Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 5




Editor: Gấc.

Từ Lục Ly nói xong câu đó thì liếc nhìn Đinh Bán Hạ, có lẽ là để thể hiện độ chuẩn xác của mình: “Cậu thấy sao?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Ha ha.

Đinh Bán Hạ giật giật khóe miệng, sau đó cô gật đầu, ngoài cười mà trong không cười: “Đúng đúng, quan hệ khá ổn.”

Lúc này Từ Lục Ly mới có chút hài lòng, anh cầm cốc lên uống một ngụm nước, cũng không nói gì nữa.

Trần Nam vừa khó hiểu vừa hóng hớt nhìn Từ Lục Ly và Đinh Bán Hạ giao lưu. Hình như anh chàng đẹp trai này thật sự rất ám ảnh với “Mối quan hệ hồi cấp 3” đó.

Hơn nữa, không phải Hạ Hạ rất bạo dạn sao? Sao trước mặt anh chàng đẹp trai này lại tỏ ra hèn nhát như vậy?

Chẳng qua là ba người im lặng không được bao lâu thì ông chủ đã bưng đồ ăn ra rồi.

Đinh Bán Hạ thường xuyên tới cửa hàng này, cũng rất thân với chủ quán. Ông chủ và bà chủ rất nhiệt tình với cô, thỉnh thoảng còn cho thêm một chút đồ ăn vặt.

Ông chủ bưng một đĩa tôm hùm đất xào cay đi tới: “Tôm xong rồi đây, mọi người ăn nhân lúc còn nóng nhé.”

Đinh Bán Hạ vui vẻ lên tiếng rồi đi lấy bao tay và đeo vào, cô rất thích ăn tôm hùm đất, nên khi cô bóc tôm cũng có phong cách riêng của mình. Cô thành thạo bóc một con tôm, sau đó bỏ vào bát của Trần Nam: “Nam Nam, cậu mau ăn thử tôm quán này đi, mình thích lắm đó.”

Sau đó cô lại nhìn Từ Lục Ly có “Quan hệ khá ổn”, đắn đo 1 giây rồi cô nhanh chóng bóc một con tôm khác bỏ vào bát của anh: “Nào nào nào, Từ Lục Ly, cậu cũng ăn một miếng đi.”

Từ Lục Ly gật đầu, anh gắp lên và bỏ vào miệng.

Cô Đinh nhìn anh với vẻ mặt chờ mong.

Từ Lục Ly nhai từ từ, sau đó nuốt xuống, rồi mới bình tĩnh mở miệng: “Ăn ngon lắm.”

Đinh Bán Hạ lập tức bật cười.

Cô đã nói rồi mà! Ai mà có thể thoát khỏi sự cám dỗ của tôm hùm đất chứ!

Ông chủ lần lượt mang ra súp gà đen, xiên chiên và hủ tiếu xào do Từ Lục Ly và Trần Nam gọi.

Cảnh tượng sau đó chính là Từ Lục Ly cầm thìa ăn súp gà đen, Đinh Bán Hạ thì đeo bao tay ra sức chiến đấu với tôm hùm đất, còn Trần Nam ăn hủ tiếu xào bằng một đôi đũa.

Từ Lục Ly nhìn Đinh Bán Hạ đang ăn tôm hùm đất hết sức chăm chú, anh mím môi, rốt cuộc vẫn mở miệng nói: “Tôm hùm đất có tính lạnh, thỉnh thoảng ăn một lần cũng được, nhưng đừng ăn quá thường xuyên.”

Đinh Bán Hạ là một người hâm mộ trung thành của tôm hùm đất, nên đương nhiên cô biết điều này.

Cô gật đầu vài cái mà không ngẩng đầu lên rồi lại tiếp tục chiến đấu với tôm hùm đất.

“Ăn thường xuyên quá dễ khiến cơ thể yếu đi, lần sau mình bốc mấy thang thuốc Trung Y (*) cho cậu nhé.”

