Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 54




Edit: Anh Anh

Beta: Khinh Yên

Lục Kiến Trạch vẫn đang nhìn về phương hướng của chiếc xe thể thao, nhưng Cảnh Phong đã nâng mui xe lên, nhấn ga và lái đi.

“Lục Kiến Trạch,” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng kêu một tiếng, “Đi thôi.”

Lục Kiến Trạch đứng hình.

Lâm Lạc Chỉ giật giật lông mi, giải thích nói: “Đồng nghiệp chụp ảnh chung, đừng nhìn, chúng ta đi thôi.”

“Anh không muốn xem …” Giọng Lục Kiến Thâm khàn khàn, cụp mắt xuống, “Vừa rồi sao anh ấy lại thêm wechat của em?”

“Anh ấy nói đợi tôi ở trường, sau khi làm xong sẽ cùng tôi đi ăn tối.”

Lâm Lạc Chỉ nói một cách khác, cô không muốn Lục Kiến Trạch biết rằng cô đồng ý uống rượu với hắn vì cô cũng có cảm xúc và bệnh tương tự như hắn.

Về phần tại sao cô không thể nói thẳng lý do uống rượu, ngay cả Lâm Lạc Chỉ cũng không dám nghĩ tới.

Cô hít sâu một hơi, “Lục Kiến Trạch, anh thật sự bị sốt rất nặng. Chúng ta đến bệnh viện trước được không?”

Lục Kiến Trạch nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, trong chốc lát, anh gật đầu, “Được.”

Bệnh viện truyền nước rất nhanh, Lâm Lạc Chỉ ngồi ở bên cạnh giường.

Y tá rời đi sau khi đã đâm kim truyền nước, sau đó còn tri kỉ đem rèm tại chỗ của bọn họ kéo lại.

Lâm Lạc Chỉ lo lắng nhìn bàn tay của Lục Kiến Trạch, rõ ràng trước đây nó mạnh mẽ như vậy, nhưng bây giờ lại có vẻ yếu ớt.

Lục Kiến Trạch dựa vào trên giường bệnh, đôi mắt mệt mỏi yếu ớt hé mở.

Trong phòng có tiếng nói chuyện phiếm trên giường bệnh bên cạnh, nhưng ở bên đây lại có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Lâm Lạc Chỉ không dám nói một lời nào, bởi vì cô sợ chạm vào những điểm nhạy cảm khiến anh không vui.

Không biết từ khi nào, nước biển truyền từng chút một đã chảy cực nhanh, Lâm Lạc Chỉ hoảng sợ, vội vàng điều chỉnh lại.

Lục Kiến Trạch đột nhiên thì thào nói: “Truyền xong sớm một chút, có người đang chờ em.”

Lâm Lạc Chỉ cứng đờ ở đó và nhỏ giọng giải thích, “Trước đây anh ấy đã giúp em…”

“Hắn thích em.” Lục Kiến Trạch nói thẳng.

Lâm Lạc Chỉ tay run lên, “Không.”

Nhưng cô không giải thích được.

Đôi mắt Lục Kiến Trạch bị che bởi thứ cảm xúc xa lạ nào đó.

Trái tim của Lâm Lạc Chỉ như bị bóp chặt từng chút một, cô nhanh chóng điều chỉnh dây truyền nước rồi ngồi trở lại ghế.

Sau một hồi im lặng, Lục Kiến Trạch đột nhiên hỏi: “Ở đâu?”

Lâm Lạc Chỉ mơ hồ nhìn chằm chằm mu bàn tay, “Cái gì?”

“Hai người,” Lục Kiến Trạch đột nhiên ho khan một tiếng, “Hai người ăn ở đâu?”

Lâm Lạc Chỉ lo lắng muốn giúp anh, nhưng Lục Kiến Trạch tránh tay cô và lấy cốc nước trên bàn cạnh giường uống một hơi.

“Ở, ở…” Bàn tay Lâm Lạc Chỉ cứng đờ trên không trung, miệng há hốc, không biết phải nói gì.

“Hỏi anh ta đi,” Lục Kiến Trạch nhắm mắt lại, “Em vừa thêm WeChat.”

