Trời Tối

Chương 47: C47: Tấm ảnh




Sở dĩ Bạch Tử nín thở, không chỉ vì cô ngồi quá gần Mạnh Dĩ Lam.

Còn một nguyên nhân khác chính là, tốc độ xe thật sự là quá nhanh.

Tốc độ nhanh đến mức Bạch Tử ngay cả phong cảnh bên đường cũng không nhìn thấy được.

Bạch Tử nghi ngờ Mạnh Dĩ Lam thậm chí còn không biết chiếc xe mình đang lái có chức năng gọi là "phanh", cô ấy cũng không biết rằng không cần phải vặn ga chặt như vậy.

Từ lúc Bạch Tử ôm chặt Mạnh Dĩ Lam, Mạnh Dĩ Lam dùng hết sức vặn ga, xe ngày càng phóng nhanh hơn, xuyên qua thành phố B không có đèn giao thông, như thể cô đang bị hàng trăm người biến dị truy đuổi vậy.

Bạch Tử vốn tưởng rằng ở thành phố B có một hệ thống mới nào đó, yêu cầu mọi người lái xe càng nhanh càng tốt, nhưng khi cô nhìn thấy những loại xe điện, xe máy, thậm chí cả ô tô khác trên đường, đều bị Mạnh Dĩ Lam bỏ xa phía sau, Bạch Tử nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Mạnh Dĩ Lam đơn giản chỉ là thích tăng tốc độ mà thôi.

Kết quả là cô ôm Mạnh Dĩ Lam càng nhiều sức hơn, cũng không phải vì sợ hãi, mà vì cô đã sẵn sàng nhảy ra khỏi xe nếu có tai nạn xảy ra, đồng thời cô không ngừng luyện tập trong đầu cách ôm Mạnh Dĩ Lam, làm thế nào để ôm lăn trên mặt đất, từ đó giảm thiểu thiệt hại về mức thấp nhất.

Cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam hiển nhiên cảm giác được mình bị ôm chặt, hơi hơi nhíu mày.

Thế là, Bạch Tử còn đang luyện tập trong đầu cách nhảy ra khỏi xe lần thứ năm, chiếc xe đột nhiên giảm tốc độ...rất nhiều.

Cuối cùng, hai người phải mất khoảng năm mươi phút mới đến được điểm đến - Bảo tàng nghệ thuật thành phố B, lâu hơn nửa giờ so với dự kiến ​​ban đầu.

Bạch Tử chưa bao giờ mơ rằng một ngày nào đó, đồ đạc của mình sẽ được cất giữ trong bảo tàng nghệ thuật.

Bảo tàng nghệ thuật thành phố B chiếm một diện tích rất lớn, bên trong địa điểm được chia thành vô số khu vực, trước đây, các tác phẩm nghệ thuật từ các quốc gia khác nhau với các chủ đề khác nhau, được trưng bày quanh năm ở đây.

Giờ đây, bảo tàng nghệ thuật hình kim tự tháp được bao quanh bởi một tấm lưới bảo vệ dày và cao, đèn đường cũng được lắp đặt ở một khoảng cách nhất định trên lưới bảo vệ, để chiếu sáng hoàn toàn những con đường xung quanh.

Vừa xuống xe, Bạch Tử đã nghe thấy xung quanh vang lên tiếng đập mạnh, hình như gần đó đang xây dựng.

Trên cầu thang cách đó không xa, ba người đàn ông đội mũ bảo hộ lao động đang hút thuốc uống rượu, bị tiếng xe máy thu hút, sau đó nhìn về phía Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử, ánh mắt lộ ra hơi thở hèn mọn, khiến Bạch Tử cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Mạnh Dĩ Lam khóa xe, dẫn Bạch Tử đến cổng, đưa đồng hồ cho bảo vệ gác cổng kiểm tra dữ liệu.

Vì lý do nào đó, Bạch Tử luôn cảm thấy người bảo vệ này trông quen quen, nhưng lại không nghĩ ra được nguyên do, cuối cùng chỉ có thể xoay người theo Mạnh Dĩ Lam rời đi.

