Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 78-79






Thẩm Nhược Trăn quá thành kính nên đã xua tan hầu hết nỗi băn khoăn của Diêu Trinh.

Lúc chia tay ở ngôi chùa, hai bên đều để lại phương thức liên lạc.
Đường xuống núi có gần 100 bậc thang, bầu trời lúc này đã chuyển sang một màu đen, Thẩm Nhược Trăn nhận ra rằng cậu đã ở lại nghĩa trang và ngôi chùa rất lâu, chỉ riêng việc chép một quyển kinh văn đã chép mất hai tiếng đồng hồ.
Mặc dù cậu cảm thấy chỉ như chớp mắt thoáng qua, nhưng có lẽ đối với người đồng hành cùng cậu e rằng dài đằng đẵng, đặc biệt là ở trong chùa, Hạng Minh Chương vẫn luôn đợi ở trong viện mà không hề rời đi.
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Hạng tiên sinh, lúc anh đợi em có đi bái Phật không?”
Hạng Minh Chương nói: “Không.”
Thẩm Nhược Trăn chưa từng thấy ai bước vào cửa Phật mà không nhịn được phải đi bái Phật, suy cho cùng cũng đã đến rồi mà, lại hỏi: “Trong sân có một cây cổ thụ phủ đầy vải đỏ, mỗi vị khách hành hương đều có thể buộc lên đó một lời cầu nguyện, anh có buộc chưa?”
Hạng Minh Chương nói: “Trên những ngọn núi giống như vậy khắp cả nước đều có những cây ước nguyện như thế, ngoại trừ màu đỏ kết hợp với xanh lá cây rất chướng mắt ra thì không có tác dụng thực tế.”
Thẩm Nhược Trăn mỉm cười, bước chân giảm tốc độ lùi lại phía sau vài bước, bóng hai người cách nhau ra một khoảng, cậu nghĩ đến lúc ở trong nghĩa trang, Hạng Minh Chương lúc đứng một mình đợi cậu, trông rất cô đơn lẻ bóng.
Anh nhìn thấy Thẩm Tác Nhuận, giây phút đó Hạng Minh Chương có nghĩ đến ba mình hay không?
Thẩm Nhược Trăn ở trước mặt Hạng Minh Chương đã không còn bí mật gì nữa, nhưng cậu lại biết rất ít về Hạng Minh Chương, đối với người cha bặt vô âm tín, Hạng Minh Chương rốt cuộc đang ôm trong mình tình cảm như thế nào?
Hai bên đường là cây cối, ngọn cây ở trên đầu phát ra tiếng xào xạc, Thẩm Nhược Trăn nói: “Ba anh vẫn luôn không có tin tức gì sao?”
Hạng Minh Chương dừng lại: “Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Em muốn hiểu rõ anh hơn một chút.”
Hạng Minh Chương xoay người lại nói: “Hiểu rõ anh là đủ rồi, người không liên quan không cần phải để tâm.”

Thẩm Nhược Trăn nghe ra được mâu thuẫn trong lời nói, cũng chính là thái độ của Hạng Minh Chương đối với Hạng Lung, cậu nói: “Em không có ý định thăm dò chuyện gia đình của anh, anh không thích nói thì không nói, bất quá em muốn nói với anh rằng, nếu như ngày nào đó cần phải đối diện với việc nào đó, em sẵn sàng cùng anh giải quyết.”
Hạng Minh Chương luôn là người làm chủ, cả trong công ty và nhà họ Hạng, từ trước đến nay sẽ không lộ ra một mặt yếu thế khiến cho người khác chê cười, ngay cả thỉnh thoảng kiệt sức cũng phải giấu đi.
Anh cho rằng khi yêu một người cần phải trở thành mái nhà chắn gió, tường cao che mưa, thế nhưng lại quên mất rằng, trước khi hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, Thẩm Nhược Trăn đã sớm ở bên cạnh theo dõi chuyện gia đình anh, đã an ủi nỗi phiền muộn của anh mọi lúc mọi nơi.
Nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, Hạng Minh Chương nói: “Nếu chuyện gia đình anh là chuyện bẩn thỉu thì sao.”
“Anh cảm thấy em sẽ ghét bỏ sao?” Thẩm Nhược Trăn bước xuống mấy bước, “Không phải anh nói rồi sao, người không liên quan không cần phải để tâm, em để tâm đến anh là đủ rồi.”
Hạng Minh Chương rất ít khi cảm động, phô trương thanh thế mà đánh trả: “Là do anh vì thân phận ‘Thẩm Nhược Trăn’ này làm nhiều chuyện, khiến em cảm động muốn báo đáp anh sao?”
Thẩm Nhược Trăn dừng lại ở cao hơn một bậc, cậu vươn tay phủi những bông hoa rơi trên vai Hạng Minh Chương, từ trên cao nhìn xuống quan tâm nói: “Hạng tiên sinh, anh đang nói chuyện ân tình với em sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Không nói được à?”
“Tranh luận bằng lời nói không đủ chặt chẽ.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Xin anh hãy dùng trung tâm dữ liệu tính thử một chút, là ân nhiều hơn hay tình nhiều hơn, anh hi vọng em báo ân hay là nói chuyện tình cảm.”
Hạng Minh Chương nhận thua, trở về quê nhà, gặp lại thân nhân và trưởng bối, Thẩm thiếu gia hơi lộ ra chút điên cuồng ngang ngược, ở gần chùa lại dám nói những lời như vậy.

