“Vậy thì tiếc qua, tôi cầu còn không được.”
Không hề cảm thấy sợ hãi.
Lê Bắc Niệm cười như không cười nhìn qua Lê Tuyết Tình, gằn xuống từng chữ:
“Yên tâm đi, coi như họ hủy hôn, Mục Đông Lâm cũng chướng mắt cô.”
Lê Tuyết Tình không cười nổi nữa, cắn môi nói: “Mày đừng có quá đắc ý!”
Lê Bắc Niệm cười duyên, nói khẽ, “Không có mấy khi nhìn thấy cô biểu lộ bộ dạng ti tiện, tôi cũng không khống chế nổi chính mình.”
Đáy mắt mang theo tia đắc ý và khiêu khích.
Bộ dáng ti tiện!
Lê Tuyết Tình tức giận đến cơ mặt biến dạng, đưa tay lên, muốn đánh xuống mặt Lê Bắc Niệm.
Lê Bắc Niệm thu lại ý cười, không biết có phải hoa mắt hay không, Lê Tuyết Tình nhìn thấy trên mặt cô biểu tình thỏa mãn.
Tay còn chưa đụng đến người đã thấy Lê Bắc Niệm té chổng vó xuống dưới.
‘Ầm’
Lê Bắc Niệm trực tiếp từ trên cầu thang ngã xuống đất, toàn bộ đồ đạc cầm trên tay rơi tán loạn.
‘Đông’
Khủy tay đụng vào nền nhà, phát ra â m thanh thanh thúy.
Không phải là Bạch liên hoa thôi sao, cứ làm như mình biết diễn người khác không biết.
Lê Tuyết Tình có thể giả vờ cô cũng có thể giả vờ vậy.
Nhưng mà…con mẹ nó thật là đau!
Lê Bắc Niệm đau đến không thở nổi, nằm đó nhe răng trợn mắt.
Lê Tuyết Tình còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, trên đỉnh đầu đã truyền đến âm thanh giận dữ;
“Con đang làm cái gì?”
Lê Tuyết Tình bị hét giật mình, quay đầu đã thấy Lê Hạo Nhiên lao xuống bên dưới.
Quay lại nhìn Lê Bắc Niệm đang nằm trên đất, lúc này Lê Tuyết Tình mới phát hiện … cô ta bị đứa quê mùa kia tính toán!
Lê Bắc Niệm từ mặt đất bò dậy, sau đó xoắn tay áo lên.
Hôm trước đã bị thương còn chưa lành, nay lại đụng phải vết thương nhanh chóng nứt ra chảy máu.
Lê Hạo Nhiên nhìn thấy, giận tím mặt, quay đầu nhìn Lê Tuyết Tình, quát:
“Con sao có thể làm như vậy với em gái mình?”
Lê Tuyết Tình không biết giải thích thế nào, cuống quýt nói:
“ba ba, không phải như ba thấy, con không có đánh nó …”
“Ba chính mắt nhìn thấy con còn muốn giảo biện!” Lê Hạo Nhiên nâng Lê Bắc Niệm dậy, nhẹ giọng hỏi:
“Không sao chứ?”
Lê Bắc Niệm hất tay ông ta ra, lạnh lùng nói:
“Chẳng phải chỉ dùng của ông ít tiền thôi sao, ông liền sai con gái mình đến đánh tôi?”
Giọng nói mang theo cảm giác thất vọng, khi nói chuyện trong mắt còn lấp lánh nước.
“Nếu muốn đối xử, coi thường tôi như vậy, việc gì phải đón tôi trở về!”
Nhẫn nhục, ủy khuất, giận dữ!
Giống như oán khi nhiều năm như vậy giờ đột nhiên bộc phát trào ra.
Lê Hạo Nhiên nghe cô nói như vậy, trái tim buồn bực vô hạn.
Áy náy, xấu hổ, thì nhau kéo đến.
Đối với đứa con gái này, ông thiếu sót rất nhiều.
Chỉ là ông chưa từng nghĩ đến, cả Lê Tuyết Tình cũng có thể đánh nó.
Nóng giận xông lên, Lê Hạo Nhiên xoay người, hung hăng cho Lê Tuyết Tình một bạt tai.
‘Ba’
Thanh âm đủ vang dội.
Ông ta giận dữ quát, “Xem chuyện tốt con làm.”
Lê Tuyết Tình ngây ngốc, gương mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Lê Hạo Nhiên.
Không đúng, không nên như vậy!
Lê Hạo Nhiên từ nhỏ đến lớn chưa từng động tay với cô ta, đối với cô ta chính là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Hiện tại, ông lại có thể vì Lê Bắc Niệm một nha đầu quê mùa ở đâu chui ra này đánh cô ta?
Lê Tuyết Tình khó mà tin được, đưa tay bụm mặt, nước mắt nhanh chóng tràn ra.
Lê Tuyết Tình ‘Oa’ một tiếng khóc to.
Phương Tri Lễ trên lầu nghe tiếng khóc chạy xuống, vừa ra nhìn đã thấy con gái khóc lóc ủy khuất.
Lo lắng chạy xuống hỏi: “Làm sao vậy, làm sao?”
Lê Hạo Nhiên tức giận, cắn răng nói:
“Bà dạy con gái thật tốt, hôm nay ở nhà tự kiểm điểm đi, không được đi đâu hết.”