*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại sao... lại phải chết chứ?!
Không có ai không sợ chết, dù là Tiểu Phượng hoàng kẻ đã từng bị gánh nặng sinh hoạt dồn ép đến không muốn sống nữa, nhưng khi cái chết cận kề, phản ứng đầu tiên vẫn là kháng cự.
Cậu mới quen Hạ Tác Chu chưa được bao lâu, tại sao lại phải chết đây?!
Cửa phòng khẽ vang lên một tiếng cót két, làm nhiễu loạn dòng suy nghĩ của Phương Y Trì.
Hạ Tác Chu từ bên ngoài bước vào, cất tiếng gọi: "Tiểu Phượng hoàng?"
Phương Y Trì vội vã lau nước mắt, giấu toa thuốc dưới gối, hoảng hốt đáp lại: "Tiên sinh."
Cậu bị ốm, nên giọng khàn khàn, thành ra Hạ Tác Chu cũng không phát hiện dị thường gì, chỉ nói: "Tôi bảo đầu bếp ninh chút cháo trắng, em có đói bụng không?"
Bệnh nan y cũng mắc rồi, còn có khẩu vị gì được đây?9
Phương Y Trì không xác định được liệu Lục gia có biết rõ bệnh tình của mình không, cũng không muốn biểu hiện quá mức đau thương, nhọc nhằn trả lời: "Có..."
"Ngủ cả một ngày đói bụng là đúng rồi." Hạ Tác Chu bưng bát vòng ra sau tấm bình phong, nhìn Tiểu phượng hoàng ngồi trên giường, vẻ mặt thoắt cái trở nên nhu hòa, ngay cả giọng cũng không tự chủ chứa đầy ý dỗ dành: "Tôi kiếm cho em một con Hải Đông Thanh, em ăn xong rồi, tôi sẽ dẫn em đi xem."
Hải Đông Thanh là loại chim thế nào, Phương Y Trì hiểu được, cũng biết rõ ấy là trân bảo, nhưng cậu lại chẳng có tâm tư chiêm ngưỡng.
Phương Y Trì nhận lấy bát cháo Hạ Tác Chu đưa tới, ngón tay hết siết chặt rồi lại thả lỏng, lỏng rồi lại chặt, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra: "Vừa rồi... bác sĩ Nghiêm đã tới sao?"
"Đã tới." Hạ Tác Chu cũng uống cháo, "Em nói xem em ấy, rõ ràng lúc nãy còn ôm tôi ngay trước mặt bác sĩ cơ mà, bây giờ liền quên sạch sành sanh hả?"
"Ừm...ừm..." Cậu đáp lời qua loa, mi mắt rủ xuống, nghĩ Hạ Tác Chu vậy là biết mình mắc bệnh rồi.
Nếu đã biết, tại sao không nói gì?1
Trái tim Phương Y Trì giống như bị người ta hung hăng đánh một quyền, chất lỏng chua xót tích tích nhỏ xuống đất. Cậu tự cảm thấy số mình thật bi thương, vừa nhận ra tình cảm đối với Lục gia, chớp mắt cái mạng đã sắp chẳng còn.
Hai người bọn họ mới len lén lĩnh giấy, ngay cả hôn lễ còn chưa tổ chức kia mà!
Nghe người ta bảo rằng, bệnh nhân mắc bạch hầu có kẻ nhanh chết, có kẻ lại chậm ra đi, bảo là ăn cái loại thuốc gì đó, có thể kéo dài thêm dăm ba năm nữa.
Đời người chậm rãi, dăm ba năm chỉ như một cái búng tay, làm sao đủ được!
Phương Y Trì càng nghĩ càng hoảng, húp cháo cũng không để ý, lập tức bị sặc.
Hạ Tác Chu vội vàng đặt bát của mình xuống, buồn cười thay cậu vỗ vỗ lưng, "Gấp gì chứ? Trong nồi còn nhiều cháo lắm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Phương Y Trì ho khan ra đầy mặt nước mắt, bi ai vô cùng: "Bác sĩ Nghiêm... khụ khụ.... bác sĩ Nghiêm nói với ngài em bị bệnh sao?"
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[Đam Mỹ] HẠNG GIA ĐẠI THIẾU (HOÀN)
2.2M95.2K
HẠNG GIA ĐẠI THIẾU Tác giả: Sơ Lãng Thể loại: Danmei Giới thiệu: Hào môn thế gia, tình hữu độc chung, trọng sinh, thương chiến, công sủng thụ, đại thúc thâm tàng ôn nhu...