(*) Thuốc Trung Y hay còn gọi là Trung Dược: Khác với thuốc Bắc (của Đông Y), Trung Dược là dược phẩm vốn có trong Trung Y cổ truyền Trung Quốc, căn cứ phương pháp bào chế được chia làm Trung Dược thành phẩm, nguyên liệu Trung Dược. Trung Dược chủ yếu bắt nguồn từ Trung Quốc, ngoài thuốc thực vật ra, còn có thuốc động vật như mật rắn, mật gấu, Lộc nhung, sừng Hươu…

Đinh Bán Hạ lập tức ngẩng đầu lên nhìn Từ Lục Ly với vẻ mặt hoảng sợ.

Trung Y?

Tại sao phải uống Trung Dược?!

Nuốt đồ ăn trong miệng xuống xong, Đinh Bán Hạ cắn môi: “Ờ thì... Từ Lục Ly, mình xin nhận ý tốt của cậu, còn Trung Dược thì mình không cần đâu ha ha ha.”

Trần Nam nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của Đinh Bán Hạ, cô ấy không nhịn được mà cười.

Không riêng gì Trần Nam, trông tâm trạng của Từ Lục Ly cũng có vẻ rất tốt: “Yên tâm đi, mình sắc thuốc cho cậu, cậu không cần tự sắc đâu.”

Chuyện này không liên quan gì đến sắc hay không sắc đâu!

Từ nhỏ Đinh Bán Hạ đã cực kỳ sợ đắng. Đồ mà người khác chỉ cho rằng hơi đắng một chút thì cô lại có thể cảm thấy đắng đến nỗi chảy cả nước mắt. Càng không cần phải nói đến thứ như Trung Dược, nó thực sự sẽ giết chết cô đấy...

“Không không không, thật sự không cần. Mình không hay ăn tôm hùm đất lắm đâu.”

Lúc Đinh Bán Hạ đang tranh luận đơn giản với Từ Lục Ly về chủ đề nhàm chán “Có nên uống thuốc bắc hay không” thì đột nhiên nghe thấy có người chào hỏi:

“Ơ kìa Từ Lục Ly! Lâu lắm rồi chưa gặp cậu, trùng hợp thật đấy!”

Đinh Bán Hạ hoàn toàn không ngờ tới ở quán ăn đêm này cũng có thể gặp phải người quen của Từ Lục Ly.

Cô hơi tò mò ngẩng đầu lên nhìn người vừa mới chào hỏi. Lúc sau, cô nghe thấy người này nói với mình bằng vẻ mặt kinh ngạc:

“Đinh Bán Hạ! Thế mà lại là cậu à!”

Đinh Bán Hạ: “...”

Gần đây xảy ra chuyện gì vậy?

Mấy trăm nay rồi không gặp được một người bạn cấp 3 nào, thế mà hôm nay lại gặp được mấy người liền?

Đinh Bán Hạ nhanh chóng khôi phục tinh thần, cô cười vô cùng dịu dàng và đáng yêu: “Ừ chào cậu, Cao Dương.”

Không sai, Cao Dương cũng là bạn cùng lớp cấp 3 của Từ Lục Ly và cô.

Nếu nhớ không nhầm, hình như Cao Dương còn là bạn cùng phòng của Từ Lục Ly? Dù sao quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, lúc ấy cô thường xuyên có thể thấy Cao Dương và Từ Lục Ly chơi bóng rổ cùng nhau.

Nhưng mà sao Cao Dương nhìn thấy cô lại kinh ngạc đến như vậy?


Cao Dương nhìn Đinh Bán Hạ, dáng vẻ vẫn hơi khó tin. Nhưng sự kinh ngạc này nhanh chóng biến thành một loại——

Một loại hóng hớt khó có thể miêu tả được.

Cao Dương cười hì hì nhìn về phía Từ Lục Ly: “Được đấy bạn Từ.”

Nghe được lời nói không rõ ý tứ như vậy, nhưng Từ Lục Ly chỉ thản nhiên gật đầu, cũng không nói gì thêm.

“Chậc chậc, nhiều năm như vậy, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt, tốt thật đấy.”

Được lắm, lúc Đinh Bán Hạ còn đang hoàn toàn ngơ ngác thì Cao Dương đã bắt đầu cảm thán không rõ ý tứ.

“Nghĩ thông suốt rồi.”

Từ Lục Ly hơi nheo mắt, không hiểu sao lại lộ ra một loại cảm giác quyết giành chiến thắng.

