Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 11




Editor: Gấc.

Đinh Bán Hạ sửng sốt trong chốc lát.

Sau đó cô mới nhớ ra... Đúng vậy, hình như mình thực sự chưa trả ô cho Từ Lục Ly.

Lần đó lúc mình đi xem mắt về, tuy Từ Lục Ly đưa mình đến tận cửa nhà, nhưng mình cũng không trả lại ô.

QAQ cái đồ ngốc này!

Lần này cô Đinh làm trời làm đất đã hại chính bản thân mình một cách rất dứt khoát.

Nhưng không thể không nói, có một điều rất kỳ quái chính là từ hồi cấp 3 đến tận bây giờ, chỉ cần Từ Lục Ly lên tiếng trong nhóm lớp thì cả nhóm chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái im lặng.

… Nói vậy cũng không có nghĩa là Từ Lục Ly nhàm chán, chẳng qua là khi anh nói chuyện, không hiểu sao lại luôn khiến người khác cảm thấy không dám chen miệng vào.

Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi Từ Lục Ly nói xong câu “Không trả ô à? @Đinh Bán Hạ”, nhóm lớp ban nãy vẫn còn đang ra sức nhắn tin lại lập tức trở nên yên lặng.

Chà, bầu không khí này chính là——

Anh Từ, anh nói tiếp đi, chúng tôi nhìn là được rồi.

Đinh Bán Hạ bị suy nghĩ của mình chọc cười, lúc phản ứng lại mới nhận ra, khụ khụ, người được mọi người chờ nói tiếp kia đang đợi mình trả lời.

Cô Đinh vốn luôn làm trời làm đất, lúc này lại có chút nơm nớp lo sợ.

“Trả ô trả ô, cảm ơn sự giúp đỡ lần trước của cậu.” Đinh Bán Hạ suy nghĩ rồi trả lời.

Tiếp đó, Đinh Bán Hạ phát hiện tin nhắn của mình cứ xoay vòng tròn.

Tàu điện ngầm đang ở giữa hai trạm, tín hiệu cực kỳ kém, Đinh Bán Hạ thở dài.

Hình như như vậy không tốt lắm?

Trông cứ như mình cố tình không muốn để ý đến Từ Lục Ly.

Đinh Bán Hạ đi tới đi lui một lúc, rốt cuộc tín hiệu cũng có xu hướng tốt hơn. Cô load lại giao diện QQ, sau đó thở dài một hơi, cuối cùng tin nhắn không ngừng xoay vòng tròn kia cũng được gửi đi.

Khi vòng tròn biến mất, cô còn nhận được một tin nhắn riêng của Lư Mộc.

“Bán Hạ, hiện tại cậu vẫn không muốn để ý hoặc là hơi sợ Lục Ly à? Lục Ly thật sự rất tốt...”

Tin nhắn này được gửi từ 2 phút trước.

Đinh Bán Hạ: “...”

Khó hiểu thật đấy.

Sao lại gọi là “Vẫn”?

Chẳng lẽ trước kia mình không thích để ý đến Từ Lục Ly ư?

Không nói đến chuyện khác, chẳng lẽ trong lòng Lư Mộc không rõ độ nổi tiếng của mình và Từ Lục Ly hồi học cấp 3 sao?

Tiếp đó, một tin nhắn khác của Lư Mộc lại hiện lên: “May quá may quá, bây giờ cậu đã chịu nói chuyện với Từ Lục Ly, thật đúng là cảm ơn trời đất.”

“Mình chưa bao giờ không muốn nói chuyện với Từ Lục Ly...” Đinh Bán Hạ mím môi, vẫn trả lời tin nhắn của Lư Mộc.

Sau đó cô chuyển sang khung chat của nhóm lớp, Đinh Bán Hạ nhìn thấy Từ Lục Ly trả lời tin nhắn của mình.

“Ừm, không cần cảm ơn, lúc trả ô, cậu mời mình ăn cơm tối rồi xem bói cho mình là được. Mình nhớ hồi cấp 3 cậu rất thích bói toán phải không?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Không đúng lắm, nếu cô nhớ không nhầm, kể từ hôm xem mắt cho đến nay, cô đã mời Từ Lục Ly ăn đêm một lần. Sau đó cô lại nợ một bữa trà chiều vì Từ Lục Ly đã giúp cô đuổi đối tượng xem mắt phiền phức kia đi mà nhỉ? Tại sao bây giờ lại nợ thêm một bữa tối chỉ vì mượn ô?

Trời đất ơi!

Anh muốn ăn luôn Hạ Hạ nghèo nàn này sao!

Cô chỉ là một giáo viên nhân dân bần cùng mà thôi, cho dù có thể nhận đơn bói toán trên Taobao để kiếm thêm thu nhập, nhưng cũng không thể cứ hai ba bữa lại mời bạn học cũ ăn cơm được.

Hơn nữa, Từ Lục Ly quả thực đúng là Chu Bái Bì (*), bủn xỉn như thế.

(*) Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (Trong khế ước bán thân có quy định: Gà gáy là phải rời giường làm việc).

