Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 25




Edit: Huyền Trân

Beta: Khinh Yên

Sau khi ra khỏi nhà hàng, huấn luyện viên vẫy tay chào và rời đi trước.

Lâm Lạc Chỉ đứng ở bên cạnh Lục Kiến Trạch, Lục Kiến Trạch không đi, anh vẫn còn đang nhìn huấn luyện viên rời đi, Lâm Lạc Chỉ cũng không lên tiếng, chỉ im lặng đứng bên cạnh anh.

Sau một hồi lâu, Lục Kiến Trạch nhẹ nhàng thở dài: “Lạc Chỉ, ba em với ba anh……không hoàn toàn là giống nhau, ít nhất thì ba em so với ba anh mạnh mẽ hơn một chút.”

“Ừm.” Lâm Lạc Chỉ nhìn cánh tay đang buông lỏng của Lục Kiến Trạch, cô chủ động nắm lấy tay anh, “Lâm Chấn Đông không đem người nhà ra để làm bia đỡ đạn, chỉ là chúng ta cũng không thể tìm thấy ông ấy.”

Lục Kiến Trạch mở rộng bàn tay, sau đó đan ngón tay mình vào tay của Lâm Lạc Chỉ: “Ừm, về sau có rất nhiều chuyện cần phải ghi nhớ, em tin tưởng anh thì có thể nói cho anh biết.”

“Đương nhiên là em tin tưởng anh!” Lâm Lạc Chỉ lập tức đáp.

Lục Kiến Trạch cười nhẹ một cái: “Được.”

Ngọn đèn đường chiếu rọi lên bóng dáng của hai người họ, hai bàn tay đan vào nhau khẽ đung đưa trong không trung.

Tiếng cười trầm thấp lười biếng của Lục Kiến Trạch dường như đã khiến cả hai bước vào trạng thái chỉ thuộc về hai người bọn họ “Cậu ấy là bạn học cấp một của anh, lúc ấy lại ở cùng một khu nhà nên cậu ấy thường đến nhà anh chơi.”

Lục Kiến Trạch đột nhiên cười nhẹ một cái “Nhưng thật ra anh ngồi cùng bàn với cậu ấy nửa học kỳ, mới nhận ra cậu ấy không phải là người quá hung dữ, chỉ đơn thuần tính cách cậu ấy có chút kỳ lạ, sau đó cậu ấy liền dính chặt lấy anh, nhất định là lúc nào cũng phải đi học cùng nhau mới chịu.”

Lâm Lạc Chỉ lắng nghe, cô biết người anh đang nói tới chính là huấn luyện viên lớp cô.

“Lúc đó anh tiêu cực hơn bây giờ nhiều, anh không muốn kết bạn, cũng không nghĩ mình sẽ giao lưu với bất kỳ ai.”

Lâm Lạc Chỉ lặng lẽ nắm chặt tay Lục Kiến Trạch, Lục Kiến Trạch cũng nắm chặt hơn một chút.

“Tuy nhiên, cậu ấy không bỏ cuộc, anh lúc sau nghi ngờ cậu ấy nhìn trúng sức mạnh của anh, và muốn nhận anh làm em trai.” Lục Kiến Trạch khẽ cười “Nhưng anh chỉ giúp cậu ấy trong một vài tình huống đặc biệt, chính là khi cậu ấy gặp những đám người lớn hơn đuổi đánh thì anh mới ra tay.”

“Nhưng mà” Lâm Lạc Chỉ ngẩng đầu lên hỏi “Hai người bọn anh chắc là sẽ không đánh lại một đám người lớn hơn đâu nhỉ?”

Lục Kiến Trạch rũ mắt cười: “Bạn học Lâm Lạc Chỉ, anh hình như phát hiện ra em hiểu lầm anh rất nhiều.”

“Cái gì?” Lâm Lạc Chỉ không hiểu.

Lục Kiến Trạch lười biếng nói: “Đánh nhau cũng đánh không lại người khác, cơ bắp anh không có, kỹ năng hôn cũng không giỏi, còn có, anh cũng chỉ mới thích qua một mình em, điểm này cũng không tốt vì em không thích, anh cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, yêu đương thật sự là quá phiền phức rồi.”

Nháy mắt mặt với cổ của Lâm Lạc Chỉ đỏ ửng lên, cô lắp bắp nói, “Cái…..Cái gì…..”

