Hậu quả của việc tối hôm trước ngủ quá muộn chính là cả buổi sáng ngày hôm sau Đinh Bán Hạ bị kẹt trên giường, hoàn toàn không dậy nổi.
Đinh Bán Hạ mơ suốt đêm, mơ thấy đủ kiểu người.
Từ Lục Ly, đến Lư Mộc, rồi tới Trần Nam, thậm chí cô còn mơ thấy cả Chu Nhạc Nhạc.
Nội dung giấc mơ cũng kỳ quái nữa. Hình như là Từ Lục Ly và Lư Mộc cãi nhau, không không không, nói đúng ra là Lư Mộc đơn phương tranh cãi với Từ Lục Ly =.=
Cô ngồi trong góc làm bài thi tiếng Anh, sau đó nghe được tên mình từ trong miệng của Lư Mộc.
Mấy lời như kiểu “Đinh Bán Hạ cậu ấy thích cậu đó, cậu có biết không!?”
Sau đó Từ Lục Ly cầm cốc nước lên, nhìn Chu Nhạc Nhạc đang đợi anh ở phía trước, cũng không quay hề đầu lại: “Nằm mơ đi.”
Đến tận giữa trưa 12 giờ, khi bị chuông điện thoại đánh thức thì Đinh Bán Hạ mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
“...”
Giấc mơ quái lạ gì vậy, Đinh Bán Hạ chửi thầm.
Đinh Bán Hạ vừa nhắm mắt vừa chạm vào điện thoại, mơ màng nói: “Alo?”
“Bán Hạ, là mình, Lư Mộc.”
Đinh Bán Hạ uể oải ngáp một cái rồi ngồi dậy khỏi giường: “Lớp trưởng Lư, gọi điện thoại cho mình có chuyện gì sao?”
Lư Mộc hơi buồn cười mà nói đùa: “Bán Hạ, có phải cậu vừa mới tỉnh ngủ không? Sao chẳng có thay đổi gì so với hồi cấp 3 thế?”
Tiếc rằng lời nói đùa này không được cô Đinh tiếp thu. Hiện tại trong đầu cô Đinh toàn là câu nói “Đinh Bán Hạ cậu ấy thích cậu đó, cậu có biết không” mà Lư Mộc nói với Từ Lục Ly và câu nói “Nằm mơ đi” của Từ Lục Ly, cho nên trong tâm trí...
Lời nói của Lư Mộc giống như nước, còn câu trả lời của Từ Lục Ly chính là mì.
Cô Đinh dùng sức lắc mạnh và nó biến thành bột nhão.
Cô lại uể oải lên tiếng, giọng nói ngoan ngoãn thường ngày giờ lại mang hàm ý “Tôi rất buồn ngủ”.
Lư Mộc lắc đầu một cái, sau đó nói: “Được rồi, quay lại chủ đề chính. Hẳn là cậu cũng biết, trước đó không lâu mình mới từ nước ngoài về, do đó gần đây muốn tổ chức một bữa cơm cho lớp chúng ta. Gần đây cậu có thời gian không?”
Phản ứng đầu tiên của Đinh Bán Hạ chính là từ chối.
Làm ơn đó, hồi cấp 3 cô không có nổi một người bạn, cũng không có ai từng tiếp xúc với cô, cô đi họp lớp làm gì... Trong bầu không khí như vậy, có lẽ bản thân cô cũng không ăn nổi cơm đâu.
“Gần đây mình rất bận...”
Đinh Bán Hạ còn chưa nói xong đã bị Lư Mộc ngắt lời.
Giọng điệu vừa rồi còn có phần vui đùa của Lư Mộc đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Bán Hạ.”
Đinh Bán Hạ nhất thời không nói nên lời: “Hả?”
“Bây giờ cậu vẫn không muốn nói chuyện với mọi người sao?”
Lư Mộc hỏi cực kỳ nghiêm túc.
Đinh Bán Hạ hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào. Tại sao vô duyên vô cớ lại biến thành mình không muốn nói chuyện với mọi người?
Rõ ràng là...
Rõ ràng là không có ai muốn nói chuyện với cô.
Cô mím môi, không mở miệng nói chuyện.
Lư Mộc thở dài: “Bán Hạ, mình thực sự rất mong cậu có thể tới. Thật sự rất lâu rồi mình chưa gặp cậu, coi như đón gió tẩy trần (*) cho mình đi, được chứ?”
(*) Đón gió tẩy trần: Nghĩa là hoan nghênh và chiêu đãi (Gột rửa phong trần cho) người đi xa trở về.
Đinh Bán Hạ là một người rất dễ mềm lòng, hơn nữa còn cực kỳ nhớ tới tình cũ.