Anh là người ngoại đạo còn không dám ở cửa Phật nói lời ngả ngớn, một tay kéo Thẩm Nhược Trăn xuống bậc thềm rồi nói: “Xuống núi rồi tính sổ sau.”
Hai người chầm chậm đi xuống chân núi, trời đã nhá nhem tối, lang thang ở ngoại thành một ngày cuối cùng đi vào nội thành Ninh Ba.
Khách sạn trú lại nằm ở quận Hải Thự, căn phòng nằm trên tầng rất cao, ba phía là cảnh đêm phồn hoa.

Thẩm Nhược Trăn tắm xong đứng bên cửa sổ, ý đồ trong ánh đèn rực rỡ tìm kiếm ánh đèn ngày xưa của Thẩm gia.
Nhìn hồi lâu, cậu xoay người đi tới đầu giường, hôm nay quỳ gối trước mộ dùng sức quá nặng, vạt áo ngủ hơi mở ra, lộ ra đầu gối đã tím bầm.
Hạng Minh Chương nhìn thấy liền cau mày: “Có đau không?”
“Không sao.” Thẩm Nhược Trăn nói, sau đó lại sửa miệng, “Đau lắm.”
Hạng Minh Chương mù mờ: “Rốt cuộc là có nghiêm trọng không?”
Thẩm Nhược Trăn cân nhắc: “Đi bộ thì được, nhưng không thể quỳ, không thể nằm sấp, không thể đứng lâu.”
Lối đi bí mật trong lòng Hạng Minh Chương sáng tỏ, nghĩ lại rồi mới phản ứng được Thẩm Nhược Trăn đang nói cái gì, đêm đó trong phòng khách của Mạn Trang, đã từng quỳ trong bồn tắm, đã từng nằm sấp trên sofa thay đồ, ở bên cửa sổ lại càng đứng lâu đến ngất đi.
Bước tới bên giường, Hạng Minh Chương cười nhạo một tiếng: “Yên tâm, đêm nay sẽ không làm gì cả, cứ xem như em không sợ đau thì anh vẫn là sợ phụ thân em và Diêu tiên sinh cùng nhau báo mộng cho anh.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Nên báo mộng cho em mới đúng.”
Hạng Minh Chương vén chăn lên giường: “Sau đó hỏi em tại sao cùng một người đàn ông chung chăn chung gối, em trả lời thế nào?”
Thẩm Nhược Trăn chưa từng cân nhắc qua vấn đề này, nghiêm túc suy nghĩ, cậu ngay cả chuyện sau khi qua đời của Thẩm Tác Nhuận còn có thể bóp méo, đại nghịch bất đạo, những chuyện nhỏ như tình ái này lại xem là gì đây? Diêu quản gia quy y cửa Phật, càng có thể nhìn thấu hồng trần.
Thẩm Nhược Trăn đắp chăn lên, nổi loạn nói: “Còn có thể sao nữa, chung tình mà thôi.”
Hạng Minh Chương không nhịn được cười, tắt đèn, rèm cửa vẫn để mở, sắc đêm của quận Hải Thự chiếu vào qua khung cửa.
Chạy loanh quanh một ngày tiêu tốn rất nhiều tinh thần, Thẩm Nhược Trăn chìm vào giấc ngủ ngon lành, xa cách rất lâu rất lâu, cuối cùng cậu cũng mơ thấy Thẩm Tác Nhuận, còn có mẫu thân, em gái và quản gia.
Bọn họ đứng trên con phố Giang Hạ cũ kỹ, ngăn cách bởi một làn sương mù mềm mại nhưng không thể tan ra, cậu muốn đuổi theo nhưng đuổi không được, vì vậy chỉ có thể nhìn họ ở khoảng cách không xa không gần.
Thẩm Nhược Trăn tỉnh lại, trời đã sáng trưng.
Trong mơ hóa ra là một cuộc chia tay, sương mù là ranh giới giữa sự sống và cái chết, cố nhân là đang thể hiện sự trân trọng với cậu.

Cậu bước xuống giường, từ trên cao nhìn xuống qua cửa sổ, đây là diện mạo mới của Giang Hạ.
Trên giường sột soạt, Thẩm Nhược Trăn xoay người lại: “Em đánh thức anh sao?”
“Không có.” Hạng Minh Chương dụi dụi mắt, “Đầu gối có còn đau hay không?”
Thẩm Nhược Trăn tâm tình xán lạn: “Không đau, hôm nay chúng ta đi dạo phố ở Ninh Ba đi.”
Hạng Minh Chương ngại có tài xế ở đó nói chuyện không thuận tiện nên bảo tài xế ngồi tàu cao tốc về trước.

Anh và Thẩm Nhược Trăn đã cùng nhau đến vài thành phố, Nam Kinh, Bắc Kinh và Cáp Nhĩ Tân, mọi nơi đều lướt qua vội vàng, không có lần nào có thể xem là tận hứng.
Sau khi ra khỏi cửa, Hạng Minh Chương lái xe hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Thành phố đã trải qua thay đổi lớn trong thời đại mới, Thẩm Nhược Trăn dựa theo trí nhớ nói: “Hội quán giao dịch tiền tệ.”
Thực ra thời gian sinh sống ở Ninh Ba của Thẩm Nhược Trăn không dài, chủ yếu là thời thơ ấu, ấn tượng sâu nhất với cậu là hội quán giao dịch tiền tệ, sảnh nghị sự, chiếc bàn to lớn cao hơn cậu và một số chú bác đang tranh luận.
Trong hội quán có một tấm bia đá, bia ký được khắc trên đó cậu đã thuộc lòng như cháo chảy.

