Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 18




Edit: Eddy

Beta: Ano

“Lục Kiến Trạch!” Lâm Lạc Chỉ há miệng thở phì phò.

Lục Kiến Trạch nâng khóe miệng lên cười một cái, “Chạy cái gì chứ?”

“Không có,” Lâm Lạc Chỉ lắng nghe con tim mình, cẩn thận ngẩng đầu lên, cố gắng kiểm chứng những gì mình vừa nghe được ở khán đài lúc nãy.

Nhưng mà, Lục Kiến Trạch che giấu quá tốt, cảm xúc trên mặt anh không hề có sự biến đổi sâu sắc nào.

“Nghĩ cái gì thế?” Lục Kiến Trạch bước lùi vài bước nghiêm túc quan sát “Hình như cô đã cao hơn lúc trước thì phải?”

Giọng điệu cùng hành động của Lục Kiến Trạch đã tự nhiên hơn so với khi anh đi, thế nhưng trong lòng Lâm Lạc Chỉ lại lạnh lẽo đến thấu xương.

Bởi vì chỉ có không để bụng mới có thể thong dong bình tĩnh, giống như lúc bọn họ chỉ mới vừa gặp mặt

Lúc ấy, Lục Kiến Trạch là dịu dàng,bao dung, có thể lập tức làm người ta buông lỏng phòng bị, an tâm ở tại nhà anh.

Rồi ngày hôm đó, vào cái đêm họ nhìn thấu được nội tâm của nhau, mới nhận ra hoàn cảnh trưởng thành của đối phương rất giống mình. Khi gặp đúng người thì không còn che đậy, không còn đeo mặt nạ nữa

Đây chính là sự ngầm hiểu của hai người và cũng là lý do tại sao một người xa cách, lạnh lùng như Lục Kiến Trạch lại chịu giúp đỡ cô ngay từ lần đầu gặp mặt.

Có điều bây giờ, sự ăn ý đó lại không còn nghĩa lý gì rồi.

Vì không cần phải hiểu nhau nữa, hai đường thẳng song song tình cờ đan xen vào nhau ấy sẽ quay trở lại quỹ đạo ban đầu, hai cuộc sống riêng biệt sẽ không hòa vào nhau thêm một lần nào khác.

Lâm Lạc Chỉ chậm rãi cúi đầu, bất kể Lục Kiến Trạch thích hay không thích người khác, cô đều không có quyền tiếp tục quấy rối cuộc sống của anh.

Bởi vì Lục Kiến Trạch thật ra rất tốt, anh xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc, ở hiền thì sẽ gặp lành thôi mà……

Giấc mộng có đẹp thế nào cũng phải tỉnh lại thôi, có điều, trong giây phút này, cô hy vọng Lục Kiến Trạch vĩnh viễn sẽ không biết những tình cảm cô chôn giấu ở nội tâm.

Lâm Lạc Chỉ cố nặng ra một nụ cười, “Đúng vậy, cao được hai centimet, hồi nhỏ ông nội thường xuyên đi tới đầu thôn mua sữa bò cho tôi uống.”

Lục Kiến Trạch cười một cái, “Chưa quyết định được học trường đại học nào sao? Nếu chưa nghĩ ra, có thể suy xét về trường đại học N một chút.”

Lâm Lạc Chỉ yết hầu khô khốc, “Ừm.”

Lục Kiến Trạch nhướng mày, “Quyết định nhanh vậy sao?”

“Ừm, quyết định rồi” Lâm Lạc Chỉ nghẹn nước mắt quay mặt nói, “Tôi muốn thi vào đại học N và trường đại học M kế bên.”

Cô không có cách nào làm lơ Lục Kiến Trạch, cô chỉ có thể bảo đảm sẽ không quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của Lục Kiến Trạch,cô chỉ muốn những lúc mình buồn có thể nhìn Lục Kiến Trạch một chút, nhìn người con trai trước đây đã đem cô ra khỏi vực sâu.

Lục Kiến Trạch dừng một lát, sau đó gật đầu, “Đại học M cũng không tồi, có rất nhiều ngành học dẫn đầu cả nước.”

“Ừm,” Lâm Lạc Chỉ tự nhiên cảm thấy nghẹt thở, cô thật sự muốn kết thúc cuộc hội thoại này nhanh nhất có thể, “Lục Kiến Trạch, cảm ơn anh đã trở về, tôi phải đến văn phòng tìm thầy giáo rồi, tôi đi trước, anh đi đường nhớ chú ý an toàn.”