Lục Kiến Trạch nhíu mày suy tư: “Có một người bạn trai vô dụng như vậy, hay là bỏ đi được không?”

“Không được.” Lâm Lạc Chỉ kinh ngạc lui về phía sau nửa bước, nhưng lại nhìn thấy trên gương mặt Lục Kiến Trạch dần dần khôi phục lại nụ cười, cô nhanh chóng hiểu được là Lục Kiến Trạch đang trêu chọc cô, nhưng cô thật sự không thích trò đùa này.

Lâm Lạc Chỉ cúi đầu, khóe miệng rủ xuống, ngay cả bóng của cô trên mặt đất cũng trở nên mất đi một phần.

Lục Kiến Trạch dùng sức nắm chặt tay Lâm Lạc Chỉ, không cho cô có cơ hội chạy thoát.

Hai người giằng co một hồi, nhưng hai cánh tay vẫn đan vào nhau và bước đi chậm rãi, ngay cả tầm lắc lư tay của hai người họ cũng không thay đổi.

“Em không phải có ý đó,” Lâm Lạc Chỉ có chút ủy khuất nhỏ giọng mở miệng nói “Là các bạn cùng phòng của em, bọn họ muốn em giới thiệu bạn trai cho họ.”

“Em không có, em không có muốn tìm người khác,” Đầu cô rũ xuống thấp hơn “là tại em không nói rõ ràng, em không có ý đó, anh cũng không phải là người vô dụng.”

Bả vai cô bỗng nhiên bị nắm lấy, giây tiếp theo cả người cô đều bị Lục Kiến Trạch ôm thật chặt vào trong lồng ngực.

“Anh sai rồi, vợ à.” Chỉ một câu của Lục Kiến Trạch đã hoàn toàn khiến cho Lâm Lạc Chỉ cứng họng không nói được gì nữa.

“Là anh không tốt, là anh ghen.” Giọng Lục Kiến Trạch trầm thấp chậm rãi nói ở bên tai cô: “Anh sợ em sẽ rời bỏ anh, em sẽ thích người khác, là do anh không hỏi rõ ràng mà đã hiểu lầm em, em phạt anh đi.”

Lâm Lạc Chỉ sững người tại chỗ, miệng cô một lúc lâu vẫn không thể khép lại.

Sau một lúc lâu, Lục Kiến Trạch cười thoải mái ở bên tai cô, lại vùi mặt vào vai cô, hỏi: “Có phải là quá trẻ con rồi không?”

Lâm Lạc Chỉ nuốt nước bọt, giọng nói có chút khàn khàn nói “Ừm.”

Tiếng cười Lục Kiến Trạch rất nhỏ, nhưng rất nhanh đã trở nên phóng túng, anh dường như hoàn toàn rũ bỏ đi lớp phòng bị của bản thân, lộ ra bản chất thật bên trong, mà Lâm Lạc Chỉ trong nhất thời không thể phân biệt rõ, cô khiếp sợ rốt cuộc là Lục Kiến Trạch không còn trưởng thành như lúc trước, hay đây mới thực sự là con người thật của anh.

Lục Kiến Trạch lại một lần nữa đi vào khuôn viên trường cô, lần này hai người đường đường chính chính mà đi.

Đi ra được một đoạn, Lâm Lạc Chỉ rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Anh rốt cuộc làm thế nào mà vào được đây vậy?”

Lục Kiến Trạch khẽ cười, “Đây là bạn gái của tôi.”

Trên mặt Lâm Lạc Chỉ đỏ bừng và ngượng ngùng: “Anh nghiêm túc một chút.”

“Ừm.” Lục Kiến Trạch thu lại ý cười “Hai năm trước anh thường tới trường đại học M tản bộ, bởi vì lúc ấy có một bạn nhỏ nói rằng mình sẽ thi vào trường đại học M. Người làm biểu ca như anh lại đang ở vị trí địa lí thuận tiện, không đến đó quan sát tỉ mỉ một chút thì làm sao về nhà ăn nói được chứ.”

Sắc mặt của Lâm Lạc Chỉ từ đỏ chuyển sang trắng bạch, cô dừng bước, kinh ngạc nhìn Lục Kiến Trạch.

Lục Kiến Trạch không nói gì thêm nữa, chỉ giơ tay xoa xoa gương mặt cô.

