Editor: Gấc.
Đinh Bán Hạ cắn môi, không nói gì nữa.
Lư Mộc hơi lo lắng hỏi: “Bán Hạ, cậu có ổn không?”
Đinh Bán Hạ gật đầu.
“Đã qua cả rồi, hiện tại là quan trọng nhất.”
Lư Mộc nói xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi. Chuyện mình làm sai năm đó, có lẽ cũng dẫn tới nguyên nhân hiện tại mình chậm chạp không thể thoát ế, ừm, không biết nên đền bù thế nào, vậy nên cũng chỉ có thể nói xin lỗi với các cậu.”
Trước đây anh ta đã nói rõ ràng chuyện năm đó cho Từ Lục Ly rồi, nhưng anh ta vẫn cứ cảm thấy lương tâm không đủ yên ổn.
Đúng thế, bây giờ anh ta vẫn rất thích Đinh Bán Hạ, nhưng suy cho cùng, anh ta không thể lại làm ra những chuyện trước đây được nữa. Bây giờ hy vọng lớn nhất chính là Đinh Bán Hạ và Từ Lục Ly có thể tha thứ cho anh ta.
Sau đó, mọi người đều vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.
Đinh Bán Hạ cười: “Cậu sẽ mau chóng thoát ế thôi, không sao đâu. Hay là bây giờ mình bói cho cậu một quẻ nhé? Chủ yếu là cậu đã trả tiền rồi, mình không bói cho cậu, thật sự cắn rứt lương tâm.”
Lư Mộc nhìn phản ứng của Đinh Bán Hạ, hiểu được cô thật sự không để ý, nên anh ta cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Hai người lại trò chuyện thêm một lát, sau đó điện thoại của Đinh Bán Hạ vang lên.
Cô nhìn thoáng qua, phát hiện là Từ Lục Ly.
Đinh Bán Hạ hơi bất ngờ nghe máy: “Alo? Lục Ly?”
Bên kia là giọng nam dễ nghe, ẩn chứa ý cười: “Anh đi ngang qua trường học, tình cờ thấy hai người. Các em nói chuyện xong chưa? Có muốn ăn cơm cùng anh không?”
Đinh Bán Hạ có chút sửng sốt.
Không phải... Hôm nay trước khi ra ngoài, hình như cô không nói với Từ Lục Ly rằng mình phải đi gặp Lư Mộc.
Orz rốt cuộc tại sao lại cảm thấy chột dạ cứ như bị bắt gian là thế nào!?
Rõ ràng cô chưa làm gì cả QAQ.
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, có một chiếc xe đang đỗ ở đường đối diện, người đàn ông ngồi trong xe đang nhìn sang bên này.
Sau khi chạm mắt, Đinh Bán Hạ xấu hổ cười.
Lư Mộc hơi hiểu ra, anh ta nhìn theo hướng ánh mắt của Đinh Bán Hạ, cũng nhìn về phía Từ Lục Ly đang ở, thấy được người đàn ông ấy.
Lư Mộc vẫy tay về phía Từ Lục Ly rồi nói với Đinh Bán Hạ: “Được rồi, mình không làm bóng đèn nữa. Lời muốn nói mình cũng đã nói xong rồi, cậu đi nhanh đi, thật là, khoe tình cảm ở trước mặt cún độc thân như mình quả thực là tra tấn lớn nhất đó.”
Đinh Bán Hạ ngượng ngùng lè lưỡi, sau đó cô nói vào điện thoại: “Được thôi, anh chờ em, em ra ngay đây.”
Người đàn ông ấy vô cùng dịu dàng nói với cô: “Được, anh chờ em.”
Chờ cả đời cũng được.
Sau khi tạm biệt Lư Mộc, Đinh Bán Hạ nhanh chóng dọn túi: “Vậy mình đi ăn cơm trước đây, gặp lại sau. Nhân tiện, chúc cậu sớm ngày thoát ế nhé.”
Lư Mộc gật đầu: “OK, sau khi có bạn gái, mình sẽ kể với cậu.”
Đinh Bán Hạ cười cong đôi mắt, sau đó cô đi ra khỏi quán cà phê.
Lư Mộc nhìn cô gái vừa đáng yêu vừa ấm áp ấy vui vẻ đi ra ngoài. Có lẽ vì thật sự rất vui vẻ nên lúc đi đều nhảy nhót, cực kỳ thú vị.
Cô đứng ở lề đường, lúc đang chuẩn bị chạy qua thì người đàn ông đối diện hô lên: “Hạ Hạ, chậm một chút!”
Cô gái dừng lại, nhìn xung quanh, sau đó mới cẩn thận đi qua.
