Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 90






Bà Sở không ngờ Lý Tàng Thu đột nhiên đến nhà, hơn nữa cả nhà đều đến, bà trên mặt tươi cười chào hỏi, nhưng thật ra có chút xấu hổ.
Người vợ hiện tại của Lý Tàng Thu chưa đến bốn mươi tuổi, lần đầu tiên đến nhà họ Sở, cười lên nũng nịu, chủ động nói: “Từ lâu đã muốn gặp chị Sở để làm quen một chút, nhưng cha con bọn họ bận quá, năm mới mới có thời gian rảnh đưa em đến thăm hỏi.”
Sở Thức Hội từ tầng 2 đi xuống, cô và Lý Hành liên lạc thưa dần, còn không nhớ lần hẹn hò cuối cùng đã là bao nhiêu tháng rồi.

Kể từ khi Châu Khác Sâm trở lại, khuynh hướng của cô đã rõ ràng, tương đương với việc vạch ra ranh giới rõ ràng với Lý Tàng Thu.
Cô Lý nói: “Đây hẳn là Tiểu Hội nhỉ, đẹp gái quá.”
Lý Tàng Thu nhìn quanh nói: “Thức Sâm không có ở nhà à?”
Vừa dứt lời, Sở Thức Sâm từ phòng phòng tiếp khách đi ra, bên cạnh còn có Hạng Minh Chương.
Vẻ mặt của Lý Tàng Thu hơi ngưng trệ, sau đó nở nụ cười tao nhã: “Tôi còn định nói sao trong vườn lại có một thêm một chiếc xe sang, hoá ra là Hạng tiên sinh cũng ở đây à.”
Hạng Minh Chương nói: “Nếu như biết Lý tổng sẽ đến, tôi đã mang thêm một chai rượu rồi.”
Bà Sở không mời Lý Tàng Thu, sợ Hạng Minh Chương hiểu lầm, không chút dấu vết mà tỏ rõ: “Đến rất đúng lúc, yên tâm, rượu trong nhà tuyệt đối đủ uống.”
Ngày trước Lý Tàng Thu tự ý lái xe của nhà họ Sở, hôm nay không mời mà đến, phần tính cách bá đạo đó căn bản không hề thay đổi, bất quá ông ta mang theo người nhà để thể hiện ý tốt, chính là đoán chắc rằng nhà họ Sở sẽ chào đón với khuôn mặt tươi cười.
Sở Thức Sâm khẽ mím môi, vết thương nhỏ bị mút rách đã lành lại, hơi lộ ra một chút ửng hồng, nói: “Mọi người đừng đứng nữa, vào phòng khách ngồi đi.”
Trải qua thời gian bằng một tách cà phê, hàn huyên một vài chuyện không quan trọng, sau khi dọn cơm xong, bà Sở bảo mọi người nhập cuộc.
Hạng Minh Chương tặng quà cho tất cả mọi người trong nhà họ Sở, bao gồm cả dì Đường và chị Tú, một bàn ăn đầy ắp thức ăn vô cùng phong phú, anh là người duy nhất trong số khách khứa nói lời cảm ơn: “Hai vị thu xếp vất vả rồi.”
Chị Tú sắp xếp chén, đĩa, dao và nĩa dọc theo bàn nói: “Nguyên liệu Hạng tiên sinh mang tới rất tươi, chỉ xử lý một chút thôi, không phiền gì đâu.”