Lâm Lạc Chỉ chậm rãi rút tay về, nhỏ giọng nói: “Được rồi”, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Cảnh Phong gửi địa chỉ quán bar, và Lâm Lạc Chỉ tìm thấy một nhà hàng gần đó trên bản đồ.

Nhớ kỹ tên, cô lại quay về phòng bệnh.

“Hy Bưu,” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng nói, “trên Phố Tây Bốn.”

Khuôn mặt của Lục Kiến Trạch có chút đỏ bừng vì ho, thấy như vậy trái tim của Lâm Lạc Chỉ như thắt lại.

Lục Kiến Trạch trầm giọng nói: “Được.”

Lâm Lạc Chỉ rũ mắt xuống, đột nhiên phát hiện cổ tay chỗ truyền nước của Lục Kiến Trạch sưng lên, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy nước đang chảy rất nhanh.

Lâm Lạc Chỉ mở to mắt, cô đột ngột đứng dậy và lao ra khỏi phòng khám để tìm y tá.

Cô y tá nhanh chóng chạy tới, tay Lam Lạc Chỉ run lên dữ dội, cô nắm chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Lục Kiến Trạch nhìn cô trìu mến, trong mắt anh có một nỗi buồn không thể xóa nhòa.

Lúc này, trái tim của Lâm Lạc Chỉ như bị ngàn nhát dao đâm vào, hô hấp càng lúc càng nhanh, y tá chưa kịp đứng dậy đã xoay người chạy đi.

Cửa sổ ở cầu thang của bệnh viện chỉ có một khe nhỏ phía trước, Lâm Lạc Chỉ đẩy nó ra, liều mạng hít lấy dưỡng khí.

Vết máu trên mặt biến mất, bàn tay tê dại theo tim một cách máy móc.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lâm Lạc Chỉ khẽ quay đầu, nỗi sợ hãi như sắp hủy diệt cô, cô cắn chặt môi dưới, loạng choạng đi xuống lầu theo cầu thang, thời điểm nhìn thấy xe thể thao của Cảnh Phong, cô vội vàng chạy tới chỗ ghế lái phụ.

“Lái xe đi!” Lâm Lạc Chỉ hít thở không thông nói.

Cảnh Phong đang nheo mắt, bối rối nhìn qua.

Lâm Lạc Chỉ dùng sức lực cuối cùng thắt lại dây an toàn, run giọng nói: “Lái xe đi…”

Cảnh Phong nhướng mày, sau đó hết sức vui mừng đạp chân ga, phóng xe đi ra ngoài.

Trên đường đi, Lâm Lạc Chỉ hạ hẳn cửa kính xe xuống, gió lạnh phả vào mặt, để lấy một chút tỉnh táo.

Chỉ là sự thanh tỉnh này quá mức đau đớn.

Đau đớn đến mức có thể nhìn thấy Lục Kiến Trạch đau đớn và tuyệt vọng, cũng có thể nhìn thấy tương lai giữa cô và Lục Kiến Trạch.

Quán bar về đêm đông đúc náo nhiệt, Lâm Lạc Chỉ mơ hồ đi theo Cảnh Phong vào quán ngồi trên ghế dài.

Vừa lên một chai rượu, cô đã rót một ly vào ly của mình.

Cô ngẩng đầu một hơi uống hết, chất lỏng màu vàng theo khóe miệng chảy xuống chiếc cổ mịn màng và thanh tú rồi biến mất ở cổ áo của cô.

Cảnh Phong ánh mắt trầm xuống, nhấp một ngụm.

Sau khi Lâm Lạc Chỉ uống xong một cốc, cô lại rót tiếp cho mình, Cảnh Phong cũng không ngăn cô lại, cô đứng dậy gọi người phục vụ lấy thêm vài chai.

Hắn nhàn nhã uống một hớp rượu, cúi người nói nhỏ với Lâm Lạc Chỉ, “Tôi đi vệ sinh, em cũng đừng uống nữa, tôi còn chưa uống rượu giải sầu đâu, em say rồi.”

Lâm Lạc Chỉ gật đầu với đôi má ửng hồng.

Cảnh Phong nhếch môi cười.

Hắn rời khỏi ghế lô, Lâm Lạc Chỉ trực tiếp cầm lấy chai rượu.

