Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 14




3 Votes

Edit: Huyền Trân

Beta: Ano+Khinh Yên+Serein

Tốc độ trở về so với lúc đi có phần chậm hơn.

Bà lão muốn bước nhanh hơn nhưng Lâm Lạc Chỉ lại kéo bà đi chậm lại, cô sợ bà bị mệt.

Khi cô còn ở nhà, mỗi khi làm việc quá sức bà cô thường lên cơn hen suyễn, rất lâu sau hơi thở của bà mới có thể ổn định trở lại.

Cũng may là sức khỏe của bà lão này tốt hơn cô nghĩ.

Cuối cùng cũng đã tới trạm xe, Lâm Lạc Chỉ ngẩng đầu nhìn biển số xe, bà lão lại nói thẳng: “Bà thật sự không muốn cùng cháu tạm biệt ở đây, nếu được thì cháu ngồi với bà một đoạn, bà còn muốn cùng cháu trò chuyện, bà lớn tuổi rồi, ít có ai cùng bà nói chuyện được lâu như cháu.”

Lâm Lạc Chỉ không hề do dự mà đồng ý: “Được ạ, cháu đưa bà về rồi cháu ngồi xe quay lại.”

“Ai da, không cần đâu, như thế thì lại phiền cháu quá,” Bà lão nhiệt tình nói “như thế này đi, nơi này có không ít xe đến trạm dừng gần nhà cháu, cháu cùng bà lên chuyến xe tiếp theo đi, khi nào đến trạm, bà sẽ nhắc cháu xuống xe, được không? Cháu gái à, bà thật lòng không nỡ để cháu đi.”

“Được ạ” Lâm Lạc Chỉ không chút phòng bị đáp lời “Như vậy cũng được ạ.”

“Đúng là một đứa bé ngoan.” Bà lão hiền hậu cười.

Chiếc xe buýt số 406 vừa đến, bà lão liền kéo Lâm Lạc Chỉ lên xe.

Chiếc xe này so với chiếc lúc nãy thì người thưa thớt hơn rất nhiều.

Lâm Lạc Chỉ hỏi bà lão muốn ngồi ở đâu, bà liền đưa cô tới hàng ghế sau cùng.

“Nơi này không có ai.” Bà lão nhỏ giọng nói “Thuận tiện cho hai chúng ta nói chuyện.”

Lâm Lạc Chỉ cười nói: “Được ạ.”

Dọc đường đi, cô mải mê cùng bà lão trò chuyện, không hề để ý đến mọi thứ xung quanh.

Cho đến khi cô vừa quay đầu lại liền phát hiện trên xe vốn đã thưa thớt lại càng thưa thớt hơn.

Lâm Lạc Chỉ liền ý thức được vấn đề: “ Bà ơi, trạm của cháu còn chưa tới sao?”

Bà lão bình tĩnh nhìn cô cười nói: “Cháu gái ngốc ạ, cháu biết vì sao xe này không có nhiều người không? Vì nó đi thẳng đến trạm cuối trước, sau đó lại quay lại một lượt, do vậy nên trên xe luôn có ghế trống.”

“Người bên ngoài đều ít ai biết đến chuyến xe này, chỉ có dân địa phương như bà mới biết.”

“À… ra là như vậy ạ…” Lâm Lạc Chỉ cảm thấy có phần yên tâm hơn một chút.

Bà lão lại kể cho cô nghe về đứa cháu nhỏ của mình.

Lúc này xe đã rời khỏi thành phố, đèn bên trong xe toàn bộ đều đã sáng lên, bên ngoài cửa sổ, trời gần như tối đen như mực.

Lâm Lạc Chỉ thật sự không thể ngồi yên được nữa: “Bà ơi, trời tối như này, xe liệu còn có quay lại lần nữa không ạ?”

Bà lão nhìn ra ngoài cửa sổ cười: “Trời mùa đông rồi cháu à, mùa đông đêm hay đến sớm, xe buýt cũng không thể vì thời tiết mà thay đổi chuyến đi, như vậy sẽ bất tiện cho mọi người.”

“A, là như vậy ạ.” Lâm Lạc Chỉ trong lòng có chút bất an, người tài xế ở phía trước hô to “Đến trạm cuối rồi.”