Sau khi bước vào cửa viện bảo tàng nghệ thuật, Bạch Tử lập tức sững sờ tại chỗ.

Đây là một không gian còn rộng hơn cả một sân vận động bóng đá, nhưng chỉ có một vài góc được thắp sáng bằng đèn dầu, không thể chiếu sáng toàn bộ địa điểm.

Một quả cầu pha lê khổng lồ được treo trên đỉnh và vô số đèn chùm pha lê hình ngôi sao treo xung quanh nó.

Bạch Tử vừa mới ngẩng đầu, cô còn tưởng rằng mình đã đột nhập vào vũ trụ rộng lớn đã mất đi ánh sáng, mặc dù quả cầu pha lê và những chiếc đèn chùm ngôi sao đó không phát ra ánh sáng, nhưng thiết kế của toàn bộ không gian lại mang đến cho người ta cảm giác rộng lớn vô cùng, nhưng vì đen tối hắc ám mà sinh ra cảm giác vô cùng chán nản.

Bên dưới "vũ trụ nhỏ" này là những địa điểm được chia thành các căn phòng nhỏ phức tạp.

Hiển nhiên đây không phải lần đầu Mạnh Dĩ Lam tới nơi này, cô dẫn Bạch Tử tới một căn phòng nhỏ cạnh cổng.

Lúc này, hai người chợt nghe phía sau có tiếng kêu: "Lam Lam?"


Bạch Tử lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy với mái tóc ngắn màu xanh lam, đang bước đi cách đó không xa.

"Sao cậu lại tới đây?" Cô gái tóc xanh có vẻ ngạc nhiên "Cậu đến đây là để gặp tôi à?"

Mạnh Dĩ Lam cau mày có chút không vui: "Tôi đã nói nhiều lần rồi, đừng gọi tôi như vậy."

"Lam Lam, tháng này tôi đi Không ngủ tìm cậu năm sáu lần." Cô gái tóc xanh hoàn toàn không để ý tới lời nói của Mạnh Dĩ Lam, "Lần nào cũng không gặp được cậu, vài ngày nữa nếu cậu không xuất hiện, tôi còn định nhờ người của Hắc Cầu tìm cậu."

"Không ngủ" mà cô nhắc đến là tên một quán bar, sau khi virus bùng phát, chính phủ đã phân loại lại các khu vực khác nhau trong thành phố B, "Không ngủ" là một quán bar mới mở trong khu giải trí, mọi người có thể đến đây vui chơi vào những ngày cụ thể.

Cô gái tóc xanh ăn mặc khá phong cách, mặc dù đang là mùa đông nhưng chiếc quần cô mặc bị cố tình xé nhiều lỗ, quanh mắt kẻ eyeliner dày, trên tai đeo vô số khuyên tai bạc.

Khi cô gái đến gần, Bạch Tử nhận ra rằng cô ấy và Mạnh Dĩ Lam có chiều cao tương đương nhau.

Mạnh Dĩ Lam mặt không biểu tình, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ có đánh số thứ tự, đưa cho đối phương: "Mở cửa phòng này ra."

"Khó có dịp gặp mặt, Lam Lam, thái độ đối xử của cậu với tôi như thế này à?" Cô gái tóc xanh mím môi, không chịu nhận tấm thẻ đánh số.

Mạnh Dĩ Lam lạnh lùng phun ra ba chữ: "Hầu Tắc Văn."

"Tôi đã bảo cậu đừng gọi tôi bằng tên Trung Quốc mà," cô gái tóc xanh tựa hồ bị giẫm phải mìn, nhưng lại không dám tức giận, chỉ dùng ánh mắt ủy khuất nhấn mạnh: "Seven, gọi tôi là Seven!"

Lúc này Hầu Tắc Văn chú ý đến Bạch Tử đứng sau lưng Mạnh Dĩ Lam: "Cô là?"

"Xin chào," Bạch Tử nhếch miệng, không hiểu sao cảm thấy đối phương là người dễ gần nên chủ động giới thiệu: "Tôi là trợ lý của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử."

