Lê Bắc Niệm này, quá... quá kiêu ngạo rồi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Lê Tuyết Tình bây giờ một chữ cũng không nói ra được.
Lê Bắc Niệm cũng không dừng lại, lấy hòm thuốc từng bước một đi lên cầu thang, cũng không quay đầu lại.
...
Quần thủng một lỗ, phần khuỷu tay của áo cũng đã bị mài hỏng rồi.
Vén quần áo lên, bên dưới trầy da máu dầm dề.
Lê Bắc Niệm tự mình xử lý vết thương một chút, đau đến nhe răng trợn mắt, vừa mới thoa thuốc cho mình, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa dồn dập.
"Đi ra đây!"
Giọng nói của Lê Hạo Nhiên.
Lê Bắc Niệm để quần áo xuống, mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt giận dữ.
Lê Hạo Nhiên đi vào liếc mắt thấy hòm thuốc đặt ở mép giường, vừa liếc nhìn bộ trang phục của Lê Bắc Niệm, giận tím mặt, nói: "Tao không để cho mày ăn no sao? Lại có thể đi trộm đồ, còn biết xấu hổ hay không!"
Nghe vậy, Lê Bắc Niệm đã biết nhất định là Lê Tuyết Tình đang làm trò quỷ.
Cười một tiếng, nói: "Ông tin tưởng đứa con riêng đó, còn đến hỏi tôi làm gì?"
"Còn dám mạnh miệng! Mất thể diện đến Mục gia rồi, bây giờ người Mục gia hỏi tao, có phải ngược đãi mày không cho mày ăn không, mới khiến mày bất đắc dĩ trộm đồ trên đường bị bắt đến đồn cảnh sát, thể diện của tao bị mày làm mất hết rồi!"
"Ông đã khẳng định như vậy, vậy tôi chính là trộm đi: "Lê Bắc Niệm nhìn chằm chằm ông ta: "Ngược lại từ trước đến nay ông cũng chưa bao giờ lựa chọn tin tôi, đi ra ngoài đi, Lê tiên sinh."
"Mày..." Cơn tức dâng trào của Lê Hạo Nhiên như bị một tấm vải trắng đậy lại, lập tức bị một tiếng "Lê tiên sinh" này trùm xuống.
"Quên đi, ông cứ ở, tôi đi."
Lê Bắc Niệm quay đầu đi giày, tiếp đó là muốn đi ra.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Lê Hạo Nhiên ngăn cửa.
Bước chân Lê Bắc Niệm ngừng lại, cười như không cười, hỏi: "Tôi nói ông sẽ tin?"
Lê Hạo Nhiên không trả lời, hỏi lại: "Là ai đi lãnh mày ra ngoài?"
"Mục Đông Lâm." Dáng vẻ Lê Bắc Niệm tự nhiên: "Con rể tương lai của ông."
Lê Hạo Nhiên cả kinh: "Sao có thể?"
Mục Đông Lâm ghét Lê Bắc Niệm thế nào?
Sau gia yến đó, ông cụ Mục gia yêu cầu như thế nào, anh ta cũng không đến gặp nó (Lê Bắc Niệm -ND) một lần.
Hôm nay lại có thể đi nộp tiền bảo lãnh nó ra ngoài?
Gặp quỷ rồi?
Lê Bắc Niệm cũng cảm thấy không có khả năng, cười như không cười nói: "Thật ngại quá, sự thật chính là anh ta."
Lê Hạo Nhiên im lặng một cái, mới hỏi: "Anh ta nói như thế nào?"
"Nói tôi làm anh ta mất thể diện."
Tim Lê Hạo Nhiên như bị nâng lên, sắc mặt càng trầm xuống: "Còn gì nữa không?"
"Không có. "
"Không nói mấy lời như không thích mày?"
"Không có. "
Tim Lê Hạo Nhiên như được buông lỏng, cảnh cáo nói: "Tốt nhất thành thật một chút cho tao, cho dù như thế nào, sau này mày đều phải gả cho Mục Đông Lâm, muốn có được ngày lành phải tự mình tranh thủ, tao có thể giúp mày tới đây thôi."
Lê Bắc Niệm cảm thấy hơi buồn cười: "Tôi cũng chưa nói tôi muốn gả."
"Việc này không phải mày nói là được." Lê Hạo Nhiên thờ ơ nhìn cô, giống như không phải đang nhìn một đứa con gái, mà là đang nhìn một công cụ: "Ông nội mày lớn tuổi như vậy rồi, sắp xếp cho mày hôn sự như vậy không dễ dàng, mày không biết trân trọng, lãng phí cũng không phải lãng phí tâm huyết của tao."
Lê Bắc Niệm im lặng, lời này của Lê Hạo Nhiên, bên trong đó.
Cô có thể không quan tâm Lê Hạo Nhiên nghĩ như thế nào, nhưng cô không thể không quan tâm ông nội.
"Từ hôm nay mày ở nhà đợi thật tốt, không được đi ra ngoài, chuẩn bị thi đại học thật tốt." Lê Hạo Nhiên mặt lạnh: "Sau này muốn thứ gì, cứ nói, đừng làm mấy chuyện trộm gà trộm chó này nữa, mất mặt!"