Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 2




Edit: Ano

Beta: Ano

Lục Kiến Trạch thật sự rất bí ẩn, đây là đánh giá của Lâm Lạc Chỉ đối với anh.

Bởi vì buổi tối khoảng 7 giờ, anh rời đi, chờ đến hai giờ sáng, anh mới trở về.

Nhưng Lâm Lạc Chỉ cũng không quan tâm lắm về bí mật của anh, cô khởi động điện thoại, nhìn thời gian, hóa ra cô mới ngủ nửa tiếng đồng hồ.

Lần đầu cô mất ngủ,cảm giác này không tốt chút nào, đầu óc đau nhứt, tim đập rất nhanh, mí mắt đã dính vào nhau nhưng không tài nào ngủ được.

Cô bỗng nhớ về ông bà nội, tối hôm qua cô vẫn còn nằm trong lòng bà nội mà ngủ.

Nước mắt không thể kìm lại, cứ thế lăn dài.

“Lâm Lạc Chỉ,” cô cắn môi nhỏ giọng nói, “Mày không được như vậy, mày đã trở thành học sinh cấp 3 rồi, không thể khóc, không thể ở nhà mãi được, ông bà nội rất khỏe mạnh, họ sẽ tự chăm sóc bản thân.”

Lục Kiến Trạch đi tới tủ lạnh trong phòng bếp lấy ra cái gì đó cho vài lò vi sóng, “Đinh” một tiếng sau, anh nhanh chóng ăn xong rồi quay về phòng lấy quần áo đi tắm.

Cửa phòng ngủ lần nữa đóng lại, Lâm Lạc Chỉ vẫn còn ngây ngốc nhìn chăm chăm lên trần nhà.

“Không phải là ngôi sao,” cô nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nơi này không có ngôi sao nào cả.” Cũng không có mùi bùn đất hỗn loạn trong không khí.

Buổi sáng hôm sau, Lâm Lạc Chỉ xoa huyệt Thái Dương, đồng hồ sinh học thức dậy lúc 5 giờ mỗi ngày của cô bị đảo lộn do lần đầu thức đêm, cô nhìn qua đồng hồ, phát hiện đã đến giữa trưa.

Gấp xong chăn, cô mở hé cửa phòng.

Đưa một mắt ra bên ngoài nhìn, sau đó đổi thành hai mắt, sau khi chắc chắn trong nhà không có ai, cô mới chậm rãi đẩy cửa ra, rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Rửa mặt sơ qua, cô xoa xoa bụng rồi đi tới phòng bếp.

“Có cơm không nhỉ?” Lâm Lạc Chỉ nhìn chằm chằm tủ bát, không được, cho dù có, cũng không thể ăn, đó là của Lục Kiến Trạch, nếu cô muốn ăn thì phải tự đi mua.

“Chợ…… có ở đây không ta……” Hôm nay là thứ bảy, không có chợ, hơn nữa cho dù có, bây giờ cũng tan rồi.

Ngày hôm qua Lâm Chấn Đông cho cô 3000 tệ, nói đây là sinh hoạt phí kì này, Lâm Lạc Chỉ chưa từng thấy một số tiền lớn như vậy, nhưng cô không dám từ chối ý tốt của Lâm Chấn Đông, cô nhận lấy.

Tuy nhiên, trên thực tế, cô không thể ở chung với Lâm Chấn Đông, từ khi sinh ra đến giờ là mười sáu năm, cô chỉ thấy mặt bố mình đúng ba lần.

Lúc Lục Kiến Trạch quay về, vừa lúc thấy Lâm Lạc Chỉ đang mang cặp ra ngoài.

Hôm nay cô không có mặc cái váy hồng nhạt kia, mà thay một bộ áo phông quần short.

Màu sắc quần áo đã tươi sáng hơn ngày hôm qua, màu hồng phấn điểm lên màu xanh lục, trước ngực còn có con thỏ hoạt hình, có vẻ đã bị giặt tẩy quá nhiều nên con thỏ chỉ còn lại nửa con.

Cô cũng ý thức được có người, nhưng không nghĩ là sẽ gặp được người quen, cho nên không có chuyện “đối xử tệ bạc” mà Lâm Chấn Đông đã nói hôm qua.

Vì vậy khi gặp được Lục Kiến Trạch, Lâm Lạc Chỉ lập tức hoảng loạn lấy tay che con thỏ trên ngực.