Trên phố Giang Hạ có những doanh nghiệp cùng ngành lớn nhỏ, cùng với sự phát triển của phương thức vận chuyển bằng phà và sự cạnh tranh giữa các thế hệ, nhà họ Chu đã mở ra năm phân hiệu, nhà họ Thẩm lại muốn mở bảy phân hiệu, còn nhà họ Trịnh đem phân hiệu đến mở ở Bắc Bình.
Nơi ở của nhà họ Thẩm ngày trước tìm không ra một chút dấu vết nữa, trạch viện, cửa hàng, ruộng đất, trong triều cường của thời đại đã trở thành nhà cao cửa rộng, lại thành trường học, cũng có thể trở thành đại lộ khang trang nơi xe đi qua.
Thẩm Nhược Trăn không biết mệt mà đi dạo rất lâu, nhớ ra chuyện đáng nói liền kể cho Hạng Minh Chương nghe, đi dạo mệt rồi mới tìm một nhà hàng để ăn đồ ăn Ninh Ba.
Đầu bếp nữ làm món súp trong Thẩm công quán là người Ninh Hải, súp lúa mì và tôm nấu rất ngon, Thẩm Nhược Trăn trước đây bận đến khuya sẽ ăn một chén nóng hổi để làm bữa khuya.
Lúc sắp ăn xong thì điện thoại di động của Hạng Minh Chương đổ chuông, nghe xong anh nói: “Bành Hân vẫn còn tự giác, dẫn đội từ Bali về trước hai ngày.”
Những ngày này trôi qua như một giấc mơ, Thẩm Nhược Trăn nói: “Em cũng nên về nhà rồi.”
Sau khi trải qua một đêm nữa ở Ninh Ba, Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn xuất phát vào sáng sớm hôm sau, đi hết cao tốc và trở về thành phố trước buổi trưa.
Khung cảnh đại lộ Giang Ngạn vẫn như cũ, Thẩm Nhược Trăn nửa đêm chạy ra khỏi nhà họ Sở, nháy mắt đã chín ngày trôi qua.
Đến ngoài cửa nhà họ Sở, Hạng Minh Chương tắt máy xe nhưng cửa xe vẫn khoá, Thẩm Nhược Trăn cởi dây an toàn nói đùa: “Không cho em xuống xe à?”
Hạng Minh Chương lúc đầu đã cân nhắc lý trí, lúc này lại có hơi không nỡ: “Quay về rồi em sẽ phải tiếp tục là Sở Thức Sâm.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Em biết.”
Hạng Minh Chương phát hiện rằng một khi Thẩm Nhược Trăn đã quyết định bất cứ việc gì sẽ kiên định chấp hành, đại khái chính là loại khí phách này năm đó mới có thể vứt bỏ tất cả mà bước vào con đường mới.
“Cạch”, Hạng Minh Chương mở khóa cửa xe, dừng lại do dự thiếu quyết đoán: “Lúc về thay anh hỏi thăm bà Sở.”
Nhưng Thẩm Nhược Trăn không hề di chuyển, để an toàn, cậu đã cân nhắc qua: “Sau này anh tiếp tục gọi em là ‘Sở Thức Sâm’ đi.”
Đương nhiên là phải che giấu trước mặt mọi người, Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy lúc riêng tư anh gọi tên thật của em sao?”
Thẩm Nhược Trăn nói một cách thận trọng: “Lúc riêng tư cũng không cần đâu, lỡ như gọi quen rồi sẽ không tránh khỏi có lúc gọi nhầm.”
Mặc dù rất có lý, nhưng Hạng Minh Chương không hài lòng: “Vậy lúc lên giường anh cũng gọi em là ‘Sở Thức Sâm’ sao?”
Thẩm Nhược Trăn nghẹn lời: “Ban ngày ban mặt——”
Hạng Minh Chương học được nên cạnh tranh: “Tự trọng.”
Thẩm Nhược Trăn mở cửa xe: “Em phải đi rồi.”
Hạng Minh Chương nghiêng người về phía ghế phó lái, hôn lên thái dương của Thẩm Nhược Trăn, nói: “Gọi thế nào cũng không vấn đề gì, chỉ cần em không sao, có chuyện gì thì lập tức gọi cho anh.”
Thẩm Nhược Trăn xuống xe, chín ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, cậu cùng Hạng Minh Chương xác nhận tâm ý, trở về cố hương nhưng lại nuối tiếc, từng phút từng giây đều viên mãn.

Cậu đã được làm Thẩm Nhược Trăn, trân trân thật thật, không phải là giấc mộng Nam Kha mình luôn hoang tưởng.
Bây giờ cậu phải quay về rồi, cánh cổng sắt chạm khắc sớm muộn gì cũng sẽ phải đi vào, trở về gia đình nơi cậu nương thân trong thời gian và không gian này.