Tay Lục Kiến Trạch dừng ở giữa không trung, Lâm Lạc Chỉ xoay người chạy đi.

Cô chạy còn nhanh hơn lúc đến, mà cảm xúc cũng kích động hơn rất nhiều.

Ý cười bên khóe miệng Lục Kiến Trạch chậm rãi biến mất, anh thu tay lại, đáy mắt ngưng tụ thành một màn sương đen mãi không tan, một lát sau, anh nhắm mắt lại, thở dài.

Ba năm cấp ba trôi qua trong nháy mắt, nhất là hai năm không có Lục Kiến Trạch ở bên.

Thành tích của Lâm Lạc Chỉ ngày càng tiến bộ,những bài thi thử đại học, cô đều đứng hàng top của khối.

Người khác hâm mộ anh họ cô là học thần, nói cô nắm giữ tư liệu và phương pháp học tập tuyệt mật.

Lục Kiến Trạch đúng thật đã đem tư liệu đều để lại cho cô, nhưng chủ yếu là do cô đã học hành điên cuồng trong 731 ngày này.

Lâm Lạc Chỉ đã có thói quen đắm chìm trong thế giới sách vở học hành, bởi vì như vậy cô mới có thể che giấu những suy nghĩ không liên quan.

Không nghĩ về bà, cũng không nghĩ về Lục Kiến Trạch, hàng ngày cô đều cùng ông làm đồng, chọc cho ông vui vẻ.

Cô sống rộng rãi lạc quan hơn những người khác, lần nào tụ họp lớp cũng có mặt cô, nhưng chỉ có chính bản thân cô biết, trong màn đêm dài vô tận, cô chỉ có dựa vào việc làm vô số đề thi đến khi kiệt sức mới có thể tiến vào giấc ngủ.

Mà ngày hôm sau, lại là một hồi tra tấn kéo dài.

Đêm trước khi thi đại học, cô nhận được WeChat của Lục Kiến Trạch.

【 Lục Kiến Trạch: Thi đại học thật tốt nhé. 】

【 Lục Kiến Trạch: Nếu tôi nói sẽ trở về, cô có mong chờ không? 】

Đầu ngón tay Lâm Lạc Chỉ lướt trên điện thoại, đó là tin chúc may mắn của Lục Kiến Trạch vào dịp lễ.

Trang chat này dường như đã bị lãng quên, bởi vì ngày lễ hội trong một năm cũng không nhiều, mà khung chat cũng chỉ có Lục Kiến Trạch lạnh băng chúc phúc, cô chưa từng hồi đáp lại cho anh, cho dù là một biểu tượng cảm xúc.

Bởi vì cô sợ sẽ quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của Lục Kiến Trạch, cũng sợ Lục Kiến Trạch nói chuyện qua loa với mình, càng sợ sẽ nghe Lục Kiến Trạch chính miệng nói ra việc đã có bạn gái.

Như thế sẽ khiến cô phát điên.

Có điều khi tỉnh táo lại, cô mới ý thức được rằng WeChat của Lục Kiến Trạch không hề đăng trong nhóm.

Lâm Lạc Chỉ trừng lớn hai mắt, tay cầm di động run rẩy tột độ.

Ai ngờ giây tiếp theo, Lục Kiến Trạch liền gọi video đến.

Trái tim Lâm Lạc Chỉ đã đập điên cuồng, nhưng cô lại chậm chạp không có dũng khí click mở.

Cho đến nửa phút sau, cuộc gọi video biến thành gọi thoại, nhưng Lâm Lạc Chỉ vẫn không muốn bắt máy.

Cuộc gọi thoại kết thúc, Lục Kiến Trạch lại gửi tới một tin nhắn WeChat.

【 Lục Kiến Trạch: Còn nửa tiếng nữa là soát vé, tôi muốn hỏi ý kiến của cô】

Lâm Lạc Chỉ đờ người nhìn di động, cảnh tượng vô số lần xuất hiện ở trong mơ hiện ra ở trước mắt khiến cô sợ hãi vạn phần.

Giây phút này còn dễ vỡ hơn cả pha lê.

【 Lục Kiến Trạch: Nghe nói, lúc thi đại học mà có người thân thích đi theo sẽ thi tốt hơn, cô cảm thấy sao? Em họ. 】

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Lục Kiến Trạch dùng chìa khóa mở cửa, thấy Lâm Lạc Chỉ đầu bù tóc rối bước ra.