Cô không biết mình làm sai cái gì, chỉ biết bộ dạng cô như vậy sẽ cho Lâm Chấn Đông mất mặt, bởi vì Lục Kiến Trạch là con trai của sếp ông.

Lục Kiến Trạch dường như không thấy được sự giấu giếm đó của cô, xách theo hai phần cơm hộp đi vào trong.

“Đi đâu vậy?” Lục Kiến Trạch đi tới phòng bếp cầm hai bộ bát đũa ra.

Nghe thấy anh đang nói chuyện với mình, Lâm Lạc Chỉ như con chim nhỏ run rẩy, mắt nhìn nhìn cửa phòng phía trước, “Tôi đi mua cơm.”

Lục Kiến Trạch hình như không nghe rõ, thuận miệng hỏi, “Mua cái gì đấy?”

“Gạo” Lâm Lạc Chỉ nghiêm túc giải thích, “Tôi không thể ăn cơm của anh được.”

Lục Kiến Trạch hiểu được ý cô, anh nắm vai Lâm Lạc Chỉ, đưa cô đến sopha, ấn cô xuống ngồi ăn cơm, sau đó anh mang một chiếc ghế đẩu nhỏ tới ngồi ở bàn trà đối diện, thấy Lâm Lạc Chỉ cứ rề rà không ăn, anh chợt cười, “Ăn cái này đi, đó không phải là cơm của tôi, cô ăn đi.”

Lâm Lạc Chỉ bối rối ngước mắt nhìn anh, sau đó lại thấy được cận cảnh khuôn mặt không góc chết của anh.

Mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng, đôi mắt hiền lành nhưng lại rất kiên định.

“Nhìn đến ngốc rồi hả?” Lục Kiến Trạch tách đôi đũa bằng tay không rồi nhẹ nhàng gõ hộp cơm trước mặt cô.

Lâm Lạc Chỉ mau chóng cúi đầu, “Xin, xin lỗi, anh trông rất đẹp.”

Lục Kiến Trạch nghe xong chỉ cười một tiếng, “Thôi, ăn cơm đi.”

Hai hộp cơm giống nhau, đều là hai mặn một chay, nhưng Lâm Lạc Chỉ tất nhiên không thể ăn nhiều như Lục Kiến Trạch.

Trong khi cô đang cúi đầu cố ngấu nghiến mớ thức ăn còn lại, Lục Kiến Trạch đã lấy đi hộp cơm của cô, “Ở đây không cần gắng gượng đâu.”

Lâm Lạc Chỉ ngây ngô ngẩng đầu, cô muốn nói rằng, lúc cô ở nhà cũng chả bao giờ miễn cưỡng bản thân, nhưng khi nghĩ đến Lâm Chấn Đông, có lẽ ở trong mắt Lục Kiến Trạch, cô vẫn luôn bị ép buộc.

“Ấy……” Lâm Lạc Chỉ nhìn theo bóng anh rời đi, theo phản xạ đứng dậy đuổi theo.

Lục Kiến Trạch không quay đầu lại, nhưng nhẹ giọng giải thích, “Tôi đi bỏ rác, siêu thị xa lắm, chờ tôi quay về rồi đưa cô đi.”

“À được” Lâm Lạc Chỉ lại nói thêm “Cảm ơn anh.”

Lục Kiến Trạch đóng cửa, nhưng chỉ một lát sau anh đã quay về, có thể là do chân anh quá dài, không phải, ngày hôm qua anh rõ ràng là ở trong một cái nhà nhỏ đi lên.

Cô nghĩ sao hỏi vậy, “Anh cũng từ căn nhà nhỏ mà lên đây sao?”

“Căn nhà nhỏ?” Lục Kiến Trạch rửa tay, một lát sau anh quay đầu cười, “Căn nhà nhỏ đó là thang máy, sau này cứ gọi vậy đi.”

“Thang máy” Lâm Lạc Chỉ lặp lại, cô nhanh chóng ghi nhớ trong đầu, “Được, cảm ơn anh.”

“Không cần khách sáo.” Lục Kiến Trạch lại quay lại đầu tiếp tục rửa tay.

Sau một lúc lâu, anh lau tay rồi nói, “Sau này chỉ được nói tối đa ba lần cảm ơn một ngày thôi.”

