Đạo diễn Kim nói như vậy, một đám người lại không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Dương Lương Vũ lại gấp gáp nói:
“Đạo diễn Kim, ông không thể nhận cô ta!”
Đạo diễn Kim nghe vậy, nhìn anh ta, trên mặt thể hiện rõ sự không hài lòng.
Dương Lương Vũ lại không có mắt nhìn, tiếp tục nói:
“Cô ta đầu óc có vấn đề…”
“Khi nào thì việc tôi quyết định còn cần cậu đồng ý?”
Đạo diễn Kim lạnh lùng nhìn anh ta, “Nhớ cho kĩ thân phận của mình.”
Dương Lương Vũ cứng ngắc, mặt lúc trắng lúc đỏ.
Ánh mắt Đạo diễn Kim quay lại trên người Lê Bắc Niệm “Cô tên là Trì Bắc Niệm?”
Lê Bắc Niệm gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, Đạo diễn Kim.”
“Đi thử vai một lần đã trúng tuyển a.”
“Vâng!.”
Lê Bắc Niệm nở nụ cười tươi sáng, thoạt nhìn vô hại đơn thuần.
Chỉ là Dương Lương Vũ cảm thấy thật mỉa mai!
Ánh mắt chế giễu xung quanh, càng ngày càng nhiều.
Mỗi người đều nhìn cô ta, sau đó nhìn anh ta, sau đó nhìn nhau xì xào.
Dương Lương Vũ nghiến răng nghiến lợi, tay không tự giác nắm lại thật chặt.
Vào nghề được hai năm, anh ta thông qua đủ loại công việc và quan hệ để đi lên, tất cả ủy khuất công lại cũng không bằng nhục nhã ngày hôm nay.
Trì Bắc Niệm!
Thời gian còn rất dài, chúng ta từ từ chơi!
-
Sau khi ghi danh trúng tuyển cùng thông tin cá nhân cho đoàn phim, Lê Bắc Niệm mới rời đi.
Thời gian bấm máy còn chưa xác định, có thông báo đoàn phim sẽ liên hệ.
Việc cấp bách hiện tại là Lê Bắc Niệm cần phải tìm một công ty đại diện đáng tin cậy.
Bình Minh Giải trí cũng tốt, nhưng cô không cho là nếu cô kí với Bình Minh Lê Hạo Nhiên sẽ nâng đỡ cô.
Dù cô là con gái ruột của ông ta, nhưng mà ông ta cũng chỉ yêu thương Lê Tuyết Tình mà thôi.
Lê Bắc Niệm cảm thấy chuyện này thật đáng buồn, nhưng biết làm sao được đây chính là sự thật.
Được rồi, sau nãy xem lại xem.
Lê Bắc Niệm cuối cùng cũng tìm thấy cửa hàng yêu thích đời trước của mình.
Mà từ năm năm sau quay lại, cô vừa vào liền thấy thứ nào cũng quê mùa.
Cuối cùng lần lữa lựa chọn mãi mới được mấy thứ bản thân phù hợp, lúc này mới vừa lòng xách túi xách xa xỉ màu hồng thiếu nữ đặc trưng của cửa hàng đi ra.
Vừa lúc đi ra khỏi cửa hàng đã nhận được điện thoại từ Lê gia gọi đến.
“Ngay lập tức! Lăn trở về cho tôi!”
Vừa nhấc lên chưa kịp nói gì đã nghe thanh âm Lê Hạo Nhiên tức giận truyền đến, Lê Bắc Niệm cảm thấy ông ta không có chút ý từ nào nhớ đến mình đang nói chuyện với con gái ruột.
Không phải là bởi vì hôm nay cô cà thẻ quá mạnh, nên ông già này đau lòng chứ?
Kháo!
Lúc giả vờ giả vịt đưa thẻ cho cô phải nghĩ đến hậu quả này chứ!
Chẳng muốn trả lời, cô chủ động cúp điện thoại.
Nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ chiều.
Đi kiếm chỗ ăn chút gì lót bụng sau đó đón xe về.
Lúc về đến cống Lê gia đã là nửa giờ sau.
Hôm nay là cuối tuần, Lê Tuyết Trình nhìn Lê Bắc Niệm túi lớn túi nhỏ bước vào liền cảm thấy khó chịu.
Khoanh tay đứng ở cầu thang, mở miệng nói:
“Đây là muốn làm gì a, mua cũng là mua ở cửa hàng có tiếng, cũng thật là biết mua đồ a!”
Lê Bắc Niệm nhìn thấy cô ta, mặt không biểu tình.
Bước lên cầu thang, đi qua cô ta triệt để không thèm liếc mắt nhìn.
Lê Tuyết Trình sắc mặt đen thui, cản lại nói:
“Tao đang cùng mày nói chuyện đó!”
“Ừ, nghe được, sao?”
Sao?
Lê Tuyết Tình trong giây lát không phản ứng, cắn răng nói bên tai cô,
“Mày cứ mạnh miệng đi, chờ chút đi Mục gia, mày liền không còn lớn lối như vậy được nữa rồi.!”
“Lại đi Mục gia?” Lê Bắc Niệm kinh ngạc.
“Mục gia bên kia gọi mời cả nhà chúng ta đến đó ăn cơm.” Lê Tuyết Tình bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác, khinh thường nói: “Có thể là đã biết chuyện mày ăn cắp bị bắt vào đồn cảnh sát, cho nên muốn hủy hôn rồi a?”