Trời Tối

Chương 104: C104: Sản phẩm khiếm khuyết




Ngoài trời bão tuyết vẫn đang cuồn cuộn, nhưng sự lưu luyến trong phòng đã kết thúc từ lâu.

Trên màn hình đối diện giường sofa, đoạn video đột nhiên xuất hiện vẫn đang phát.

Lúc này, mái tóc dài buông xõa của Mạnh Dĩ Lam đã được buộc gọn ở sau đầu, cô mặc chiếc áo khoác ngoài do Bạch Tử tìm được, ngồi thẳng lưng cạnh bàn điều khiển, vừa chăm chú lắng nghe lời nói phát ra từ loa, vừa cúi đầu viết gì đó thật nhanh vào sổ.

Bạch Tử đứng bên cạnh, làm theo lời của Mạnh Dĩ Lam, bối rối liên tục nhấn các nút khác nhau trên máy điều khiển để phát đi phát lại đoạn video trên màn hình.

Thực ra chiếc máy không có bị hỏng, chỉ là Bạch Tử không biết cách sử dụng mà thôi.

Từ đầu đến giờ, hai người đã xem đi xem lại đoạn video này khoảng nửa giờ, nhưng độ dài của video chỉ có vài phút.

Sau một lần kết thúc nữa, Mạnh Dĩ Lam nhìn chằm chằm cuốn sổ, đầu cũng không ngẩng lên: "Lại lần nữa."

Bạch Tử lập tức kéo thanh tiến trình của video về, bắt đầu phát lại đoạn video.

Lúc này Mạnh Dĩ Lam đã hoàn toàn mất đi vẻ quyến rũ khi thân mật với Bạch Tử trên ghế sofa trước đó, cô hiển nhiên đã bước vào một trạng thái khác, ánh mắt tập trung và đầy kiên định.

Đầu bút thoăn thoắt viết ra giấy những dòng chữ đều đặn tao nhã, nét chữ giống hệt như hai chữ "Tiểu Tử" được thêu bên trong mũ ngư dân, nước chảy mây trôi lại mạnh mẽ và uy lực.

Bạch Tử không xa lạ gì với một Mạnh Dĩ Lam như thế.

Mỗi khi làm việc, dù đơn giản hay khó khăn, cô ấy đều sẽ vô cùng tập trung, cẩn thận tỉ mỉ.

Mà Bạch Tử vẫn giống ngày thường như thế, vẫn đứng ở bên cạnh hỗ trợ.

Trên màn hình, Mạnh Dĩ Lam của nhiều năm trước một lần nữa nói với hai người: "Điều tôi đang điều tra là một hoạt động bí mật vô nhân đạo do chính phủ cầm đầu, cùng với sự phối hợp của tập đoàn Hoành Á và các công ty khác. Lúc mẹ tôi là Lam Nhân mang thai tôi, bà đã bị chồng mình là Mạnh Phàm, cũng chính là chủ tịch tập đoàn Hoành Á ép làm vật thí nghiệm cho hoạt động bí mật này. Những tư liệu trong tay tôi chính là báo cáo chi tiết về các thí nghiệm khác nhau, do giáo sư sinh vật học Bạch Cử Niên thực hiện trên người mẹ tôi."

Khi lần đầu tiên Bạch Tử nghe thấy tên cha mình trong video, cô có chút nhất thời không phản ứng kịp.

Trong ấn tượng còn lại của cô, Bạch Cử Niên là một người ôn hoà, bất kể dù là đối với người thân, bạn bè hay đồng nghiệp, ông đều rất hiền lành và thân tình.

Đặc biệt là những lúc dạy dỗ Bạch Tử, ông ấy vừa kiên nhẫn vừa từ tốn, chắc chắn là một người cha tuyệt vời hiếm có.

Bạch Tử không cách nào gắn tên cha mình với chuỗi các cụm từ mang tính chỉ trích cao như "một hoạt động bí mật vô nhân đạo" được.

Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam trong video vẫn nói những lời khiến Bạch Tử khó mà tin được: "Nội dung cụ thể của thí nghiệm này có liên quan tới một loại sinh vật cổ xưa nào đó đến từ 'Trời tối kỷ' mà Bạch Cử Niên đã nghiên cứu từ lâu. Thí nghiệm bắt đầu từ trước khi mẹ tôi mang thai, và trong giai đoạn mang thai, cơ thể Lam Nhân vẫn bị ép tiêm nhiều loại thuốc khác nhau, gây ra những tác dụng phụ không thể khắc phục đối với cơ thể bà ấy."