“Hả?” Lâm Lạc Chỉ lại mang chiếc cặp màu hồng phấn to lớn của mình lên, lớn đến mức có thể chứa nguyên túi gạo trong đó.

“Nói cảm ơn nhiều quá cũng không còn chân thành nữa.” Lục Kiến Trạch thuận miệng giải thích.

Nhưng Lâm Lạc Chỉ tất nhiên không có ý kiến gì, cô nhớ hôm qua Lâm Chấn Đông nói, “Lục Kiến Trạch từ nhỏ đã không khiến chú Lục con phải lo lắng rồi, học tập cũng rất tốt, vẫn luôn đứng nhất, con tiếp xúc với cậu ấy nhất định sẽ học được rất nhiều điều.”

Vì thế cô nghiêm túc gật đầu, “Được.”

Lục Kiến Trạch im lặng một lát treo khăn tay lên, sau đó trở lại trạng thái bình thường với nụ cười đã tắt ngấm, “Đi thôi, tôi đưa cô đi tới siêu thị.”

Lúc lâu sau, chiếc xe Lục Kiến Trạch gọi đã chờ sẵn dưới lầu, Lục Kiến Trạch chỉ tay bảo cô ngồi ghế sau, còn mình thì lên ghế phụ.

Lâm Lạc Chỉ nhìn phố xá ngoài cửa xe xẹt qua, ấy vậy mà cô lại không cảm thấy buồn rầu nữa, có thể là tối hôm qua cô ngủ không đủ giấc, cho nên bây giờ cô không còn sức để cảm nhận bất cứ thứ gì nữa.

“Trừ mua gạo ra cô còn muốn mua gì?” Giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Trạch và tiếng gió xen lẫn vào nhau truyền đến tai cô.

Cô nhanh chóng đáp lại: “Quần áo, còn có, giày.”

Lục Kiến Trạch tiếp tục hỏi như thói quen, “Dự tính mua bao nhiêu?”

Lâm Lạc Chỉ vô thức sờ vào số tiền cô đặt ở phần sâu nhất trong cặp.

“Một trăm.” Lâm Lạc Chỉ nói, hai trăm quá nhiều, cô không cần quần áo xa xỉ như thế, cái váy đắt nhất của cô cũng mới chỉ hai mươi lăm tệ, cô mua ở một chợ đồ cũ.

Lục Kiến Trạch hơi cau mày, vẻ mặt bối rối, “Cô tính mua gạo sao?”

Ngày hôm qua Lâm Chấn Đông nói cho cô hai trăm tệ mua quần áo giày dép, không phải để mua gạo, rốt cuộc thì ý định của Lâm Chấn Đông khi cho cô tiền mua quần áo là để cô không ăn mặc xoàng xĩnh nữa, chắc chẵn không dùng để mua gạo rồi.

“Không có.” Lâm Lạc Chỉ trả lời.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu tới chỗ ngồi của Lâm Lạc Chỉ ở ghế sau.

Cô bé này thật xinh đẹp nhưng cách ăn mặc lại quê mùa quá, ông nghĩ đến đứa con gái của mình lúc nào cũng muốn mình mua đồ chơi cho mỗi khi ra ngoài, ông liền nói với Lục Kiến Trạch, “Cậu đưa em gái tới khu phố Tây đi, giá cả rất phải chăng, kiểu dáng cũng đẹp lắm, nhà tôi lúc nào cũng đưa con cái đến đó.”

Nghe thế, đôi mắt Lâm Lạc Chỉ lập tức sáng lên, có vẻ nơi này rất tốt, nói không chừng có thể mua được quần áo phù hợp, hơn nữa sẽ không mất nhiều thời gian của Lục Kiến Trạch.

“Cảm ơn chú.” Lâm Lạc Chỉ tỏ vẻ biết ơn nói.

Lục Kiến Trạch quay đầu nhìn cô một cái, Lâm Lạc Chỉ để ý tới hành động này lập tức nói, “Một lần này thôi, tôi biết mà”

Ngừng một lát, Lục Kiến Trạch bất ngờ nở nụ cười: “Đi phố Tây trước đi, bên đó cũng có siêu thị, có thể mua gạo được.”

Tâm trạng cô tốt lên rất nhiều, như thể khoảnh khắc đó trong giọng nói của Lục Kiến Trạch có chứa đựng hơi ấm.