Động tác đột ngột, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng rực gần trong gang tấc.
Hai mắt Chung Bình mất đi tiêu cự, tim đập lạc nhịp, bàn tay to vững vàng
có lực giữ lấy gáy, cảm giác áp bách truyền đến xương chẩm.
Lục Thích nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên mặt dần biến mất, ngực dần phập phồng, ánh mắt sâu thẳm.
Trong không gian yên tĩnh, hơi thở, tim đập trở thành âm thanh duy nhất.
Cuối cùng, anh tiến gần từng chút một.
"..."
Chung Bình cầm sách, cứng ngắc giơ tay lên, vừa nhúc nhích, cổ tay đã bị
người bắt lấy, giống như nắm được mạch môn, tay dần buông lỏng.
"Rầm..." Tiếng sách rơi xuống đất, đôi môi mềm mại cũng dán lên.
Cả người Chung Bình chấn động.
Tiếp xúc thân mật, dịu dàng mà kìm nén.
Lục Thích nhắm mắt, trong chớp mắt trong ngực như tràn ra dòng khí cuốn đi tất cả tâm trạng luống cuống và hỗn loạn.
Anh im lặng thở dài, rồi mở mắt ra.
Trước mắt là đôi mắt mở to, cô vẫn còn đang khiếp sợ.
Lục Thích cong khóe miệng, lập tức dùng sức giữ chặt gáy cô hơn, ôm lấy eo cô, đôi môi kín kẽ.
Hơi thở của Chung Bình bị ngừng trệ, theo phản xạ hai tay đẩy ngực anh, không đẩy ra được, sau đó, cô lại không dùng sức nữa.
Đầu bị bắt ngẩng cao, cơ thể bị lôi về phía trước, bàn tay bên eo dùng sức giữ cô, ngực kề sát, hai đôi môi triền miên.
Cô bắt lấy vải trên áo anh, bị anh mang về phía giá sách, đặt lên giá, hơi thở hơi khó khăn, cô khẽ nhíu mày, tiếng hít thở bên tai ngày càng nặng nề.
Cô không thể nào phân tâm, sự tiếp cận trên môi khiến cô hỗn loạn.
Đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
"Bên này là bao nhiêu?"
"f..."
"Vừa rồi tra là bao nhiêu?"
"Quên cha nó rồi…"
Chung Bình đờ người, dùng sức quay đầu đi, né tránh đôi môi ép xuống, dùng sức đẩy Lục Thích ra.
Cánh môi cô đỏ ửng, Lục Thích lại truy đuổi.
Chung Bình cúi đầu trốn, vội vàng thấp giọng nói: "Có người!"
Bên ngoài giá sách tiếp tục nói:
"Đầu óc gì thế này, về tra lần nữa, đến khi nào tìm ra thì thôi."
"Đầu óc cậu cũng tốt thật, sao không nhớ kĩ đi."
"Vậy cậu đi theo tôi làm gì, tôi bảo cậu đi theo à?"
Dần dần đi xa.
Lục Thích khom lưng, cúi đầu gần sát cô, giọng nói khàn khàn: "Đi rồi..."
Chung Bình vẫn trốn tránh anh: "Đừng."
Lục Thích tiếp tục dán sát gần.
Chung Bình nghiêng đầu: "... Thư viện đấy..."
Lục Thích giữ gáy cô, dùng chút sức, nhân lúc cô há mồm xông vào.
Giữa hai giá sách chỉ còn tiếng hít thở triền miên.
Còn có cả tiếng khẽ đụng vào giá sách.
Qua một lúc lâu mới yên tĩnh trở lại.
Lục Thích cúi đầu, trán và chóp mũi khẽ chạm vào cô.
Ngực Chung Bình vẫn còn phập phồng, cụp mắt, môi hồng xinh đẹp.
Lục Thích không nhịn được lại hôn cô mấy cái, Chung Bình nghiêng đầu, lúc
này anh mới thôi, chóp mũi cọ cô, tay vẫn còn để trên lưng cô.
Lục Thích cười, thấp giọng nói: "Em lại muốn che mặt anh hả?"
Chung Bình ngước mắt nhìn anh, làm như không hiểu.
Lục Thích: "Nhặt sách."
Chung Bình mấp máy môi, im lặng.
Lục Thích lại cọ chóp mũi cô.
Tay Chung Bình chắn mặt anh: "Anh đủ rồi đấy."
Lục Thích: "..."
