Lê Bắc Niệm khẽ cười một tiếng, quỷ mị như sát thủ giữa đêm tối, thân thể lóe lên linh hoạt di chuyển.
Mũi chân nhẹ nhàng điểm nhẹ lên đầu gối anh ta, Dương Lương Vũ cả người bị mất đi trụ cột ngã nhào xuống đất.
“A…Chạy cái gì nha?”
Thanh âm trong trẻo kì ảo nghe vào trong tai lại trở thành tiếng động khủng bố kinh thiên.
Dương Lương Vũ chấn động toàn thân, quay đầu nhìn cô gái ở trên cao đang miệt thị nhìn xuống anh ta.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Lê Bắc Niệm bông nhiên trở nên u ám đáng sợ.
Quanh thân ngập tràn khí lạnh, mỗi một động tác, mỗi một di chuyển đều kinh động đến thần kinh của mọi người.
Giống Ác quỷ địa ngục, bên môi cười nhưng khiến người khác sợ hãi.
Tại thời điểm này, Dương Lương Vũ toàn thân phát lạnh.
Dường như, lúc này anh ta không còn là anh ta nữa.
Mà anh ta lúc này chính là Tân Vĩ một thanh niên sau khi tan làm về nhà thì bị quỷ bám theo.
Chỉ là trong kịch bản Tân Vĩ dũng cảm quả quyết, dứt khoát đứng dậy phản kháng.
Còn Dương Lương Vũ lúc này nửa điểm dũng khí phản kháng cũng không có, ngã lăn trên mặt đất, chân tay luống cuống.
Không chỉ có Dương Lương Vũ.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều vậy, không khỏi nhìn cô bằng con mắt khác.
Bọn họ dường như cảm nhận được đứng trước mặt bọn họ là một hung thần ác sát.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khó mà không cảm thấy rung động.
“Cắt.”
Đạo diễn chính hét to một tiếng.
Dương Lương Vũ đột nhiên hoàn hôn, trên người đã ra một thân mồ hôi lạnh.
Mà Lê Bắc Niệm trước người anh ta bây giờ, đã khôi phục ánh mắt thanh tịnh bình thường.
Cô nhìn chằm chằm người đang nằm co quắp dưới đất, đột nhiên nở một nụ cười thật tươi.
Gập nửa người xuống, thân mật hỏi:
“Dương Đạo diễn, mặt đất mát lắm sao?”
Dương Lương Vũ lúc này mới phản ứng lại, trên mặt nóng lên, lập tức bò dậy.
Chỉ là phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn anh ta.
Đủ tất cả các loại ánh mắt.
Chế giễu, xem thường…!
Dương Lương Vũ cảm thấy cực kì xấu hổ.
Anh ta vậy mà …. Lại bị Lê Bắc Niệm tên lưu manh này dẫn dắt? Còn sợ hãi như vậy?
Làm sao có thể!
“Trì Bắc Niệm, cô…”
“Dương Đạo diễn, thế nào, tôi qua sao?”
Lê Bắc Niệm cười đến mặt mày nỏ hoa, nhìn nhìn Dương Lương Vũ.
Nụ cười sạch sẽ trong suốt, có thể làm bừng tỉnh cả một không gian.
Cái này…
Đây là ác quỷ vừa rồi sao”
Rõ ràng là đã đổi thành một người hoàn toàn khác!
Vừa rồi là trạng thái thần kinh bệnh hoạn như trong mấy phim kinh dị, ngắn ngủi mới vài phút, lại thành một cô em hàng xóm thanh thuần tươi trẻ.
Trong kịch ngoài kịch, người này có bao nhiêu gương mặt?
Dương Lương Vũ bị cô hỏi, nổi giận hét: “không qua.”
Lê Bắc Niệm cười lạnh: “Vì sao?”
Dương Lương Vũ hổn hển thét lại:
“Diễn không tốt, không thể cho cô qua, diễn xuất quá kém.”
Tiểu lưu manh đánh chết, hại anh ta mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, còn muốn vào đoàn làm phim của anh ta?
Đúng là người ngốc nằm mơ.
“Hơn nữa, tôi chỉ nói cho cô diễn thử, cũng không nói có thể cho cô thông qua.”
“Tôi cảm thấy rất tốt.” Thanh âm một người đàn ông trung niên truyền đến.
Mọi người quay qua nhìn, Dương Lương Vũ chạm chạp hô:
“Đạo diễn Kim? Ông đến lúc nào?”
Đạo diễn Kim dường nhu không nghe thấy lời anh ta nói, mắt vẫn nhìn vào Lê Bắc Niệm, nói:
“Biểu hiện rất tốt, mặc dù không phải là chính thức thử vai, nhưng năng lực rất mạnh.”
Dương Lương Vũ sắc mặt không tốt, muốn nói chen vào: “Đạo diễn Kim…”
Đạo diễn Kim gật gật nhìn Lê Bắc Niệm một cái nói: “Nhận vật này, giao cho cô.”