Tiếng DJ bên tai cô rung lên, ánh đèn laze chiếu thẳng vào mắt cô, hình ảnh Lục Kiến Trạch trên giường bệnh lại hiện ra trước mắt cô. Nước mắt rơi từ khóe mắt Lâm Lạc Chỉ, cô nâng chai rượu lên uống từng ngụm lớn.

Khi Cảnh Phong quay lại, Lâm Lạc Chỉ đã ngủ tay vẫn còn đang ôm chai rượu

Cảnh Phong lắc lắc bình rượu trong tay, cười nhẹ.

Hắn ngồi bên cạnh Lâm Lạc Chỉ, rót rượu vào ly của cô rồi cầm lên tay.

“Lạc Chỉ.” Hắn nhẹ nhàng chạm vào vai cô.

Áo khoác ngoài của Lâm Lạc Chỉ bị cởi ra vắt trên ghế sô pha, lúc này trên người cô chỉ còn một chiếc áo len trắng tinh.

Cô từ từ mở đôi mắt sưng húp vì khóc, “Còn nữa sao …”

“Còn chứ,” Cảnh Phong đặt chiếc cốc lên môi cô, “Bao nhiêu tùy thích.”

Lâm Lạc Chỉ cau mày ngồi dậy, cầm lấy chén uống một hơi cạn sạch, “Còn muốn uống…”

Cảnh Phong uống cạn một ly với đôi mắt sâu thẳm, lại rót đầy ly cho cô.

Đồng hồ điểm nửa đêm, náo nhiệt trong quán bar vẫn không giảm.

Lâm Lạc Chỉ gục trên ghế sô pha, hơi cau mày, sắc mặt đỏ bừng mất tự nhiên.

Cảnh Phong uống ngụm cuối cùng, đặt ly rượu xuống, đứng dậy, cúi người bế cô lên.

Chiếc áo khoác đã mặc ba năm bị bỏ lại trên ghế sô pha, Lâm Lạc Chỉ nắm chặt điện thoại đang liên tục sáng lên trong lòng bàn tay.

Theo chân người phục vụ, hắn đi thang máy lên lầu là khách sạn.

Cơ thể Lâm Lạc Chỉ bắt đầu nóng lên, trong cơ thể cô từng dòng khí nóng đang chảy điên cuồng.

Cảnh Phong cúi đầu cười, “Bé con, đừng nóng vội.”

Người phục vụ cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy gì, anh ta quẹt thẻ phòng giúp khách rồi rời đi.

Cảnh Phong bế Lâm Lạc Chỉ vào phòng ngủ, lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị trước đó ở tủ đầu giường.

Bàn tay có khớp của hắn đo phần cổ hơi nhô lên của Lâm Lạc Chỉ, sau đó nở một nụ cười quái dị.

Lục Kiến Trạch bước ra khỏi nhà hàng Hy Bưu với ánh mắt sợ hãi.

Anh gọi đi gọi lại, nhưng đầu dây bên kia không có ai trả lời.

Anh run rẩy đứng ở ven đường, một thanh niên người đầy mùi rượu lướt qua anh, Lục Kiến Trạch ánh mắt lóe lên, hắn lao thẳng về phía quán bar cách đó không xa.

Sau khi nói với người phục vụ về những đặc điểm cơ bản của Lâm Lạc Chỉ, anh được đưa đến chỗ ghế dài, khi nhìn thấy chiếc áo khoác màu trắng mà cô chưa kịp lấy.

“Số mấy!” Lục Kiến Trạch lo lắng nắm lấy cổ áo người phục vụ, trợn mắt há miệng nói: “Hắn phạm tội!

Người phục vụ tròn mắt kinh ngạc trong giây lát, anh ta lắp bắp nói số phòng, sau đó lấy thẻ phòng đưa Lục Kiến Trạch đi vào thang máy.

Lục Kiến Trạch đang trên đà phát điên, hai mắt dần dần đỏ lên.

Lao ra khỏi thang máy, anh đá tung cánh cửa ngay lúc quẹt thẻ phòng xong.

Căn phòng bố trí thoáng đãng, trên giường trong phòng ngủ, Lâm Lạc Chỉ vẫn mặc đầy đủ quần áo, bị trói thành một tư thế kỳ quái, dược tính trong cơ thể càng ngày càng mạnh, cô chật vật vặn vẹo thân thể, trong miệng tràn ra những lời kêu cứu khó nhịn.