Qua một lúc, bỏ tay cô ra, lại hôn cô một cái, thấy lỗ tai cô đỏ bừng, anh không nhịn được nhéo một cái.
Chung Bình lườm anh, dùng sức bắt lấy cổ tay anh.
Lục Thích nhíu mày, cũng âm thầm tăng thêm sức.
Hai người "đọ cổ tay" trong chốc lát, vẫn là Lục Thích nhường cô, để cô đè tay xuống.
Chung Bình đẩy anh ra, tiến lên mấy bước, xoay người nhặt sách, Lục Thích
cũng nhặt sách lên, Chung Bình đã đứng thẳng dậy, đi trước.
Lục Thích đi sát theo sau.
Chung Bình ôm sách bước thật nhanh.
... Muốn chết muốn chết muốn chết cho rồi!
Xung quanh không có người, Lục Thích lại dùng sức, kéo cô qua, nhanh chóng hôn cô một cái.
Hai má Chung Bình nẩy lên.
... Muốn chết muốn chết muốn chết cho rồi!
Khuỷu tay Chung Bình đánh về phía ngực anh, trừng mắt cảnh cáo.
Lục Thích hơi đau, nhưng ngay cả mi tâm cũng chả nhăn lại, hơi đắc ý cười với cô.
Chung Bình bước nhanh về trước, bộ dáng như không có việc gì: "Anh đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước."
Không biết Lục Thích lại dịch lời nói này thế nào, vừa nghe, mặt mày càng
thêm hớn hở, "Anh còn có thể "được một tấc tiến một thước" sao? Mấy chữ
"được một tấc tiến một thước" nói vô cùng sâu xa.
Chung Bình quay đầu nhìn anh, tay tìm eo anh, tùy tiện nhéo một cái. Lục
Thích cắn răng chịu đựng, nhanh chóng đè tay cô lại, hai người lại phân
cao thấp hai hiệp, phía trước có đoàn người đi tới, Chung Bình phản ứng
nhanh, thu tay lại.
Hai người nghiêm túc đi về phía trước.
Chung Bình đi về phía quầy đăng kí, xem ra là muốn mượn sách luôn, Lục Thích hơi kéo cô: "Không tiếp tục xem ở đây à?"
Chung Bình: "..."
Lục Thích kéo cô về phía bàn, "Xem một lát, không hiểu có thể hỏi ngay."
Khu mượn sách ít người, chỗ ngồi tương đối nhiều, hai người ngồi xuống một bàn.
Chung Bình mở sách ra, lặng lẽ ngồi một lát, những chữ trước mắt dường như không biết.
Người bên cạnh dịch tới gần, cô thoáng nhìn qua, rồi lại xem sách.
Lục Thích quen thuộc đặt cánh tay lên lưng ghế cô, cúi đầu hỏi: "Có chỗ nào không hiểu?"
"..."
Lục Thích: "Nói đi."
Chung Bình: "... Không."
Lục Thích: "Đều hiểu cả?"
Chung Bình: "Tôi còn chưa xem hết."
"Chậc..." Lục Thích nở nụ cười, "Cùng xem nào."
Chung Bình nhìn sách, Lục Thích nhìn người.
Qua một lát, Chung Bình nói: "Anh xem sách của mình hoặc lướt weixin đi."
Ngón tay Lục Thích khe khẽ gõ lên lưng ghế cô, "Nhìn em cũng giống thế."
Chung Bình: "... Anh dịch qua chút."
Lục Thích làm như không nghe thấy, ngón tay vẫn khẽ gõ lên lưng ghế cô.
Tiếng gõ nhanh rồi ngày càng chậm, lúc nó dừng lại, anh đã dán qua hôn lên gò má cô.
Hai người im lặng.
Khi rời khỏi thư viện đã gần năm giờ, Lục Thích kéo ngay Chung Bình tìm nơi ăn cơm.
Anh hiếm khi đến chỗ này, không rõ gần đây có nhà hàng nào, dứt khoát đi
đến nhà hàng anh đỗ xe kia. Trong nhà hàng có đồ Trung, đồ Nhật, đồ
Pháp, và buffet, Lục Thích hỏi ý kiến cô.
Chung Bình suy nghĩ, "Buffet đi."
Một suất buffet giá 158 tệ, Chung Bình và Lục Thích lấy mấy đĩa lớn, ăn hơn mười phút, sự khó chịu và mất tự nhiên của Chung Bình cuối cùng đã biến mất.
Lục Thích nhìn sức ăn của cô, lại gắp cho cô hai miếng bánh ngọt, hỏi cô: "Có đủ không?"