Người đàn ông đã ra khỏi xe từ lúc cô gái ra ngoài rồi, bây giờ anh đang đứng bên cạnh xe chờ cô.
Cô gái bước nhanh đến bên cạnh người đàn ông, mi mắt cong cong, khoác lấy cánh tay anh rồi nói gì đó, trông rất vui vẻ.
Người đàn ông lại không mở miệng, anh chỉ yên lặng lắng nghe, sau đó vuốt tóc cô.
Hai người nói xong mới vào trong xe.
Cuối cùng Lư Mộc cũng không nhịn được mà cảm thán.
Tình yêu mà anh ta nghĩ cũng là như thế.
Lư Mộc mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn thấy người đàn ông kia vẫy tay về phía mình, anh mỉm cười.
Lư Mộc buông xuôi.
Có gì đáng để vui vẻ hơn chuyện mọi người vẫn sống tốt đẹp sau khi trải qua rất nhiều sự việc không?
Không có.
-
Đinh Bán Hạ ngồi trên ghế lái phụ, thắt dây an toàn một cách cẩn thận: “Nói mới nhớ, hình như kể từ khi gặp lại anh, em rất thường xuyên ngồi trên xe của anh.”
Từ Lục Ly gật đầu.
“Nói đi! Anh có tâm tư với em bao lâu rồi?!”
Từ Lục Ly thật sự suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Cũng không lâu lắm, chính là lần đó thấy em đi xem mắt, sau đó cảm thấy hiện tại em vẫn chưa có bạn trai, hình như thực sự hơi tội nghiệp. Vậy dứt khoát để anh chịu ấm ức, làm bạn trai của em là được.”
Cô đã phát hiện, thuộc tính lớn nhất trên người anh Từ chính là “Ngoài lạnh trong nóng”.
Nếu không phải ngoài lạnh trong nóng nhiều năm như vậy, cũng không đến mức bây giờ mới theo đuổi được mình, hừm.
Cô Đinh chớp mắt: “Anh biết ban nãy Lư Mộc nói gì với em không?”
Từ Lục Ly vừa khởi động xe vừa hỏi: “Hửm? Lư Mộc nói gì vậy?”
“Cậu ấy nói, hồi cấp 3, tuy trông anh vừa lạnh lùng lại vừa không muốn nói chuyện với em, nhưng trong thâm tâm anh lại luôn gọi em là “Hạ Hạ”.” Cô Đinh vô cùng đắc ý.
Từ Lục Ly gật đầu: “Đúng vậy.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Này!
Cô nghĩ phản ứng của Từ Lục Ly sẽ là hơi xấu hổ, vì sao lại chẳng có gì hết.
Vì sao anh Từ lại thừa nhận thản nhiên như vậy chứ!
Cuộc sống thật là không dễ dàng.
Không đúng.
Đinh Bán Hạ nhìn hướng mà Từ Lục Ly đang đi, cô tò mò: “Bây giờ chúng ta đi ăn gì thế?”
Anh Từ không đáp mà hỏi lại: “Em muốn ăn gì?”
“Cá nướng.” Cô Đinh không cần nghĩ ngợi.
“Được, lần sau dẫn em đi ăn cá nướng.”
Đinh Bán Hạ càng thêm khó hiểu: “Vậy bây giờ đi ăn gì?”
Từ Lục Ly cười: “Về nhà anh ăn. Hôm nay mẹ anh làm không ít món ngon.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Giây tiếp theo.
“A a a dừng xe!”
Anh Từ lắc đầu: “Xin lỗi, chỗ này không tiện dừng xe lắm.”
Cô Đinh sắp sụp đổ: “Không không không, để hôm khác em gặp người nhà của anh được không? Em vẫn chưa chuẩn bị xong, quà cũng chưa mua. Như vậy không tốt.”
Anh Từ bên ngoài thì hiền lành nhưng bên trong lại đen tối không hề ngại: “Không sao, anh đã mua giúp em rồi. Cũng không cần chuẩn bị gì, quần áo và lớp trang điểm hôm nay đều rất tinh tế.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Đây không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt là, đột nhiên lại đi gặp phụ huynh như vậy, ai mà chuẩn bị sàng sàng được!
Cô Đinh thật sự rất sợ hu hu hu.
Dù nói thế nào đi chăng nữa, anh Từ đều rất dứt khoát đưa Đinh Bán Hạ về nhà.
Anh còn rất chu đáo mà chuẩn bị quà lấy lòng theo sở thích của người nhà giúp Đinh Bán Hạ, nhưng thành thật mà nói, chưa bao giờ Đinh Bán Hạ thấy ghét sự chu đáo của Từ Lục Ly đến vậy.