Cảnh Phong đang ôm lấy thân thể cô đứng cách đó không xa, hai tay không ngừng chuyển động chìm đắm trong dục vọng méo mó.

Ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng, Lục Kiến Trạch đã đá hắn đập vào cửa kính của phòng tắm.

Thủy tinh vỡ vụn phát ra âm thanh chói tai, Cảnh Phong lớn tiếng chửi bới, nhưng trong giây tiếp theo liền bị anh bóp chặt cổ.

Đồng tử hắn giãn to ra, mạch máu giữa trán nổi lên như sắp vỡ ra, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười dữ tợn.

Lục Kiến Trạch gân xanh nổi lên trên cánh tay, hai mắt đỏ như máu, hàm răng cắn chặt đến mức run lên.

Nụ cười của Cảnh Phong dần trở nên yếu ớt hơn, trong lòng phát ra vài tiếng giãy giụa tuyệt vọng.

“Lục Kiến Trạch …” Lâm Lạc Chỉ phát ra giọng nói cực kì yếu ớt, “Buông hắn ra…”

Cảnh Phong hai mắt trở nên trắng dã.

Lục Kiến Trạch tay đột nhiên buông lỏng.

Cảnh Phong rơi xuống mặt kính vỡ kêu lên một tiếng.

Lục Kiến Trạch vội vàng chạy đến bên giường, có vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay cởi trói cứng đờ khó khăn cởi trói.

“Hắn ta không có chạm vào em…” Lâm Lạc Chỉ được cởi trói, cô ôm cổ anh thút thít, Hắn ta…”

“Đừng nói lung tung.” Lục Kiến Trạch ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô, nơi đó bị Lâm Lạc Chỉ cắn ra một vết thương sâu, tĩnh mạch trên trán đập rộn ràng, trái tim đột nhiên co thắt lại.

Anh từ từ cởi áo khoác xuống, quấn lấy Lâm Lạc Chỉ, ôm cô rời khỏi phòng.

Ở hàng ghế sau của xe taxi, Lục Kiến Trạch ôm Lâm Lạc Chỉ đang run rẩy vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô hết lần này đến lần khác.

Những nụ hôn của anh đáp xuống trán, mũi và mặt cô.

“Gần đến nơi rồi.” Anh hết lần này đến lần khác an ủi cô.

Xe taxi dừng ở tầng dưới, Lục Kiến Trạch bế cô đi vào thang máy.

Nhiệt độ trong người Lâm Lạc Chỉ càng ngày càng cao, không thể nào thuyên giảm được.

Mi mắt sưng đỏ của cô mở ra một cách đáng thương, đuôi mắt đỏ hoe, đôi mắt ướt đẫm dục vọng khát cầu nhìn Lục Kiến Trạch.

Lục Kiến Trạch chậm rãi hôn lấy cô, nhẹ nhàng rồi lại mãnh liệt.

Anh hôn cô từ chỗ cửa nhập mật khẩu, lại hôn vào tới trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sô pha.

Ánh mắt hắn tràn đầy yêu thương cùng thương tiếc, còn có chút run rẩy sợ hãi.

Tay cô trở nên không an phận, nhưng đôi mắt đen láy của Lục Kiến Trạch lại thoáng nhìn thấy một đồ vật, khiến anh sững sờ nửa phút.

Tàn thuốc lá đầy gạt tàn được đặt ở nơi dễ thấy, Lục Kiến Trạch hai mắt dần dần đỏ lên.

Lâm Lạc Chỉ khó chịu muốn di chuyển, nhưng bị Lục Kiến Trạch ép hai tay lên trên đầu, gằn giọng nói: “Tại sao lại gạt anh?”

Nội tâm Lâm Lạc Chỉ đã không còn rõ ràng, cô xin tha bằng một giọng nói nhẹ nhàng mà nóng bỏng.

Đôi mắt Lục Kiến Trạch tối sầm lại, anh bế cô lên, đi tới trước cái gương cách đó không xa, dùng đôi tay run rẩy véo khuôn mặt cô, “Nói cho anh biết, tại sao em lại nói dối anh?”

- -----oOo------