Cách đó không xa có người gọi tên Cao Dương, Cao Dương đáp lại rồi nói với Từ Lục Ly và Đinh Bán Hạ: “Được rồi, mình có bạn ở bên kia, đi trước đây, các cậu tiếp tục ăn uống đi.”

Đinh Bán Hạ vội vàng gật đầu và tạm biệt Cao Dương.

Cao Dương quay đầu đi được vài bước rồi lại quay đầu lại, nói với Từ Lục Ly: “À đúng rồi bạn Từ, hai ngày trước mình có gặp Lư Mộc, nó bảo mình nói với cậu một tiếng xin lỗi.”

Từ Lục Ly nghe thấy thì dường như có chút cứng đờ, nhưng anh cũng chỉ đáp lại một tiếng.

Lúc này Cao Dương mới thật sự rời đi.

Đinh Bán Hạ càng thêm ngơ ngác.

Lư Mộc?

Đó không phải là lớp trưởng lớp họ hồi đó sao? Cũng là hội trưởng hội học sinh thời cấp 3 nữa, hình như có quan hệ khá tốt với Từ Lục Ly, khi đó cũng là nhân vật có tiếng trong trường.

Tuy nhiên, Lư Mộc không lạnh lùng như Từ Lục Ly. Ngược lại, anh ta rất đẹp trai và hòa đồng, năng lực giao tiếp cũng tốt, có thể trò chuyện vui vẻ với bất cứ ai.

Cho dù người có hơi “Kỳ quái” trong mắt người khác như Đinh Bán Hạ thì Lư Mộc cũng vẫn đối xử với cô khá tốt, thỉnh thoảng còn đặc biệt quan tâm cô. Cho nên Đinh Bán Hạ có ấn tượng khá tốt đối với anh ta.

Ồ ồ ồ đúng rồi, lúc đó bởi vì quan hệ giữa Từ Lục Ly và Lư Mộc rất tốt, thường xuyên ra vào cùng nhau, tuy phong cách khác nhau nhưng đều rất được hoan nghênh. Các cô gái trong trường còn đặt tên couple cho bọn họ, gọi là gì nhỉ...

“Sữa tắm”?

Sở dĩ Đinh Bán Hạ có ấn tượng sâu sắc với cái tên này là bởi vì thật sự nó quá buồn cười! Rõ ràng tên của hai người đều rất hay, tại sao tên couple lại hết sức quê mùa như vậy?

Chuyện hồi lớp 12, Đinh Bán Hạ không nhớ rõ lắm. Chủ yếu là khi ấy ông nội cô bị bệnh nặng, nên toàn bộ tâm tư của Đinh Bán Hạ đều đặt hết lên chuyện học tập và chuyện trong nhà, không quan tâm mấy đến những lời đồn đại đó.

Nhưng mà hình như hồi lớp 12, Lư Mộc và Từ Lục Ly không còn đi cùng nhau nữa. Cô cũng không biết lý do gì là gì, các nữ sinh trong lớp còn thảo luận về vấn đề này rất lâu.


Tại sao bây giờ lại vô duyên vô cớ “Nói một tiếng xin lỗi”?

Từ Lục Ly nhìn Đinh Bán Hạ đang ngẩn ngơ rơi vào trầm tư, tâm trạng vốn không được tốt vừa rồi của anh bỗng trở nên tốt hơn.

“Tôm hùm đất mà nguội thì sẽ bị tanh.”

!

Đinh Bán Hạ lập tức bừng tỉnh, yêu hận tình thù của Lư Mộc và Từ Lục Ly không liên quan gì đến cô, tôm hùm đất là quan trọng nhất áu áu.

Trần Nam ở bên cạnh vẫn luôn yên lặng quan sát, hiện tại trong lòng cô ấy đã hiểu được đôi chút.

Cô ấy cười tủm tỉm, ôm lấy vai của Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, người đàn ông cậu xem mắt vào 2 ngày trước thế nào?”

Đinh Bán Hạ tức giận trợn trắng mắt.

“Mình cũng không biết tại sao mẹ mình nhất định phải giục mình hẹn hò kết hôn. Mình mới 25 tuổi thôi, cũng chưa già lắm mà.” Đinh Bán Hạ tràn ngập tủi hờn: “Hơn nữa, hở ra là bảo “Phù hợp với mình”, mình cũng không biết rốt cuộc như thế nào là phù hợp với mình nữa.”

