Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 70






Ra khỏi biệt thự sân vườn của nhà họ Diêu, hành lang trong vườn hoa trơn trượt, Hạng Minh Chương cất bước chậm rãi đi trên đường.
Tài xế yên lặng đợi ngoài cổng, nhanh chóng mở cửa xe: “Hạng tiên sinh.”
Hạng Minh Chương mặt không chút cảm xúc, sự sắc bén trong ánh mắt dần dần biến mất, chỉ còn lại ngây ngốc mênh mông, anh nói: “Không cần đâu, tôi muốn đi dạo một chút.”
Tài xế khuyên can: “Hạng tiên sinh, trời vẫn đang mưa …”
Hạng Minh Chương phớt lờ rồi tự mình đi về phía trước.
Anh bước từng bước vững chãi, thân hình cao thẳng to lớn nhưng chỉ có mình anh biết rằng, mình đang cứng đờ thế nào, anh trở thành một cái vỏ rỗng thất hồn lạc phách.
Dọc theo đường đi, dọc theo hàng cây, dọc theo tường vây, dọc theo vạch vàng trên con phố dài vắng vẻ, Hạng Minh Chương cứ bước đi như thế, bộ tây trang bằng nỉ cao cấp của anh phơi dưới mưa phùn, anh trông vừa gọn gàng vừa nhếch nhác.
Những người xa lạ đều nhìn qua nhưng Hạng Minh Chương không quan tâm, hay nói cách khác, anh căn bản không có một chút cảm xúc nào để quan tâm đến người hay chuyện khác.
Khuôn mặt của Sở Thức Sâm không ngừng hiện ra trước mắt, trong tâm trí và trong tim.
Không … nên là Thẩm Nhược Trăn mới đúng.
Hạng Minh Chương không để ý mình đã đi bao xa trên đường, mưa bắt đầu lớn hơn, tài xế lái xe đi theo phía sau, nhoài người ra ngoài cửa sổ mà gấp gáp hét lên.
Tai Hạng Minh Chương như thể không nghe được gì cả, anh bước đi một cách tê liệt trong màn mưa mỏng như bông, cả người ướt đẫm.
Kể từ sự cố du thuyền hơn nửa năm trước, người anh nhìn thấy trong phòng bệnh nhà họ Sở chính là Thẩm Nhược Trăn.
Hai lần vào Hạng Việt, suy nghĩ cho Diệc Tư, tình nguyện làm thư ký cho anh là Thẩm Nhược Trăn.


Nghe thấy robot quét rác sẽ kinh ngạc, muốn có xe thăng bằng, học cách làm PPT chính là Thẩm Nhược Trăn.
Lúc nào cũng mặc chính trang, để tóc đen mặt mộc, mặc quần jean sẽ cảm thấy khó chịu chính là Thẩm Nhược Trăn.