Cậu phải tiếp tục làm Sở Thức Sâm, làm những việc vẫn chưa hoàn thành.
Bước vào cửa lớn, tâm trạng của cậu hoàn toàn khác so với lúc rời đi, cậu bước tới biệt thự, khẽ la lên: “Con về rồi.”
Bà Sở là người chạy ra đầu tiên, giống như mọi ngày trong sáu tháng qua, vui vẻ đón tiếp cậu: “Tiểu Sâm!”
Sở Thức Sâm ôm bà Sở một cái: “Mẹ.”
“Con đó, có chuyện gì vậy?” Bà Sở vỗ nhẹ vào lưng cậu, “Nửa đêm chạy ra ngoài doạ em gái con, sau đó Minh Chương liên lạc với mẹ nói phải đưa con đi công tác khẩn cấp, điện thoại hay hành lý đều không mang, bọn con đi công tác ở đâu vậy?”
Sở Thức Sâm vừa nghe tiếng cằn nhằn vừa đi vào bên trong, chỉ cười rồi “Ừm ừm à à” cho qua, khiến cho bà Sở cũng không hỏi nữa, đuổi cậu lên lầu thay quần áo.
Căn phòng vừa mới được dọn dẹp, điện thoại di động đã được sạc đầy ở đầu giường, Sở Thức Sâm trước tiên lưu lại số của Diêu Trinh, sau đó lật xem ghi chép cuộc gọi đêm cậu rời đi, cả một hàng dài đều là tên của Hạng Minh Chương.
Cậu bước ra ngoài sân thượng, khe hở giữa những tán cây xanh um lộ ra một góc của mui xe.
Hạng Minh Chương vẫn chưa đi, không yên tâm, vạn nhất Thẩm Nhược Trăn vào rồi lại chạy ra ngoài, anh sẽ cái gì cũng không quản nữa, trực tiếp đem người rời đi.
Trong ngăn chứa đồ còn nửa bao thuốc lá, có lẽ là của tài xế, Hạng Minh Chương lấy ra một điếu, xuống xe dựa vào cửa châm lửa.
Đột nhiên, trên lầu của biệt thự vang lên tiếng nhạc.
Hạng Minh Chương quay đầu nhìn về sân thượng trên tầng 2, mơ hồ nhìn thấy Thẩm Nhược Trăn đang ôm một cây đàn tỳ bà.
Áo sơ mi trắng được xắn lên để lộ một cánh tay, sau khi Thẩm Nhược Trăn ngồi ngay ngắn trên lan can, tóc tai rối tung trong gió lạnh, nhưng tay lại không loạn, hướng về phía Hạng Minh Chương mà gảy dây đàn tỳ bà.
Đinh đinh đang đang, nhanh nhưng không vội, truyền xuống qua bóng cây rậm rạp, rót vào trong tai hòa cùng tiếng chim kêu vui vẻ trên cành cây.
Hạng Minh Chương quên mất điếu thuốc giữa ngón tay, tia lửa cháy đến da thịt, lại bị tiếng đàn tỳ bà làm dịu đi cơn đau.
Lần trước kết thúc nhanh chóng, lần này là lại uyển chuyển không dứt, như thể không nỡ kết bài, người sẽ rời đi.
Trong giây phút dừng lại, Hạng Minh Chương còn chưa kịp định thần thì chuông điện thoại đã vang lên trước.
Anh nhìn về phía sân thượng bắt máy, mấp máy môi, ngập ngừng không biết nên gọi cái tên nào.
Trong điện thoại, Sở Thức Sâm hỏi: “Nghe có hay không?”
Hạng Minh Chương nói: “Ừm, rất hay.”
Sở Thức Sâm nói: “Lúc anh gọi tên em cũng nghe rất hay.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy khi nào anh lại gọi tên em?”
Bên tai im lặng một lúc, đối phương lại đáp: “Khi em không tự trọng, muốn nghe anh gọi em là Thẩm Nhược Trăn.”.

-----

Sở Thức Sâm kể từ khi bắt đầu làm việc ở Hạng Việt luôn thường xuyên tăng ca, mười ngày này có thể xem là một kỳ nghỉ dài, cậu cũng nghỉ ngơi đến mệt rồi, thứ hai đã sớm rời khỏi nhà đến công ty.


Phòng thư ký vẫn được khoá, không khí ẩm ướt ngột ngạt, Sở Thức Sâm mở cửa sổ và máy hút ẩm, sau đó giải cứu hoa kiếm lan đang héo rũ một chút, suy cho cùng cũng là do tổng tài tặng, lỡ như nuôi mà để chết thì khó mà giải thích.


Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Sở Thức Sâm đăng nhập vào hệ thống văn phòng, các phòng ban ở hai bên Hạng Việt và Diệc Tư đã tích hợp lại, tích lũy hơn 200 đầu việc cần làm.


Cậu thành thục chia ra thành “khẩn cấp” hoặc “chậm rãi” rồi đem đi xử lý hơn một nửa trong một lần. Vừa đến giờ làm việc, các đồng nghiệp trong bộ phận lục tục kéo đến.


Sở Thức Sâm muốn đến phòng marketing để lấy báo cáo, nhưng vừa đi qua khu văn phòng thì bị Bành Hân chặn lại.


Sau kỳ nghỉ ở Bali, một nhóm người trong nhóm dự án đã rám nắng đến đỏ bừng, Sở Thức Sâm cười hỏi: “Vui chơi thế nào rồi?”


Mọi người vẫn chưa hết phấn chấn tinh thần, bàn tán sôi nổi, chính là thấy tiếc vì Sở Thức Sâm không thể tham gia.


Bành Hân nhận được thông báo của Hạng Minh Chương là phải đưa Sở Thức Sâm đi công tác, hắn không dám phản đối nên đồng tình nói: “Thư ký Sở, cậu vất vả rồi, mọi người đều bận dự án cùng nhau, bọn tôi ra đảo thư giãn cậu thì vẫn phải lao động.”


