"Quỳ xuống?"
"Không sai, quỳ xuống xin lỗi!"
Âm thanh Lê Hạo Cần rất kích động, tướng người cao to đứng trước mắt Lê Bắc Niệm, cái bóng đen nghịt dường như đem Lê Bắc Niệm bao phủ lại, tràn đầy sức uy hiếp.
Lê Bắc Niệm vốn là dáng người nhỏ gầy, ở trước mặt Lê Hạo Cần lộ ra càng thêm nhỏ bé.
Lê Côn có chút đắc ý, thằng ranh con này lợi hại thế nào cũng chỉ có một người, ba một cái nắm đấm cũng có thể đem cô đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhìn cô còn phách lối!
Lê Bắc Niệm lại là thần thái tự nhiên, nhướng mày chậm rãi nói: "Không bằng để cho chú ba dạy cháu một chút, quỳ thế nào?"
"Lẽ nào lại như vậy!" Lê Hạo Cần giận tím mặt, hai tay xén nhau, xương cốt kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, quát, "Tao thấy mày chán sống rồi!"
"Tao thấy mày mới là chán sống."
Âm thanh trầm mạnh đầy trung khí truyền đến, già nhưng lại tràn đấy sức uy hiếp.
Nghe được âm thanh này, Lê Bắc Niệm đột nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin.
Đám người cùng nhau tản ra cho một lối đi, một bóng dáng già cỗi lại thẳng tắp chậm rãi đi tới, chống gậy, dáng người thẳng tắp, không giận tự uy.
Nhìn thấy bóng dáng đó, con mắt Lê Bắc Niệm nóng lên, "Ông nội..."
Cô 5 tuổi thì bị lừa bán, từ nhỏ đều không có cảm nhận được qua tình thương của mẹ tình thương của cha.
Về sau về tới Lê gia, ông nội giúp cô nhập học, vì cô trù bị hôn sự, vì cô dành lấy sự che chở của Mục gia, từ đó bị những người khác của Lê gia ghi hận trong lòng, nhưng ông vẫn không hề chùn bước, để cô có được cuộc sống hạnh phúc người người ngưỡng mộ.
Nhắc tới trên thế giới này trưởng bối thương yêu mình nhất, chỉ có thể là ông nội.
Nhưng Cụ Lê đã sớm ở nửa năm trước, khi biết cô mang thai không được bao lâu đã mất, trước khi chết cố ý dặn dò cô: Bất luận như thế nào, nhất định phải giữ đứa bé này, dẫn theo đứa nhỏ sống tốt.
Nhưng cuối cùng, chẳng những con không giữ được, ngay cả mình cũng toi mạng.
Cảm giác áy náy ùn ùn mà đến, Lê Bắc Niệm nhìn xem người thân đã lâu không mặt ở trước mặt mình, lã chã rơi nước mắt, "Ông nội!"
Cụ Lê khẽ giật mình, lập tức đau lòng vỗ vỗ tay của cô, nói khẽ: "Niệm Niệm ngoan, không khóc."
Người phía sau trợn tròn mắt, ai cũng không nghĩ tới, ranh con này vừa mới còn kiêu ngạo như vậy, giờ vừa nhìn thấy ông nội thế mà liền bắt đầu tỏ vẻ đáng thương?
Lê Côn khẩn trương, nói: "Lê Bắc Niệm, mày bớt ở chỗ này giả bộ đáng thương, mày đánh tao thành bộ dáng này, giờ liền muốn khóc thì khóc tranh thủ sự đồng tình của ông nội sao?"
Lê Hạo Cần cũng gấp rồi, nói: "Cha, cha nhìn xem cháu gái cha, khuôn mặt bị đánh thành cái dạng này, sau này còn thế nào gặp người nữa!"
"Đúng đấy, cha, Côn Côn nhà chúng ta hôm qua mới thử vai thành công, có thể đi theo bên cạnh Dĩnh Nhi đóng vai phụ, giờ Lê Bắc Niệm đánh Côn Côn thành vậy, nó còn thế nào đi đóng phim nữa đây!"
"Đủ rồi." Cụ Lê không giận tự uy, một tiếng nói mọi nơi đều im lặng.
Ông nội nhìn về phía Lê Bắc Niệm, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Lê Bắc Niệm nhìn một chút nhóm người đằng sau kia, khuôn mặt giận dữ không ai kém ai, nghĩ nghĩ, uất ức đáng thương nói: "Là Lê Côn mắng cháu, có cha sinh không có mẹ dạy, là đồ con hoang không có gia giáo, cháu giận cho nên mới động thủ."
Lê Côn biến sắc, nói: "Lê Bắc Niệm, mày ngậm máu phun người! Tao lúc nào nói như vậy! Tao chỉ nói là mày không có gia giáo lai lịch không rõ..."
"Im ngay!" Cụ Lê giận tím mặt, dùng sức dừng lại cây gậy một hồi, chỉ vào Lê Hạo Cần quát: "Mày chính là dạy con như vậy?"
Lê Hạo Cần không cam tâm, tranh luận nói: "Côn Côn nói cũng không sai, cha nói con nhỏ này là con gái Hạo Nhiên, nhưng con nhìn dáng dấp của nó không hề giống Hạo Nhiên, nói không chừng là nhận lầm cũng nên?"