Hầu Tắc Văn nheo mắt lại, quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam: "Trợ lý?"

Mạnh Dĩ Lam sốt ruột lắc lắc tấm thẻ đánh số trong tay: "Mở cửa ra."

"Lúc chúng ta mới gặp nhau," Hầu Tắc Văn chóng tay ngang hông, có chút khó chịu, "Tôi hết lần này đến lần khác cầu xin làm trợ lý cho cậu, thậm chí chạy việc vặt đều được, nhưng cậu như thế nào cũng không chịu. Hiện tại thì hay rồi, tìm được một cô gái gầy gò, thấp bé làm trợ lý cho mình?!"

Bạch Tử sửng sờ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy sắc mặt Mạnh Dĩ Lam lập tức đóng băng: "Hầu Tắc Văn, xin lỗi."

Hầu Tắc Văn bị thái độ của Mạnh Dĩ Lam làm cho giật mình, cô lập tức dịu giọng lại, quay đầu nhìn Bạch Tử với vẻ mặt xấu hổ: "Xin lỗi nha, vừa rồi tôi kích động quá, đừng quá để ý nha."

"Không thành vấn đề..." Bạch Tử còn chưa kịp nói hết lời thì Hầu Tắc Văn lại nhìn vào mắt Mạnh Dĩ Lam: "Lam Lam, hôm nay cậu trang điểm phải không? Thật xinh đẹp ah!"

Mạnh Dĩ Lam lùi lại một bước, giơ tấm thẻ đánh số thứ tự trong tay lên lần nữa.

Hầu Tắc Văn cuối cùng cũng cầm lấy tấm thẻ, sau khi nhìn lướt qua con số trên đó, cô dẫn Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đi sâu vào trong: "Lam Lam, cậu đã tìm được người họ Lâm kia chưa? Để tôi nói cho cậu biết nha, đừng tìm nữa, trên đời này không thiếu hoa cỏ thơm, cậu nên chú ý nhiều hơn đến hoa cỏ mọc xung quanh mình, chẳng hạn như..." Cô nói, rồi quay đầu lại nháy mắt với Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam cười lạnh một tiếng: "Cô không thấy mình hơi ồn ào sao?"

Bạch Tử đứng ở cuối nghe hai người cãi nhau qua lại, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, chẳng lẽ Mạnh Dĩ Lam đặc biệt trang điểm là vì muốn người tên Seven này nhìn thấy sao?

Hầu Tắc Văn tuy trang điểm đậm, nhưng có thể thấy đường nét khuôn mặt của cô rất ưa nhìn, cô ấy và Mạnh Dĩ Lam cũng có chiều cao tương đương, nên nhìn hai người rất xứng đôi.


Bạch Tử càng nghĩ càng thấy có lý.

Nhưng giây tiếp theo, Bạch Tử lập tức phản bác chính mình, Mạnh Dĩ Lam không phải nói không thích phụ nữ sao?

Dựa theo tính cách đặc biệt của Mạnh Dĩ Lam, đã thẳng thì nhất định phải thẳng, tuyệt đối không thể uốn cong được.

Hơn nữa, ai quy định phụ nữ trang điểm chỉ để làm hài lòng người khác? Chẳng phải là khiến bản thân mình hạnh phúc sao?

Tuy nhiên, không phải việc làm hài lòng người bạn thích, cũng sẽ khiến mình hạnh phúc sao?

Bạch Tử chợt nghĩ đến Du Tâm, nếu như tiểu nha đầu này ở đây, dưới tình huống hiện tại, cô ấy nhất định sẽ đưa ra rất nhiều kết luận.

Lúc này Bạch Tử mới nhớ tới thái độ của mình đối với Du Tâm rất lạnh lùng.

Không chỉ Du Tâm, lúc đó cô còn thờ ơ với tất cả mọi người, ngoại trừ Mạnh Dĩ Lam.

Nhưng bây giờ Bạch Tử căn bản không nhớ nổi, nguyên nhân tâm lý ban đầu của mình là do đâu.