Điều này hoàn toàn không cho người ta con đường sống.
Nhà Từ Lục Ly ở nội thành.
Hơn nữa, hình như đây là lần đầu tiên Đinh Bán Hạ tới nhà Từ Lục Ly.
Nhà Từ Lục Ly cách trường học hơi xa, cho nên dù Từ Lục Ly lái xe thì vẫn phải đi khá lâu.
Cô Đinh cảm thấy, hình như vẫn còn gì đó sai sai.
“Không đúng… Dù là nhà bố mẹ anh, hay là nơi anh ở bây giờ, cũng không thể nào tiện đường đi qua quán cà phê kia. Sao anh lại thấy em được?”
Cô biết, sau khi Từ Lục Ly đi làm thì anh đã không còn ở trong nhà nữa, mà ở một mình bên ngoài.
Vậy nên!
Rốt cuộc tại sao anh lại thấy được cô!
Từ Lục Ly nhìn thoáng qua cô Đinh đang giận dỗi, anh không khỏi cảm thấy hài lòng gật đầu.
Không tệ, chỉ số thông minh của cô Đinh hình như cũng không quá thấp.
Đáng khen.
“Em đoán đi.”
Đinh Bán Hạ: “...”
“Có phải Lư Mộc nói cho anh không?” Cô hỏi.
Từ Lục Ly không tỏ ý kiến.
Đinh Bán Hạ nhìn phản ứng của anh là biết mình đã đoán đúng rồi, sau đó cô tiếp tục nghi ngờ hỏi: “Có phải tối qua Lư Mộc nói cho anh không?”
Từ Lục Ly bật cười.
Cô Đinh cảm thấy mình sắp suy sụp.
Mình cực khổ lừa Từ Lục Ly, không nói cho anh biết chuyện này rốt cuộc là có ý nghĩa gì sao?!
Không có.
“Thực ra Lư Mộc không nói gì cả, chỉ nói với anh rằng sẽ tìm em xem bói mà thôi.”
Anh Từ cảm thấy cô Đinh rất tội nghiệp, nên không khỏi tốt bụng mà bổ sung.
Đinh Bán Hạ lườm anh.
Lời bổ sung này còn không bằng không bổ sung!
-
Đinh Bán Hạ tội nghiệp vẫn chưa hồi phục lại sau sự thật gây sốc này, cho đến khi tới trước cửa nhà bố mẹ Từ Lục Ly.
Có điều, vừa xuống xe, Đinh Bán Hạ đã khôi phục lại dáng vẻ tràn đầy năng lượng, cô còn lén cầm lấy điện thoại rồi luyện tập nụ cười cong mắt thương hiệu vài lần.
Lúc Từ Lục Ly lấy đồ ra khỏi cốp xe, anh thấy Đinh Bán Hạ đang luyện cười với chiếc điện thoại, cả người cô đều để lộ ra hơi thở “Tôi căng thẳng quá, tôi thật sự căng thẳng chết mất”.
Anh cảm thấy hơi buồn cười.
Sau đó anh mở miệng nói: “Thực ra mẹ anh không thích con gái mặc váy lắm.”
Đinh Bán Hạ sửng sốt, sau đó cô nhìn lại cả người mình.
Hôm nay ra ngoài cô mặc một chiếc váy dài, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác...
“Em, em đi trước, hôm nào thay quần rồi lại đến gặp mẹ anh.” Nụ cười cong mắt thương hiệu của Đinh Bán Hạ lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt mếu máo.
Từ Lục Ly bật cười.
“Được rồi, anh đùa đấy. Mẹ anh rất thích em.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Cô quyết định từ hôm nay trở đi, cô sẽ phân rõ giới hạn với Từ Lục Ly.
Sao lại có người độc ác như vậy chứ!?
Bấm chuông cửa trong trạng thái cảm thẳng, Đinh Bán Hạ cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Cô cảm thấy mình chưa từng căng thẳng như vậy bao giờ QAQ. Trong lòng không ngừng suy đoán, bố mẹ Từ Lục Ly là người như thế nào? Có thích cô hay không?
Cửa nhanh chóng được mở ra từ bên trong, là một dì mặc quần áo sáng màu, tóc buộc cao. Đinh Bán Hạ có thể nhìn ra tuổi tác của người này không quá trẻ, nhưng vì chăm sóc kỹ càng nên khí chất cả người đều cực kỳ tốt.
Là một người phụ nữ dịu dàng.
Trong lòng Đinh Bán Hạ vẫn đang thầm đoán thân phận của người phụ nữ này thì cô đã nghe được Từ Lục Ly nói: “Mẹ, đây là Hạ Hạ, bạn gái con.”