[HOÀN] MANG THAI CON TRAI CỦA GÃ ĐÀN ÔNG NHÀ...
887K57K
Tác giả: Điềm Nị Tiểu Mễ Chúc 甜腻小米粥 Tên gốc: Hoài thượng hào môn lão nam nhân đích hài tử Thể loại: Sinh tử, tùy thân không gian, trọng sinh, xuyên thư, đánh chế...
[EDIT/NGỌT/HOÀN] CHÀNG QUỶ CỦA BÁC SĨ - BẮC...
880K71.1K
Tên truyện: Chàng quỷ của bác sĩ Tác giả: Bắc Dã Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn, thần quái, bác sĩ công x ma thụ, ngọt sủng văn. Editor: ♪ Đậu ♪ ---- ××× ---- Giới thiệ...
[Đam mỹ] Ảnh đế ngày hôm nay cũng thẻ đen...
88.4K7.2K
ẢNH ĐẾ NGÀY HÔM NAY CŨNG THẺ ĐEN (Ảnh đế hôm nay cũng report rồi) Tác giả: Tây Tây Đặc 西西特 Thể loại: Tình hữu độc chung, vòng giải trí, điềm văn, niên thượng, hiện đại N...
Mang Thai Trước Khi Ly Hôn - Hương Thủy Thụ...
499K28K
Tên truyện: Mang Thai Trước Khi Ly Hôn. Tác giả: Hương Thuỷ Thụ. Độ dài: 55 chương + 1 phiên ngoại. #hiện đại #chủ thụ #sinh tử #niên hạ #hôn nhân hào môn thế gia Truyện...
[HOÀN] XINH ĐẸP NHƯ VẬY MÀ LẠI LÀ ALPHA - DƯ...
183K13.7K
Tên tiếng Trung: 这么漂亮居然是ALPHA Tác giả: Dưỡng Sinh Chúc (养生粥) Biên tập: Q Cover: Leila - MMOC Thể loại: Điềm văn, không gian giả tưởng, thanh xuân vường trường, 1×1, ngọt...
[Đang edit] Giáo sư, muốn thuốc ức chế sao?
128K9.3K
Hán Việt: Giáo thụ, ức chế tề yếu mạ Tác giả: Hoang Xuyên Đại Thể loại: nguyên sang, đam mỹ, tương lai, HE, tình cảm, ngọt sủng, niên hạ, sinh tử, ABO, chủ thụ, nhẹ nhà...
"Này chẳng phải nói thừa à?" Hạ Tác Chu lấy chiếc khăn tay đặt đầu giường lau miệng cho cậu, "Tôi là chồng em, y không nói cho tôi, còn nói ai được chứ?"4
Ôi, vậy là biết thật rồi.2
Phương Y Trì nhất thời tủi thân không dứt, không kiềm được, lỗ mũi tràn đầy chua xót, nước mắt lộp bộp rơi ra.
Thật buồn quá, vừa mới quyết định cùng Lục gia nắm tay nhau đi qua một đời, người liền chẳng còn nữa, tại sao số mệnh cậu lại thảm thương thế này đây?44
"Sao thế, thế này là làm sao!" Hạ Tác Chu bị nước mắt của đối phượng dọa sợ, vội đặt khăn sang một bên, ôm Tiểu Phượng hoàng trên đùi, "Phương Y Trì, ăn cũng ngon mà, em khóc cái gì chứ?"
Cậu khóc nức khóc nở, thầm nghĩ, ngài làm sao biết lòng em đau đến mức nào đây? Miệng lại không hé nửa câu, chỉ nấc lên một cái.
Hạ Tác Chu dở khóc dở cười, nhớ tới ngày xưa từng nghe được lời gì mà ------- tâm lý người ngã bệnh yếu ớt hơn người thường rất nhiều, không thể chịu nổi kích thích.
Lục gia cho rằng Phương Y Trì bị cảm lạnh hun cho hồ đồ, hoặc hẳn là gặp ác mộng mà sợ hãi.
