Trộm Cưới 99 Ngày: Chủ Tịch, Hãy Dè Dặt

Chương 39: Dốc cả một đời không thể chạm đến nửa phần




Lúc Lê Bắc Niệm nói chuyện, còn giơ ngón tay cái ra với anh.

Dương Lương Vũ được khen hơi lâng lâng, xua tay khiêm tốn nói: "Thật ra chuyện như vậy cũng là không có cách nào, dù sao tôi xuất sắc như vậy, đi đến một bước này cũng là chuyện sớm hay muộn."

Lê Bắc Niệm cố nín cười, gật đầu: "Anh nhất định sẽ càng giỏi, tôi tin anh, cố lên."

Dương Lương Vũ nhìn thấy ý cười ở đáy mắt Lê Bắc Niệm, lập tức đã cảm thấy có chút lạ lạ, nhưng lại cứ không phát hiện ra được lạ chỗ nào.

Khó chịu hừ một tiếng, nói: "Chẳng qua, tôi nói tới nói lui, nhưng diễn xuất cũng không phải đơn giản như vậy, muốn diễn xuất ngoại trừ cần giá trị nhan sắc, còn phải có kỹ thuật, tôi mang cô đến xem, loại người như cô căn bản chưa từng tham gia diễn xuất, hoàn toàn là sơ tuyển cũng không qua."

Dương Lương Vũ nói rất có lý, đương nhiên Lê Bắc Niệm cũng biết.

Nhưng nhìn anh ta, Lê Bắc Niệm cười khẽ, nói: "Không thử một chút làm sao biết?"

Đời trước duyên cạn, Lê Bắc Niệm ngoại trừ diễn thế thân của Lê Tuyết Tình mấy lần, không có tác phẩm tham diễn nào khác.

Nhưng, khoảng thời gian mấy lần làm thế thân cộng lại, dài đến hai năm.

Thời gian hai năm, Lê Bắc Niệm liều mạng đề bạt chính mình. 

Chỉ cần lấy được kịch bản, cô sẽ luyện bất kể ngày đêm, chỉ vì để Lê Hạo Nhiên cho cô một cơ hội thử sức.

Nhiều lần, rõ ràng có đạo diễn lớn coi trọng tiềm lực của cô, muốn cô tham diễn phim truyền hình, phim điện ảnh bọn họ làm đạo diễn.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Lê Tuyết Tình lại lấy hợp đồng cô ký lúc u mê trước đây ra nói.

Trong hợp đồng viết rõ ràng: "Trừ khi Lê Tuyết Tình cho phép, nếu không không thể tự diễn xuất bất kì hoạt động tầm nhìn công chúng nào, nếu không coi là vi phạm hợp đồng, bồi thường mười tỉ.

Cô lấy mười tỉ từ đâu ra?

Sau khi gả cho Mục Đông Lâm, Lê Bắc Niệm không có việc gì, cũng sẽ tự mình diễn tập, tự mình rèn đúc.

Mỗi ngày ngoại trừ việc học làm một thiếu phu nhân đạt tiêu chuẩn, chính là luyện tập kỹ thuật diễn xuất.

Cô có một ước mơ làm diễn viên, lại dốc cả một đời không thể chạm đến nửa phần.

Nghĩ đến mình đời trước, Lê Bắc Niệm cảm thấy thật nực cười.

Con ngươi màu hổ phách như nước, chợt băng hàn.

Lời nói Dương Lương Vũ đang nói, muốn ra sắc mặt với Lê Bắc Niệm, ngay tức khắc co rụt lại.

Cô nãi nãi này, nói thế nào lại biến từ khuôn mặt này sang khuôn mặt khác.

Dương Lương Vũ có chút tức giận, đang muốn phát hỏa, lại nhận thấy đôi mắt Lê Bắc Niệm trong veo như nước suối, vô số lạnh lẽo.

Lời ra đến khóe miệng không tự chủ được biến đổi, nói: "Cũng không phải tôi khinh thường cô, chỉ là thí sinh của đoàn phim chúng tôi được tuyển chọn rất nghiêm khắc, kỹ thuật diễn xuất không tốt không cần!"

Nói ra như vậy, Dương Lương Vũ có chút ảo não.

Sợ cô làm cái gì!

Bây giờ là lúc anh nói chuyện đó, nha đầu này nhằm nhò gì!

Dương Lương Vũ hung dữ lên, trừng mắt về phía Lê Bắc Niệm: "Người phải tự biết mình, hiểu không!"

Lê Bắc Niệm híp mắt một cái, vẻ mặt thản nhiên, nói: "Thử xem."