Dì Đường vừa phát khăn nóng vừa nói đùa: “Hạng tiên sinh không cần khách sáo, ăn thêm nhiều chút, đừng như người lúc nào cũng để thừa nửa bát cơm, cứ uống sương thôi đã đủ rồi.”
Sở Thức Sâm: “…”
Lý Tàng Thu ngồi đối diện với chiếc bàn ăn dài, nghe ra được sự thân thiết chỉ trong vài câu nói, ông cho rằng Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương chỉ là ở công ty phối hợp chặt chẽ, trông có vẻ giao tình riêng tư cũng không bình thường.
Cách một bình hoa và giá nến, mọi người cùng nhau nâng ly rồi uống cạn, bà Sở ngồi ở ghế chủ nhân đầu bàn, sôi nổi hỏi: “Lý Hành, gầy rồi à, năm ngoái bận lắm phải không?”
Thành tích của Độ Hành nửa cuối năm trước sa sút, dựa vào Sáng tạo Trí Thiên dự định sẽ đấu một trận trong dự án du lịch văn hóa, nhưng kết quả lại thảm bại, trên mặt Lý Hành không có ánh sáng, lánh nặng tìm nhẹ nói: “Bận xong đã nghỉ ngơi rồi, Tiểu Hội thì sao?”
Sở Thức Hội thế nhưng lại rất bận rộn, sau khi kỳ thực tập kết thúc thì đến kỳ thi cuối kỳ, sau khai giảng phải tổ chức triển lãm thiết kế, cô vừa không có thời gian để hẹn hò, cũng không có tinh lực để dây dưa với chuyện tình cảm vặt vãnh.
Lý Tàng Thu nói: “Nhà có con gái không cần phải vất vả như thế.”
Sở Thức Sâm cầm dao nĩa, bất luận Lý Tàng Thu có phải là kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường hay không, thì vẫn có một điều chắc chắn ——Lý Tàng Thu phản đối việc “Sở Thức Sâm” thật bán đi cổ phần, bởi vì những kẻ quần áo là lượt vô tri rất dễ khống chế, tuổi cũng còn trẻ, Sở Thức Hội người chưa bước chân vào xã hội có phải là càng dễ chưởng khống hơn không?
Theo như tính toán trước đó của Lý Tàng Thu, nếu Sở Thức Hội kết hôn với Lý Hành và trở thành người nhà, vậy tài nguyên của Diệc Tư giao cho Độ Hành một cách quang minh chính đại, người ngoài ai có thể xen vào?
Hai cha con đồng tâm, Lý Hành khả năng cao sẽ tán thành, vậy hắn đối với Sở Thức Hội rốt cuộc có mấy phần chân tâm?
Sở Thức Sâm để dao xuống, đầy ẩn ý nói: “Học tập nhiều năm như thế, vất vả là điều đương nhiên, chuyện khác chậm trễ một chút cũng không thành vấn đề.”
Hạng Minh Chương phụ hoạ: “Xã hội thực tế như thế, không vất vả làm gì có hồi báo.”
Lý Tàng Thu đến để phá băng, không phản bác, khen ngợi nói: “Tiểu Hội trong tương lai nhất định sẽ có tiền đồ, e rằng so với Thức Sâm không phân cao thấp.”
“Chú Lý đánh giá con cao quá rồi.” Sở Thức Sâm nói, “Con chỉ sống qua ngày thôi, chỉ cố gắng thành thật không thị phi.”
“Đều là người nhà cả, con không cần phải khiêm tốn.” Lý Tàng Thu thay đổi cuộc trò chuyện, “Sau khi làm thư ký tổng tài một năm, con có bản lĩnh gì, Hạng tiên sinh biết rõ nhất.”
Hạng Minh Chương lịch thiệp gỡ một con cua đá, chia hơn một nửa phần thịt cua lên đĩa của Sở Thức Sâm, lau tay nói: “Thức Sâm đương nhiên là có bản lĩnh, đi theo con cũng chịu thiệt rồi.”
Lý Tàng Thu hai mắt lóe lên: “Quả nhiên tin đồn không sai, Thức Sâm được thăng chức rồi.”
Trong nhóm dự án đã thăng chức không chỉ một người, Sở Thức Sâm có công lớn, nhất định sẽ đạt được khen thưởng, nhưng việc thay đổi vị trí được giữ bí mật cho đến khi được công bố, Hạng Minh Chương chỉ mỉm cười không trả lời.
Bà Sở đoán ý tứ qua lời nói và sắc mặt rồi nói: “Cái gì mà thăng chức với chả không thăng chức, đừng gây áp lực cho con trai tôi, nó đi làm chăm chỉ là tôi đã thấy đủ rồi.”
Mọi người cười cho qua chuyện, bà Sở trông như hồn nhiên nhưng khi xã giao lại trở thành người vạn năng, bà kéo theo cô Lý chuyển chủ đề, từ chăm sóc da đến chăm sóc sức khỏe, rồi nói đến ngày nghỉ.
Bà Sở nói: “Tàng Thu bình thường bận như thế, ngày nghỉ không đi chơi cùng em sao?”
Cô Lý nói: “Hay hai gia đình chúng ta đi cùng nhau được không, nhiều người càng thêm náo nhiệt.”
Ăn xong thịt cua lột sẵn, Sở Thức Sâm đặt một bát súp bên cạnh Hạng Minh Chương, thản nhiên nói: “Mọi người đã đến đảo nhiệt đới bao giờ chưa? Trước đây đồng nghiệp đi nghỉ mát ở Bali, nhưng con không đi được.”
Bà Sở kêu lên: “Con ở trên biển từng gặp tai nạn rồi, còn dám đi biển nữa à.”
Sở Thức Sâm nhìn Lý Tàng Thu qua giá cắm nến, đối phương thần sắc tự nhiên, mang giọng điệu của trưởng bối nói: “Làm mẹ chính là lo lắng, không để lại rào cản tâm lý là chuyện tốt rồi.”
Hạng Minh Chương thể hiện sự tán đồng, nói thêm: “Đảo Bali rất nổi tiếng, có vài đảo nhỏ ở Thái Lan cũng không tệ, ít người một chút phù hợp để nghỉ mát.”
Lý Tàng Thu thờ ơ gật đầu, Lý Hành nhân cơ hội để hỏi Sở Thức Hội có muốn đi không, phản ứng của cả hai cha con đều không thấy có gì bất thường.
Vào buổi chiều, mọi người ra vườn sau chơi golf, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm thì đi dạo dọc những khóm hoa trên tường tản bộ.
Về hành động cầu hoà của Lý Tàng Thu, Hạng Minh Chương cũng không quá ngạc nhiên.

