơ quơ cổ tay, "Ông mau mau vứt cái lòng kết thân đấy đi thì hơn."

"... Phương Y Trì chính là Phương Y Trì, không có nửa điểm quan hệ với nhà họ Phương các người. Bây giờ lại muốn nhận người? Nằm mơ!"

"Nhưng tôi là cha nó!"

"Cũng đúng." Hạ Tác Chu nghe vậy, ôm eo Phương Y Trì, vung vẩy chiếc roi ngựa, như cười như không cúi đầu, "Vậy thì phiền ngài mau đem đồ cưới của em ấy đến Bắc Bình đi, bọn tôi đã cưới nhau được tám trăm năm rồi đấy, đừng có bảo ngài không biết gì hết nhé?"19

Mồ hôi lạnh nhỏ xuống chóp mũi Phương Chính Bắc, gã đàn ông cố nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, hông eo nghiêng ngả như ngọn cỏ bị gió quật gãy: "Biết biết, tôi biết."

"Vậy thì tốt." Hạ Tác Chu khoát tay, đội cảnh vệ sau lưng đồng loạt xoay người, đồng thời nhấc bước.

Hắn nhìn Phương Y Trì mặt mũi tái nhợt, không muốn ở lại thêm nữa.

Nhưng trước khi ra về vẫn phải vứt nốt một câu: "Tôi mặc kệ năm đó xảy ra chuyện gì, nhưng các người nghe kỹ cho tôi, những gì nhà họ Phương nợ Phương Y Trì, tôi sẽ đòi lại từng chút."

Dứt lời, cưỡi ngựa tiêu sái rời đi.

Còn việc Phương gia về sau nhanh chóng suy sụp, từng phòng từng nhà đều phải bán hết gia sản lấy tiền sống qua ngày, nhưng vẫn như cũ trả không hết nợ, đều để sau hẵng nói.

Lúc này Hạ Tác Chu còn đang nhỏ giọng an ủi Phương Y Trì: "Chuyện của mẹ em tôi đã phái người đi điều tra rồi."

Cậu lắc đầu một cái: "Còn tra gì chứ?"

Chuyện không phải cũng chỉ có vậy hay sao.

"Chuyện nông phu và rắn, em vẫn luôn quen thuộc." Phương Y Trì lẩm bẩm, ánh mắt lạnh như băng, đầu ngón tay siết cổ tay Hạ Tác Chu cũng càng thêm dùng sức, "Giống như em ngày trước, vì chữa bệnh cho Phương Y Tĩnh, không sợ thiệt thòi mà dứt khoát đi làm người phục vụ."

So với mẹ, cậu may mắn hơn rất nhiều, giờ phút tuyệt vọng nhất tiên sinh đã chìa tay với cậu, còn mẹ cậu lại phải gánh chịu cùng lúc hai loại đả kích nặng nề, vừa mất con trai, vừa mất danh phận, lặng lẽ chết đi phía sau cánh cửa nhà họ Phương.

Có lẽ ngay cả Hoắc gia cũng không biết được, con gái của họ trước khi chết đã bị biếm xuống làm vợ lẽ, sau khi tất cả mọi việc tan thành cát bụi, chỉ nhận được duy nhất một tờ ngân phiếu cùng lời trăn trối "Giao cho Phương Y Trì".

Người ngày xưa đã mất, chuyện ngày cũ đã trôi, nhưng có câu nói vừa rồi của Hạ Tác Chu, việc làm ăn trong tương lai của nhà họ Phương, nhất định nửa bước cũng không đi nổi, suy bại thành điều đã định, hết thảy chỉ còn là vấn đề thời gian.

Phương Y Trì nghĩ thông suốt nhanh hơn Hạ Tác Chu mong đợi, sau khi bọn họ lên thuyền, cậu đã có thể bình tĩnh đứng trên boong tàu lắc lư.

Trước khi lên thuyền Hạ Tác Chu còn ghé qua Phương gia lần cuối, chỉ vừa mới trở về.

Vạn Lộc cùng đi theo, hiện tại không nhịn được cất tiếng hỏi: "Nếu muốn ra tay, tại sao ban nãy ngài không để tiểu gia tự mình nổ súng?"

Tự mình báo thù sảng khoái biết bao nhiêu?

"Để em ấy nổ súng?" Hạ Tác Chu cầm chiếc khăn trắng, một bên tỉ mỉ lau tay, một bên cười nhạt: "Tôi thấy cậu muốn quăng não lắm rồi. Thái thái của tôi lại có thể nổ súng sao? Bẩn tay em ấy!"

"... Hơn nữa, đừng nói trong bụng em ấy có đứa trẻ, dù cho không có đứa bé này, em ấy từng giết người sao? Từng thấy máu sao? Nếu thật sự bắn xuống viên đạn này, kẻ xong đời trước là chính bản thân em ấy!"

Vạn Lộc nghe vậy, lập tức tỉnh ngộ, tiếp đó bất chợt nôn đến đảo lộn trời đất, túm tay Nghiêm Nhân Tiệm mượn nhờ sức lực, không thể tin nổi lầm bầm: "Tiểu gia còn không sao... Tôi... Tôi... sao có thể..."

"Tiểu gia chính là không say sóng đấy, làm sao, không phục à?" Nghiêm Nhân Tiệm ghét bỏ đẩy Vạn Lộc ra, "Ra đằng sau nghỉ ngơi hộ cái."

Hạ Tác Chu lau tay sạch sẽ, vứt khăn đi, lại gần Phương Y Trì, rất lo cậu nhiễm lạnh, bèn cố tình cầm theo áo khoác của mình: "Nghĩ gì thế?"

Sóng cả sừng sững, từng đợt ồn ào cuồn cuộn đánh lên mạn thuyền. Phương Y Trì ngẩn ngơ ngắm nhìn, đoạn xán lạn cười lên: "Chà, em đang nghĩ nếu cha em không có đứa con trai này, chẳng phải em nên giao trả cho lão một cô con gái hay sao?"1

Tiểu Phượng hoàng gằn từng chữ một: "Tiên sinh, đưa Phương Y Tĩnh, trở về Phương gia đi."

"Nàng muốn làm đại tiểu thư, vậy người làm anh này, cũng nên thỏa mãn ước nguyện của nàng một lần cuối."1

Hãy trở thành đại tiểu thư từ từ sa sút giữa bốn bức tường nhà họ Phương đi, để rồi cũng sẽ lĩnh hội được nỗi tuyệt vọng vô cùng trước khi cô độc từ giã cõi đời của mẹ cậu ngày xưa.15