“Anh nói rồi, anh thích em không phải là chuyện ngày một ngày hai.” Lục Kiến Trạch thấp giọng nói: “Em cũng không phải là người anh muốn bảo vệ chỉ trong một hai ngày.”

Hốc mắt Lâm Lạc Chỉ dần dần đỏ lên, giây tiếp theo những giọt lệ từ khóe mắt cô lặng lẽ rơi xuống.

Lục Kiến Trạch dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô “Khi anh không gặp được em, anh sẽ rất lo lắng, lúc không có em ở bên cạnh, anh rất mong chờ em có thể đến sớm một chút.”

“Nhìn thấy em buồn, anh cũng sẽ buồn.” Lục Kiến Trạch chậm rãi ôm cô vào lòng. “Anh biết, em hiện tại em vẫn không tin vào mối quan hệ này, em cho rằng là quá đột ngột và cũng sẽ không kéo dài được bao lâu.”

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt sau lưng Lâm Lạc Chỉ: “Còn có rất nhiều điều, anh đều biết rõ.”

“Yên tâm, những việc đó anh sẽ cố gắng làm tốt, dù chỉ là một chút, Lạc Chỉ hãy coi anh là bạn trai của em.”

Trái tim Lâm Lạc Chỉ kịch liệt nhảy lên đập lỡ một nhịp.

“Không phải quan hệ gì khác cả, chỉ là bạn trai thôi.” Lục Kiến Trạch từ từ lui về phía sau, ôm lấy mặt cô, khàn giọng nói: “Anh hiện tại muốn hôn em, có được không?” 

Lông mi Lâm Lạc Chỉ run run, cô dùng giọng mũi phát ra một tiếng “Ừm.”

Môi Lục Kiến Trạch từ từ phủ lên toàn bộ môi cô, anh nhẹ nhàng hôn lên bờ môi.

Lục Kiến Trạch chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng, ôn hòa hôn lên bờ môi cô.

Cảm giác chưa bao giờ có được khiến Lâm Lạc Chỉ vô thức lập tức siết chặt lấy tà áo trên người của mình.

Lòng bàn chân cô như đạp lên mây, đầu óng cô choáng váng gần như trống rỗng.

Hơi thở của Lục Kiến Trạch dần trở nên nặng nề hơn.

Răng của cô bị đầu lưỡi cạy mở, cô có chút ngơ ngác trợn tròn hai mắt.

Ánh mắt Lục Kiến Trạch thâm trầm, giọng nói khàn khàn “Mở miệng.”

Lâm Lạc Chỉ sửng sốt, chớp mắt một cái, cũng nhanh chóng nghe lời làm theo.

Giây tiếp theo, Lục Kiến Trạch không còn dịu dàng nữa, anh hôn điên cuồng quét hết cả khoang miệng cô.

Một tay anh nhẹ nhàng xoa xoa vào gáy cô, tay còn lại vững vàng đỡ lấy eo cô.

Đầu lưỡi cô dần trở nên tê dại, cả người dần mất đi ý thức, cô đem chính mình hoàn toàn giao phó cho người trước mặt.

Cô gần như mất hết lý trí, cô chậm rãi nâng tay lên vòng qua cổ của Lục Kiến Trạch.

Dưới bóng cây, dưới ánh trăng, trong khuôn viên trường yên tĩnh có hai người đang nhiệt tình hôn nhau kịch liệt.

Mọi thứ ở đây đều như bất động, chỉ có hai người bọn họ đang dựa vào hấp thu dưỡng khí của đối phương mà tồn tại.

Buổi tối, đã qua 12 giờ, Lâm Lạc Chỉ vẫn như cũ đang cầm điện thoại, đèn ngủ ở đầu giường được chỉnh ánh sáng ở mức thấp nhất, màn hình điện thoại đã sớm chuyển sang màu đen, phản chiếu khuôn mặt tươi cười đầy ngọt ngào của Lâm Lạc Chỉ.

Lục Kiến Trạch chúc cô ngủ ngon vào nửa giờ trước.

Lâm Lạc Chỉ ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm hình dán chú thỏ nhỏ trên đầu giường.

Màn hình điện thoại lại lần nữa sáng lên, là Lục Kiến Trạch gửi tin nhắn.

[Lục Kiến Trạch: Quốc khánh đi leo núi đi, bạn cùng phòng anh giới thiệu, chỉ có hai người chúng ta.] 