Đinh Bán Hạ vừa mới phàn nàn được vài câu thì điện thoại của cô reo lên.

Cô tháo bao tay, lấy điện thoại ra khỏi túi, sau đó lại tức giận trợn trắng mắt lần nữa.

Trần Nam tò mò ngó lại nhìn.

Cô ấy lập tức bật cười: “Người đàn ông xem mắt Vương Thành? Anh ta còn gọi điện thoại cho cậu à?”

Đinh Bán Hạ chuẩn bị từ chối thì Trần Nam lại giành lấy điện thoại, sau đó cô ấy ấn nghe máy, rồi lại đưa cho Đinh Bán Hạ.

“Hạ Hạ, trốn tránh không giải quyết được vấn đề đâu.” Trần Nam nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Hình như, cũng khá có lý.

Đinh Bán Hạ suy nghĩ một lát, cô nghe thấy bên kia nói: “Bán Hạ, gần đây cô có thời gian không? Tôi mời cô đi xem phim.”

...

Không phải, Trần Nam nhận điện thoại thì thôi đi, sao còn bật loa ngoài?

Ngay cả Từ Lục Ly cũng ngẩng đầu lên nhìn.

“Tôi không có thời gian.” Đinh Bán Hạ nói: “Anh Vương, tôi thật sự không thích anh, tôi cũng không hợp với anh. Anh thật sự không cần phải phí công sức trên người tôi đâu.”

Hình như Vương Thành ở đầu bên kia còn chuẩn bị nói gì đó.

“Hạ Hạ, há miệng nào.”

Đinh Bán Hạ mở miệng theo phản xạ có điều kiện, sau đó cô mới phản ứng lại, cô được đút một con tôm đã bóc vỏ.

Chà, Nam Nam tốt quá.

Lúc đang chuẩn bị nói thêm gì đó với người trong điện thoại rồi cúp máy, Đinh Bán Hạ đột nhiên cảm thấy...

Có chỗ nào đó không đúng lắm.

Vừa rồi nói chuyện với mình, rõ ràng là một giọng nam.

Trần Nam một tay cầm điện thoại, tay còn lại thì cầm đũa, cũng không còn tay để đút thức ăn cho mình.

Vậy.

Đinh Bán Hạ hơi cứng ngắc nhìn về phía Từ Lục Ly ngồi đối diện.

Quả nhiên, anh Từ đẹp trai vô bờ bến đang chậm rãi tháo bao tay ra, trước mặt có thêm một ít vỏ tôm, rõ ràng là dáng vẻ vừa mới bóc vỏ tôm xong.

Cô nuốt nước bọt.

Bởi vì đã bật loa ngoài, nên Vương Thành trong điện thoại cũng nghe thấy tiếng “Hạ Hạ, há miệng nào” ban nãy.

Anh ta tức giận: “Được đấy Đinh Bán Hạ, các cô liên thủ lại chơi tôi phải không? Mẹ nó cô có bạn trai rồi mà còn đi xem mắt với tôi?”

Lúc này Đinh Bán Hạ cũng không có tâm trạng nói quá nhiều với anh ta, Vương Thành hiểu lầm đúng lúc lắm, cô cũng nhanh chóng ấn cúp máy.

Cô Đinh nhìn chằm chằm về phía anh Từ đang điềm nhiên như không với vẻ mặt ngạc nhiên.

Lúc này Từ Lục Ly đã cởi bao tay ra rồi, anh lại cầm thìa lên và ăn súp.

Đối diện với ánh mắt của Đinh Bán Hạ, anh vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Cậu muốn cảm ơn mình thế nào?”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ôi chao làm thế nào mà nói ra được câu đó vậy?

Mẹ vợ ngắm con rể, càng ngắm càng hài lòng...

Hu hu hu hu anh Từ, tác giả tồi tệ rưng rưng nước mắt hò hét cổ vũ cho anh!!!

Nhớ tới một câu quảng cáo.

Bạn là vitamin của tôi, tôi không ngừng hò hét cổ vũ cho bạn.