Sở Thức Sâm trong lòng cảm thấy xấu hổ, cậu đi công tác là giả, còn về phần vất vả ra sao, quả thực mệt đến ngất đi.


Chủ quản đưa qua một cái túi và nói: “Thư ký Sở, có mang về cho cậu đặc sản của Bali, không chắc là chính gốc nha.”


Sở Thức Sâm có chút kinh ngạc: “Cảm ơn, tốn kém rồi.”


Mọi người đều mang quà về cho Sở Thức Sâm để bù đắp sự tiếc nuối khi cậu không đi, đồng thời cũng đáp lại tâm ý của mỗi khi đi công tác đều mang quà về cho mọi người.


Cứ thế mà nhận được một đống đồ, Sở Thức Sâm mang về đặt ở phòng thư ký, cửa không đóng, Lăng Khải một mình đi qua nói: “Thư ký Sở, em cũng mang quà cho anh.”


Sở Thức Sâm nói: “Em vào đi.”


Lăng Khải cầm một cái hộp, lúc đầu Sở Thức Sâm so với cậu còn là người mới hơn, hơn nữa chỗ ngồi cũng cạnh nhau nên ở chung khá là thân thiết. Sau đó Sở Thức Sâm trở thành thư ký, càng ngày càng tài giỏi, cũng càng ngày càng bận rộn hơn nên Lăng Khải tự cảm thấy bị xa cách.


Suy nghĩ tinh tế của Sở Thức Sâm đương nhiên có thể nhận ra, mối quan hệ giữa người với người biến hoá là điều không thể tránh khỏi, cậu thích thuận theo tự nhiên nói: “Sao vừa nãy em không đưa cho anh?”


Vừa rồi có rất nhiều người nên không thể chen lời vào được, Lăng Khải nói: “Robot quét nhà anh tặng em rất đắt, em luôn tìm cơ hội để trả lại món quà, nhưng cũng không biết sinh nhật của anh là khi nào.”


Sở Thức Sâm nhận lấy chiếc hộp và nói: “Đồ quý giá anh sẽ không nhận.”


“Không đắt đâu.” Lăng Khải giải thích, “Nhưng em đã chọn rất cẩn thận, anh không ghét bỏ là được, món quà nhẹ nhưng—”


Ở ngoài cửa, Hạng Minh Chương mang theo áo khoác và túi xách đi ngang qua, thấy cửa mở, đang định chào hỏi Sở Thức Sâm thì đúng lúc nghe ba chữ chân thành nhưng không đáng tiền, “Tình nghĩa nặng.”


Sở Thức Sâm ngẩng đầu, trong tay đang cầm một món đồ chơi bằng dây gai.


Lăng Khải đứng ở bên cạnh, cung kính nói: “Hạng tiên sinh, chào buổi sáng.”


“Ừ.” Hạng Minh Chương không mặn không nhạt hỏi, “Đang cầm cái gì vậy?”


Sở Thức Sâm cũng không biết: “Đây là cái gì?”


Lăng Khải cho biết: “Đây là dreamcatcher, mua ở một cửa hàng do một bà lão mở ở Bali, bà ấy tự làm thủ công. Buổi tối treo nó trên đầu giường sẽ giúp anh lọc ra những cơn ác mộng, chỉ còn lại những giấc mơ đẹp.”


Sở Thức Sâm trước đây chưa từng nghe qua, muốn cảm thán một câu “lãng mạn”, lời lên đến miệng rồi lại đột ngột đổi lại: “Nghe rất có thi vị.”


Hạng Minh Chương ho khan một tiếng nói: “Lăng Khải, báo cho nhóm dự án lát nữa tổ chức cuộc họp sau. Thư ký Sở, mang tài liệu cần ký cho tôi càng sớm càng tốt.”


Sở Thức Sâm vội vàng đi tới bộ phận marketing, mười phút sau, tay trái cầm tài liệu tay phải cầm cà phê, không gõ cửa được nên tự tiện đi vào văn phòng tổng tài.


Hạng Minh Chương cúi đầu sau bàn làm việc, có vẻ như hơi thiếu nước, áo ngoài tây trang đã cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo may ô bằng nỉ mỏng, vạt áo cất một chiếc đồng hồ quả quýt cổ đã thuộc về anh.


Sở Thức Sâm đặt đồ xuống, lấy ra một văn kiện rồi lật ra.


Hạng Minh Chương cầm bút ký tên, mấy ngày không dùng mực đã khô lại, anh vạch xuống hai nét, đậy nắp bút rồi để sang một bên không để ý đến nữa.


Sở Thức Sâm từ đối diện bàn làm việc đi vòng qua, mở ngăn kéo lấy ra hộp mực, khóe mắt chú ý tới bên cạnh, trên đầu ngón tay không cẩn thận bị dây ra một giọt.


Hạng Minh Chương lấy khăn giấy ra duỗi qua, không nói một lời.


Sở Thức Sâm đem ngón tay bị dính mực duỗi qua, cũng không lên tiếng.


Sau một vài giây đối mặt, Hạng Minh Chương dùng khăn giấy bao lấy ngón tay của Sở Thức Sâm rồi lau, vứt bỏ cái giá tổng tài cả buổi, bị thua trước thư ký rất biết bắt bí người khác.


Ném cục giấy đi, Hạng Minh Chương nói: “Không cho treo.”