“Đi nào cháu gái, bà thật sự không lừa cháu mà, đi.” Bà lão tiếp tục kéo cánh tay của Lâm Lạc Chỉ “Đến bên kia đổi xe là chúng ta có thể về nhà.”

Trong trạm dừng xe có đèn, nhưng bên trên đều bị phủ một lớp bụi dày đặc, toàn bộ nhà xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của một vài tài xế ở phía xa xa.

Sau vài ngã rẽ, Lâm Lạc Chỉ đã bị bà lão đưa ra khỏi trạm xe.

Trong lòng cô càng lúc càng thấy sợ, sau vài lần dãy dụa, Lâm Lạc Chỉ đột nhiên dừng bước, cô ôm bụng khó chịu nói “Bà ơi, cháu muốn đi WC, đột nhiên bụng cháu đau quá, bà đứng im ở đây đợi cháu, cháu đi tìm nhà vệ sinh công cộng một lát. Bà đừng lo lắng, cháu đi xong lập tức sẽ quay về liền.”

Bà lão sơ ý để tuột mất tay cô, nhìn bóng dáng Lâm Lạc Chỉ chạy vào bóng tối, lập tức lấy điện thoại ra, run tay bấm gọi.

“Anh nhanh lên đi!” Bà lão nhỏ giọng quát.

Lâm Lạc Chỉ cố gắng giữ cho bước chân nhẹ nhất có thể, cô cứ chạy như điên về phía trước không màng đích đến.

Gió lạnh của mùa đông không ngừng xộc vào khoang mũi, rất nhanh khóe mắt cô đã đỏ lên.

Lâm Lạc Chỉ không dám để nước mắt làm che khuất tầm nhìn của mình, cô liều mạng chạy.

Xung quanh đây chỉ toàn núi là núi, chỉ có trạm xe là bằng phẳng, nhưng cô cũng không hề lo lắng mình có chạy đúng đường hay không.

Cuối cùng cho đến khi không nghe được tiếng người nữa, cô mới cố gắng bình tĩnh lại, đút hai tay đang lạnh cóng vào túi lấy điện thoại di động ra, bấm đi bấm lại mới bật được màn hình.

Cuộc điện thoại cuối cùng cũng được gọi đi.

“Lạc Chỉ?” Khoảnh khắc giọng nói của Lục Kiến Trạch được truyền tới, trong nháy mắt, hai mắt Lâm Lạc Chỉ liền mờ mịt.

Cô hơi thả chậm bước chân, ra sức cắn môi dưới để trở nên bình tĩnh hơn.

“Lục Kiến Trạch, là tôi.” Lâm Lạc Chỉ lau mắt “Tôi đang ở trên núi gần trạm xe buýt 406, có một bà lão, bà, bà, bà ấy đã lừa tôi, tôi…”

“Cô đừng vội, trước tiên xem điện thoại có còn pin không?”

“Có! Có-”

“Được, cô hãy mở Wechat của tôi và cô, sau đó nhấp vào dấu cộng bên cạnh ô nhập tin nhắn, chỗ đó có vị trí, cô nhấp vào để chia sẻ vị trí hiện tại của cô.”

“Được.” Những ngón tay cứng đờ của Lâm Lạc Chỉ tuyệt vọng ấn vào màn hình.

“Chờ tôi” Giọng nói của Lục Kiến Trạch nháy mắt xoa dịu đi sự lo lắng bất an của cô: “Bây giờ thì tắt máy trước đi, nếu không lát sẽ không còn đủ pin để liên lạc.”

Lâm Lạc Chỉ trong lòng sợ hãi, không lập tức tắt điện thoại.

Lục Kiến Trạch bên kia cũng không tắt điện thoại, một lát sau anh dịu dàng nói: “Ngoan ngoãn ở đó, tôi lập tức tới ngay.” 

Khi tiếng còi báo động vang lên, Lâm Lạc Chỉ gần như đã mất đi ý thức.

Đến khi một tiếng gọi quen thuộc và những tia sáng chiếu vào người, hai chân Lâm Lạc Chỉ vẫn như bị đóng đinh trên đất, làm thế nào cũng không đứng dậy được. 

Lục Kiến Trạch vội chạy tới, đặt đèn pin xuống, cố gắng để đèn ở một góc mà cô có thể thấy rõ gương mặt anh. 