Tính đi tính lại, lần cuối cùng cô gặp phải người bủn xỉn chính là Tô Mạc Già đánh giá 5 sao mà còn phải gửi trả lì xì 3 tệ vào 2 ngày trước.

Đinh Bán Hạ cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, phải ưỡn ngực phản kháng quyết liệt, nô lệ muốn xoay người làm chủ nhân.

Cho nên cô Đinh đã dũng cảm trả lời tin nhắn của Từ Lục Ly ở trong nhóm lớp: “Ờ thì... Bỏ bữa tối nhé.”

Lời vừa ra khỏi miệng, cô Đinh làm trời làm đất lại không chút do dự diss bản thân một lần nữa.

Đã bảo là phải quyết liệt rồi! Tại sao lại nói ra lời hèn nhát như vậy!

Mọi người trong nhóm lớp: “...”

Ăn cơm với Từ Lục Ly! Là chuyện mà biết bao cô gái cầu còn không được! Tại sao Đinh Bán Hạ này lại trực tiếp từ chối?!

Sau đó, mọi người đều chờ Từ Lục Ly trả lời.

Từ Lục Ly hồi lâu không lên tiếng, trong lúc Đinh Bán Hạ đang thầm nghi ngờ có phải mình hơi ăn cháo đá bát không, thì tất cả mọi người trong nhóm lớp đã nhìn thấy một tin nhắn nhảy ra.

Từ Lục Ly: “Vậy mình mời cậu ăn nhé?”

Không hiểu sao nhịp tim của Đinh Bán Hạ lại đập lỡ một nhịp.

Sau đó cô ra sức cảnh cáo bản thân, Từ Lục Ly là một người rất lạnh lùng xa cách đó. Nhớ hồi học cấp 3 trước đây, không biết có bao nhiêu cô gái thích Từ Lục Ly một cách công khai hay bí mật đâu.

Ngay cả hot girl trường Chu Nhạc Nhạc ngây thơ, xinh đẹp cũng không theo đuổi được.

Sau khi bình tĩnh lại, cô Đinh nghiêm túc: “Cậu khá bận, không ăn cơm được. Có thời gian mình sẽ đưa ô qua cho cậu.”

Sau đó sợ Từ Lục Ly lại nói ra lời gì đó làm mọi người kinh ngạc, Đinh Bán Hạ nhanh chóng trốn thoát: “Mọi người nói chuyện đi, mình có việc nên rút lui trước.”

Những người vây xem để hóng hớt trong nhóm lớp đều vô thức nuốt nước bọt, cho đến khi Lư Mộc, người giải cứu bầu không khí, đứng ra nói chuyện: “Đúng rồi, mau nói đi, bây giờ trong lớp có ai đã kết hôn?”

Lư Mộc thật sự không hổ là cao thủ giỏi giải vây từ hồi cấp 3 mà, nhóm lớp vừa rồi còn cực kỳ yên tĩnh, bây giờ đã lại bắt đầu sôi nổi tám chuyện.

Chẳng qua là, Từ Lục Ly ban nãy nói vài câu khiến mọi người khiếp sợ lại không lên tiếng nữa.

Anh nhìn id của Đinh Bán Hạ với vẻ mặt khó hiểu.

Cho đến khi trợ lý đi tới: “Bác sĩ Từ, trong đơn thuốc của bệnh nhân vừa rồi, phải bốc 30g Bán Hạ sao?”


Lúc này Từ Lục Ly mới định thần lại, lúc khuôn mặt lạnh lùng nghe thấy hai chữ “Bán Hạ”, không hiểu sao lại dịu hơn vài phần.

Anh gật đầu: “Đúng, 30g.”

Trợ lý hơi tò mò: “Hình như trước đây chưa thấy bác sĩ Từ kê vị thuốc này, vị thuốc này có hiệu quả điều trị gì sao?”

Mới vừa lên tiếng, trợ lý lập tức trở nên hết sức kinh ngạc mà nhìn Từ Lục Ly.

Tại sao khi nhắc tới vị thuốc này, tâm trạng của bác sĩ Từ lại tốt hơn vậy nhỉ?

Từ Lục Ly nhếch môi, khóe môi hơi cong lên: “Bán Hạ, còn được gọi là Địa Văn, Thủ Điền, thuộc họ Ráy (*). Phân bố rộng rãi khắp lưu vực Trường Giang, Đông Bắc, Hoa Bắc và các khu vực khác. Là cây thuốc, có tác dụng thanh nhiệt tiêu đờm, cầm nôn và chống nôn, ngoài ra còn có thể dùng để loại bỏ mụn nhọt và sưng tấy. Cây mọc vào khoảng mùa hạ. Lúc này âm sinh ra, không khí giữa trời đất không còn thuần dương nữa, mùa hè cũng đã trôi qua được một nửa, nên được gọi là Bán Hạ.” Sau đó anh giải thích: “Bệnh nhân vừa rồi thường xuyên nôn mửa, Bán Hạ có tác dụng điều trị rất tốt đối với loại bệnh này.”

