Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 27




Beta: Ano

Bật lửa ở bên ngoài nhưng Lâm Lạc Chỉ lại mất một lúc lâu mới tìm được. 

Cô chậm rãi đưa qua. 

Lục Kiến Trạch nhận lấy, thành thạo nhóm bếp lò, đặt chiếc nồi đã được rửa sạch sẽ lên trên. 

” Định làm cái gì vậy? ” Lục Kiến Trạch ngẩng đầu hỏi cô. 

Lâm Lạc Chỉ sững sờ” Nấu lẩu kiểu quân đội. ” 

Lục Kiến Trạch nhướng mày: ” Học khi nào đấy? “

Lâm Lạc Chỉ hơi thẹn thùng: ” Lúc anh nói muốn tới cắm trại vào lúc tối hôm đó “.

” Ừ “.  Lục Kiến Trạch đứng dậy. 

Lâm Lạc Chỉ ngồi vào chiếc ghế phía trước cái bàn gỗ, bên trên còn có hơi ấm của Lục Kiến Trạch. 

Cô tập trung tinh thần, cẩn thận mang bao tay bày ra nguyên liệu nấu ăn, cho tương ớt và kim chi, sau có thêm một lượng nước vừa phải rồi đậy nắp nồi. 

” Đơn giản vậy thôi sao? ” Lục Kiến Trạch ngồi ở phía sau trại nói. 

Lâm Lạc Chỉ vô cùng tập trung, cô chậm mất nửa nhịp mới quay đầu lại: ” Cái gì? ” 

Lục Kiến Trạch cười một cái: ” Kế tiếp chỉ cần chờ là được phải không? ” 

Lâm Lạc Chỉ gật đầu. 

Lục Kiến Trạch mở rộng hai tay: ” Lại đây “. 

Lâm Lạc Chỉ trái tim vừa mới bình tĩnh đã bắt đầu loạn nhịp

Cô xém chút đã đi cùng tay cùng chân tới trước lều. 

*Cùng tay cùng chân (同手同脚): Tay trái và chân trái chuyển động cùng lúc, tay phải và chân phải di chuyển cùng lúc. Người lúc bình thường sẽ di chuyển tay trái, chân phải cùng một lúc. (Cre: Baike)

Lục Kiến Trạch duỗi tay túm lấy cô, Lâm Lạc Chỉ đứng không vững, ngã vào người Lục Kiến Trạch. 

Hô hấp hai người đan xen quấn quýt trong chiếc lều không quá lớn, chiếc bàn gỗ cách đó không xa thoang thoảng tới mùi hương của nồi lẩu quân đội.

” Thơm lắm ” Lục Kiến Trạch chậm rãi xoa bóp sau cổ cô. 

Lâm Lạc Chỉ mặt đỏ bừng. 

” Bao lâu nữa thì ăn được? ” Lục Kiến Trạch thấp giọng hỏi. 

Hai hàng lông mi Lâm Lạc Chỉ run run  ” Mười,…mười lăm phút…” 

” Được ” Lục Kiến Trạch cười một cái ” vậy thì mười lăm phút “. 

Lục Kiến Trạch bất động, Lâm Lạc Chỉ cũng không có cách nào đứng lên. 

Những cái ôm quen thuộc, hương vị quen thuộc, còn có cách xoa bóp quen thuộc của Lục Kiến Trạch cũng khiến cơ thể đang căng cứng cô dần thả lỏng. Cô áp mặt ở trên ngực Lục Kiến Trạch, có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng. 

Nghe tiếng tim đập thế này sẽ nghiện, tay cũng bất tri bất giác lồng vào trong tay của Lục Kiến Trạch. 

Lục Kiến Trạch xoa bóp cổ tay cô một lúc  ” Lạc Chỉ. “

” Hở…” Thanh âm của Lâm Lạc Chỉ trả lời cực nhẹ. 

Hầu kết của Lục Kiến Trạch chuyển động một lần ” Đang nghe gì thế? “

Lâm Lạc Chỉ đem tầm mắt nhìn vào phía không: ” Tiếng tim anh đập “. 

Hầu kết của Lục Kiến Trạch lại chuyển động lần nữa ” Dễ nghe không? “

” Dễ nghe ” Lâm Lạc Chỉ bất giác nâng khoé miệng ” Nếu có thể thế này mãi thì tốt rồi “. 