Mạnh Dĩ Lam đột nhiên giơ tay: "Dừng."

Bạch Tử lập tức nhấn nút tạm dừng, video dừng lại ở cảnh Mạnh Dĩ Lam đưa tờ báo cáo ra trước ống kính.

Người bên cạnh lại điên cuồng ghi chép, nhanh chóng viết lại dòng chữ dày đặc trên tờ báo cáo.

Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam lại nói Bạch Tử tiếp tục phát video.

"Mẹ tôi bị ép buộc phải trải qua một cuộc thí nghiệm, tôi cũng là sản phẩm của cuộc thí nghiệm này, tôi là một sản phẩm khiếm khuyết thất bại. Với sự ngăn trở của mẹ tôi, tôi mới có thể tạm thời sống sót. Sau này, với tư cách là một sản phẩm khiếm khuyết, tôi lớn lên và dần có sự biến đổi về thể chất, sau đó trở thành vật thí nghiệm mà họ cho là đáng để bồi dưỡng."

Rõ ràng đó là nội dung vô cùng tàn ác, nhưng biểu hiện của Mạnh Dĩ Lam trước ống kính lại cực kỳ bình tĩnh, như thể một phóng viên đang tường thuật lại một tin tức bình thường nào đó.

Thế nhưng, sau đó vẻ mặt của phóng viên đột nhiên thay đổi.

Tuy giọng điệu vẫn lạnh nhạt nhưng đôi mắt đã đỏ ửng, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ: "Sau đó, trạng thái tinh thần của Lam Nhân xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, một ngày nọ bà ấy bỏ nhà ra đi, đến nay vẫn chưa rõ tung tích."

Lần đầu tiên khi nghe lời này, Bạch Tử có thể cảm giác được rõ ràng toàn thân Mạnh Dĩ Lam đang run rẩy.

Mà bây giờ, sau khi xem đi xem lại video này hàng chục lần, Mạnh Dĩ Lam đã có thể bình tĩnh mà ghi chép vào sổ hơn, cũng không có phản ứng gì nữa.

Tương phản với thực tế, Mạnh Dĩ Lam trong video lại càng lúc càng kích động: "Tôi không chỉ có mỗi đoạn video được ghi lại này, tôi còn giấu rất nhiều tư liệu ở những nơi khác nhau. Làm như vậy có lẽ cũng chẳng thay đổi được gì cả, bản thân tôi có thể sẽ bị bỏ tù hoặc bị giết chết. Nhưng chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ việc vạch trần chân tướng của chuyện này, cũng như sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm mẹ tôi, Lam Nhân."

Lúc này, toàn bộ video cũng được phát xong hoàn toàn, hình ảnh trên màn hình lần nữa lại chuyển về khung cảnh vũ trụ đầy sao.

Mạnh Dĩ Lam không bảo Bạch Tử phát lại video nữa, cô cúi đầu xem lại những ghi chép của mình, trầm ngâm suy nghĩ.

Bạch Tử vẫn lặng lẽ đứng ở một bên, từ đầu đến cuối không hề nói một lời.

Ngoại trừ không muốn quấy rầy Mạnh Dĩ Lam ra, đầu óc Bạch Tử lúc này vẫn còn choáng váng, cô hoàn toàn không thể dùng lý trí suy nghĩ được nữa, huống chi là lên tiếng nói chuyện.

Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam đem sổ đóng lại, nhưng cô không có lên tiếng, thay vào đó hít một hơi thật sâu, chống khuỷu tay lên bàn, hai tay che lấy mặt, không còn cử động nữa.

Bạch Tử để ý thấy đầu ngón tay của Mạnh Dĩ Lam có chút đỏ lên, dường như đã bị tê cứng lại vì lạnh.

"Tôi đi lấy cho chị một ly nước nóng." Bạch Tử nói.

Hình như Mạnh Dĩ Lam không nghe thấy, cô vẫn ngồi bất động không đáp lại.

Bạch Tử không nói thêm gì nữa, cô xoay người rời khỏi phòng.