Sở Thức Sâm không kịp phản ứng: “Treo cái gì?”


“Cái tấm lưới rách đó.” Hạng Minh Chương hà khắc nói, “Còn phải đến Bali cơ, hai ngày trước ở Chiết Giang lẽ ra nên đi một chuyến đến Nghĩa Ô, ở đó có rất nhiều.”


Sở Thức Sâm nói: “Đây gọi là lông ngỗng gửi ngàn dặm.”


“Được lắm, món quà nhẹ tình nghĩa nặng.” Hạng Minh Chương nói, “Nếu một món quà một trăm tệ bằng hai trăm phần tình cảm, vậy tỳ bà hai mươi vạn tệ thì bao nhiêu tình cảm?”


Sở Thức Sâm đổ đầy mực vào bút nói: “Ký tên đi.”


Hạng Minh Chương ngang ngược ký xong, cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, không nói gì cả rồi trực tiếp đặt lại trên đĩa.


Sở Thức Sâm đã lâu không làm loại việc này, kiên nhẫn hỏi: “Làm sao vậy, uống không ngon sao?”


Hạng Minh Chương nói: “Chua.”


Sở Thức Sâm nhịn không được nữa: “Cà phê chua hay là anh chua (*)?”


(*) cho những ai chưa biết thì trong tiếng Trung ghen tuông được gọi là ăn giấm, mà giấm thì chua =))))


Hạng Minh Chương đóng tập tài liệu lại, đã đến lúc đi họp rồi, chưa kịp đứng dậy, Sở Thức Sâm đã nắm lấy tay vịn ghế xoay qua nửa vòng, anh hất cằm lên hỏi: “Em làm gì vậy?”


Sở Thức Sâm nói: “Em đang đào ngũ đi làm chút chuyện riêng, anh sẽ trừ tiền lương của em chứ?”


Cậu vừa nói vừa đưa tay ra, ôm lấy bên mặt của Hạng Minh Chương, cúi người hôn lên khóe miệng của đối phương, ý đồ như chuồn chuồn lướt nước, không ngờ tới Hạng Minh Chương lại giữ lấy sau đầu cậu, đột nhiên mất đi quyền tự chủ.


“Ưm…” Sở Thức Sâm môi răng cọ vào nhau, nếm được vị cà phê trên đầu lưỡi của Hạng Minh Chương, thật sự có hơi chua, có lẽ là do hạt cà phê chưa được rang đủ kỹ.


Lúc tách ra, Sở Thức Sâm dùng bụng ngón tay cái lau đi vết ẩm ướt trên môi Hạng Minh Chương, nói: “Tình cảm của hai mươi vạn đủ để đàn cho anh nghe cả đời, chỉ sợ anh nghe phát ngấy thôi.”


Hạng Minh Chương nhớ lại hình ảnh trên sân thượng giữa bóng cây: “Em đang dỗ anh đấy à?”


Sở Thức Sâm cầm văn kiện đã ký lên, may mà cậu tự kiềm chế tỏ ra trang trọng, thế nhưng ở trong thời gian làm việc lại làm ra loại chuyện như vậy, cậu xấu hổ không chịu thừa nhận: “Cà phê không uống thì em đổ đi đấy.”


Hạng Minh Chương làm gì bắt bẻ nữa, phục tùng mà uống sạch.


Phòng họp chật kín người, nhóm dự án sau kỳ nghỉ đã sẵn sàng chờ xuất phát.


Hôm nay phía chính phủ chính thức công bố quy tắc đấu thầu, đồng thời cũng đưa ra một danh sách, bao gồm bốn công ty có năng lực cạnh tranh mạnh, nhóm tuyển chọn sẽ tiến hành kiểm tra tại chỗ từng công ty trước khi đấu thầu.


Hạng Việt cũng nằm trong số đó, Bành Hân nói: “Tổng giám dẫn đội, dự kiến ​​sẽ không quá mười người, sẽ có lãnh đạo từ Bắc Kinh qua.”


Hạng Minh Chương hỏi: “Thời gian kiểm tra là bao lâu?”


Bành Hân cho biết: “Từ khi hạ cánh đến khi kết thúc, mỗi công ty gói gọn trong vòng nửa ngày.”


Loại kiểm tra này chủ yếu phụ thuộc vào trụ cột kỹ thuật của công ty, Hạng Như Tự nói: “Bài thuyết trình mô phỏng lần thứ hai của chúng ta vô cùng vượt trội, lúc kiểm tra làm lại lần nữa chứ?”


Hạng Minh Chương nói: “Vượt trội là do các công ty khác không làm, trên thực tế việc hoàn thành vẫn chưa đủ chi tiết.”


Một nhân viên nòng cốt nở nụ cười: “Hạng tiên sinh, ngài đã nói rồi, chưa đến cuối cùng thì phải để lại một đường lui.”


Sở Thức Sâm xen vào một câu: “Bây giờ gần như đã đến rồi.”


Hạng Minh Chương gật đầu đồng ý, anh không quen sử dụng sổ ghi chép, viết vẽ nguệch ngoạc lên một mảnh giấy nháp rồi nói: “Từ bối cảnh mô phỏng lấy ra một phần, làm ra chi tiết, sau đó tối ưu hóa lên rồi thêm vào một vài chủ đề mới.”


Hạng Như Tự nói: “Thời gian có phải hơi gấp gáp quá không?”