“Là tôi” Lục Kiến Trạch hít một hơi thật sâu “Đừng sợ.”

Trong giây phút đó, nước mắt Lâm Lạc Chỉ lập tức vỡ òa, cô chưa bao giờ như lúc này, không còn chút lý trí nào, gần như là điên cuồng mà khao khát chỉ muốn lao vào vòng tay của Lục Kiến Trạch.

Cô đã làm như vậy.

Tiếng khóc đầy thê lương, thê thảm vang vọng giữa núi rừng vắng vẻ.

“Không sợ, không sợ.” Lục Kiến Trạch đưa tay vỗ nhẹ lưng cô “Tôi ở đây, tôi ở đây.”

Trong suốt dọc đường cho đến đồn cảnh sát, Lục Kiến Trạch vẫn vỗ nhẹ lưng cô.

Không biết qua bao lâu, Lâm Lạc Chỉ mới từ từ có lại ý thức.

Cảnh sát đến hỏi bọn họ có thể lấy lời khai hay không, Lục Kiến Trạch cúi người hỏi cô: “Đỡ hơn chưa?”

Lâm Lạc Chỉ ngơ ngác gật đầu.

Toàn bộ quá trình vừa rồi đã bị gió lạnh cùng sợ hãi cuốn đi, nhưng Lục Kiến Trạch vẫn luôn ở bên cạnh cô, dịu dàng trấn an cô hết lần này đến lần khác, cô bất tri bất giác chậm rãi nhớ lại tất cả.

Cảnh sát đã bắt được những người đó, sau đó cũng không cần Lâm Lạc Chỉ ở lại tham dự, có điều chuyện này ảnh hưởng không nhỏ tới tâm trí cô.

Cô lớn lên và trưởng thành trong một môi trường sống không cần đề phòng bất kì điều gì, cho nên rất khó để cô có ý thức tự vệ.

Cho tới bây giờ, cô vẫn không thể tưởng tượng được một bà lão tốt bụng, hiền từ như vậy sẽ hại cô.

Trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lục Kiến Trạch đã kiểm tra cổ áo và kéo khóa hết cỡ rồi mới dẫn cô đi ra xe taxi.

Cảnh đường phố ngoài cửa kính xe trở nên quen thuộc, đôi mắt Lâm Lạc Chỉ một lần nữa lại đỏ lên.

Cô cuối cùng đã nhận ra sự ngu ngốc của mình, nếu không có Lục Kiến Trạch, cô đã…

“Tôi xin lỗi.” Lâm Lạc Chỉ có phần áy náy.

Cô biết rõ Lục Kiến Trạch rất miễn cưỡng để giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng cô lại luôn làm trái với mong muốn của anh.

Trước đây, lúc mới gặp mặt, Lục Kiến Trạch chỉ thể hiện ra những sự quan tâm vừa phải, bởi vì lúc đó cô có một chút kháng cự với Lục Kiến Trạch, Lục Kiến Trạch cũng luôn coi cô như một đứa trẻ cần được chăm sóc, cho nên mới phải dùng phương thức có thể rút ngắn khoảng cách nhanh chóng.

Thế nhưng vào đêm hôm đó, cô vô tình nhìn thấy rõ lai lịch thật của Lục Kiến Trạch, cũng vào khi ấy, cô biết chuyện này đã vượt xa tuổi tác của mình, vì thế trong lòng bọn họ đều ngầm hiểu khoảng cách như vậy là được rồi, nếu tiến thêm một bước nữa có lẽ chỉ sinh ra những biến cố không lường trước được.

Dù rằng đối với cô, những biến đổi đó rất đáng chờ mong, nhưng trong lòng vẫn ý thức được Lục Kiến Trạch không muốn thấy sự biến đổi như vậy.

Anh không phải là người lạnh nhạt hoàn toàn, chỉ có điều trong thế giới của anh không chứa quá nhiều người, ít nhất là đối với cô, người chỉ ở chung mái nhà với anh một năm và không bao giờ cần gặp mặt nhau, thì mối quan hệ hiện tại của cô và anh là vô cùng tốt.

Bọn họ gặp nhau một cách tình cờ, đến cuối cùng cũng sẽ chỉ như vậy mà thôi.