Trên đường đến phòng bếp, cô ép bản thân không được suy nghĩ nhiều nữa.

Tuy nhiên, những cái tên được nhắc đến nhiều lần trong video cứ vang vọng bên tai Bạch Tử.

Bạch Cử Niên, Lam Nhân, Mạnh Dĩ Lam...... chỉ vài phút mô tả ngắn ngủi, lại tiết lộ một âm mưu khủng khiếp đã được che đậy suốt mười năm giữa những người này.

Cho đến khi Bạch Tử ở trong bếp đun nước xong, đổ đầy phích nước, rồi lại lấy mấy lon đồ hộp trong hầm ra nấu, suy nghĩ của cô mãi vẫn chưa thoát ra khỏi những thông tin mình vừa biết được lúc nảy.

Trên đường trở về, chưa đợi Bạch Tử kịp lên đến tầng năm, cô ở cầu thang đã nghe thấy Mạnh Dĩ Lam kêu lên tên mình.


Bạch Tử bưng thức ăn chạy nhanh lên lầu.

Mạnh Dĩ Lam đứng ngoài cửa, sau khi nhìn thấy Bạch Tử ở cầu thang, cô hốt hoảng hỏi: "Em đi đâu thế?"

"Lấy ít nước nóng cho chị," Bạch Tử một tay bưng mâm thức ăn, một tay kéo Mạnh Dĩ Lam về phòng, sau đó mau chóng đóng cửa lại, "Sẵn tiện còn làm chút đồ ăn, nhưng đều là đồ hộp từ dưới hầm, có thể hương vị sẽ không ngon lắm."

Nói xong, Bạch Tử nhanh chóng đi đến trước bàn trà sofa, ngồi xổm xuống, cẩn thận đem ba món một canh để lên bàn.

Sau khi đặt hết đồ ăn lên bàn, Bạch Tử vừa đứng dậy, ngay lập tức bị bao phủ bởi một hương thơm quen thuộc từ phía sau.

Giây tiếp theo, hương thơm ngọt ngào kia đã ôm chặt lấy Bạch Tử.

Mạnh Dĩ Lam đứng sau lưng Bạch Tử, hơi cúi xuống, hai tay vòng qua eo ôm chặt Bạch Tử, đầu cũng thân mật ghé sát vào tai đối phương.

Cử chỉ vô cùng ấm áp, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại nhàn nhạt từ từ nhắm mắt lại, không nói gì.

"Lạnh quá," Bạch Tử đưa tay lên nắm chặt đầu ngón tay lạnh lẽo của Mạnh Dĩ Lam, "Ngồi xuống uống chút gì cho ấm bụng rồi ăn cơm."

Thế nhưng người phía sau lưng chỉ hít thật sâu một hơi rồi thở ra, vẫn không cử động.

Bạch Tử không nói thêm gì nữa, cô sờ trán Mạnh Dĩ Lam, xác định nhiệt độ cơ thể đối phương bình thường rồi mới quay người bế đối phương lên, sau đó bước nhanh đến ghế sofa nhẹ nhàng đặt người xuống.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại thuận thế trực tiếp nằm lên sofa, dùng sức ôm chặt lấy cổ Bạch Tử, không cho cô đứng dậy.

Khuôn mặt vừa rồi xem video vốn lãnh đạm cuối cùng cũng lộ ra vẻ mỏi mệt, cô nhẹ giọng phàn nàn kể khổ bên tai Bạch Tử, giọng nói có chút ướt át: "... Mệt mỏi quá."

Bạch Tử quỳ gối bên cạnh sofa, hơi sững sờ.

Ngay cả bản thân Mạnh Dĩ Lam cũng không phát hiện, rằng lúc này cô đang làm ra loại hành vi "nũng nịu" mà trước đây cô khinh thường nhất.

Hơn nữa, Bạch Tử cũng chưa từng nghe Mạnh Dĩ Lam nói qua ba từ "mệt mỏi quá", cho dù là bận rộn hay khó khăn đến đâu, Mạnh Dĩ Lam cũng chưa bao giờ mở miệng phàn nàn bất cứ điều gì trước mặt Bạch Tử.

Thế nhưng cho dù không nói ra, giờ phút này Bạch Tử cũng có thể hoàn toàn cảm nhận được sự mệt mỏi của Mạnh Dĩ Lam.