Nói gì đi chăng nữa thì đúng là hồi còn học cấp 3, Lư Mộc cũng đối xử với cô khá tốt. Cũng không phớt lờ cô vì cô có sở thích kỳ quái và bị người khác ghét.
Huống hồ, Đinh Bán Hạ vẫn luôn rất biết ơn Lư Mộc.
Lúc trước, cô có tham gia hội thanh niên tình nguyện cấp trường ở trường đại học, khi đó có một hoạt động là quyên góp tiền cho trẻ em bị bệnh tim bẩm sinh.
Lúc ấy bọn họ đi đến đầu đường lớn để tiến hành hoạt động quyên góp tiền, nhưng hiệu quả không được tốt lắm. Cho nên Đinh Bán Hạ bèn chia sẻ thông tin về hoạt động này lên trang cá nhân.
(*) Tương tự như chế độ chọc trên Facebook.
Bây giờ, vì ân tình đó, cô cũng nên đi nhỉ?
Đinh Bán Hạ do dự một lát, cuối cùng vẫn trả lời: “OK, vậy các cậu quyết định thời gian rồi nói với mình là được.”
Sau khi cúp máy, gương mặt xinh xắn dịu dàng của Đinh Bán Hạ tràn đầy phiền muộn.
Haizz, rốt cuộc tại sao mình lại mềm lòng đồng ý! Thấy chưa, bây giờ mình hối hận rồi, tới lúc ấy đến đó xong lại không có ai nói chuyện cùng, mình lại phải mốc meo ở trong góc.
Cô Đinh rất rầu rĩ.
Rầu đến nỗi lúc ăn cơm trưa vẫn cứ uể oải ỉu xìu.
Mẹ Đinh thật sự không nhìn nổi nữa, bà không nhịn được mà hỏi cô: “Mẹ bảo này Hạ Hạ, con làm sao thế? Mẹ cảm thấy con không thể ngày nào cũng rúc trong nhà như vậy nữa, đúng lúc ăn cơm trưa xong mẹ định đi siêu thị mua chút trái cây, con đi cùng mẹ đi.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Hay lắm, cô Đinh càng rầu rĩ hơn.
Vì sao một ngày nghỉ đông tốt đẹp lại phải ra ngoài! Rốt cuộc là vì sao!?
Để cho cô gái suốt ngày ru rú ở nhà như cô ở trong nhà đến mốc meo không tốt sao!
Dù sao thì hiện tại có nói cái gì cũng không làm nên chuyện, bởi vì sự đe dọa của Mẹ Đinh luôn khiến cô Đinh làm trời làm đất sợ hãi vô cùng.
Đã nói là mua trái cây, nhưng khi tới siêu thị, không hiểu sao lại biến thành công cuộc tranh nhau mua hàng của mẹ Đinh.
“Hạ Hạ, hình như trứng gà ở bên kia đang giảm giá, mẹ qua đó mua ít trứng gà, con ở đây trông xe đẩy đi.” Thái Hậu Đinh căn dặn một cậu rồi lập tức chạy tới chiến trường trứng gà giảm giá.
Đinh Bán Hạ trông xe đẩy theo lời căn dặn, nhưng mà chán muốn chết đi được. Cho nên cô lại lấy thêm vài món đồ ăn vặt rồi bỏ vào xe đẩy nhỏ để lát về nhà vừa xem phim Mỹ vừa ăn.
Cho đến khi nghe được có người gọi mình: “Ồ, đây không phải cô Đinh đấy ư?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Vì sao đi dạo siêu thị thôi mà cũng có thể đụng phải người quen?
Cô bất lực ngẩng đầu lên, mới nhận ra——
Ha ha, là người đàn ông xem mắt mà cô không rõ nhớ tên.
Tên là gì ấy nhỉ?!
Đinh Bán Hạ ngoan ngoãn: “Chào anh.”
Cơ mà, không chỉ có mỗi người đàn ông xem mắt, mà xuất hiện cùng người đàn ông xem mắt này còn có một cô gái.
Có lẽ khoảng chừng 26, 27 tuổi, trông rất xinh đẹp.
Đinh Bán Hạ tấm tắc cảm thán trong lòng, người này vừa mới xem mắt với mình chưa được bao lâu mà. Cô thật sự hoàn toàn không ngờ Vương Thành lại có tìm thể tìm được bạn gái trong thời gian ngắn như vậy.
Cô gái ấy hơi tò mò hỏi: “Vương Thành, đây là ai thế?”
À à à, Đinh Bán Hạ đột nhiên nhớ ra.
Đúng rồi, tên là Vương Thành!
Trí nhớ của mình tốt thật!
Vương Thành ôm lấy eo của cô gái: “Đây là người mà trước đây anh từng nhắc với em, cô Đinh từng xem mắt với anh, tên là Đinh Bán Hạ.”