“Tôi sẽ tự làm.” Hạng Minh Chương nói, “Cậu sắp xếp cho tốt nhân thủ, kiểm tra phần cứng thiết bị của trung tâm R&D một lần nữa.”


Nội dung thuyết trình kỹ thuật đã được quyết định, còn thiếu một người phụ trách điều khiển toàn bộ quá trình, sau khi xảy ra chuyện tại buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm, mọi người đã thận trọng hơn rất nhiều. Sở Thức Sâm quét quanh bàn hội nghị một vòng rồi nói: “Để tôi làm đi.”


Thời gian chuẩn bị chỉ có ba ngày, sau khi tan họp, Hạng Minh Chương đã trực tiếp đến trung tâm R&D.


Sở Thức Sâm bắt đầu sắp xếp quá trình kiểm tra, phải tính toán thật tốt thời gian của từng liên kết, vạch ra những nhân viên tham dự, còn kiểm soát ngân sách cũng như bố trí hoàn cảnh và các vấn đề nhỏ nhặt rườm rà khác.


Cậu và Hạng Minh Chương mỗi người bận việc của mình, đều tăng ca đến sáng sớm, Hạng Minh Chương lái xe chở cậu về nhà, trên đường đi còn thảo luận về tiến độ và công việc của ngày hôm sau.


Về đến nhà, động cơ và đèn xe đã tắt, Sở Thức Sâm trước tiên nói “chúc ngủ ngon”, sau đó khách sáo một câu: “Có muốn ăn khuya không?”


Nhà họ Sở đều là phụ nữ, Hạng Minh Chương sẽ không vào cửa lúc nửa đêm, nhưng cũng không chịu rời đi, nói: “Anh đang đói lắm.”


Sở Thức Sâm lặng lẽ lấy đồ ăn đi ra, cùng Hạng Minh Chương ngồi trong xe ăn no, sự ngăn nắp không còn nữa, hình tượng cũng không còn, ngày hôm sau còn phải chịu sự châm chọc của dì Đường, cười cậu một người ăn gì mà nhiều vậy.


Ngày diễn ra kiểm tra, khuôn viên không bố trí quá rực rỡ, có Hạng Minh Chương đích thân tiếp đãi, thành ý đã đủ rồi.


Trong đoàn kiểm tra, tổng giám dẫn theo chín vị lãnh đạo khác, những người này đều đã từng thấy mặt trước đây. Mọi người tham quan trung tâm R&D, đến phòng thí nghiệm, các máy trạm đầu và cuối.


Buổi thuyết trình được sắp xếp trong phòng trưng bày mới được nâng cấp vào năm ngoái, Hạng Minh Chương lên bục thực hiện dưng bối cảnh mô phỏng, chi tiết hơn so với vòng trao đổi thứ hai, chủ đề cũng phong phú hơn gấp đôi.


Nội dung kỹ thuật chiếm hai phần ba buổi kiểm tra, trưởng đoàn rất hài lòng, rời khỏi trung tâm R&D đến tòa nhà văn phòng tiếp tục thăm bộ phận tư vấn tiền bán hàng và bộ phận tiêu thụ.


Sở Thức Sâm từ bên cạnh Hạng Minh Chương đi lên phía trước, cùng tổng giám trao đổi những góc nhìn về phương diện thương mại, cậu co được giãn được, nói về vụ đấu thầu với sự tự tin nhưng cũng khiêm tốn mọi mặt.


Tổng giám nói: “Quy tắc đấu thầu đã được công bố rồi, mọi người cảm thấy có khó không?”


Đấu thầu chưa bao giờ là việc dễ dàng, Sở Thức Sâm lấy nhu thắng cương: “Đến giai đoạn này mới cảm thấy khó thì chứng tỏ rằng công việc trước đó chưa đâu vào đâu.”


Tổng giám nói: “Xem ra Hạng Việt rất nắm chắc nhỉ.”


Sở Thức Sâm cười nói: “Vòng trao đổi thứ hai cộng thêm buổi thuyết trình ngày hôm nay ngài cũng đã xem rồi, tiêu chuẩn kỹ thuật lần này vẫn sẽ do Hạng tiên sinh chúng tôi tự mình biên soạn.”


Tổng giám gật đầu tán thành, hỏi: “Còn tiêu chuẩn thương mại thì sao? Tài liệu do bên cậu nộp lên trong vòng trao đổi thứ hai, người biên tập tôi nhớ là cậu đúng không?”


Bộ phận vẫn chưa quyết định, Sở Thức Sâm trả lời: “Chúng tôi nhất định sẽ thể hiện trình độ tốt nhất, ít nhất không thể ngáng đường tiêu chuẩn kỹ thuật được.”


Tổng giám mỉm cười nói: “Thực ra đều quan trọng như nhau cả, một số công ty còn chú trọng nhiều hơn vào bộ phận thương mại.”


Sở Thức Sâm nghiền ngẫm câu nói này, dừng lại, sau đó giơ tay dẫn trưởng đoàn tiến vào phòng triển lãm tranh và thư pháp, đây là mắt xích cuối cùng của buổi kiểm tra hôm nay.


Trong phòng triển lãm có một bàn làm việc đã chuẩn bị đủ bút, mực, giấy và nghiên. Sở Thức Sâm đã từng điều tra qua liền nói: “Nghe nói ngài rất giỏi thư pháp, Hạng Việt liền nắm lấy cơ hội này, không biết có thể xin một bức không?”


