"Mục Thủ trưởng, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà phát Lệnh truy nã, không cảm thấy anh đang cố tình làm lớn chuyện sao?"
Mục Tây Thần lại mím môi, chậm rãi nói: "Cô cảm thấy là chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi đây là tổn thương vô cùng to lớn."
Tổn thương to lớn?
Móa!
Người đàn ông này thật không biết xấu hổ!
Cô còn chưa kiện cái linh hồn to lớn của anh làm bẩn mắt cô đâu, còn đòi phát Lệnh truy nã, đây là muốn làm ác nhân cáo trạng trước?
Lê Bắc Niệm không nhịn được nữa, cắn răng gầm nhẹ:
"Anh đến cùng muốn thế nào?"
"Cho cô hai lựa chọn!" Mục Tây Thần tiếng nói lạnh nhạt, mỗi chữ mỗi từ chậm rãi nói,
"Thứ nhất, bắt lại, đánh một trận, cho hả giận."
Giọng nói trầm ổn lại khiến Trì Hải Lãng không nhịn được rùng mình một cái.
Danh tiếng của Mục Tây Thần không nhỏ, miệng nói đánh, cũng không phải đánh giống người thường!
"Thứ hai thứ hai!" Trì Hải Lãng vội vàng hối.
Trì Hải Lãng nói xong đến gần cô, nhỏ giọng thì thầm:
"Người này tay chân nhìn là biết không phân nặng nhẹ, có thể cũng đã từng giết người, vạn nhất giả đò lỡ tay đem em đánh chết, vậy không ổn rồi!"
Lê Bắc Niệm bị Trì Hải Lãng hù dọa, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Thứ hai là gì?"
Mục Tây Thần mặt mày bất động, thần sắc không một chút gợn sóng,
"Thứ hai, nói xin lỗi với linh hồn to lớn của tôi."
Lê Bắc Niện nhanh chóng đỏ mặt.
Lưu, manh!
Mục Tây Thần nhìn qua gương mặt đỏ bừng của cô, con ngươi sắc bén như chim ưng, tại nơi sâu nhất ẩn hiện chút hứng thú.
Nhưng cực kì nhạt, thoáng cái liền biến mất.
Trì Hải Lãng lần đầu tiên nhìn thấy Lê Bắc Niệm trong chốc lát đỏ mặt nhiều lần như vậy.
Mặc dù không biết bọn họ nói đến linh hồn to lớn là gì, nhưng có vẻ như là thứ gì rất xấu hổ sao?
Trì Hải Lãng nhẹ nhẹ khều Lê Bắc Niệm nói:
"Thứ hai, thứ hai, mạng sống là quan trọng nhất a Bắc Niệm!"
Lê Bắc Niệm ngẩng đầu lên, nhìn người đứng cách đó không xa, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, bộ dáng vẫn ung dung.
Cả người đứng thẳng ở đó, bắt đầu tỏa ra khí tức nguy hiểm, dồn dập ép tới, khiến cô không thể không quyết định.
“Tôi cùng với anh lớn…” Lê Bắc Niệm không thể nào mở miệng nói tiếp đỏ mặt, ”Lớn…”
"Ta biết nó rất lớn." Mục Tây Thần nhìn qua cô, thình lình mở miệng nói.
Lê Bắc Niệm trì trệ, cố gắng để cho mình trấn định một chút, nói: "Cha mẹ nuôi tôi đâu?"
"Không biết, tôi đã thả bọn họ đi."
Lê Bắc Niệm buông lỏng một hơi, nhân vật lớn như Mục Tây Thần, cũng không cần lừa gạt mình.
"Tôi nói xin lỗi với, anh sẽ huỷ bỏ lệnh truy nã sao?"
Mục Tây Thần có chút nhướng mày, bộ dáng giống như cười mà không phải cười, "Xem tâm tình."
Lê Bắc Niệm cảm thấy có chút nghẹn khuất, nhưng là cũng biết mình không có quyền bàn điều kiện với anh."
Phi!
Không phải chỉ là nói lời xin lỗi sao, xin lỗi liền xin lỗi!
Nhìn chằm chằm Mục Tây Thần, Lê Bắc Niệm tận lực để cho mình nhìn thành khẩn một chút, nói: "Thật xin lỗi."
Mục Tây Thần dù vội vẫn ung dung đứng đấy, nhướng nhướng mày, tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp, nói: "Thành ý?"
Thành ý?
Lê Bắc Niệm cắn cắn môi, lộ ra biểu tình bị chiếm tiện nghi, hai mắt nhắm lại, thấy chết không sờn.
Rất nhanh cô bước lên hai bước, đến trước mặt anh ngồi xổm xuống.
Tất cả mọi người thấy cô đột nhiên xuất hiện động tác như vậy cảm thấy có chút không hiểu, kỳ quái mà nhìn cô.
Trì Hải Lãng đột nhiên giống như đã biết, linh hồn to lớn bọn họ nói đến rốt cuộc là ý gì!
Quả nhiên, Lê Bắc Niệm sau khi ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm hạ bộ nhô lên giữa hai chân anh, vô cùng tha thiết nói: "Đại ca, thật xin lỗi, tôi sai rồi."
Mục Tây Thần thân thể cứng đờ, khẽ giật mình.