Cô không biết lúc cô nói những lời này bộ dạng sẽ mê người đến mức nào. Cũng không biết động tác cẩn thận của cô sẽ khiến người khác muốn yêu thương bao nhiêu. 

Lục Kiến Trạch thu lại lực tay, gắt gao nắm lấy tay cô. 

Tay nghề của Lâm Lạc Chỉ vẫn như trước, trên mức ăn được, còn mang theo mùi nồng đậm của gia vị. 

” Ăn ngon không? ” Lâm Lạc Chỉ dừng tay lại rồi hỏi.

Lời này đã ba năm cô chưa nói ra. 

Lục Kiến Trạch cũng chậm động tác lại. 

Đôi đũa cầm trên tay cũng run run, anh buông đũa xuống, nương theo Lâm Lạc Chỉ cười: ” Ăn vô cùng ngon “. 

” Vâng ” Lâm Lạc Chỉ rũ lông mi ngăn cho hốc mắt đỏ lên ” Nào, ăn thôi “. 

Lẩu bộ đội đồ ăn đều có rất đầy đủ, có thịt, có rau, nguyên liệu nấu ăn Lục Kiến Trạch đem tới vô cùng phong phú, Lâm Lạc Chỉ cho hết tất cả đồ ăn kèm vào sau đó mới cho mì. 

Lúc ăn xong thì đã đổ mồ hôi đầy đầu, Lục Kiến Trạch lấy khăn giấy dịu dàng giúp cô lau, sau đó mới lấy một tờ khác lau mặt mình qua loa vài cái. 

Lâm Lạc Chỉ nhỏ người, quần áo của Lục Kiến Trạch lại quá lớn, đến mức gần như trùm được hơn phân nửa người của cô. 

*Nguyên văn là 林落芷吃的热 (Lâm Lạc Chỉ ăn nóng) nhưng mình cảm thấy hơi kì nên là sửa thành “Lâm Lạc Chỉ nhỏ người”, khi nào tra được nghĩa sẽ đổi lại.

Chỉ là lúc cô muốn cởi ra, định khom lưng dọn dẹp bàn thì Lục Kiến Trạch sẽ lên tiếng ngăn lại: ” Mặc đi, gió lạnh sẽ cảm. ” 

Lâm Lạc Chỉ gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời. 

Mặt trời buổi chiều đang lặn dần xuống, Lục Kiến Trạch từ trong rương bên cạnh lấy ra một chiếc đèn. 

Sắc vàng ấm áp của chiếc đèn toả từ bàn gỗ tỏa ra ngoài, đem đến cho người ta cảm giác được ngồi vây quanh với nhau sưởi ấm. 

” Còn có đèn pha ” Lục Kiến Trạch nói xong thì đem ra ” Chờ tối một chút sẽ đem theo “.

Lâm Lạc Chỉ nhìn cái rương lớn của Lục Kiến Trạch, cười cười: ” Sao anh cái gì cũng có hết vậy? ” 

Lục Kiến Trạch ra vẻ thần bí, từ bên trong lấy ra cái hộp nhỏ, đẩy tới trước mặt Lâm Lạc Chỉ. 

” Đây là cái gì? ” Lâm Lạc Chỉ gõ nhẹ đầu ngón tay xuống, không mở ra xem liền. 

” Đoán xem ” Lục Kiến Trạch nói. 

Lâm Lạc Chỉ quan sát bên ngoài hộp gỗ nhỏ, thuần màu gỗ, không có trang trí cái gì, cô ngước mắt lắc đầu. 

Lục Kiến Trạch thuận miệng nói: “Dạ minh châu “. 

” Gì? ” Lâm Lạc Chỉ kinh ngạc. 

Lục Kiến Trạch nhìn biểu tình không giả dối của cô thì cười, sau đó xoa xoa đầu cô. ” Anh nói cái gì em cũng tin hết, ngốc ạ”. 

Lâm Lạc Chỉ hai tai hồng lên, chớp mắt, sau đó đem ánh mắt dán vào hộp gỗ. 

” Mở ra nhìn xem ” Lục Kiến Trạch thấp giọng nói. 