Tổng giám liên tục xua tay: “Tôi chỉ viết để tiêu khiển thôi, xấu hổ quá đi mất.”


Mọi người ồn ào, Sở Thức Sâm đưa bút lông qua, tổng giám cười như thể miễn cưỡng, hạ bút viết mấy chữ lớn: Đổi mới thúc đẩy phát triển.


Xung quanh nổi lên tiếng vỗ tay, Sở Thức Sâm nhìn lên trên tường, “Phá trận tử” đã bị lấy đi, đã sớm dành ra một chỗ trống để treo.


Nếu không có sự bày mưu chỉ kế của Hạng Minh Chương, những người bên dưới sẽ không bao giờ gỡ xuống bức thư pháp đó, Sở Thức Sâm bất động thanh sắc, chỉ nhìn thấy trong ánh mắt đang cười có chút tiếc nuối.


Buổi kiểm tra kết thúc thuận lợi, sau khi trưởng đoàn rời đi, Sở Thức Sâm quay lại phòng triển lãm tranh và thư pháp.


Nhân viên đang thu dọn bút và mực, Sở Thức Sâm hỏi: “Bức tranh bị gỡ xuống đã đưa lại cho Hạng tiên sinh chưa?”


“Vẫn chưa, tạm thời đang cất trong kho.” Nhân viên trả lời, “Hạng tiên sinh không dặn xử lý như thế nào.”


Bức tranh đó là do Hạng Minh Chương viết sau khi Hạng Hành Chiêu lâm bệnh, tâm tình ra sao nghĩ cũng biết, e rằng sẽ không muốn treo ở trong nhà, nhưng Sở Thức Sâm không nỡ để đóng bụi trong kho nên hỏi: “Có thể cho tôi được không?”


Nhân viên không dám tự mình chủ trương, đang lúc khó xử, Hạng Minh Chương bước vào, sau khi xã giao với lãnh đạo là một dáng vẻ nhàn hạ liền nói: “Tôi tìm cậu cả một vòng. (*)”


(*) khi làm việc mình sửa lại xưng hô tôi – cậu, tôi – anh nha


Nhân viên lập tức xin chỉ thị: “Hạng tiên sinh, thư ký Sở muốn xin bức thư pháp ngài viết.”


Hạng Minh Chương không quá ngạc nhiên, bởi vì Sở Thức Sâm đã hơn một lần đề cập đến, thậm chí còn từng hỏi anh viết khi nào.


Sở Thức Sâm nói: “Nếu như anh không muốn tự mình giữ thì giao cho tôi đi.”


Hạng Minh Chương dường như lơ đễnh trong chốc lát, sau đó đồng ý nói: “Lấy ra đưa cho thư ký Sở.”


Đợi đến khi nhân viên đến nhà kho lấy đồ, trong phòng triển lãm còn lại hai người, Sở Thức Sâm hỏi: “Anh tìm em có việc gì không?”


Hạng Minh Chương nói: “Tổng giám nói rằng một số công ty còn chú trọng nhiều hơn vào bộ phận thương mại.”


“Anh cũng để ý tới.” Sở Thức Sâm suy tính, “Ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ mà đề cập đến xu hướng của các công ty khác, em đoán là có công ty đã điều chỉnh chiến lược.”


Hạng Minh Chương cho biết: “Đã ở giai đoạn này rồi, tám phần là đã thay đổi báo giá ngân sách.”


Sở Thức Sâm cũng nghĩ vậy: “Chất lượng sản phẩm không đủ mới chơi cuộc chiến về giá cả.”


Ý kiến của bọn họ đều nhất trí, kỹ thuật do Hạng Việt cung cấp đủ ưu tú, việc giảm giá là tự làm mất đi giá trị của bản thân, nhưng nếu các công ty khác bí mật liên hợp thực hiện điều chỉnh, chung quy sẽ gây bất lợi cho Hạng Việt.


Sở Thức Sâm nói: “Vậy thì tiêu chuẩn thương mại của chúng ta cần phải nghiên cứu cẩn thận rồi.”


Hạng Minh Chương chính là muốn bàn về vấn đề này: “Bành Hân nói với anh rằng cậu ấy đã hỏi em hai lần về việc chuyện viết hồ sơ dự thầu, nhưng em đều không có câu trả lời rõ ràng.”


Dự án này Sở Thức Sâm đã tham gia từ đầu đến cuối, độ can thiệp rất sâu, vẫn luôn liên tục phụ trách phần kinh doanh, nếu cậu biên tập thì cũng danh chính ngôn thuận.


Thế nhưng cậu đang cân nhắc, thẳng thắn thừa nhận: “Bởi vì chiếu theo quy định từ trước đến nay, người biên soạn và thuyết trình phải là cùng một người.”


Hạng Minh Chương hỏi: “Em không có kinh nghiệm thuyết trình, sợ làm không tốt sao?”


Sở Thức Sâm nói: “Đúng vậy.”


Hạng Minh Chương lại hỏi: “Vậy em có muốn làm không?”


Sở Thức Sâm đâu chỉ nghĩ về nó một lần.


Không đợi cậu trả lời, nhân viên đã lấy bức thư pháp mang qua, Hạng Minh Chương cầm lấy đưa đến trước mặt cậu, là đang nói về bức thư pháp, cũng là đang nói về hồ sơ dự thầu.


Còn phải bắt chước giọng điệu của anh, Hạng Minh Chương nói: “Vậy thì giao cho thư ký Sở của chúng ta vậy.”