Mọi chuyện phát sinh trong một năm nay đủ để khiến Lý Tàng Thu ý thức được rằng Sở Thức Sâm đã sớm không còn là kẻ phá gia chi tử lúc đầu nữa, mà là một kẻ thù mạnh không nên coi thường.
Thay vì đối kháng, không bằng dựa vào tàn dư của tình cảm cũ để níu kéo.
Đáng tiếc Lý Tàng Thu không ngờ được Hạng Minh Chương cũng ở đó, hơn nữa giao tình của anh với nhà họ Sở đã vượt quá sự tính toán của ông.

Sở Thức Sâm dừng lại dưới ánh mặt trời, hơi hơi liếc mắt, nhìn thấy Lý Tàng Thu đang xoay eo làm một cú swing, lộ ra một chút dáng vẻ cao tuổi.
Cậu nói: “Lợi ích tỷ lệ thuận với rủi ro, em đọc được một câu nói chế giễu trên mạng, nói rằng những cách kiếm tiền tốt nhất đều được viết trong “Luật Hình sự”.
Hạng Minh Chương hỏi: “Em muốn nói gì?”
“Nếu hồi báo đủ lớn, con người sẵn sàng chấp nhận rủi ro.” Sở Thức Sâm nói, “Giả sử Lý Tàng Thu oán giận em, hi vọng em biến mất, vậy nếu em chết rồi, ông ta ngoài giải hận ra có nhận được lợi ích thiết thực nào không?”
Không có Sở Thức Sâm thì vẫn còn có Hạng Minh Chương, không có Hạng Minh Chương thì sẽ có tổng tài tiếp theo, Diệc Tư đã được Hạng Việt mua lại, quyền lực của Lý Tàng Thu đã định trước là sẽ bị cắt giảm.
Hạng Minh Chương hiểu rồi: “Chấp nhận rủi ro phạm tội nhưng lại không hưởng lợi tương ứng, một doanh nhân sẽ không thực hiện loại mua bán này.”
Cách đó không xa có tiếng cười, Lý Hành đánh trượt một quả bóng, Lý Tàng Thu nói, “Con là muốn đánh vào lỗ hay lướt trên mặt nước, đều phải nhắm chuẩn mục tiêu rồi mới hạ thủ.”
Sở Thức Sâm nhấm nháp câu nói này: “Nhắm chuẩn mục tiêu … du thuyền phát nổ, chúng ta giả thiết Lý Tàng Thu là vì đang muốn hủy phá hỏng việc ký kết hợp đồng, vậy tại sao ông ta không hủy hợp đồng đi?”
Trong lúc hỗn loạn chạy thoát thân, muốn tiêu huỷ một tờ hợp đồng thực sự không khó.
Hạng Minh Chương nói: “Anh cũng có một chỗ chưa rõ ràng, trước đây thuê Alan vì hắn hiểu du thuyền, khả năng bơi tốt, nhưng ở trên đất liền hắn chưa hẳn là có ưu thế, có khả năng ngay cả đường đi nước bước cũng không thuộc.”
Sở Thức Sâm trầm ngâm nghĩ: “Tướng tá cũng dễ làm người khác chú ý, vậy tại sao vẫn muốn hắn đến theo dõi?”
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm dần thoát ra khỏi trạng thái “lo lắng”, không ngừng phỏng đoán, chất vấn, lật ngược lại, rơi vào vòng tuần hoàn logic luận chứng.
Tiêu khiển hết bữa trà chiều, cả nhà Lý Tàng Thu rời đi trước.
Bà Sở cuối cùng cũng đợi được cơ hội, lấy ra bao lì xì và quà đã chuẩn bị sẵn, ngượng ngùng nói: “Một cái cà vạt, màu thuần thôi, rất tương xứng.