(*) Vị thuốc Bán Hạ được nhắc đến là Bán Hạ Trung Quốc. Việt Nam cũng có cây Bán Hạ, có tên gọi khác là củ chóc, cây chóc chuột hoặc lá ha chìa. Cả Bán Hạ Việt Nam và Trung Quốc đều thuộc họ Ráy, tuy nhiên hơi khác về đặc điểm. Để biết thêm chi tiết có thể search về họ cây này.

Trợ lý gật đầu: “Bác sĩ Từ, anh giỏi thật đấy, chẳng trách tuổi còn trẻ như vậy mà đã là bác sĩ chính ở chỗ chúng ta.”

Nhắc đến bác sĩ Từ, trợ lý không khỏi than thở. Rõ ràng tuổi tác cũng sêm sêm mình, nhưng mình chỉ là trợ lý, còn người ta đã là bác sĩ chính ở đây rồi.

Nghe nói bác sĩ Từ sinh ra trong một gia đình làm Trung Y nhiều đời, từ nhỏ đã bắt đầu học Trung Y, lên đại học cũng học đại học Trung Y.

Anh có tên tuổi từ rất sớm, bốc thuốc chuẩn, hơn nữa còn giỏi dùng dược liệu Trung Y để trị một số bệnh hiểm nghèo, nên đương nhiên rất được hoan nghênh.

Thêm vào đó, bác sĩ Từ còn tuấn tú lịch sự, khí chất siêu phàm thoát tục, được lòng biết bao bác sĩ nữ và y tá ở bệnh viện này. Nhưng dường như bác sĩ Từ hoàn toàn không có ý muốn yêu đương và kết hôn, ngày nào cũng một lòng một dạ làm việc.

Trợ lý thở dài, không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra quầy thuốc để bốc thuốc.

Quả nhiên vẫn không nên so sánh, làm vậy chỉ chứng minh càng so càng kém hơn, có thời gian nghĩ lung tung thì không bằng làm việc đàng hoàng đi.

Sau khi trợ lý rời khỏi, Từ Lục Ly cầm lấy đơn thuốc vừa viết.

Sờ vào hai chữ “Bán Hạ” ở mặt trên, anh không nhịn được mà khẽ thở dài. Rốt cuộc tâm lý phòng bị của cô Đinh đối với mình mạnh đến mức nào chứ?

Có điều, Từ Lục Ly nhếch môi, anh chắc chắn sẽ dỡ bỏ hoàn toàn hàng phòng ngự của Đinh Bán Hạ. Nỗi u sầu dưới đáy lòng vừa rồi lại chuyển hóa thành sự quyết tâm nhất định phải thành công.

Bán Hạ à, Từ Lục Ly khẽ mỉm cười, vị thuốc này có tên như vậy vì nó mọc vào khoảng độ mùa hạ. Vậy, cô gái kia cũng được đặt tên như vậy vì sinh ra trong mùa hạ sao?

Anh biết sinh nhật của Đinh Bán Hạ, nhưng câu hỏi này là điều mà anh vẫn luôn muốn hỏi kể từ khi quen cô.

Đinh, Bán, Hạ...

Từ Lục Ly viết từng nét bút trên giấy, tràn đầy dịu dàng.

-

Vào buổi tối, Đinh Bán Hạ đăng nhập Weibo.

...

Sao Weibo của mình lại đơ nữa!

Đinh Bán Hạ rất suy sụp, kể từ khi quen biết Tô Mạc Già trong buổi tiệc sinh nhật của Thù Vinh thì Weibo của cô bắt đầu 2, 3 ngày lại sập một lần.

Ngày nào đăng nhập vào Weibo cũng nhận được vô số bình luận và @, còn nhận được một lượng lớn fans Weibo.

Thỉnh thoảng còn có một số fans của Tô Mạc Già đến hỏi cô, hỏi xem cô có quan hệ gì với Tô Mạc Già.

Có thể có quan hệ gì chứ!

Đương nhiên là quan hệ cô nợ Tô Mạc Già 3 tệ rồi!

Cô bình tĩnh lại một lát, sau ba lần thoát ra vào lại vẫn đơ, cuối cùng Weibo liên tục bị sập cũng sống lại.

Cô Đinh cảm thấy bây giờ mình rất có kinh nghiệm, hôm nay Weibo của mình đơ ghê gớm như vậy, chứng tỏ...

Chắc chắn Tô Mạc Già lại nói gì đó...

Cô nhảy vào Weibo của Tô Mạc Già, sau đó suy nghĩ một lúc, thuận tay theo dõi Weibo của anh.

Tốt xấu gì cũng phải theo dõi sếp lớn đã mang không ít đơn bói toán đến cho mình chứ.

Đinh Bán Hạ load lại giao diện, nhìn thoáng qua Weibo mới nhất của Tô Mạc Già.

Bài viết được đăng vào ngày hôm nay.

CV Tô Mạc Già: “Hôm qua tìm @Tarot Reader Alexia bói về vấn đề tình cảm, rất đáng mừng. Tôi nghĩ sẽ có một kết quả rất tốt, cảm ơn Xia Xia, cũng hy vọng bản thân tiếp tục cố gắng. Ngoài ra, liên quan đến câu hỏi của mọi người gần đây, tôi thật sự rất thích người biết bói toán.”