Lúc Lê Bắc Niệm trở lại Lê gia, tâm tình Lê Tuyết Tình đang không tệ khẽ cười hừ đi xuống tầng.
Nhìn thấy mặt Lê Bắc Niệm dưới bậc thang, tâm trạng Lê Tuyết Tình lại càng tốt hơn, cười khẽ một tiếng, nói: "Ai u, đi ra từ đồn cảnh sát nha?"
Lê Bắc Niệm sớm có dự liệu, nhưng nghe nói như thế, ánh mắt càng lạnh, lẳng lặng nhìn cô ta chằm chằm.
Ánh mắt như thế, không mang theo một chút nhiệt độ nào, giống như được tôi luyện từ hàn băng, mang theo thù hận tàn nhẫn.
Lê Tuyết Tình nào ngờ đón nhận, đáy lòng có chút sợ hãi.
Chốc lát phản ứng kịp, cả giận nói: "Ánh mắt mày như vậy là sao!"
Lê Bắc Niệm thản nhiên dời ánh mắt, không để ý đến cô ta, không nói một lời, đi qua cô ta.
Lúc này Lê Tuyết Tình cảm thấy mình bị đùa cợt, trong lòng một cơn tức lên đến tận trời, nghiến răng duỗi tay nắm lấy đầu vai của cô, tức giận nói: "Thái độ của mày là sao! Không có chút gia giáo nào, lễ phép với chị gái thế nào, mày không biết sao?"
"Buông tay. " Ánh mắt Lê Bắc Niệm âm u lạnh lẽo đón nhận biểu cảm giận dữ của Lê Tuyết Tình, không có chút nhiệt độ nào.
Cơn tức bỗng chốc càng bị đốt lên, Lê Tuyết Tình chẳng những không buông, còn đưa chân đạp cô.
Lê Bắc Niệm cười lạnh một tiếng, né người sang một bên, lập tức, xoay chân lại nhẹ nhàng tránh chân cô ta.
Lê Tuyết Tình phản ứng không kịp nữa, tay buông ra, lập tức trọng tâm cả người, ngã thẳng xuống đất.
"A!" Lê Tuyết Tình lập tức thét chói tai, tiếng kêu bén nhọn, như muốn xuyên thủng nóc nhà.
Nhưng ngay khi Lê Tuyết Tình cho rằng mình sẽ ngã xuống, cơ thể lại bị giữ giữa không trung.
Tim đập như sấm, trên trán mồ hôi hột chảy xuống, Lê Tuyết Tình nhìn mặt đất cách đó không xa, chưa tỉnh hồn.
"Chơi vui không?" Giọng nói thản nhiên khoan thai truyền đến, như hàm chứa ý cười, chỉ là trong đó lại có lạnh lùng làm người ta không thể coi thường.
Lê Tuyết Tình chợt quay đầu đi, liếc mắt, đã nhìn thấy mặt của Lê Bắc Niệm.
Một đôi mắt phượng xinh đẹp của Lê Bắc Niệm hơi nheo lại, ngắm Lê Tuyết Tình, trong đó hàm chứa trêu tức nồng đậm.
Giống như tìm được một món đồ chơi dễ thương lại chơi vui, mang theo ác ý phá hủy.
Còi báo động trong lòng Lê Tuyết Tình rung lên, đang nói chuyện, chỉ thấy Lê Bắc Niệm nhướng mày cười yếu ớt, giơ cổ áo cô lên, chợt buông lỏng rồi buông ra.
"A!" Cơ thể đụng xuống sàn gỗ, phát ra một tiếng vang khó chịu.
Lê Tuyết Tình đau đớn, cau mày cuộn tròn người, nằm trên mặt đất trong chốc lát khó có thể tỉnh lại.
"Ôi chao, thật ngại quá, tay không nắm chặt, rất đau sao?"
Lê Bắc Niệm không mở miệng còn được, vừa mở miệng, Lê Tuyết Tình chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân đều đau đến không nói nên lời, cắn răng gầm nhẹ, nói: "Rõ ràng là mày cố ý! Tao sẽ nói cho ba mẹ, mày chết chắc rồi!"
Lê Bắc Niệm phù một tiếng bật cười, nhìn cô ta chậm rãi nói: "Thật ngại quá, đúng là tôi cố ý đấy."
Thái độ thản nhiên như vậy, làm lời Lê Tuyết Tình đang định nói bị nghẹn lại, vốn dĩ lời nói uy hiếp đã đến mép rồi, lập tức bị ngăn lại ở cổ họng, toàn bộ không nói ra được.
Nụ cười trên mặt Lê Bắc Niệm thoáng thu lại, nhìn cô từng bước một đi xuống bậc thang, mắt phượng xinh đẹp lạnh lùng híp lại, giống như nữ hoàng nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Rất nhanh, Lê Bắc Niệm từ trên cao nhìn xuống đứng bên người cô, cười như không cười, nói: "Trò vặt đáng yêu như vậy, tốt nhất không nên có lần nữa, nếu không, cũng không phải trượt tay đơn giản như vậy."
"Mày..." Sắc mặt Lê Tuyết Tình lúc trắng lúc xanh, nhìn người em gái trước mặt, lòng không khỏi run lên.