Hôm nay chiêu đãi không đủ chu đáo, là bác sắp xếp chưa tốt.”
Hạng Minh Chương nhận lấy: “Bác gái nói vớ vẩn gì thế, hôm nay con thực sự chơi rất vui.”
Nói về kỳ nghỉ trên đảo lâu như thế, bà Sở trong lòng cũng có mong đợi nên nói: “Đợi khi có cơ hội hy vọng có thể gọi được cho mẹ của con, cùng nhau đến nông trường của gia đình chúng ta ở New Zealand, ở đó thực sự rất đẹp.”
Hạng Minh Chương không khỏi ôn nhu đi vài phần: “Vậy thì con còn muốn gửi về mấy chai mật ong.”
Sở Thức Sâm tiễn Hạng Minh Chương ra cửa, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, cậu với tay vào nới lỏng dây an toàn, vừa rút lại đã bị nắm lấy bàn tay, Hạng Minh Chương hôn lên chiếc nhẫn trên tay cậu.
Hai ngày nghỉ phép còn lại nhanh chóng trôi qua, Hạng Việt đi làm vào ngày mùng tám, yêu cầu nhân viên đến trước nửa ngày để chuẩn bị.
Buổi chiều ngày mùng bảy, Sở Thức Sâm đến công ty, hầu hết đồng nghiệp trong bộ phận đều đã đến, còn đang phân tán, có người nhận ra trên hệ thống mạng nội bộ đã công bố thông báo chính thức.
Năm mới này, Sở Thức Sâm sẽ được điều đến bộ phận tiêu thụ của Diệc Tư, đảm nhận vị trí giám đốc.
Sở Thức Sâm ngồi trong phòng thư ký, đối diện với dòng chữ trên màn hình mà ngẩn người, trong lòng cậu đã có chút dự cảm, nhưng nhìn thông báo minh minh bạch bạch đang sáng lên trước mắt cũng có chút cao hứng.
Đồng nghiệp dồn dập chạy vào chúc mừng nhưng đều không nỡ, có người đa sầu đa cảm còn đưa tay gạt nước mắt.
Sở Thức Sâm bị doạ tới mức đưa tới một cuộn khăn giấy nói: “Chỉ là chuyển từ tầng 9 lên tầng 12 thôi mà, đi thang máy chớp mắt cái là tới, đừng làm tới mức như thể tôi lại bị sa thải chứ.”
Bành Hân đến muộn, vẻ mặt phức tạp: “Thức Sâm, cậu đã giúp tôi rất nhiều, tôi có tư tâm hy vọng cậu ở lại tầng 9, nhưng người hướng chỗ cao đi, tôi phải chúc mừng cậu.”
Sở Thức Sâm nói: “Cảm ơn, anh đừng có sến sẩm.”
Bành Hân rất biết nghe lời khuyên: “Không đâu, nếu như cậu ở lại, e rằng sẽ ngồi vị trí của tôi.”
Sở Thức Sâm bật cười, điện thoại vang lên, là Châu Khác Sâm gọi đến chúc mừng, thấy cậu chuẩn bị trả lời điện thoại, đồng nghiệp cũng biết điều mà đi ra ngoài.
Sau khi cúp máy, Sở Thức Sâm đi tới cửa nhìn toàn bộ văn phòng thư ký, mỗi ngày ra ra vào vào, ban ngày cúi đầu, ban đêm treo đèn, chính là nơi thân thuộc nhất của cậu ở Hạng Việt.
Đột nhiên, trong dư quang có hai thân ảnh tiến tới.
Sở Thức Sâm xoay người lại, nhìn thấy Hạng Minh Chương đang tiến đến, theo sau là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc âu phục chỉnh tề, đeo một cặp kính, là dáng vẻ rất ổn trọng giỏi giang.
Cậu hỏi: “Hạng tiên sinh, vị này là?”

