Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 28




Đinh Bán Hạ sửng sốt.

“Có lẽ cả đời này tôi chỉ thích một mình Đinh Bán Hạ.”

Những lời này… Thật sự được phát ra từ trong miệng của Từ Lục Ly lạnh lùng bình tĩnh kia sao?

Chu Nhạc Nhạc nở nụ cười: “Hạ Hạ, sao cậu lại ngẩn ngơ nữa rồi?”

Vẻ mặt Đinh Bán Hạ phức tạp, không nói tiếp.

“Cậu… Không biết Từ Lục Ly thích cậu à?”

Chu Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng khó tin.

Đinh Bán Hạ lúng túng gật đầu.

“Phụt.” Chu Nhạc Nhạc không nhịn được mà cười to: “Ha ha ha ha mình sắp cười chết mất, Hạ Hạ, các cậu thật là…”

Cô ta còn tưởng rằng Đinh Bán Hạ và Từ Lục Ly đã sớm ở bên nhau, không ngờ hai người đều ngốc như vậy. Nhớ lại trước đây, Từ Lục Ly chính là học sinh xuất sắc thường xuyên được hạng nhất mà nhỉ, EQ cũng cực kỳ cao, sao lâu như vậy mà vẫn không cho Đinh Bán Hạ biết được tình cảm của anh?

Chu Nhạc Nhạc vỗ vai Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, các cậu đủ lợi hại đấy.”

Không, lợi hại hơn chính là Từ Lục Ly, vậy mà lại kìm nén tình cảm lâu như thế cũng không nói ra.

Đinh Bán Hạ chớp mắt.

Chu Nhạc Nhạc cười một lúc rồi lại trở nên buồn bã. Cô ta lại mở nút bình rượu vang đỏ ra, rót một ly đầy, sau đó uống ừng ực.

Tuy Đinh Bán Hạ đã tự nhận là không liên quan gì đến Chu Nhạc Nhạc nữa, nhưng cô cũng hơi không nhìn nổi rồi.

“Cậu, cậu đừng uống nữa.” Đinh Bán Hạ khuyên nhủ.

Chu Nhạc Nhạc xua tay, ý bảo Đinh Bán Hạ không cần phải lo cho cô ta.

Đến cuối cùng, Đinh Bán Hạ cũng không nói gì thêm. Cô chỉ nhìn Chu Nhạc Nhạc rót hết ly rượu này đến ly rượu khác, sau đó mơ màng nằm lên trên bàn mà khóc.

“Hạ Hạ, mình biết mình rất có lỗi với cậu, những năm gần đây chỉ cần nhớ lại thôi là mình đã rất buồn.”

“Hạ Hạ, chẳng qua là lúc ấy mình thật sự rất thích Từ Lục Ly, cực kỳ thích, cho nên mới thực sự rất ghen ghét cậu, ghen ghét cậu không tốn chút công sức nào mà cũng nhận được sự yêu thích của cậu ấy.”

“Hạ Hạ, khi ấy sau khi mình làm ra chuyện đó, cả người đều rất suy sụp. Mình không ngờ lại gây ra chuyện lớn như thế, cũng chưa từng nghĩ sẽ cướp đoạt sở thích của cậu. May là cậu vẫn luôn kiên trì học bói toán, bằng không mình sẽ chán ghét bản thân cả đời.”

“Hạ Hạ, cậu không biết đâu, sau sự việc lúc đó, Từ Lục Ly đã tới tìm mình. Đó là lần đầu tiên cậu ấy tới tìm mình khi mình đã thích cậu ấy lâu như vậy. Cậu ấy nói với mình là, cậu ấy rất không thích mình, cũng rất khinh thường mình. Thành thật mà nói, mình cũng rất khinh bản thân.”

“Hạ Hạ, cậu có biết cái gọi là luật nhân quả không? Sau khi lên đại học, mình mới thật sự hiểu rõ ý nghĩa của cụm từ này. Có một hôm mình về trường vào buổi tối, suýt chút nữa đã bị côn đồ trên đường cưỡng hiếp, may mà có Đổng Thành Thuỵ cứu mình, cho nên mình mới làm bạn gái của anh ấy.”

Có lẽ Chu Nhạc Nhạc thật sự đã say, cô ta lẩm bẩm chuyện này chuyện kia rồi bắt đầu khóc lớn, khóc xong lại tiếp tục lẩm bẩm.

Cuối cùng có lẽ là đã mệt nên ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn cố gắng ngồi ngay ngắn lại, sau đó nghiêm túc nói với Đinh Bán Hạ.

“Hạ Hạ, mình cũng không có mong muốn gì khác. Mình chỉ rất mong rằng cậu có thể vui vẻ hạnh phúc.”

Bỗng dưng Đinh Bán Hạ rơi lệ.

Đúng vậy, năm đó Chu Nhạc Nhạc là người bạn tốt duy nhất của cô, mà lần đó cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được mùi vị của sự phản bội.

Có bao nhiêu sự ỷ lại và tin tưởng, thì ngay lúc đó cũng có bấy nhiêu buồn bã.

Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi…

Cô thật sự nên buông tha cho bản thân.

Kỳ thực Đinh Bán Hạ cũng không uống rượu.

Cô cầm ly lên, uống sạch chút rượu vang đỏ còn sót lại trong ly, sau đó gọi Đổng Thành Thụy một tiếng.

Có lẽ Đổng Thành Thụy vẫn luôn tránh ở trong phòng, lúc này mới đi ra phòng khách, thấy Chu Nhạc Nhạc say khướt nằm trên bàn thì anh ấy không khỏi lo lắng mà nhíu mày lại.

Đinh Bán Hạ nhếch môi cười: “Được rồi, tôi đi đây, cậu chăm sóc cậu ấy cho tốt.”

Đổng Thành Thụy ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Bán Hạ: “Bây giờ cậu tiện đi một mình không? Tàu điện ngầm chắc là ngừng rồi, ở chỗ chúng tôi cũng không dễ đặt xe, hay là tôi đưa cậu về nhé?”

“Không cần, cậu chăm sóc... Nhạc Nhạc cho tốt là được.”

Ánh mắt Đổng Thành Thụy chợt lóe lên.

Đinh Bán Hạ lau nước mắt xong thì vẫy tay với Đổng Thành Thụy. Sau đó cô cầm lấy túi của mình và đi ra ngoài.

Quả thực đã rất muộn.

Cô cầm lấy điện thoại xem giờ, sau đó gọi cho Từ Lục Ly.

Mặc dù thời gian đã không còn sớm nữa, nhưng bên kia lại gần như nghe điện thoại ngay lập tức.

“Alo? Hạ Hạ?”

Giọng nói truyền qua sóng vô tuyến dần dần chồng lên hình ảnh Tô Mạc Già vô cùng dịu dàng trong tâm trí của cô.

Lúc này Đinh Bán Hạ mới nhớ ra, đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại cho Từ Lục Ly.

Chẳng trách...

Chẳng trách Từ Lục Ly và Tô Mạc Già lại giống nhau như vậy, đều đối xử với cô vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.

Đinh Bán Hạ trước giờ không nhạy cảm với giọng nói, lần này lại nhạy cảm với giọng nói của Từ Lục Ly.

Cô hơi thẫn thờ, chẳng lẽ Từ Lục Ly thật sự là Tô Mạc Già sao?

Có lẽ do bên này chậm chạp không lên tiếng, Từ Lục Ly có hơi sốt ruột: “Hạ Hạ? Cậu còn ở đó không?”

Vừa rồi Đinh Bán Hạ dựa vào chút men say để gọi điện thoại cho Từ Lục Ly, bây giờ bị gió thổi, rượu cũng đã tỉnh vài phần.

Cô lẩm bẩm không nói nên lời: “Ừm... Vẫn ở đây.”

Lúc này Từ Lục Ly mới yên lòng, lại nghe thấy bên Đinh Bán Hạ có tiếng xe cộ đi lại, anh không nhịn được mà hỏi: “Hạ Hạ, đã muộn thế này mà cậu vẫn ở bên ngoài à?”

“Hả? Đúng vậy, đêm nay mình gặp Chu Nhạc Nhạc.”

Dường như Từ Lục Ly lại nhanh chóng tính toán: “Vậy bây giờ cậu ở đâu? Gửi địa chỉ cho mình, mình đi đón cậu.”

Bên kia điện thoại còn vang lên tiếng mặc quần áo và lấy chìa khóa.

Đinh Bán Hạ bĩu môi.

Hình như cô nhớ rõ, Từ Lục Ly vẫn luôn như vậy, từ trước tới giờ lúc nói chuyện với cô, anh đều không dùng giọng điệu trưng cầu ý kiến.

Ví dụ như trước đây, lần đầu tiên bọn họ tình cờ gặp nhau, cô mới vừa xem mắt xong, Từ Lục Ly nói với cô rằng “Mình đưa cậu về nhé” chứ không phải là “Cần mình đưa cậu về không?”

Bây giờ cũng như vậy, anh không thèm hỏi ý kiến của cô mà trực tiếp bảo cô gửi địa chỉ.

Hừ, cô không nói đâu.

Từ Lục Ly cảm nhận được cô Đinh đang cáu kỉnh, anh không khỏi cảm thấy bất lực, tốt tính khuyên cô: “Hạ Hạ ngoan, đừng quấy, nói cho mình biết cậu ở đâu nhé?”

Đinh Bán Hạ lại bĩu môi: “Cậu mới quấy ấy.”


“Được được được, là mình quấy.” Đối mặt với cô Đinh rõ ràng có chút ngốc nghếch, tính tình của anh Từ không thật sự không tốt như bình thường: “Vậy hiện tại có thể nói cho mình biết cậu ở đâu không? Muộn thế này rồi không còn an toàn đâu, mình đi đón cậu.”

Lúc này Đinh Bán Hạ mới không tình nguyện mà gửi địa chỉ cho anh.

Sau đó cô ngồi xổm trên lề đường chờ Từ Lục Ly tới đón mình, chân còn không ngừng uốn éo.

