Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 3: Người đàn ông đốt tiền… người đàn ông?




Chẳng những phải làm cho ra chuyện mà còn phải làm thật lớn. Trung tâm giám định tư pháp, nhất là khi giám định cha con, mỗi ngày đều không yên bình. Giám định cha con, nghe thấy bốn chữ này có thể biên soạn ra hàng trăm tập phim luân lý gia đình, khi xảy ra bạo lực đánh nhau, nhân viên công tác đã sớm tập mãi thành quen rồi. Tuần đầu tiên Chung Bình làm việc ở trong này, lần đầu thấy chồng đánh vợ nôn cả ra máu, đồng nghiệp báo cảnh sát xong tiếp tục làm việc, cô gặp ác mộng ba ngày, mãi mới thoát khỏi bóng ma. Hoàn cảnh tạo ra người, ba tháng sau, cô đã có thể mặt không đổi sắc dùng bạo lực chống lại bạo lực. Tình hình hiện tại hoàn toàn khác với những lần trước, nhóm đồng nghiệp thân kinh bách chiến (*) hưng phấn khó nói nên lời, nhìn Tôn Giai Hủ là biết. (*) thân trải qua trăm trận đánh Chung Bình nhận được tín hiệu từ người đàn ông đốt tiền… ánh mắt của anh ta, cô đang suy nghĩ có nên chào hỏi hay không, anh ta đã vẫy tay với cô, “Cô Chung, cô cũng muốn xếp hàng à?” Anh ra vẻ kinh ngạc, “Cái này chỉ sợ không thích hợp?” Đàn ông cả phòng đều hướng hết ánh mắt về phía cô, Chung Bình nhìn lướt qua, tuổi từ mười tám đến bốn mươi, “Ngài Lục thật biết nói đùa.” Cô mỉm cười. Lục Thích hơi nghiêng người về phía trước, tay đặt lên ghế, nhả từng chữ, “Bản thân tôi, từ trước đến nay, không thích nói đùa…” Anh cười, lập tức ngừng lại, xòe tập tiền giấy: “Tiếp!”

Chung Bình cảm thấy nên cách xa nơi này một chút, kéo Tôn Giai Hủ xoay người đi, lại nghe thấy tiếng của anh ta: “Cô Chung ăn sáng chưa? Nếu không tôi mời, nên ăn nhiều một chút, hôm nay chắc chắn cô sẽ bận lắm đấy.”

Chung Bình quay đầu lại: “Ăn rồi ạ, cám ơn!” Được Tôn Giai Hủ túm đi. Tôn Giai Hủ kéo thẳng cô đến phòng uống nước, “Cậu có bị ngốc hay không mà còn trả lời anh ta, vừa nhìn đã biết anh ta nhắm vào cậu, vậy mà cậu còn cám ơn! Đường đường là một người đàn ông mà không biết xấu hổ bắt nạt một cô gái.”

Chung Bình ngậm hớp trà nhài xua tay: “Tớ sẽ không để bị bắt nạt.”

“Chậc…” Tôn Giai Hủ khinh bỉ, nói tiếp, “Cậu nói xem anh ta đang làm gì vậy, đốt tiền à?” Chung Bình lắc đầu: “Anh ta cũng ấu trĩ thật.” Bộ dáng gật đầu đắc ý, Tôn Giai Hủ nhéo mặt cô, “À, tớ nhớ đến đứa cháu gái bốn tuổi… khi tớ còn nhỏ….”

Chung Bình ngắt lời cô ấy, cười: “Thôi đi!”

Lại nhấp hai ngụm trà, thở dài: “Đáng thương cho cô gái kia, giờ thì mọi người đều biết hết rồi.” Chung Bình để cốc xuống, “Cái gì có thể làm thì đều làm rồi, còn rải tiền làm chi?” Tôn Giai Hủ không hiểu: “Gì thế?” Chung Bình chớp chớp mắt, cười không nói. Trong phòng khách, Lục Thích vừa đưa tiền vừa hỏi: “Vẫn còn người không đến, lôi đến hết đây.”