Cô cúi xuống, cùng người trên sofa hai má kề nhau, an ủi: "Nếu mệt mỏi thì tạm thời đừng lo nghĩ gì cả, chị vừa mới khỏi bệnh, sức khỏe là quan trọng nhất."

Mạnh Dĩ Lam xê dịch đầu, xoa xoa mặt Bạch Tử vài cái, sau đó ôm chặt cổ Bạch Tử, nhẹ giọng hỏi: "Em cảm thấy, nội dung trong video kia là thật sao?"

Bạch Tử không suy nghĩ nhiều, gật gật đầu: "Là thật."

Bởi vì người quay video chính là Mạnh Dĩ Lam, nên dù cho cô ấy có nói gì thì Bạch Tử cũng sẽ tin rằng đó là sự thật.

Cho dù Mạnh Dĩ Lam có nói thẳng ra cha của Bạch Tử là một người tội ác đầy trời, Bạch Tử cũng sẽ tin tưởng mà không chút nghi ngờ.

Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng thở dài, nói: "Thật tốt quá."

"Hửm?"

"Có em ở đây thật tốt quá."

Bạch Tử ngẩn người.

"Nếu như không có em ở bên cạnh, hoặc nếu tôi chưa từng quen biết em, mà bỗng nhiên biết những chuyện này," giọng Mạnh Dĩ Lam đột nhiên trầm xuống, "Có lẽ tôi sẽ suy sụp đến mức không muốn sống tiếp nữa."

Hôm nay, Mạnh Dĩ Lam đặc biệt khác thường.

Cô không chỉ nói "mệt mỏi", mà tâm lý cũng trở nên có chút bi quan.

Nhưng dù là vậy, Bạch Tử vẫn không lên tiếng, cô chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy đối phương.

Cô biết Mạnh Dĩ Lam rất kiên cường, ngay cả khi không có mình đồng hành, người đó sẽ vẫn có thể một mình giải quyết mọi vấn đề.

Chỉ là nếu bên cạnh có một người có thể để cho Mạnh Dĩ Lam dựa vào một chút, cô ấy sẽ nhịn không được mà bộc lộ ra suy nghĩ yếu đuối của mình.

"Nói cách khác," Mạnh Dĩ Lam đột nhiên lại nói: "Sở dĩ tôi đến thành phố Lăng Nam là vì muốn điều tra Bạch Cử Niên, hoặc là muốn tìm mẹ của mình, cũng chính vì thế mà tôi mới quen biết em."

Bạch Tử buông Mạnh Dĩ Lam ra, quay đầu đối diện với đối phương.

Lúc này, máy chiếu đã tắt, màn hình che cửa sổ trong phòng đã trở về vị trí ban đầu.

Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh nhìn gió tuyết bên ngoài mái vòm kính, dường như sự mệt mỏi vừa rồi cũng đã rút đi.

Một lúc sau, cô quay đầu nhìn Bạch Tử đang quỳ cạnh sofa, sau đó giơ tay đặt lên cổ đối phương, mỉm cười: "Sau đó tôi câu mất hồn em, để em theo tôi mười năm."

Bạch Tử nhìn vào mắt Mạnh Dĩ Lam, cong cong khoé miệng, nhẹ nhàng đáp: "Phải."

Mạnh Dĩ Lam dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve sau gáy Bạch Tử, sau đó hơi dùng sức ép về phía mình.

Bạch Tử ngầm hiểu cúi đầu theo xuống, hơi thở hai người gần sát, nhẹ nhàng hôn, môi và lưỡi bắt đầu dây dưa quấn lấy nhau thật sâu.

Chỉ trong chốc lát, hơi thở của cả hai dần trở nên nặng nề hơn, lưu luyến cùng lãng mạn đột nhiên bị gián đoạn vừa rồi, dường như vào lúc này lại muốn tiếp tục kéo dài.

Bạch Tử cắn răng kiềm chế xúc động, cô thẳng người dậy.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng đầy trìu mến của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử hít sâu một hơi, đặt đũa vào tay cô: "Mau ăn lúc còn nóng, chị vẫn đang yếu lắm, không được để bụng đói."