Hạng Minh Chương nói: “Thư ký điều đến từ bộ phận hành chính, Phùng Hàm.”
Phùng Hàm đưa tay phải ra: “Giám đốc Sở, chào ngài.”
Sở Thức Sâm từ gương mặt của Hạng Minh Chương rời mắt đi, cậu chỉ nghĩ đến việc chính mình phải rời đi, quên mất rằng thư ký phải có người mới đến làm, đưa tay ra bắt lại, cậu nói: “Chào cậu, tôi sẽ nhanh chóng bàn giao với cậu một chút.”
Phùng Hàm nói: “Được, tôi còn thiếu kinh nghiệm, xin ngài hãy rộng lượng.”
Sở Thức Sâm để Phùng Hàm ngồi trong phòng thư ký một lúc để làm quen với môi trường văn phòng, cậu rút lui rồi đi theo Hạng Minh Chương vào văn phòng tổng tài.
Đèn vẫn chưa bật, ánh sáng âm u, Hạng Minh Chương đi đến trước tủ rượu nhiệt độ ổn định nói: “Cho em một chai rượu, ngày mai ở nhà ăn mời đồng nghiệp mới uống một ly.”
Sự hoài nghi của bọn họ đối với Lý Tàng Thu vẫn chưa hoàn toàn bị xua tan, hơn nữa bộ phận tiêu thụ của Diệc Tư vẫn luôn là cứ địa của Lý Tàng Thu, Sở Thức Sâm nói: “Em tưởng rằng anh sẽ thay đổi chủ ý, để em tránh xa Lý Tàng Thu.”
Hạng Minh Chương thật sự đã từng nghĩ đến, nhưng anh hôn lên nhẫn của Sở Thức Sâm nói: “Là người có tâm huyết, anh đoán rằng em không thích trốn tránh.

Là người có khát vọng thắng lợi, anh biết giám đốc chỉ là bước đầu tiên.”
Sở Thức Sâm chậm rãi tới gần: “Cám ơn anh đã hiểu em.”
Mặt trời đang lặn, trong văn phòng trở nên tối hơn, Hạng Minh Chương hỏi: “Về những chuyện khác có ý kiến không?”
“Có.” Sở Thức Sâm nói, “Thư ký mới rất đẹp trai.”
Hạng Minh Chương nói: “Thư ký phải đi theo xã giao, không thể xấu được.

Trước đây người mà người khác nhìn thấy là em, nếu đổi thành người xấu xí, khó mà đảm bảo sẽ không có sự chênh lệch.”
Sở Thức Sâm nhướn mày: “Người khác có chênh lệch, hay là anh mới có chênh lệch?”
Hạng Minh Chương nói: “Chênh lệch của anh không ai có thể bù đắp được.”
Sở Thức Sâm từ phía sau ôm lấy Hạng Minh Chương, nửa khuôn mặt phản chiếu trên cửa tủ kính, bên trong là cốc pha lê, vết cắt kim loại và ánh mắt cậu trong ngoài tôn nhau lên, không nhìn rõ được đâu mới rực rỡ hơn.
Cậu nói: “Thăng chức tăng lương, có phải là do nuôi mèo không?”
Hạng Minh Chương nói: “Có ý gì?”
Sở Thức Sâm hỏi: “Anh không biết mèo chiêu tài sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Đó là một con mèo Nhật Bản.”
“Vậy quên đi, vốn dĩ muốn đi cảm ơn Linh Đoàn Nhi.” Sở Thức Sâm thu lại cánh tay, ôm chặt hơn một chút, cái cằm cọ nhẹ lên vai Hạng Minh Chương.
Vai ngứa, tim cũng ngứa, Hạng Minh Chương đi chậm thời đại: “Công tử thời Dân Quốc bọn em lúc cầu hoan phải làm nền lâu thế này sao?”
“Vậy em sửa lại.” Sở Thức Sâm nói, “Không đi Mạn Trang nữa, đến căn hộ của anh được không?”.