Lâm Lạc Chỉ cố nén tiếng khóc, nhưng có vài lần cô không khống chế được mà phát ra.

Lục Kiến Trạch đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng khóc, anh chậm rãi mở mắt từ trong bóng tối.

Hàng lông mi anh khẽ chớp, Lục Kiến Trạch nhẹ giọng cất tiếng: “Mỗi người đều cần phải trưởng thành, không có ai sinh ra đều hiểu được tất cả, nếu cô cảm thấy tự trách, trước khi ngủ có thể ngẫm nghĩ lại và cố gắng để lần sau không mắc phải sai lầm.”

Lục Kiến Trạch lại nói: “Hơn nữa, không cần cảm thấy có lỗi với tôi, tôi không phải là người sợ phiền phức như cô nghĩ, cô cũng không cần tự coi mình là rắc rối.”

Nước mắt Lâm Lạc Chỉ tụ lại trên khóe mắt, cô sửng sốt một lúc lâu, sau đó cũng nhanh chóng quay đầu lại, phát hiện Lục Kiến Trạch đã nhắm hai mắt lại, không định cùng cô nói chuyện nữa.

Lâm Lạc Chỉ lặng lẽ quay đầu lại, nói nhỏ: “Lục Kiến Trạch, anh thật tốt.”

Lục Kiến Trạch nhíu nhíu mày, không trả lời lại cô.

Đêm đó, Lâm Lạc Chỉ nằm trên giường trằn trọc cả đêm, nghĩ đi nghĩ lại những việc xảy ra vào ngày hôm nay, cuối cùng cô không nhịn được mà rời khỏi giường, đem tất cả những việc cần chú ý viết vào một cuốn sổ.

Ngày cô đi, Lục Kiến Trạch đưa cô ra nhà ga, cả một đường đi đều không nói chuyện, sau khi nhìn thấy cô đi vào, anh mới từ nhà ga rời đi.

Sau ngày hôm đó, hai người họ lại sống như hai đường thẳng song song, không liên quan đến nhau nữa.

Lâm Lạc Chỉ hay mở đoạn tin nhắn trò chuyện của hai người, cuối cùng vĩnh viễn đều dừng lại ở tin nhắn cô chia sẻ vị trí.

Ở nhà tất nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Trong mấy ngày đầu, buổi sáng cô sẽ cùng ông đi làm việc, buổi trưa thì cùng bà trò chuyện, còn buổi tối cô dành để học bài. Lục Kiến Trạch đã cho cô một số cuốn sách bài tập, vì thế cô mang theo vài quyển, đoán chừng đủ học trong kỳ nghỉ.

Nhưng khi ở nhà yên ổn thì đến đêm ngày thứ 4, bà cô bất ngờ nôn ra máu.

Lâm Lạc Chỉ cố gắng giả vờ bình tĩnh, vội vàng cho bà uống thuốc sau đó lại hỏi các triệu chứng khác của bà, trấn an bà và ông, khi ông bà chìm vào giấc ngủ, cô mới lấy điện thoại ra, một mình trốn trong chăn, vụng về lướt tìm trên Internet.

Sau chuyện ở trạm xe, cô đã học được cách sử dụng bản đồ và chức năng tìm kiếm của điện thoại.

Trong thanh tìm kiếm, cô nhập những triệu chứng khác nhau của bà, càng tra nhiều, trái tim của Lâm Lạc Chỉ dần lạnh đi, phía sau lưng cô rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Cô mất ngủ cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Lạc Chỉ giúp bà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa bà tới bệnh viện trên thành phố.

Đương nhiên là bà không chịu đi, ông cũng nói không có chuyện gì lớn, chỉ cần đi đến trạm xá ở đầu thôn khám một chút là được.

Đó là lần Lâm Lạc Chỉ khóc và mất bình tĩnh đến vậy, mắt bà cũng đỏ hoe vì đau lòng, sau đó bà lấy mấy ngàn tệ ở trong ngăn cùng trong tủ rồi đi với Lâm Lạc Chỉ đến đầu làng để đợi xe.

Từ đây đi đến thành phố phải đổi xe, Lâm Lạc Chỉ lập tức đưa bà đi đổi xe mà không hề để ý đến mấy chục tệ tiền xe đó, có lẽ bởi vì trong lòng cô đang cực kì lo lắng cho bà nội.