Vương Thành còn không quên giới thiệu cô gái này với Đinh Bán Hạ: “Cô Đinh, đây là bạn gái của tôi, Nặc Nặc.” Sau đó anh ta nhìn sang bên cạnh Đinh Bán Hạ: “Xem ra cô Đinh tới một mình. Thế nào? Có phải cô Đinh thật sự không gả ra ngoài được không? Suy cho cùng, người tuấn tú lịch sự và có điều kiện tốt như Vương Thành tôi thực sự không nhiều lắm.”
Nặc Nặc lại hoàn toàn không để ý đến thân phận “Đối tượng đã từng xem mắt” của Đinh Bán Hạ, cô ấy còn thân thiết duỗi tay về phía cô: “Xin chào cô Đinh, tôi từng nghe Vương Thành nhắc tới cô, không ngờ rằng cô lại đáng yêu đến vậy.”
Cô Đinh mỉm cười dịu dàng: “Chào Nặc Nặc.”
Tiếp đó, cô đánh giá Nặc Nặc từ trên xuống dưới rồi lại tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: “Nặc Nặc, chắc hẳn cô có nhà riêng ở thành phố N nhỉ?”
Nặc Nặc hơi khó hiểu: “Hả? Nhà gì cơ?”
Đinh Bán Hạ giả vờ thắc mắc: “Vậy ư? Anh Vương không hỏi cô sao?” Cô lắc lắc đầu: “Lúc tôi xem mắt với anh Vương, anh Vương không hề ưa tôi. Tôi không có nhà ở thành phố N, anh Vương điều kiện tốt như vậy sao có thể nhìn trúng tôi cơ chứ?”
Nặc Nặc hơi sửng sốt.
Đinh Bán Hạ lại lắc đầu: “Hơn nữa, tôi còn nhớ rõ anh Vương đã nói với tôi rằng tôi chỉ sở hữu một căn nhà ở thành phố N thôi là chưa đủ, nếu tôi cưới anh Vương, căn nhà đó còn phải sang tên cho anh Vương đó.”
Nặc Nặc quay đầu lại, liếc nhìn Vương Thành với vẻ mặt khó tin.
Vương Thành vội vàng lắc đầu, nói với Nặc Nặc: “Nặc Nặc, em đừng nghe con đàn bà điên này nói bậy bạ. Lúc anh xem mắt với cô ta, anh không ưa cô ta mà cô ta còn liên tục quấn lấy anh, ngày nào cũng gọi điện thoại và gửi tin nhắn Wechat cho anh như bị điên, vậy nên anh mới phải tìm bừa một lý do để khiến cô ta từ bỏ ý định. Anh thích em như vậy, sao có thể bắt em có nhà, còn phải sang tên anh chứ?”
Nặc Nặc nửa tin nửa ngờ.
Vương Thành nói tiếp: “Vả lại, cái cô Đinh Bán Hạ này thật sự điên rồi, cô ta chỉ là một giáo viên mà lại muốn trèo cao, Nặc Nặc đừng tin cô ta. Cô ta là một người phụ nữ không ai thèm, không gả ra ngoài được. Vì không thể gả đi nên mới có thể bịa đặt về người khác mỗi ngày, thật đó, Nặc Nặc, anh thật sự rất thích em.”
Đinh Bán Hạ cười khẩy trong lòng.
Vương Thành này thật sự khá thú vị, còn dám chửi bới cô ngay trước mặt cô, vậy thì lúc riêng tư không biết đã nói cô khó nghe đến mức nào.
Hình như cô không hề thất lễ với Vương Thành mà? Thậm chí còn nói thẳng là mình không thích, cũng chưa từng có ý định chặn đối phương.
Kết quả là không hiểu sao lại biến thành “Ngày nào cũng gọi điện thoại và nhắn Wechat với Vương Thành như bị điên”?
Bây giờ cô Đinh làm trời làm đất cảm thấy nếu không đánh tên đểu này một trận thì thật sự rất có lỗi với bản thân.
“Nặc Nặc này, tôi...”
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nói cắt ngang.
“Hạ Hạ, em ở đây à.”
Là một giọng nói vô cùng dịu dàng, vừa gãi đúng chỗ ngứa vừa có phần nôn nóng và quan tâm.
Nghe như chủ nhân của giọng nói này vừa rồi còn có chút sốt ruột vì đã đi tìm Đinh Bán Hạ được một lúc rồi.
Giọng nói tràn đầy yêu thương và dịu dàng như sắp tràn ra.
Không hiểu sao da đầu của Đinh Bán Hạ lại cảm thấy tê dại.
Nếu cô nhớ không lầm...
Giọng nói này, hẳn là cô có quen.
Phải, là Từ Lục Ly.