"Tiểu tổ tông à, đừng khóc, tôi ở bên em đây mà." Hạ Tác Chu cởi giày, ôm Phương Y Trì nằm trên giường, "Tôi không thèm để ý Hải Đông Thanh nữa, thứ chim kia chẳng đẹp mắt bằng bé chim trong lòng tôi đây."1
Phương Y Trì khóc thêm một lát, rồi nín khóc mỉm cười: "Em là phượng hoàng." Dứt lời, lại lần nữa hu hu khóc nấc.17
Có là phượng hoàng đẹp đẽ đến đâu cũng mắc bệnh bạch hầu ngoẻo tận răng rồi!93
"Đúng đúng đúng, em là Tiểu phượng hoàng của tôi mà." Cổ Hạ Lục gia bị nước mắt nhỏ đầy, ướt nhẹp một mảng, "Chim em cũng đẹp mắt nữa."77
Phương Y Trì đang khóc ợ một cái, đá cho Hạ Tác chu một cước, đầu chợt đau xót, không có sức mà náo loạn, kéo dài chừng mười phút mới đỡ, lúc này cũng chẳng còn khí lực mà rơi nước mắt.
Khóc lóc thì được ích gì chứ?
Chẳng mấy ai thật tâm muốn chết, cũng chẳng mấy ai thật sự không sợ hãi tử vong. Phương Y Trì gan nhỏ, chưa sống đủ, còn muốn nương nhờ dương gian không chịu rời đi, nhưng nếu đã mắc bệnh bạch hầu, vậy chỉ có thể than một tiếng chua xót: Số trời đã định.
Có lẽ cậu sinh ra không có phúc, lần ấy vái lạy Phật tổ cũng không mến cậu.
Kiếp này cậu chỉ vừa mới gặp được Lục gia đã vội phải chia xa.
Phương Y Trì nghĩ đến đây, khó chịu đến cả người phát run, nhéo lấy cổ áo Hạ Tác Chu, liều mạng cọ lên, " Tiên sinh, ngài... ngài nghĩ thế nào?"
Cậu không có dũng khí hỏi kĩ hơn, sợ rằng nghe xong sẽ khóc ngất.1
Chỉ là Hạ Tác Chu làm sao biết được Phương Y Trì cầm nhầm đơn thuốc, căn bản đoán không ra nguyên nhân cậu khổ sở bi ai, còn tưởng Tiểu Phượng hoàng đang hỏi về Hải Đông Thanh.1
Còn có thể nghĩ thế nào?
Con Hải Đông Thanh này là một trong các sính lễ, chưa tới ngày lành, Hạ Tác Chu khẳng định còn phải giấu đi mục đích thật sự, đến thời điểm lập gia đình rồi, kết hợp cùng với những thứ đồ mang đến trước mặt Phương Y Trì lúc ấy, em ấy nhìn thấy, nói không chừng càng thêm ngạc nhiên mừng rỡ.
Vì vậy Hạ Tác Chu châm chước nói: "Tôi nghĩ thế nào, không quan trọng, chủ yếu vẫn là xem em."1
Xem em có thích sính lễ của tôi không kia!
Phương Y Trì sửng sốt một chút.
Xem cậu ư?
Nói như vậy, Hạ Lục gia đối với bệnh tình của cậu đã tỏ như gương, chỉ còn xem cậu muốn ứng đối ra sao mà thôi.4
"Ngài... ngài không chê em sao?" Cặp mắt Phương Y Trì lại dâng lên dòng lệ sóng sánh.4
Bạch hầu không có cách nào trị tận gốc, nói trắng ra chính là dựa vào tiền bạc mà kéo dài sự sống.
Có câu "Kẻ nằm hoài trên giường bệnh là kẻ bất hiếu", cậu cùng Hạ Tác Chu nói ra thì mới chỉ làm qua mấy ngày chồng hờ vợ tạm, bệnh tật dai dẳng, tiền bạc hao mòn, chưa biết chừng tình yêu cũng theo đó mà tan vỡ.
Chẳng ngờ rằng, Hạ Tác Chu thậm chí không có lấy một tia do dự, đã nói: "Không chê."
Đưa sính lễ không phải để Tiểu Phượng hoàng tận mắt thấy rõ tấm chân tình của hắn hay sao?21
Làm sao có thể chê được chứ?
Hai người bọn họ ông nói gà bà nói vịt trao đổi hồi lâu, thế mà lại không hề lấn cấn chút nào, sau đó Phương Y Trì rút ra được mấy kết luận: Lục gia biết cậu bị bệnh, không chỉ không ghét bỏ cậu, còn giúp cậu che giấu, xem ra là muốn bồi cậu đi nốt đoạn đường cuối cùng.
Ôi chao, này cũng không tốt, Phương Y Trì cảm động đến nhỏ lệ đầy cổ Hạ Tác Chu.