” Được ” Lâm Lạc Chỉ đem cái hộp lại, chầm chậm mở ra. 

Một cái huân chương từ từ lộ ra. 

Chỉ là khi Lâm Lạc Chỉ nhìn chữ trên huân chương, sắc mặt cô vừa trắng vừa đỏ. 

Lục Kiến Trạch nhịn cười, cầm đèn pha, đứng dậy giúp cô đeo lên. ” Như thế này có thể xem rõ hơn ” 

Lâm Lạc Chỉ lúc này thấy rõ hết, mặt cô bất chợt trở nên trắng bệch rồi lại đỏ ửng. 

” Lục Kiến Trạch ” Miệng Lâm Lạc Chỉ chợt khô lại ” Sao anh lại…… người thô thiển như em……”

Lục Kiến Trạch trở về chỗ ngồi phía trước, bóp vai Lâm Lạc Chỉ ” Đừng nói bừa, em không thô thiển một chút nào.”

Lâm Lạc Chỉ còn định nói gì đó, không ngờ vừa ngẩng đầu, ánh sáng mạnh từ đèn rọi tới mặt Lục Kiến Trạch, anh nâng tay che lại, cô lập tức hoảng loạn buông lỏng chiếc hộp. 

Lục Kiến Trạch liếc mắt, tay nhanh nhẹn chộp lấy chiếc hộp trước khi nó chạm đất. 

” Sao rồi?! Mắt anh có sao không? ”  Lâm Lạc Chỉ sốt ruột lại xem. 

” Không có sao ” Lục Kiến Trạch cười cười, đem hộp gỗ giao lại trong tay Lâm Lạc Chỉ ” Đừng làm mất nó “. 

Lâm Lạc Chủ cúi đầu nhìn cái hộp trong tay, mất một lúc lâu sau, cô thở hắt ra, lấy huân chương ra. 

Ở phía sau huân chương có kim cài, vẫn là kim cài áo trên người. 

Lâm Lạc Chỉ yên lặng đeo lên, sau đó gỡ đèn trên đầu xuống, cô hỏi Lục Kiến Trạch ” Đẹp không? ” 

Lục Kiến Trạch nhướng mày ” Đẹp “. 

Lâm Lạc Chỉ bất đắc dĩ cười. 

Lục Kiến Trạch lấy ra điện thoại ” Lưu lại kỉ niệm đi “. 

Lâm Lạc Chỉ ở đó không nhúc nhích, khoé miệng chậm rãi nâng lên, lộ ra nụ cười không mấy tự nhiên. 

” Tanh tách ” 

Lâm Lạc Chỉ khô khan hỏi một câu ” Có thể cho em xem ảnh một chút không? “

Lục Kiến Trạch hào phóng gật đầu. 

Lâm Lạc Chỉ nhìn thấy ảnh chụp thì không nói nên lời, cô biết, ánh đèn flash đã chiếu lên người cô, có một tia chớp giữa ngực. 

Bức ảnh này giống với hình ảnh một người hành giả lặn lội trong bóng tối, trải qua trăm đắng ngàn cay sau tất cả khó khăn đã bắt được huân chương thuộc về cô. Mà huân chương thiết kế cũng tương đối đơn giản dễ hiểu, trên đó chỉ có năm chữ to – Vợ của Lục Kiến Trạch. 

Lâm Lạc Chỉ đưa tay sờ huân chương một chút, có chút miễn cưỡng ” Em thích lắm ” 

Lục Kiến Trạch không nhìn cười nổi nữa, vừa cười vừa dựa bàn. 

Lâm Lạc Chỉ nhìn Lục Kiến Trạch cười vui vẻ như thế, đột nhiên cảm thấy ghim cài áo này cũng khá đẹp.

Thời gian trong núi so với thành thị trôi qua hơi chậm, ít nhất là hai người cảm thấy như thế. 

Lúc hai người nằm vào túi ngủ, thì mới có tám giờ tối. 

Đèn gỗ đặt ở trên bàn đã được đem vào treo ở trong lều, lúc này có vẻ yên tĩnh lại ấm áp. 