Tối hôm qua cô không trả lời tin nhắn của Lục Kiến Trạch, mới đầu là không dám, sau đó lại chìm vào mộng đẹp ngủ mất.

Thật ra lúc tỉnh giấc cô không có hối hận, mà khi nhìn Lục Kiến Trạch xuất hiện ở trước mặt, cô mới không nhịn được mà đỏ mắt lên.

Lục Kiến Trạch cũng đứng ở cửa không nhúc nhích, khóe miệng tuy là mang theo nụ cười, nhưng cằm rõ ràng cũng đang căng chặt.

Kỳ thật tối hôm qua anh đã đến rồi nhưng lại sợ quấy rầy Lâm Lạc Chỉ nghỉ ngơi nên đã ở khách sạn kế bên thuê phòng theo giờ.

Anh đặt đồng hồ báo thức thức dậy đi mua bữa sáng trước, sau đó lại ở dưới lầu thật lâu  mới đi lên mở cửa.

Lục Kiến Trạch hít vào một hơi, lắc lắc bữa sáng trên tay, “Ăn sáng đi, bạn học Lâm Lạc Chỉ.”

Nước mắt lập tức trào ra, Lâm Lạc Chỉ liền vọt vào toilet.

Lục Kiến Trạch rũ mắt, đổi giày vào nhà, sau khi rửa tay xong liền đem bữa sáng tới bàn.

Mười lăm phút sau, Lâm Lạc Chỉ vẫn không chịu đi ra, Lục Kiến Trạch ở bên ngoài toilet gõ cửa, giọng nói ôn hòa nhắc nhở, “Đừng để muộn đấy.”

Lâm Lạc Chỉ lại tát thêm mấy vạt nước lên mặt.

Hai người ăn bữa sáng trong im lặng.

Khi ăn xong, Lâm Lạc Chỉ đứng dậy chuẩn bị mang giày.

Lục Kiến Trạch ở phía sau cô thấp giọng nói, “Ba cô ủy thác cho tôi tới chăm sóc cô, không cần xem mình như gánh nặng đâu, tôi tới thăm cô chút rồi đi.”

Lâm Lạc Chỉ không hề dừng động tác thắt giày nhưng cho dù thắt bao lâu cũng không chặt được.

Lục Kiến Trạch lấy giúp cô túi bóng đựng văn phòng phẩm, sau đó kiểm tra đồ bên trong.

Lâm Lạc Chỉ vẫn đang đỏ mặt vật lộn với dây giày của mình.

Lục Kiến Trạch đặt túi xách xuống đất, ngồi xổm, “Để tôi làm cho.”

Lâm Lạc Chỉ dường như đóng băng tại chỗ.

Mùi hương đã biến mất quá lâu nay lại xuất hiện, Lâm Lạc Chỉ cưỡng lại nội tâm đang gào thét của mình, ép chính mình không được nhìn sang Lục Kiến Trạch.

Chỉ chốc lát sau, Lục Kiến Trạch đã thắt xong dây giày của cô, kế đó đứng dậy dùng khăn ướt lau tay, cầm túi của cô lên, hòa nhã nói, “Đi thôi, tôi đưa cô tới địa điểm thi.”

Lâm Lạc Chỉ may mắn được phân thi ở Tam Trung, con đường mà cô đi ba năm nay thật sự không cần ai phải giúp đỡ.

Có điều khi nhìn thấy một thí sinh có người nhà đưa đi thi, cô không nhịn được mà nắm chặt vạt áo.

Khi băng qua đường, Lục Kiến Trạch rũ mắt quét qua.

Anh nhẹ nhàng vuốt lại áo cho Lâm Lạc Chỉ, “Thói quen nắm vạt áo khi lo âu vẫn không sửa được sao?”

“Cái gì?” Lâm Lạc Chỉ hơi lúng túng, bởi vì cô vẫn không ý thức được vì sao mình lại làm động tác đó.

Lục Kiến Trạch nhàn nhạt cười một cái, kiên nhẫn mở miệng, “Có biết vì sao trong hai ngày thi đại học tôi lại thi tốt như vậy không?”

“Bởi vì anh giỏi.” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng nói sự thật.

Lục Kiến Trạch cười, “Cũng đúng, nhưng thật ra tôi có lợi thế sân nhà.”

Lâm Lạc Chỉ sửng sốt.