Chưa nghe qua nhạc rock, am hiểu kinh kịch, thích đọc tiểu thuyết hai nhà Minh – Thanh chính là Thẩm Nhược Trăn.
Biết hút xì gà, biết chơi cờ vua, biết chơi poker mười ván thắng đến chín ván chính là Thẩm Nhược Trăn.
Ở quán ăn Nhật Bản đứng ngồi không yên, ở Thiên An Môn nước mắt rơi lã chã chính là Thẩm Nhược Trăn.
Không có hình xăm, cũng chưa từng mổ ruột thừa, chính là Thẩm Nhược Trăn.
Uống rượu say sẽ nói năng văn vẻ, từng chút để lộ ra bí mật chính là Thẩm Nhược Trăn.
Trong lòng ẩn giấu mưu lược, trong bụng che giấu học thức, giỏi xã giao, biết quản lý cấp dưới, biết học để áp dụng thực tế, đã sớm bộc lộ tài năng chính là Thẩm Nhược Trăn.
Mỗi lần đều bảo anh phải “tự trọng” chính là Thẩm Nhược Trăn, nâng cằm hôn lên khoé miệng anh chính là Thẩm Nhược Trăn.
Hạng Minh Chương dừng lại, trên đường nhựa thấm đẫm một tầng nước lạnh, mưa to ngập trời, anh không mở mắt ra được, cúi mặt nhìn nước bắn tung tóe dưới chân.
Anh tưởng rằng “Sở Thức Sâm” có mối quan hệ nào đó với nhà họ Thẩm, cũng đã từng to gan mà giả sử rằng liệu “Sở Thức Sâm” có phải là con cháu của nhà họ Thẩm hay không.
Chân tướng từng tầng từng tầng bị bóc tách, manh mối lần lượt được đi đến hồi kết, từ đầu đến cuối, từ đầu đến cuối, hóa ra người mà anh đối mặt không phải là ai khác, mà chính là Thẩm Nhược Trăn.
Thẩm Nhược Trăn, người lớn lên vào thế kỷ trước và mất tích vào đầu mùa xuân năm 1945.
Hạng Minh Chương nắm chặt hai tay, khớp xương kêu vang, thế nhưng lại không vang dội bằng nội tâm đang đấu tranh điên cuồng của anh.
Không, không thể nào.
Nhất định là có gì đó không ổn, trong đó nhất định có một số hiểu lầm chưa được giải quyết, làm thế nào mà người từ thế kỷ trước lại đến được đây chứ?
Thực sự quá hoang đường, đây căn bản là điều hoàn toàn không thể.
Nhưng mọi thứ đã biết được ngày hôm nay, làm thế nào để lật ngược lại đây?
Hạng Minh Chương giống như một con thú bị mắc kẹt trong hẻm cụt, anh đảo qua đảo lại nhưng không tìm được lối ra, cảm thấy một bức tường gạch nặng nề đang đè lên mình.
Chỉ cần thêm một hạt bụi rơi xuống là đã có thể nghiền nát anh và khiến anh triệt để sụp đổ.
Cơ thể và thần kinh Hạng Minh Chương căng thẳng, đi bộ trên con đường ở Hàng Châu bốn năm tiếng đồng hồ, khi màn đêm buông xuống, hai chân nặng trĩu đến mức gần như khuỵu xuống.
Quay trở lại khách sạn, tài xế bị doạ không nhẹ, dìu Hạng Minh Chương vào phòng, chuyến công tác này thật cẩu thả, không biết hôm nay đi vào căn nhà vườn đã có chuyện tồi tệ gì xảy ra.
Hạng Minh Chương như bị kích thích, tài xế luống cuống, sợ rằng chỉ cần không cẩn thận thôi sẽ kích động, ông hỏi: “Hạng tiên sinh… Ngài không sao chứ?”
Hạng Minh Chương không hề phản ứng.
Tài xế lo lắng nói: “Nếu có việc gì cần tôi làm, ngài cứ việc phân phó.”
Hạng Minh Chương vẫn không có tinh thần.
“Chuyện này, chuyện này làm sao bây giờ đây…” Tài xế kiềm lòng không đặng nói, “Nếu có thư ký Sở ở đây thì tốt rồi, thư ký Sở nhất định sẽ có cách…”
Hạng Minh Chương “soạt” một tiếng giương mắt lên, đôi mắt đã bị nước mưa tạt đỏ hoe, nói: “Ra ngoài đi.”
Tài xế nơm nớp lo sợ rời đi, cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng ồn ào của máy điều hòa và không khí ấm áp.
Hạng Minh Chương bước vào phòng tắm, quần áo ướt khó cởi ra, chỉ cần cử động một chút là những giọt nước lạnh sẽ chảy ra, một trận mưa dông ở thành phố phía Nam thực sự đủ để khiến người ta đông cứng.
Anh không thể không tưởng tượng Sở Thức Sâm sẽ lạnh như thế nào khi nhảy xuống sông ở Cáp Nhĩ Tân, e rằng lạnh đến thấu xương.