Lục gia thật đúng là một chính nhân quân tử.27
Tiểu Phượng hoàng tự cho là mạng mình không còn nhiều, tâm tính cũng theo đó mà biến đổi hoàn toàn.
Cậu đã thề sẽ không hoài nghi chân tâm Lục gia một lần nào nữa ngay trước mắt Phật tổ, cũng biết rõ cảm tình của bản thân đối với Lục gia, nếu không đành lòng buông tay, vậy thì phải nhân lúc chưa chết, nhanh chóng báo đáp ân tình Lục gia giải thoát cậu khỏi tiệm cơm Bình An.
Việc cậu có thể làm trong thời điểm gấp rút này, cũng chỉ có thể là nỗ lực sinh đứa bé hỗ trợ tranh gia sản mà thôi.7
Trước kia Phương Y Trì nghĩ tới đây, liền xấu hổ, mấy lần thân mật đều không chịu để Lục gia đi vào khoang sinh sản, hiện tại hối hận xanh cả ruột.
Nếu khi đó không cự tuyệt, ngoan ngoãn cho Hạ Tác Chu thao, nói không chừng ngay lần đầu đã mang bầu luôn rồi, tội gì để như lúc này, một mặt thì lo sợ gần chết, một mặt lại cay đắng mong đợi Lục gia có thể đi vào khoang sinh sản của cậu mà thao đến mang thai.
Nhưng mà bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi. Phương Y Trì nằm trên giường mơ màng, nhìn chằm chằm yết hầu Hạ Tác Chu ngẩn người, một lát sau bỗng bật dậy, cánh tay vừa nhấc, đã cởi phăng áo ngủ ra, quăng xuống đất.
Hạ Lục gia sợ hết hồn, bị làn da trắng óng trắng ánh trước mắt chọc cho hồn vía lên mây, tay lại vẫn tỉnh táo kéo chăn đắp cho cậu: "Lại nổi điên gì đấy?"15
Phương Y Trì cả người bừng bừng sốt vẫn nghiêm túc chui vào lồng ngực Lục gia: "Tiên sinh, em muốn."1
Tay nhỏ chân nhỏ của Tiểu Phượng hoàng quấn chặt lấy nhánh ngô đồng, bộ dạng sẵn sàng thân thiết dây dưa một lần, tuyệt không muốn buông ra.
Nhưng mà dù Hạ Tác Chu có lòng dụng gia pháp, thì lúc này cũng không có khả năng thật sự ra tay.
"Phương Y Trì, em cố ý phải không?" Hạ Tác Chu gỡ Tiểu Phượng hoàng dính trên ngực mình ra, "Nếu tôi thật sự khi dễ em lúc này, tôi chẳng phải cầm thú hay sao?"
"Hừ, em đang bệnh, tôi còn chơi gia với chả pháp, thật sự đến cầm thú cũng không bằng!"
Phương Y Trì phí sức giãy giụa, muốn đạp nước bay vào lòng Lục gia, lại chống không nổi cánh tay hung dữ ấn đùi cậu xuống kia, cuối cùng chỉ có thể nằm bên gối thở hổn hà hổn hển.
Hạ Tác Chu bị cậu gây sự toát mồ hôi toàn thân, cũng cùng nằm xuống, thổn thức không ngớt: "Em nói xem, ngày trước tôi cầu em nháo, bây giờ em ốm rồi, tôi lại sợ em nháo. Em nói con người có phải rất ti tiện hay không?"
Còn không ti tiện hay sao?
Cậu xuống nước cầu xin Lục gia thi hành gia pháp, còn bị cự tuyệt, sao có thể không ti tiện được đây.
Tiểu Phượng hoàng khổ sở co rúc trong chăn, dùng chân phẫn nộ đạp nhánh ngô đồng.
Hạ Tác Chu hít một hơi khí lạnh, túm lấy mắt cá chân của cậu, kéo vào trong lòng. "Được, nháo đi, thích nháo ra sao ầm ĩ thế nào cũng được, nhưng đừng có mà đá chim tôi."30
"... Tôi là dạy em bóp trứng, không phải đá chim." Hạ Lục gia nói xong, tự cảm thấy không đúng, lại cẩn thận nắm tay Phương Y Trì nhắc nhở: "Không cho phép bóp đâu, ốm thôi, đừng có không muốn sống đấy."
Không muốn sống à.
Cậu muốn sống chứ!
Nhưng bị bạch hầu thì sống thế nào đây?