"Sao vậy?" Đang lúc Bạch Tử càng ngày càng bối rối thì cô nghe thấy giọng nói của Mạnh Dĩ Lam.

Bạch Tử ngẩng đầu, liền nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đứng cách đó không xa, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm mình.

"Thân thể không khỏe sao?" Mạnh Dĩ Lam xoay người lại gần Bạch Tử, cố ý hạ giọng: "Vết thương bắt đầu đau rồi phải không?"

Vừa nói, cô vừa định kéo tay áo Bạch Tử lên.

"Này!" Hầu Tắc Văn lo lắng gọi từ phía trước, "Các người đang làm gì? Đừng nói nhỏ sau lưng tôi, điều đó rất đáng ghét ah!"

Bạch Tử cố ý kéo tay áo lên, để Mạnh Dĩ Lam kiểm tra: "Tôi không sao."

Sau khi xác nhận vết cắn của Bạch Tử không có gì bất thường, Mạnh Dĩ Lam lại đưa cô đến bên cạnh Hầu Tắc Văn.

Hầu Tắc Văn nheo mắt nhìn Bạch Tử hồi lâu, sau đó có chút ủy khuất nhìn Mạnh Dĩ Lam, thấy người đối diện mặt không biểu tình nhìn mình, cô nuốt lời vừa định nói ra khỏi miệng, từ thắt lưng lấy ra một chùm chìa khóa, mở cửa căn phòng trước mặt.

"Ngại quá, không có đèn." Sau khi Hầu Tắc Văn kéo cửa cuốn lên, cô không mấy thân thiện lẩm bẩm với Bạch Tử.

Bạch Tử không quan tâm đến thái độ của cô: "Không sao đâu, tôi có thể nhìn thấy, cảm ơn cô."

Nói xong cô liền đi thẳng vào.

Trong phòng chứa đầy những thứ từng thuộc về Bạch Tử, không quá nhiều nhưng có nhiều chủng loại, bao gồm ghế xếp, giá phơi quần áo, nệm, đều có đủ.

Mạnh Dĩ Lam đứng ở ngoài cửa cuốn, cô muốn theo Bạch Tử vào trong, nhưng lại cảm thấy không nên nhìn trộm sự riêng tư của Bạch Tử, nên nói: "Từ từ xem đi, tôi đợi cô ở bên ngoài, nếu cô muốn lấy cái gì, cứ lấy đi."

"Được." Bạch Tử gật đầu, đi về phía đống thùng giấy trong góc.


Bên ngoài căn phòng, Hầu Tắc Văn chóng nạnh đứng ở sau lưng Mạnh Dĩ Lam, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.

Rốt cuộc không nhịn được nữa, mạnh mẽ kéo Mạnh Dĩ Lam sang một bên: "Lam Lam, cậu và cô ấy có quan hệ gì?"

Mạnh Dĩ Lam tránh ra khỏi đối phương, vẻ mặt khó hiểu: "Chuyện này có liên quan gì đến cô?"

"Tôi..." Hầu Tắc Văn giận dỗi dậm chân, "Không phải cậu nói cậu không thích phụ nữ sao?"

Mạnh Dĩ Lam sững sờ, bất giác nhướng mày.

Lúc đầu, sở dĩ cô càng ngày càng khẳng định mình không thích phụ nữ là vì đã gặp Hầu Tắc Văn.

Khoảng nửa năm sau khi virus biến dị bùng phát, hai người gặp nhau ở quán bar tên là "Không ngủ" mà Hầu Tắc Văn vừa nhắc đến.

Khi đó Mạnh Dĩ Lam và Thạch Lỗi vừa trao đổi xong các thông tin liên quan đến Lâm Khúc Vi, cô đang định rời đi, thì Hầu Tắc Văn bởi vì say rượu mà thần chí không tỉnh táo, đã bất chấp ôm lấy Mạnh Dĩ Lam và hôn cô, sau đó bị Mạnh Dĩ Lam quăng một cái tát không thương tiếc.