Cách đây không lâu khi Mạnh Dĩ Lam vừa tỉnh dậy, hai người đã ở trên sofa giày vò lẫn nhau một phen.

Sau đó, cả hai lại bị dọa giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của đoạn video, cho nên bất kể về thể chất lẫn tinh thần, Mạnh Dĩ Lam lúc này đều ở trạng thái tương đối yếu ớt.

Bão tuyết bên ngoài tuy đã dừng, nhưng gió lớn vẫn đang gào thét không ngừng, khiến người ta cảm thấy bất an vô cùng.

Mạnh Dĩ Lam đang ngồi trên sofa, nhàn nhã ăn cơm Bạch Tử nấu, vẻ mặt có chút lơ đãng.

Hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác của Bạch Tử khi biết mình đã giết cha mẹ.

Chắc chắn là một cú sốc, nhưng phần lớn hẳn là sự hoảng hốt và mờ mịt.

Hơn nữa, khi nghe chính mình của nhiều năm về trước nói nhất định phải tìm ra chân tướng, còn muốn tìm về Lam Nhân, trong lòng Mạnh Dĩ Lam cảm thấy chua xót.

Dường như trong cơ thể Mạnh Dĩ Lam có thứ gì đó đang chậm rãi tỉnh lại.

Sau khi Bạch Tử thu dọn bát đũa xong, cô nhỏ giọng nói: "Tôi ra ngoài lấy tuyết, sau đó đun nước cho chị tắm."

Nước từ doanh trại mang đến đã dùng gần hết, tuy Bạch Tử không cần uống nước nhưng đối với Mạnh Dĩ Lam mà nói, nước là nguồn sống không thể thiếu.

Mạnh Dĩ Lam vừa mới ăn xong, nghe vậy cũng lập tức đứng dậy, dáng vẻ như muốn đi theo Bạch Tử ra ngoài.

Trước khi Bạch Tử mở miệng từ chối, Mạnh Dĩ Lam đã nói: "Vừa ăn xong, tôi phải đi lại nhiều một chút, sức khỏe mới hồi phục nhanh được."

Giọng điệu rất kiên định, Bạch Tử không biết làm thế nào để từ chối.

Mặc dù đồng ý để Mạnh Dĩ Lam đi ra ngoài cùng mình, nhưng Bạch Tử lại nhanh chóng tìm găng tay và mũ cho đối phương mặc vào, còn tận tình khuyên bảo đối phương thay một đôi tất dày, rồi mới mang người đi xuống lầu.

Cũng không phải trước giờ Mạnh Dĩ Lam chưa từng được người khác phục vụ.

Nhưng thực sự không có ai chăm sóc chu đáo đến từng sợi tóc như Bạch Tử cả.

Không phải vì những người giúp việc xung quanh cô không đủ chu đáo, mà là vì Mạnh Dĩ Lam luôn kháng cự việc người khác đến quá gần mình.

Cảm giác được người khác chăm lo từ đầu đến chân không chỉ khiến cô cảm thấy mình như một em bé siêu khổng lồ không thể tự chăm sóc bản thân, mà còn khiến cô cảm thấy rất áp lực vì được phục vụ quá tận tình.

Nhưng lúc này Mạnh Dĩ Lam lại nhận lấy sự quan tâm của Bạch Tử như là điều đương nhiên, và cảm giác ấy thật tuyệt vời hơn bao giờ hết.

Trong sân ngoài cửa sau biệt thự, cơn gió mạnh hình như biết hai người sắp ra ngoài, nên đã tri kỷ ngừng thổi.

Bạch Tử chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, đang khom người xúc tuyết dày trên mặt đất rồi cho vào một cái thùng lớn.

"Khi còn bé, tôi thường nhìn thấy ông bà ngoại cùng nhau xúc tuyết trong sân", Mạnh Dĩ Lam đứng gần đó thở ra vài làn khói lạnh và nói, "Lúc đó chỉ cảm thấy chơi rất vui, không biết họ muốn làm gì."

Bạch Tử cười cười: "Khi tôi còn bé, đều là cha dạy tôi..."

Nói được nửa chừng, cô liền ngừng lại.

"Nói tiếp," Mạnh Dĩ Lam không để ý chút nào thúc giục, "Tôi muốn nghe."