Có lẽ Phương Y Trì giờ đây nghe cái gì cũng thấy khổ sở, lại không dám biểu hiện, bởi vì Lục gia vẫn tưởng rằng cậu chưa biết gì hết, cậu phải diễn như không có gì xảy ra, nếu không sẽ phụ lòng những hao tâm tổn sức của Lục gia.
Người sắp chết đều mang chấp niệm, chấp niệm của Phương Y Trì chuyển từ mưu cầu sự sống, hoàn toàn đổi thành báo ân.1
Đến mạng cũng chẳng giữ nổi, còn ngượng ngùng gì nữa?
Tranh gia sản mới quan trọng, những thứ khác chỉ là mây bay.
Vì vậy Hạ Tác Chu phát hiện, sau khi thái thái nhà mình bị bệnh, thời gian ngẩn người ngày càng dài, có lúc nửa đêm đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên tỉnh dậy khóc thút thít.
Hỏi tới hỏi lui, Phương Y Trì đều bảo rằng do gặp ác mộng, cả ngày ho khan gắng gượng vui cười, buổi tối vừa trèo lên giường cái, lập tức cởi sạch quần áo, cặp mắt trông mong rúc trong chăn, Hạ Tác Chu tới gần một chút, liền liều mạng bò qua.
"Gia pháp." Tiểu Phượng hoàng hôm nay đã hết đỏ mặt rồi, còn biết duỗi tay mò vào trong quần áo Hạ Tác Chu, xoa xoa vòng eo săn chắc bên dưới.
Hạ Tác Chu khổ không tả nổi, bác sĩ Nghiêm nói, xương cốt Phương Y Trì không tốt, thang thuốc mỗi ngày không chỉ chữa bệnh, còn có công dụng nuôi dưỡng cơ thể. Mà lễ Chu Công là việc làm tốn sức, thời điểm không ốm đau gì, cậu còn mệt mỏi khóc lóc um trời, vào lúc bệnh tật thế này, còn không phải trực tiếp bị làm cho xỉu luôn sao?1
Chuyện gì cũng có thể châm chước, chứ chuyện thân thể không được phép thương lượng.
Hạ Tác Chu tàn nhẫn cự tuyệt mấy lần, mỗi lần Phương Y Trì cọ vào, hắn đều xoay mình, làm bộ mệt nhọc, nhưng thực tế vẫn luôn dỏng tai nghe tiếng thở dốc dồn dập bên cạnh.
Chẳng lẽ thuốc kia có thêm cả hiệu quả tráng dương à?5
Hạ Tác Chu ôm mối suy tư, sợ rằng Nghiêm Nhân Tiệm nhìn ra thể lực vợ chồng bọn họ chênh nhau quá nhiều, bèn lén bỏ thêm vài thứ linh tinh trong toa thuốc.2
Phương Y Trì va phải bức tường khổ sở hạ mi. Cậu là người biết tùy mặt gửi lời, tự nhiên cảm nhận được Lục gia đang cự tuyệt. Nếu không phải cậu biết mình bị bạch hầu, giờ phút này tuyệt đối đã đỏ mặt tới mang tai, chui đầu vào chăn, chết ngộp rồi mới đúng.
Nhưng giờ cậu mang bệnh, sống không được bao lâu, thành ra ít để tâm đến những thứ vụn vặt.
Xấu hổ làm gì cho tốn lực?
Nếu phải ôm tiếc nuối nhắm mắt mà gặp Diêm vương, đấy mới thật sự là không cam lòng.
Phương Y Trì lại nâng tay, muốn mò qua eo Hạ Tác Chu, cánh tay mềm mại giống như hai con rắn nhút nhát, uốn tới uốn lui, dừng một chập, cuối cùng miễn cưỡng ôm lấy Lục gia.
Cảm giác này đối với cả hai người bọn họ, đều rất mới mẻ.
Hạ Tác Chu chưa từng được người ôm từ phía sau, chỉ cảm thấy lồng ngực Phương Y Trì nóng hôi hổi, đốt cho hắn tê dại da đầu. Phương Y Trì lại cảm thấy mệt mỏi, đầu bỗng nảy ra ý tưởng mới--- cậu muốn bò qua người Hạ Tác Chu, trực tiếp leo vào lòng hắn.
Nếu tối nay vẫn không được, cậu chỉ có thể đi tìm A Thanh học thêm mấy kỹ xảo câu dẫn nam nhân.3
Bằng không cậu thật sự phải trơ mắt nhìn Lục gia chắp tay dâng gia sản nhường cho người ngoài mất!