"..."
Chung Bình ăn hết bánh ngọt, ăn xong hơi no.
Ra khỏi nhà hàng, Chung Bình nói: "Anh đi lấy xe đi, tôi đi ra sân vận động, tạm biệt."
Lục Thích túm lấy tay cô: "Tạm biệt cái gì, anh cùng em đi lấy xe."
Chung Bình: "Không cần, xe anh ngay ở đây..."
Lục Thích ngắt lời cô: "Không tự giác chút nào."
Nói xong, nắm tay cô, dắt cô đi về phía sân vận động.
Chung Bình: "..."
Còn chưa đến sáu giờ, sắc trời vẫn còn rất sáng, quanh thư viện là bầu
không khí văn hóa nồng đậm, gần đó không biết là kí sách hay tọa đàm,
một đám người trẻ tuổi, tay cầm sách, không ngừng líu ríu trò chuyện.
Chung Bình cảm thấy lập tức như thể được trở về thời đi học.
Hai người nắm tay đi trên lối dành cho người đi bộ, trên đường không nói
chuyện, tới bãi đỗ xe ở sân vận động, Chung Bình lên tiếng trước: "Tới
nơi rồi."
"Xe đỗ ở đâu?"
"Đằng trước."
"Đi thôi."
Lục Thích vẫn nắm tay cô bước đi.
Lúc này thực sự tới nơi chiếc Mini của Chung Bình đỗ.
Chung Bình muốn rút tay ra lấy chìa khóa, nhưng lại không rút được, quay đầu nhìn Lục Thích.
Lục Thích đứng bất động, "Thời gian còn sớm, em trở về có hoạt động gì không?"
Chung Bình: "... Không."
"Vậy đi xem phim nhé?"
"..."
Chung Bình: "Tối nay tôi về nhà, đã đồng ý đi dạo công viên với cha mẹ rồi."
"..." Lục Thích đành phải thả người.
Cuối cùng Chung Bình đã ngồi vào trong xe, nhìn anh một cái mới kéo cửa xe
lên. Vừa muốn khởi động xe, cửa kính bị người gõ hai cái.
Cô kéo cửa kính xe xuống, ánh mắt chứa ý hỏi.
Lục Thích chống tay lên nóc xe, khom lưng, vươn đầu vào hôn cô một cái, sau đó sờ đầu cô, "Lái đi, chốc nữa anh tìm em."
Lỗ tai Chung Bình lại đỏ lên, hàm hồ đáp "Ừ" một tiếng, xe chạy thục mạng.
Lái xe hơn mười phút, Chung Bình nhìn về phía gương chiếu hậu, có cảm giác
mình đang nhìn trộm, một lát sau khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Sau khi về nhà Chung Bình đi dạo công viên với cha mẹ, ca sĩ hát rong bên
đường mở loa ca hát, Chung Bình và cha mẹ nghe xong hai bài, thả vào
trong bát đối phương năm mươi đồng.
Lại đi một lát, ngày càng có nhiều bọn trẻ, trượt băng, trượt ván, còn chơi chuồn chuồn tre.
var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");
Chung Bình ngửa đầu nhìn chuồn chuồn tre đủ mọi màu sắc bay trên không trung, ngay cả mẹ cô gọi cũng không nghe thấy.
"Bảo bối, bảo bối."
"Dạ?" Chung Bình hoàn hồn.
Bà Chung: "Con đang nghĩ gì thế, gọi con mấy lần rồi đấy."
Chung Bình: "Không có gì, con đang nghĩ đến chuyện đi làm ngày mai, có chuyện gì ạ?"
Bà Chung: "Mấy ngày nữa con rảnh không, mua hoa quả đến bệnh viện một chuyến, chú Hoắc của con đang ở đấy."
"Lão Hoắc? Chú ấy làm sao vậy?"
Mẹ cô nghe thấy cách gọi "không lễ phép" này của cô, cũng không sửa lại,
"Còn có thể như thế nào nữa, người kia nằm viện, nghe nói sắp không
chống đỡ được nữa rồi, dù thế nào chúng ta cũng phải thể hiện chút tâm
ý."
Chung Bình suy nghĩ, gật đầu.
Ban đêm nằm trên giường, Chung Bình nhắm mắt lại, không ngủ được. Lật qua
lật lại, cuối cùng tay vươn đến ngăn kéo ở tủ đầu giường, kéo ra, cô
chống người lên lấy đồ bên trong đó.