Chính cái tát này đã đẩy Hầu Tắc Văn vào vòng xoáy tình yêu.

Sau đó, Hầu Tắc Văn bắt đầu theo đuổi Mạnh Dĩ Lam một cách cuồng nhiệt, dùng đủ loại thủ đoạn, khiến Mạnh Dĩ Lam càng chắc chắn rằng cô thực sự không có hứng thú với phụ nữ.

"Cô cả ngày đều suy nghĩ những chuyện này sao?" Mạnh Dĩ Lam lạnh lùng hỏi, nhưng cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của đối phương.

Hầu Tắc Văn không cam lòng phản bác: "Tại sao là cô ấy? Nếu tìm hỏi ai trên đường, họ nhất định sẽ chọn tôi!"

Lúc này, có động tĩnh truyền đến từ phía bên kia cửa lớn.

Hai người quay lại nhìn, thì thấy ba người đàn ông đã bước vào bảo tàng, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu.

"Tất cả ra ngoài, có nghe thấy không?" Người bảo vệ vừa kiểm tra dữ liệu đồng hồ cũng vội vàng đi vào, "Lại thế này, ta sẽ không khách khí đâu!"

Mạnh Dĩ Lam nheo mắt nhìn kỹ hơn, thì phát hiện ra ba người đàn ông này chính là những người công nhân vừa gặp ở cầu thang, bọn họ có vẻ say rượu, muốn chạy vào bảo tàng để kiếm chuyện.

"Cậu ở lại đây!" Hầu Tắc Văn nói nhỏ với Mạnh Dĩ Lam, sau đó không đợi đối phương trả lời, rút con dao từ bên hông ra, nhanh chóng đi về phía những người đó.

Người công nhân dáng cao khoẻ nhất nhìn thấy Hầu Tắc Văn xuất hiện, hắn ta tỏ ra khó hiểu: "Này, còn em gái nào khác không?"

"Ta chỉ là nói cho ngươi biết, nơi lớn như vậy, làm sao không có nữ nhân!" một người đàn ông cao gầy bên cạnh vang lên.

Hai người bị người đàn ông có râu đứng cuối đẩy ra, hắn ta bước tới trước mặt Hầu Tắc Văn, nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, rồi lắc đầu: "Trang điểm như mông khỉ, ai quan tâm?!"

Hầu Tắc Văn đẩy người đàn ông có râu trước mặt ra, giơ con dao trong tay lên: "Thằng chó, nhanh chóng cút, nếu không ta sẽ thiến tất cả các người!"

Sau khi tên có râu bị đẩy, hắn loạng choạng một lúc lâu mới đứng dậy, đang định mắng Hầu Tắc Văn, lại đột nhiên nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam cách đó không xa, cười vui vẻ nói: "Này, bên kia còn một người, cũng được, ba nam hai nữ, thật tình thú!"

Vừa dứt lời, bảo vệ bên cạnh đột nhiên rút dùi cui điện ra, đem tên có râu bị điện giật ngã xuống đất.

Hai tên say rượu thẹn quá hoá giận, bước tới kéo người bảo vệ đi, tên râu ria ngã xuống đất tức giận đứng dậy, giật lấy con dao của Hầu Tắc Văn.

Hầu Tắc Văn muốn lợi dụng tình thế, dùng dao đâm hắn, nhưng tên có râu rõ ràng biết võ, đột nhiên cúi xuống, như một con chó điên tóm lấy eo của Hầu Tắc Văn, quật cô xuống đất.

Sau đó, hắn ta chộp lấy con dao của Hầu Tắc Văn, đá Hầu Tắc Văn vài phát, rồi bước nhanh về phía Mạnh Dĩ Lam.

"Lam Lam, chạy mau!" Hầu Tắc Văn cố chịu đựng cơn đau ở lưng, hét lên.

Mạnh Dĩ Lam đứng bất động, tay phải đã đưa lên thắt lưng, chuẩn bị rút súng ra.