“Ngu xuẩn.” Hạng Minh Chương tự lẩm bẩm, “Ân oán của Sở gia có liên quan gì đến em, làm sao có thể đáng để em…”
Lúc Sở Thức Sâm đối mặt với những lời buộc tội của Châu Khác Sâm thì đang nghĩ gì, thừa nhận cái danh xưng kinh khủng, bị khinh thường, lúc bị hiểu lầm thì đang nghĩ gì?
Hạng Minh Chương như muốn phát điên, chỉ chắc chắn rằng anh đang nhớ, anh không có giây phút nào là không nhớ… nhớ về người đó, nhớ tất cả mọi thứ về đối phương.
Bước vào phòng tắm, Hạng Minh Chương dưới sự gột rửa của nước nóng từ từ ấm lên, tắm xong liền thay quần áo, anh trông giống như đã hồi phục lại bộ dạng của người bình thường, nhưng thực tế trong lòng vẫn chìm sâu vào lưỡng lự.
Hạng Minh Chương từ trước đến nay luôn lý trí và tỉnh táo.
Hôm nay anh đã triệt để ngã xuống, khoảnh khắc lật lại tấm ảnh kia trận địa đã tan rã toàn quân.
Hạng Minh Chương nằm không yên trên chiếc giường ở phòng ngủ cao cấp, đêm nay phải trải qua thế nào đây, hẳn là một đêm không ngủ được.
Di động ném ở cuối giường đột nhiên kêu lên.
Màn hình hiển thị cái tên “Sở Thức Sâm”.
Hạng Minh Chương đã mất cảnh giác khi nhìn thấy cái tên này, anh tưởng rằng mình sẽ hỗn loạn, không nghĩ tới thế nhưng lại lãnh tĩnh hơn một chút, anh cầm điện thoại lên nhưng không trả lời mà cúp máy.
Mở WeChat ra, Hạng Minh Chương gọi điện video cho Sở Thức Sâm.
Chuông đổ một hồi sau đó mới kết nối, trên màn hình hiện ra khuôn mặt Sở Thức Sâm, hai mắt hơi trợn to, nhìn qua nhìn lại giữa khung hình và ống kính, lộ ra một chút khó hiểu cùng mới lạ.
Hạng Minh Chương tập trung tinh thần nhìn chăm chú, không nghĩ ra nên mở miệng nói gì, đột nhiên Sở Thức Sâm đối diện với ánh mắt của anh, sau đó chớp mắt một chút rồi ánh mắt dừng lại.
Hai người nhìn nhau vài giây, Hạng Minh Chương hắng giọng: “Có nhìn rõ không?”
“Có.” Sở Thức Sâm nói, “Đây là lần đầu tiên tôi gọi video.”
Hạng Minh Chương đương nhiên tin, không để ý thấy chính mình như đang dỗ một đứa trẻ: “Em thấy có thú vị không?”
Sở Thức Sâm che giấu suy nghĩ thật của mình, bình tĩnh đánh giá: “Điện thoại di động thật thần kỳ, giống như nhìn thấy người thật vậy.”
Trong lòng Hạng Minh Chương nghĩ làm sao có thể giống được, liền nói: “Không bằng nhìn em trực tiếp.”
Hạng Minh Chương trong lòng rối loạn, những sự việc biết được còn chưa suy ngẫm được rõ ràng, vẫn không cách nào tiếp nhận được, nhưng chỉ là muốn nhìn Sở Thức Sâm, muốn nhìn người này một chút.
Lại là một trận im lặng, Sở Thức Sâm nghe thấy tiếng nước, liền hỏi: “Ở Hàng Châu đang mưa à?”
Hạng Minh Chương: “Ừm, mưa rất lâu.”
Sở Thức Sâm nói: “Có bị ướt không?”
“Không có, trên đường đi tôi ngồi xe.” Hạng Minh Chương nói dối, sau đó đổi chủ đề, “Bây giờ tôi đã về khách sạn rồi, vừa mới tắm xong.”
Đột nhiên, Sở Thức Sâm đưa điện thoại lại gần, ngũ quan được phóng đại trên màn hình, lông mi rõ nét, sống mũi hơi lộ ra xương xẩu, trong con ngươi hiện lên ánh sáng, cả khuôn mặt không hề có chút khuyết điểm nào.
Hạng Minh Chương vô thức nín thở, rõ ràng người bị lộ thân phận không phải là anh, thế nhưng anh lại sợ bị người nhìn thấu, cẩn thận hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Sở Thức Sâm đã quan sát xong liền đưa ra kết luận: “Hôm nay anh không sấy tóc.”
Hạng Minh Chương làm gì có tâm trạng để sấy, bàn tay vuốt trán nhỏ nước xuống, nói: “Không sấy, tôi học từ em đấy.”
Sở Thức Sâm thế nhưng lại tin, còn tưởng đã tìm được đồng minh: “Vốn dĩ đều là uổng công vô ích thôi, sau này chúng ta cũng không cần sấy đâu.”
Hạng Minh Chương bị người trước mặt kích thích đến mức đi bộ 10.000 mét dưới trời mưa to, lúc này lại vì người này mà không nhịn được bật cười, đều là đồ điện hiện đại, tại sao lại ghét bỏ máy sấy tóc vậy.
Hạng Minh Chương giả ngốc: “Vậy sẽ đau đầu thì sao?”
“Tôi cho rằng vừa vặn ngược lại.” Sở Thức Sâm nói, “Bộ não là bộ phận quan trọng nhất của con người, phải chịu gió sẽ không tốt, nếu cưỡng chế thổi khô thì não bộ sẽ không sáng suốt được.”