Cao Nam cầm tờ giấy: “Vâng đều đã đi lôi rồi.”

“Liên lạc lần nữa, không tới là có vấn đề.”

“Vậy những người ở bên này cho họ về đi, đừng để lãng phí tiền.”

“Cái này sao có thể tính là lãng phí.” Lục Thích cười nhạo, “Chờ xem, Lục Học Nhi sắp đứng ngồi không yên rồi, chuẩn bị hai tay, nắm chắc hai tay, có hiểu hay không?” Lục Thích dự đoán như thần, ngồi ở phòng khách đến trưa, hai tay mở rộng đón tiếp lửa giận của Lục Học Nhi, anh cười nói: “Ai thế này? Phụ nữ có thai đi chậm một chút, cẩn thận.”

Lục Học Nhi ôm bụng lườm, phía sau còn có Thẩm Huy và người giúp việc, cuồn cuộn lửa giận: “Lục Thích! Anh không phải là người, em là em gái anh, có người anh hãm hại em gái như vậy sao? Toàn bộ thế giới đều biết em có thai, anh không cảm thấy mất mặt à?” Lục Thích gật đầu: “Anh cảm thấy rất vinh dự chứ!”

Lục Học Nhi nghẹn lời: “Em không đội trời chung với anh!”

Lục Thích khinh thường: “Cô có tư cách cái rắm!”

Lục Học Nhi nói không suy nghĩ: “Em không có tư cách? Anh nghĩ gì vậy, không có cha em, anh cũng chả là gì hết, còn đang ở bên ngoài xin ăn đấy!”

Lục Thích thu hồi tất cả biểu tình, lạnh lùng thản nhiên dáng vẻ đứng từ trên cao nhìn xuống đối phương, rõ ràng không làm gì, nhưng khiến người có thái độ gây sự, bị ép tới mức không dám làm trái lại. Lục Học Nhi lùi về phía sau hai bước, khuôn mặt dần trắng bệch, qua một lát, hèn nhát nói: “Anh… để cho, để cho bọn họ đi đi.”

Yên tĩnh không có một tiếng động nào, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hơi nóng lan tỏa trên mặt đất, thơi gian trôi qua vô cùng chậm. Cuối cùng Lục Thích đã hoạt động, hừ lạnh một tiếng, đá ghế ngồi xuống, “Nói tên ra, còn những người khác tính sau.”

“Em…” Lục Học Nhi do dự, nhìn về phía trước, “Em không muốn nói.”

Lục Thích xua tay như đuổi ruồi bọ: “Đi đi, đừng nói gì với anh nữa.”

“Anh!” Lục Học Nhi vội vàng nói, “Sao phải nói tên ra chứ, một mình em cũng có thể chăm sóc được đứa trẻ, em không cần đàn ông!”

“Ha.” Lục Thích cười lạnh, “Ai quan tâm cô có cần hay không, nhà họ Lục chúng ta không làm ra chuyện dọa người như vậy! Không nói hả? Không nói thì về đi, còn hơn trăm người chưa đến đâu.”

Hai mắt Lục Học Nhi đẫm nước, không thể không thỏa hiệp: “Anh… Anh cho em mấy ngày để em suy nghĩ kĩ.”

“Không được!”

“Chỉ mất thêm mấy ngày thôi mà, anh để cho em nghĩ thông suốt đi, đến lúc đó em không nói, anh cứ tìm hết người đến, anh cho em thả lỏng chút có được không, đầu em sắp nổ tung rồi, em cũng không muốn sống nữa!”

“Nói sớm thì sao chết được!”

“…”

Lục Thích không kiên nhẫn đuổi người: “Về đi, anh cho cô ba ngày.”

Lục Học Nhi muốn nói thêm, Lục Thích mắng: “Không cò kè mặc cả! Cút!”