Ngay khi Hầu Tắc Văn nghiến răng cố gắng chạy về phía Mạnh Dĩ Lam một cách tuyệt vọng, cô đột nhiên nhìn thấy một người đang cầm một thùng giấy, đâm thẳng vào tên có râu.

Thùng giấy bị lật đổ, đồ vật bên trong rớt ra tung tóe giữa không trung, tên kia ngay lập tức bị đè xuống đất.

Lúc này Hầu Tắc Văn mới nhìn rõ, người đột nhiên lao ra chính là Bạch Tử, người mà cô đã chế nhạo là kẻ yếu đuối.

Giống như người huấn luyện bắt được con chó hung dữ, Bạch Tử dùng tay phải bóp cổ tên có râu, khiến hắn ta không thể cử động, sau đó quay lại nhìn Mạnh Dĩ Lam, hai người ngầm hiểu ý nhau, xác nhận rằng bọn họ không có việc gì, Bạch Tử mới thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh tượng này từ đầu đến cuối, Hầu Tắc Văn đang nằm trên mặt đất đều xem qua.

Hầu Tắc Văn cau mày, miễn cưỡng đứng dậy, cô chịu đựng cơn đau dữ dội ở thắt lưng và bụng, rồi đi về phía Mạnh Dĩ Lam.

Ở đầu bên kia, người bảo vệ đã còng tay hai tên say rượu đang cố gắng vùng vẫy, sau đó chạy về phía Bạch Tử, nhanh chóng còng tay tên có râu.

Lúc này Bạch Tử bỗng nhiên gọi to với bảo vệ: "Lão Mao?"

Bảo vệ mà Bạch Tử gọi là Lão Mao vẻ mặt có chút xấu hổ, do dự hồi lâu mới đáp: "Bạch Tử."

Lão Mao vốn là huấn luyện viên võ thuật, vào lúc Bạch Tử tuyệt vọng, chính Lão Mao là người chủ động thuê Bạch Tử làm trợ lý, từ đó Bạch Tử mới có thể tiếp tục sống ở thành phố B.

Bạch Tử nhận ra người cũ, kích động đến mức không chú ý tới Mạnh Dĩ Lam phía sau đang ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp.

Hầu Tắc Văn đi tới trước mặt Mạnh Dĩ Lam: "Lam Lam, cậu không sao chứ?"

Mạnh Dĩ Lam ngoảnh mặt làm ngơ, lúc này trên tay cô đang cầm một tấm ảnh Polaroid.

Vừa rồi lúc Bạch Tử lao về phía tên có râu, bức ảnh đã bị hất ra khỏi thùng giấy, rơi xuống trước mặt cô.

Mặc dù bức ảnh đã ố vàng và mờ đi, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn có thể nhìn rõ thân ảnh bên trong.

Trong tấm ảnh có ba người.

Một người nam trẻ tuổi đứng sau ghế sofa, với nụ cười và ánh mắt dịu dàng.

Trước mặt anh, là một cô gái trẻ đang ngồi trên ghế sofa, mắt trái được quấn băng gạc, trên mặt không có nụ cười, đôi mắt trong veo hình hạnh nhân, có chút lo lắng nhìn chằm chằm vào ống kính.

Ngồi bên cạnh cô gái là một thiếu nữ xinh đẹp với nụ cười dịu dàng, đang nghiêng người về phía cô gái bên cạnh.

"Lam Lam," Hầu Tắc Văn ngồi xổm xuống, chỉ vào thiếu nữ trong ảnh và nói: "Đây là cậu à? Đẹp quá..."

Mạnh Dĩ Lam phớt lờ Hầu Tắc Văn, cô vẫn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, mà không nói một lời.

Người thiếu nữ trong ảnh quả nhiên chính là cô, còn cô gái trẻ mà cô nghiêng người lại gần, không cần suy nghĩ nhiều, chính là Bạch Tử.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam lúc này... Đối với tấm ảnh, lại không có chút ấn tượng nào cả.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Canh gà trích lời hôm nay:

Tôi có linh cảm rằng ngày mai sẽ có điều gì đó tốt đẹp xảy đến với bạn!