Hạng Minh Chương xúc động nói: “Quả nhiên là có hơi mê tín.”
Sở Thức Sâm sửng sốt một chút, sau đó phản bác: “Dựa đầu bên gối, nếu như sấy tóc là tốt thì ‘chuyện chăn gối’ đã trở thành một từ ngữ hay rồi.”
Hạng Minh Chương ngồi ở cuối giường: “Chuyện chăn gối tại sao không phải từ ngữ hay? Còn phải xem xem ai ở bên gối thổi kìa.

(*)”
(*) giải thích hai câu này chút: chữ ‘chuyện chăn gối’ phía trên bản gốc là 枕边风, cái này không phải nghĩa là ‘chuyện vợ chồng’ mà mng hay nghĩ đâu nha mà nghĩa của nó là pillow talk, dịch word by word giống như là ‘gió bên gối’ bởi vì nó ám chỉ việc mà người vợ hay thủ thỉ bên tai chồng bằng lời ngon tiếng ngọt mỗi khi lên giường để mưu cầu điều gì đó, người ta thường dùng cụm này với nghĩa xấu.

Chữ ‘sấy tóc’ tiếng Trung là 吹风, nếu dịch word by word còn có nghĩa là thổi gió nữa, nó na ná ý của chữ pillow talk nên bạn Sở mới kêu ‘chuyện chăn gối’ không phải từ hay, xong phía dưới sếp Hạng mới bảo là ‘gió bên gối’ (枕边风) tại sao không phải từ ngữ hay vì còn tuỳ thuộc ai là người ở bên gối thổi (吹) nữa.

Hack não nhưng mà hay nha sếp =))))
Sở Thức Sâm không muốn nói nữa, quay ống kính nhìn chỗ khác, nhìn thấy đèn và ống đựng bút, hình như là thư phòng của Sở gia.
Hạng Minh Chương không nhìn thấy người, định gọi cái tên Sở Thức Sâm nhưng chữ “Sở” bị mắc kẹt trong cổ họng không thể phát ra được, anh nuốt trở lại: “Để tôi nhìn em.”
Sở Thức Sâm quay ống kính lại, để điện thoại ra xa, trên bàn có nửa đĩa vải đã bóc vỏ, cậu ăn đồ ăn không để ý đến người ta nữa.
(Thẩm – mê ăn vải – Nhược Trăn, cre: artist 卷毛莫尼)
Hạng Minh Chương thầm tưởng tượng, ngày xưa ở Thẩm công quán, lúc bận rộn đến tận khuya cảm thấy mệt mỏi, Diêu quản gia sẽ mang một đĩa vải đến cho vị đại thiếu gia này sao?
Anh đã trúng tà, suy nghĩ không ngừng phát tán mà hỏi: “Đúng rồi, em định nói với tôi chuyện gì à?”
Sở Thức Sâm suýt nữa thì quên mất đang định báo cáo công việc: “Bên phía Hồ Tú Sơn cơ bản đã triển khai xong, bởi vì Hạng Việt sẽ xử lý toàn bộ nên có vài phần văn kiện cần anh ký tên.”
Hạng Minh Chương nói: “Được, tôi biết giao cho em sẽ không có vấn đề gì mà.”
“Là nỗ lực của nhóm kinh doanh mới có thể thành công được.” Sở Thức Sâm nói, “Công lao của ai tôi đều ghi nhớ kỹ, đợi anh quay trở lại khao mọi người vậy.”
Hạng Minh Chương trong lòng đã có tính toán: “Vậy em có cần khao không?”
Sở Thức Sâm nhai vải lẩm bẩm: “Vậy anh cũng phải trở về trước mới được.”
Nếu như là trước đây, Hạng Minh Chương nhất định xấu xa hỏi có phải nhớ anh hay không, nhưng bây giờ anh lại sợ mạo phạm người ta, cho nên chỉ nói: “Hai ngày nữa thôi là về rồi.”
Sở Thức Sâm nói: “Trời mưa to rất khó đi lại, trên đường nhớ phải chú ý an toàn.”
Hạng Minh Chương đang nắm chặt khăn trải giường, trong gấp gáp không đợi được muốn cầm nắm sự an toàn trong tay: “Sau khi trở về tôi có chuyện muốn nói với em.”
Sở Thức Sâm không chút đề phòng: “Được, tôi đợi anh.”.