Thể xác và tinh thần đều dần thả lỏng, Lâm Lạc Chỉ chợt nhớ đến cái gì, có chút buồn cười nhỏ giọng lẩm bẩm “Một cái chăn bông”. 

Lục Kiến Trạch từ túi ngủ vươn tay, kéo chăn bông che hai túi ngủ lên, thấp giọng lặp lại: “Một cái chăn bông”.

Lâm Lạc Chủ nghiêng đầu cười ” Em phát hiện anh cũng không đứng đắn lắm đó” 

Lục Kiến Trạch nghiêng mình nhìn chằm chằm tóc Lâm Lạc Chỉ ” Cái này không biết nói ai à nha” 

Lâm Lạc Chỉ im lặng. 

Lục Kiến Trạch lại nói tiếp ” Chỉ có lúc anh ở bên em mới không đứng đắn thôi, mới bộc lộ cảm xúc thật, Lạc Chỉ, lúc ở bên em, anh mới cảm giác được bản thân tồn tại “.

Những lời này lúc Lâm Lạc Chỉ bảo đang lắng nghe tim anh đập thì anh đã định nói ra, có điều đến cuối cùng thì vẫn ngượng miệng không thể nói được. 

Mà hiện tại, không gian yên tĩnh chỉ thuộc về hai người rất thích hợp để tâm sự. 

Lục Kiến Trạch thanh âm trầm thấp dịu dàng, như kể chuyện xưa, mang theo nhàn nhạt thương cảm ” Lạc Chỉ, em biết cái loại cảm giác tồn tại rõ ràng nhưng không cảm thấy được nhịp tim đập là như thế nào không? ” 

Lâm Lạc Chỉ trong túi ngủ chậm rãi nắm chặt vạt áo. 

” Anh sống lâu như vậy ” Lục Kiến Trạch chậm rãi nói ” Không có gì có thể khiến anh sinh ra một tia cảm xúc dao động “. 

” Những vinh dự mà anh đạt được, những tổn thương anh phải gánh chịu, tất cả những người, những thứ mà anh phải đối mặt cũng không thể khiến anh có bất kỳ sự khác thường nào. “

” Lúc trước khi gặp em, anh luôn cảm thấy rằng mình đã chết, có điều thể xác vẫn chưa thối rữa mà thôi”

” Lục Kiến Trạch –  ” Hai mắt Lâm Lạc Chỉ hồng hồng từ trong túi ngủ ló ra, nước mắt chảy dài, cô lại gần ôm lấy anh.

Lục Kiến Trạch nhanh tay lấy chăn đắp cho cô, đối diện với đôi mắt đỏ hồng của cô, hốc mắt của anh cũng dần đỏ lên. 

” Sao lại khóc ”  Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đáy mắt cô ” Em đừng khóc “. 

Lâm Lạc Chỉ chôn mặt ở đầu vai anh, ngăn chặn tiếng khóc. 

Lục Kiến Trạch dịu dàng vuốt ve tóc cô ” Em mang theo một ngọn lửa nóng bỏng khuấy đảo thế giới nội tâm của anh,có đôi lúc, em còn hay lo sợ sẽ làm phiền anh nữa cơ. Kỳ thật khi đó, anh cũng không hiểu bản thân anh lắm, anh không biết tại sao mình lại động tâm, lại cứ muốn bảo vệ em “. 

Một tay khác của Lục Kiết Trạch ôm siết eo cô ” Mãi cho đến ngày hôm đó ở bệnh viện, anh thấy đôi mắt của em dần dần trở nên giống anh, u ám không ánh sáng… ” 

” Lạc Chỉ…” Lục Kiến Trạch hôn lên tóc cô ” Gặp được em ba năm nay, thế giới của anh một lần nữa được bừng sáng, là em cứu anh, anh từng do dự mình có thể lo cho em cả đời hay không, chính em đã thay đổi anh trở thành một con người khác, nhưng hiện tại anh đảm bảo chỉ cần em không buông tay anh, anh có thể bảo vệ em cả đời “. 

” Thế giới của anh chỉ có một người, cho nên đừng nghi ngờ bản thân mình, em đối với anh là vô giá. ” 

Lục Kiến Trạch nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của Lâm Lạc Chỉ, hôn lên môi cô “Lạc Chỉ, anh yêu em ” 

- -----oOo------