Chung Bình và đám đồng nghiệp trốn ở ngoài xem hết mọi chuyện, nhìn theo Lục Học Nhi rời đi, không ngừng bàn tán, đủ loại đánh giá nghi ngờ mê gái cũng có. Chung Bình suy nghĩ một lúc, trong đầu loạn hết cả lên, đột nhiên cảm thấy không thể nào định nghĩa nổi người này. Không phải người bình thường. Nhóm đồng nghiệp đột nhiên chạy đi, bỏ lại mình cô đối mặt với thằng cha đốt tiền. Lục Thích đi ra cửa, nhìn thấy đám mặc áo blouse trắng bỏ chạy, chỉ còn một người, anh cười, đi qua đối phương, đột nhiên dừng bước, lùi về phía sau mấy bước, đối mặt với Chung Bình, hỏi: “Cô Chung, lấy máu của nhiều người như vậy, phải mất bao lâu mới lấy được báo cáo?” Đứng rất gần, vết tím bầm ở mắt phải vô cùng phóng đại trước mặt cô, Chung Bình sửng sốt, lùi về phía sau, “À… Bình thường là mất bảy ngày sẽ có kết quả.”

“Ừ…” Lục Thích suy nghĩ, ngón tay chạm vào khóe mắt phải, gạt mí mắt lên, nói, “Vậy thôi, cô bận thế thì không mời cô ăn trưa được rồi.” Cất bước đi, “Dù sao cô cũng không kịp ăn cơm.”

Chung Bình: “…”

Ra khỏi cửa lớn trung tâm, ánh mặt trời chói mắt, Lục Thích híp mắt, quay đầu nhìn về phía cây anh đào, hoa màu trắng phơn phớt hồng đang nở rộ. Anh cảm khái: “Mùa xuân đến rồi.”

<!--==========DESKTOP CONTENT MIDLE 2===--> <!--Ambient video inpage desktop-->

Lục Thích nói đúng, Chung Bình không thể ăn trưa, thiếu người, cô bị chủ nhiệm Triệu xoay như chong chóng, bận rộn làm việc mà còn phải tăng ca. Mỗi tuần cô phải leo núi ít nhất ba lần, hôm nay không đi được, ngày mai cũng vậy, ngày kia… Ngày kia là thứ bảy, Chung Bình mệt mỏi ngồi xe, mở weibo, trong nhóm SR quả nhiên có thông báo thứ bảy tập huấn. Cô lập tức phấn chấn tinh thần trả lời: “Tôi một suất! Giơ tay!”

Còn phải chịu một ngày nữa. Trước khi về nhà Chung Bình gọi một phần đồ ăn ngoài, vừa ngã nhoài trên sô pha được một lúc thì chuông cửa vang lên. Lười biếng đi ra mở cửa, nhìn thấy chàng trai đứng ngoài cửa, cô vui vẻ: “Sao lại là anh mang tới thế?” “Đúng lúc ăn cơm ở quán gần đó, nghe thấy em gọi đồ, anh mang giùm luôn, dù sao cũng phải về nhà, tiện thể qua thăm em.” Hoắc Chí đưa hộp cơm rồi kéo cửa lại, từ trong tủ giày lấy dép trong nhà ra đi, khi đi đùi phải hơi khác thường, “Sao vậy, công việc bận lắm à?” Chung Bình đóng cửa lại, lắc đầu: “Vẫn tốt.” Hoắc Chí xoa tóc cô: “Tóc vểnh lên.”

Chung Bình vuốt mấy cái, tóc mái không chịu nghe lời, cô lấy kẹp cặp vào, “Anh ăn no chưa? Có muốn ăn thêm chút nữa không?” “No rồi, em ăn đi.”

Chung Bình để hộp cơm lên bàn, ngồi xếp bằng trên thảm, coi như không có người ngoài mở hộp ra ăn. Hoắc Chí nhìn một lúc cười nói: “À đúng rồi, cha em gọi cả anh cuối tuần về nhà tụ tập, em có về không?” “Về chứ!” Chung Bình cắn đũa, “Nếu không về, cha mẹ đánh em chết mất.”

Hoắc Chí cười chọc cô: “Em đó, rất ngang tàng, trước đây còn điềm đạm, càng lớn càng ngang tàng.” Chugn Bình nhai cơm: “Lão Hoắc, đừng có nhắc lại chuyện hồi nhỏ nữa.”