Mặc dù thành phố N ở phía Nam, nhưng vào đêm mùa đông thật sự vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo.

Đôi khi có một cơn gió thổi qua, Đinh Bán Hạ cũng không nhịn được mà rụt cổ lại, quấn áo lông vũ chặt một chút.

Cô nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, bỗng cảm thấy mũi hơi chua xót.

Đến tận hôm nay cô mới biết được, hóa ra hồi cấp 3 từng xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Kỳ thực cô cũng không phải người hiền lành gì, nhưng hôm nay khi thấy Chu Nhạc Nhạc khóc thành như vậy, cô vẫn không nhịn được mà mềm lòng.

Đúng vậy, thời cấp 3 quả thực là khoảng thời gian mà cô không muốn nhớ lại.

Quãng thời gian ấy, có bị phản bội, có bị cô lập, cũng có chuyện bị chàng trai mình thầm thương nói “Nằm mơ”.

Nhưng mà.

Dường như cũng có một số chuyện khiến cô phải bật cười mỗi khi nhớ lại.

Ví dụ như——

Lúc trước đây, khi cô đi xem phim cùng với Nam Nam, câu nói cuối cùng của năm chính là “Được, trả tiền xu lại cho em”, đó là lời thoại khiến Đinh Bán Hạ cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Quả thực cô cảm thấy quen thuộc.

Bởi vì Từ Lục Ly đã từng nói câu nói ấy với cô.

Trong những năm tháng đó, người xuất sắc và tốt đẹp như Từ Lục Ly, ai mà không thích anh chứ.

Có điều, việc thích được chia làm hai loại, một là mạnh dạn tỏ tình như Chu Nhạc Nhạc, hai là thầm thương như Đinh Bán Hạ.

Có lần sau khi tan học, cô ngồi tàu điện ngầm về nhà. Từ Lục Ly xếp hàng ở phía trước cô đang quẹt thẻ vào trạm.

Sau đó, thẻ tàu điện ngầm của Từ Lục Ly hết tiền.

Cô đứng ở đằng sau cảm thấy buồn cười, sau đó còn rất tốt bụng mà lấy tiền xu trong túi mình ra rồi đưa cho Từ Lục Ly.

Chàng trai luôn lạnh lùng thời cấp 3 đó đã nhận lấy tiền xu và nói cảm ơn với cô.

Ngày hôm sau, anh đến chỗ cô ngồi, đưa tiền xu cho cô rồi nói với cô: “Được rồi, trả lại tiền xu cho cậu.”

Lời thoại giống y như đúc, không sửa một chữ nào.

Thời niên thiếu đâu có quan tâm nhiều như vậy đâu, thỉnh thoảng giao lưu vài câu, sau đó đều được khắc sâu vào trong lòng.

Cho đến sau này, lại lấy từng câu từng chữ ra từ từ suy ngẫm lại.

Lúc ấy cô luôn cho rằng có thể là Từ Lục Ly đối xử đặc biệt với mình, cho nên thỉnh thoảng mới chủ động nói chuyện với cô, mới có thể vô thức chăm sóc cô, mới có thể sẵn sàng ngồi ăn cùng bàn với cô.

Niềm vui thời niên thiếu, luôn vô cùng dễ dàng.

Cho đến khi những tâm sự đó bị câu nói của Lư Mộc tùy tiện bày ra hết trước mặt Từ Lục Ly: “Đinh Bán Hạ thích cậu đấy, cậu có biết không?”

Sau đó lại bị câu “Nằm mơ” lạnh lùng kia xé nát.

Chẳng qua là Đinh Bán Hạ hoàn toàn không ngờ rằng, vòng đi vòng lại nhiều năm như vậy, cô vẫn gặp lại Từ Lục Ly.

Sau đó vẫn bất chấp tất cả mà lại thích anh như hồi cấp 3.

Hoặc nói cách khác, cô chưa từng quên sự yêu thích kia.

Khi Đinh Bán Hạ đang nghĩ ngợi, trước mắt cô đột nhiên có một ánh đèn xe chiếu tới.

Từ Lục Ly nhanh chóng dừng xe trước mặt Đinh Bán Hạ. Trong mắt người đàn ông trước nay luôn bình tĩnh, bây giờ lại có chút nôn nóng khác hẳn ngày thường, sau khi nhìn thấy Đinh Bán Hạ ngồi trên lề đường thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó anh cố ý mang áo khoác đến và khoác lên người Đinh Bán Hạ, mím môi: “Lạnh không?”

Đinh Bán Hạ lại không trả lời câu hỏi của anh, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Từ Lục Ly, nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô biết mắt Từ Lục Ly rất đẹp. Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn đường, tia sáng chiếu thẳng vào mắt anh, ánh sáng phản chiếu trở nên lấp lánh.

Đinh Bán Hạ mỉm cười, không trả lời câu hỏi lạnh không kia.

Cô chỉ nghe thấy bản thân nghiêm túc hỏi anh với vẻ vừa đắn đo mà cũng vừa kiên quyết.

“Từ Lục Ly, cậu thích mình à?”