[Lục Kiến Trạch: Em ngủ chưa?]

[Lục Kiến Trạch: Tinh thần anh có hơi sảng khoái một chút.]

Lâm Lạc Chỉ gõ tin nhắn, khóe miệng nhếch lên.

[Lâm Lạc Chỉ: Em không ngủ, tinh thần em cũng có chút sảng khoái.]

[Lục Kiến Trạch: Ừm.]

[Lục Kiến Trạch: Môi, còn đau không?]

Nháy mắt hai tai của Lâm Lạc Chỉ đỏ bừng.

[Lâm Lạc Chỉ: Không, không đau.]

[Lục Kiến Trạch: Ừm.]

[Lục Kiến Trạch: Xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ một chút.]

Điện thoại xém chút nữa đã rớt vào mặt cô, Lâm Lạc Chỉ đem mặt vùi vào gối, qua một hồi lâu, cô mới tiếp tục nhắn tin đáp lại.

[Lâm Lạc Chỉ: Đi leo núi ở đâu?]

[Lục Kiến Trạch: Vùng ngoại ô phía Tây, chúng ta có thể cắm trại dưới chân núi, giữa sườn núi còn có một ngôi chùa, có thể cầu duyên.]

Lâm Lạc Chỉ mỉm cười gõ tin nhắn, nhưng đến nửa chừng nụ cười trên mặt cô biến mất. 

Lục Kiến Trạch không phải là loại người sẽ tin điều này…Những lời trong trong buổi tối lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô, Lục Kiến Trạch nói yên tâm, anh sẽ cố gắng làm thật tốt.

Lâm Lạc Chỉ cầm điện thoại, lông mi chậm rãi buông xuống.

Lục Kiến Trạch đối với mối quan hệ này nghiêm túc hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng, cô cũng đang tận hưởng nó đồng thời cũng không thể không lo lắng.

Tuy rằng cô biết, thời gian sẽ chứng minh tất cả, nhưng sự bi quan bấy nay trong lòng cô nay khiến cô càng thêm lo lắng.

Những thứ càng tốt đẹp thì sẽ trôi qua càng nhanh, cô vẫn luôn tin tưởng vào điều này.

Và mối quan hệ lâu dài của hai người, chỉ sợ là nếu cô tiến thêm một bước, Lục Kiến Trạch sẽ lùi lại một bước.

Giờ đây, cô đã không còn dũng khí để sải bước nhanh về phía trước, về phía Lục Kiến Trạch.

Cô chỉ bắt đầu đứng yên tại chỗ và bước từng bước nhỏ về phía anh, một mặt cảm thấy rất có lỗi với Lục Kiến Trạch, nhưng một mặt khác lại không thể kiểm soát được tâm trạng sợ hãi của mình.

Có người nói tình yêu là sự đan xen giữa chua xót và ngọt ngào, nếu chỉ cảm nhận một cách đơn giản như vậy thì tình yêu có lẽ sẽ không được trọn vẹn.

Lâm Lạc Chỉ không biết trong lòng Lục Kiến Trạch có suy nghĩ giống như cô không, nhưng nếu có thể cô hy vọng Lục Kiến Trạch chỉ có thể cảm nhận được phần ngọt ngào trong khi yêu, bởi vì cô không muốn chính mình khiến cuộc sống của Lục Kiến Trạch càng trở nên tồi tệ.

Cũng như ngay từ lúc ban đầu, họ chọn nhau chỉ để chữa lành vết thương cho nhau.

Nhưng có điều cô không biết chính là, Lục Kiến Trạch đang ở bên kia đang rơi vào trạng thái mất ngủ.

Hai mày anh nhíu chặt, mắt anh đã mệt mỏi hơn hai năm.

Anh thuê căn nhà này cũng không phải bởi vì thói quen, mà là vì anh đã mất ngủ lâu ngày, chỉ một chút tiếng ồn cũng khiến anh khó chịu.

Vừa thử chợp mắt một lát, Lục Kiến Trạch trong bóng tối chậm rãi mở hai mắt, anh ngồi dậy, mở đèn đầu giường.

Trên điện thoại đều là những hướng dẫn khi leo núi, Lục Kiến Trạch cẩn thận tỉ mỉ ghi lại mọi thứ, từ thời tiết đến kích cỡ của lều.

- -----oOo------