Hoắc Chí nán lại chả được bao lâu, Chung Bình dọn dẹp bàn, sau khi rửa mặt thì đi ngủ. Năm giờ đồng hồ báo thức vang lên, cô thay đồ thể thao, chạy ba vòng trong tiểu khu, về nhà tắm rửa đi làm, tiện đường mua mấy cái bánh bao nhân thịt. Bận đến mười một giờ ngay cả một hớp nước cũng không uống được, trong trung tâm lại đột nhiên có khách không mời mà đến. Cô gái mang thai tóc tím. Lục Học Nhi ngồi trên sô pha phòng khách, hết nhìn đông lại sang tây: “Đến hai lần cũng chưa nhìn kĩ nơi này, môi trường không tệ nhỉ.”

Chung Bình và Tôn Giai Hủ hai mặt nhìn nhau, trong lòng hoàn toàn cảnh giác, ánh mắt Tôn Giai Hủ ra hiệu: Tớ đi ra ngoài bảo bên bảo vệ sẵn sàng. Chung Bình gật đàu. Chung Bình đặt cốc trà xuống, Lục Học Nhi nói: “Tôi không uống trà, loại đồ uống này chỉ dành cho người già, có thứ khác không?” Chung Bình hỏi: “Sữa thì sao?” Lục Học Nhi cười: “Đừng coi tôi là phụ nữ có thai, hơi một tí là bắt uống sữa.”

Chung Bình liếc qua bụng cô ấy, được thôi, cô đã có quyết định rồi. Chung Bình nói: “Vậy tôi mang nước ấm cho cô, cô ngồi chờ một lát, đúng rồi, không biết cô đến đây có chuyện gì?” Thuận tiện hỏi hai người đi cùng Thẩm Huy và người giúp việc, “Hai người uống gì?” Hai người đều nói không cần. “Đừng vội.” Lục Học Nhi phất tay, lấy một điếu thuốc dành cho phụ nữ từ trong túi ra, “Tôi cũng không có chuyện gì, chỉ là ở trong nhà buồn chán, muốn ra ngoài một lát.”

Chung Bình thấy cô ấy cầm điếu thuốc, nói: “Hút thuốc không tốt cho đứa trẻ.”

Lục Học Nhi cười nói: “Tôi biết mình có thai chứ.” Cô ấy để thuốc ở chóp mũi, dùng sức hít, vẻ mặt say mê: “Ngửi hai cái cho đỡ thèm.”

Chung Bình nhìn bộ dáng này của cô ấy, không hiểu sao nổi hết da gà. Lục Học Nhi hỏi: “Cô ăn cơm chưa? Cùng ăn chung nhé?” Chung Bình cảnh giác: “Cái này…”

Lục Học Nhi cười nói: “Tôi rất thích cô, gọi là gì nhỉ, à vừa gặp đã yêu.”

Da gà nổi hết lên, hai anh em nhà này đúng là không phải người bình thường. Lục Thích nhận được điện thoại, phủi tàn thuốc, ngậm điếu thuốc nói: “Cho dù nó đi tìm ai, ăn cơm ở đâu, mọi người cũng phải giám sát chặt chẽ, tôi xem nó còn muốn chơi trò gì nữa.” Cúp điện thoại, Lục Thích sờ bảo bối trước mắt. Máy bay trực thăng màu trắng, Robinson R44 (**), bốn chỗ ngồi, tốc độ 210 km/giờ, giới hạn độ cao lớn nhất 4270m.Cao Nam ở bên cạnh hỏi: “Anh thực sự muốn thi bằng lái?” Lục Thích sờ cằm: “Bốn mươi giờ lý thuyết, bốn mươi giờ thực hành, tôi vẫn có chút thời gian ấy.” Anh nói năng dõng dạc, “Thi chứ! Sao lại không thi! Đi, giao tiền cho huấn luyện viên.”

Chờ Cao Nam đi theo huấn luyện viên, Lục Thích nheo mắt suy nghĩ, lại gọi điện thoại cho Thẩm Huy: “Bọn họ ăn cơm ở chỗ nào?”