“Tam Trung,” Lục Kiến Trạch nói, “Lạc Chỉ, chúng ta thi ở cùng một địa điểm, chúng ta cũng đã cố gắng để trở nên tốt hơn giống như nhau, cô nhất định sẽ đến được nơi cô muốn.”

“Nơi tôi muốn,” Lâm Lạc Chỉ tăng thêm lực tay, “Anh thật sự…… đã tới rồi sao……”

Lục Kiến Trạch quay đầu nhìn phía đường, xe cộ tắc nghẽn, bọn họ vẫn chậm rãi đi trước.

Anh cười một cái, “Có những ước mơ được gọi là ước mơ, là bởi vì thông qua quá trình thực hiện nó mà có thêm sức mạnh, dũng khí, nhưng nếu chúng ta có được sức mạnh này từ trước thì sao? Chẳng phải ước mơ của chúng ta sẽ có thể có một bước tiến lớn sao?”

“Cuộc sống này không cần câu nệ hình thức, vui vẻ là tốt nhất, từ trước đến nay tôi luôn cho là vậy,” Lục Kiến Trạch nhìn cô, “Cho nên,Lạc Chỉ à, không cần tự áp lực mình, cho dù cô lựa chọn cuộc đời của mình như thế nào, dù có thể hiện nó ra sao, đều là cuộc đời của cô, ai cũng không có tư cách chỉ tay năm ngón, mà cô có lẽ cũng đã đủ dũng khí đương đầu với mọi khó khăn rồi.”

Sau khi nhận lấy túi, bước vào trường thi, Lâm Lạc Chỉ hít sâu một hơi, muốn loại bỏ tất cả suy nghĩ thừa thãi.

Bả vai bị người khác chụp lấy, Chu Đình cũng được phân tới Tam Trung tiến đến ôm cách tay cô cười.

“Mau mau mau, cho tớ cọ một chút, cậu chính là học thần tái thế đó,” Chu Đình vẻ mặt thỏa mãn, “Aida, Lạc Chỉ à, sao cậu lại có phúc như vậy hả, mỗi khi Lục thần tới đón cậu, tớ liền nghĩ tới ông anh họ suốt ngày cắm đầu vào game của tớ.”

Lâm Lạc Chỉ không nhịn được cười, “Đừng mà, chơi game cũng rất lợi hại, ngày đó tớ xem Lục Triệu Dương chơi game nông trại gì đó, cậu ấy bảo tớ ấn đi, tớ ấn mấy cái trên mặt nhân vật nhưng cũng bất động.”

“Lại còn game nông trại à?” Chu Đình cười cười, “Cậu ấy sẽ làm hư mọi người mất, sau này tớ sẽ không học hỏi cậu ta đâu.”

Nói đến đây, hai người đều cảm thấy hơi mất mát, nếu không vào một trường đại học, cái sau này đó sẽ rất khó có thể thành sự thật.

“Aida, đừng nghĩ đừng nghĩ,” Chu Đình bực bội nói, “Dù sao cũng còn một kì nghỉ mà, thi xong chúng ta lại tụ tập, đừng sốt ruột về quê nha Lạc Chỉ.”

Lâm Lạc Chỉ cười cười, “Lúc này tớ không đi đâu, ông nội và chú tớ ở trên thị trấn làm ao cá rồi, mùa hè sẽ rất bận rộn, kỳ nghỉ này tớ sẽ đi làm thêm, vừa có thể kiếm thêm tiền vào đại học.”

“Chậc chậc chậc, đúng là một cô gái hiểu chuyện.”

Giữa trưa, Lục Kiến Trạch đưa cô về nhà, trong nhà đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ.

Lâm Lạc Chỉ nhìn Lục Kiến Trạch đang đặt giày mình xuống, nước mắt lại tụ ở đáy mắt, cho khi Lục Kiến Trạch ngẩng đầu lên thì cô mới quay mặt đi.

“Ăn cơm đi.” Lục Kiến Trạch dường như không nhìn thấy, đi vào toilet rửa tay.

Cơm nước xong Lục Kiến Trạch bảo cô về phòng ngủ trưa, lúc Lâm Lạc Chỉ muốn đóng cửa, anh nói, “Không cần đặt đồng hồ báo thức, buổi tối sẽ ngủ không ngon, cứ để tôi gọi cô dậy.”

“Được.” Lâm Lạc Chỉ lau mặt, không khóa cửa phòng.

- -----oOo------