Lại nằm xuống gối, trên tay xoay xoay một chút, trong phòng ngủ tối đen, nháy mắt có ánh sáng màu vàng.
Chung Bình cầm chuồn chuồn tre nhìn một lát, hai tay khép lại, khẽ vặn một
chút, chuồn chuồn tre bay lên trên, ánh sáng chói mắt giữa không trung,
trong bóng đêm đẹp không sao tả xiết.
Qua một lát, cô bắt lại, tiếp tục vặn.
Bay mấy lần, chuồn chuồn tre bay đến cuối giường, Chung Bình đứng dậy, nằm
úp sấp người qua lấy, vừa mới cầm được, di động đột nhiên vang lên.
Quay lại đầu giường, là tin nhắn từ weixin.
Lục Thích: Đang làm gì vậy?
"..."
Chung Bình liếc thứ đang sáng rực trên tay, nhắn lại: Chuẩn bị ngủ.
Lục Thích: Sớm như vậy?
Chung Bình: Sắp mười một giờ rồi.
Lục Thích: Anh vừa xong việc.
Chung Bình để tay vào màn hình, không biết có nên trả lời không, chưa nghĩ ra thì tin tiếp theo đã đến.
Lục Thích: Vừa đến công ty, bận rộn một lúc.
Chung Bình: Chủ nhật còn đi làm?
Lục Thích: Không sao, có chút chuyện cần bàn với Cao Nam. Ngày mai tan làm em có rảnh không?
"..."
Chung Bình: Chưa biết.
Lục Thích: Giúp em bổ sung kiến thức, nắm chắc mấy ngày cuối cùng.
Chung Bình nhìn thấy những chữ này, lỗ tai hơi đỏ lên, nhớ tới chuyện xảy ra ở giá sách trên lầu hai thư viện ngày hôm nay.
Lúc này đột nhiên nhớ ra giá sách còn có tiếng va chạm.
Chung Bình vùi đầu vào gối, không nhắn lại.
Bên kia mãi không nhận được tin trả lời, lại nhắn tin đến.
Lục Thích: Ngủ rồi?
Lục Thích: Tỉnh dậy.
Lục Thích: Xác định như thế nhé, mai tan làm anh tìm em.
Đêm nay Chung Bình không ngủ ngon nổi, buổi sáng tỉnh dậy cố phấn chấn tinh thần, theo lẽ thường làm tổ trên giường một chút, nhận được tin nhắn
weixin mỗi sáng, theo thói quen dịch luôn.
Chung Bình: "Lục Thích báo cáo sân bay hàng ngày..."
"..."
Quen rồi...
Chung Bình hơi sửng sốt, đầu kia nhanh chóng trả lời.
Lục Thích: Chạy bộ chưa?
Chung Bình vô cùng tự nhiên nhắn lại: Hôm nay không chạy, tôi vừa tỉnh.
Thời gian làm việc bắt đầu, trên đường xe cộ tấp nập, trong đơn vị lại là một vụ "xét nghiệm thân nhân".
Lục Thích nói muốn giúp cô thi qua "lý thuyết", còn có mấy ngày nữa thôi,
quả nhiên thực sự giúp cô bổ sung kiến thức. Bọn họ không đến thư viện
nữa, mà chọn một quán cà phê gần đó, ngồi ở ghế dài trong góc, ánh đèn
buổi tối luôn có chút hương vị thôi miên người.
Cánh tay Lục Thích dài, khi duỗi ra luôn chạm vào thành sô pha của Chung
Bình, ở bên tai cô thấp giọng giảng bài, giảng một lúc đã là một tiếng,
nói xong lại làm mô phỏng.
Ngày ôn tập cuối cùng là thứ sáu, Lục Thích hỏi cô: "Ngày mai thi xong có việc không?"
Chung Bình: "Tôi đã hẹn mẹ có chút việc rồi."
"Thế còn chủ nhật." Cũng không quan tâm Chung Bình có đồng ý hay không, lại
vươn vai, khi bỏ cánh tay xuống, thuận thể đặt lên vai cô.
Đặt lên là không bỏ xuống.
Lục Thích về đến nhà, tâm trạng rất tốt, ngâm nga bài hát, rót cho mình một ly rượu, nằm xuống sô pha, uống hết một ly, gọi điện thoại cho Cao Nam.
"Suýt chút nữa thì quên mất, sáng mai tôi thi lý thuyết, buổi chiều đi một
chuyến đến bệnh viện Cảnh Sơn, mang cả Lục Học Nhi theo."