Bạch Tử xấu hổ khẽ cười một tiếng, bưng thùng tuyết đầy đến bên Mạnh Dĩ Lam: "Lúc đó ông ấy đã dạy tôi rất nhiều kỹ năng sinh tồn trong tuyết, cũng không có gì to tát cả."

Nói xong, Bạch Tử lại mang thùng vào nhà, đổ tuyết vào một cái nồi lớn tạm bợ.

Mạnh Dĩ Lam đi theo vào nhà, cô hơi giật mình khi nhìn thấy thiết bị kỳ lạ bên cạnh nồi lớn: "Đây là... máy lọc? Em làm?"

Bên cạnh chiếc nồi lớn chứa đầy tuyết có một cái xô nhựa hơi cũ kỹ đựng than, cát,... xếp chồng lên nhau từng lớp một.

"Lúc chị ngủ, tôi làm đại thôi," Bạch Tử nhẹ gật đầu, bắt đầu nhét củi vào dưới chiếc nồi lớn. "Tôi còn lấy mấy viên lọc nước trong lều trại, chờ tuyết tan rồi đun nước uống."

Mạnh Dĩ Lam đi đến bên cạnh Bạch Tử đang chuẩn bị nhóm lửa, ngồi xổm xuống giống như đối phương, lại tựa đầu vào vai Bạch Tử: "Có em ở đây, tôi nghĩ mình có thể ngây ngốc ở chỗ này mấy chục năm cũng được."

Bạch Tử không có trả lời, cô chỉ quay đầu áp má mình vào trán Mạnh Dĩ Lam.

Nhiệt độ vừa phải, không có sốt lại nữa.

Mạnh Dĩ Lam vòng tay qua eo Bạch Tử: "Hay là chúng ta đừng đi đâu cả, ở đây đi, chỉ em và tôi."

Biết Mạnh Dĩ Lam chỉ là nói đùa, nhưng nếu đối phương muốn làm như vậy, Bạch Tử cũng sẽ không phản đối: "Được."

Mạnh Dĩ Lam cười khẽ một tiếng, sắc mặt bỗng tối sầm lại.

Một lúc sau, cô thì thầm vào tai Bạch Tử: "Những năm qua, tôi luôn cảm thấy Lam Nhân chỉ là một người phụ nữ xa lạ đã sinh ra tôi, thậm chí tôi còn không coi bà ấy như 'mẹ'."

"Chắc chắn chị cũng giống như tôi, cũng bị tiêm thuốc," Bạch Tử đốt củi dưới nồi lớn, "Đó không phải là lỗi của chị."

Mạnh Dĩ Lam nhìn ngọn lửa bập bùng, dừng một chút rồi nói: "Tôi còn quên mất em."

"Không sao cả," Bạch Tử nhẹ nhàng an ủi, "Tôi nhớ chị là được."


Mạnh Dĩ Lam bị lời nói quen thuộc làm cho ngẩn ngơ, cô nhớ tới thời điểm lúc mình đối diện với Bạch Tử đang thoi thóp dưới lòng đất cũng từng nói qua những lời tương tự, nhưng chỉ là thân phận đã bị đảo ngược mà thôi.

"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam trong lòng cảm động, cô kiên định nói: "Tin tưởng tôi, tôi sẽ cố gắng hết mình để chữa trị thân thể của em, để chúng ta mãi mãi không bao giờ quên nhau nữa."

Lời nói lẽ ra phải vô cùng ấm áp và động lòng người, lại khiến vẻ mặt Bạch Tử cứng đờ.

Cảm giác đè nén quen thuộc lại dâng lên, bóp nghẹt trái tim cô.

"Đến lúc đó, tôi sẽ giấu chuyện này với chính phủ và Hoành Á, đồng thời tìm người có chuyên môn và đáng tin nhất để làm việc này." Mạnh Dĩ Lam không nhận ra Bạch Tử có gì không đúng, cô tự nhủ: "Tôi sẽ để Du Vu Ý tham gia vào, và giúp cô ấy chữa khỏi bệnh cho người thân rất quan trọng đó, được không?"

Bạch Tử ép mình phải bình tĩnh, cô đóng nắp nồi lại: "...... Được."

"Tôi sẽ không để Mạnh Phàm được như ý nguyện," Mạnh Dĩ Lam đột nhiên gọi tên người đàn ông đó, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng, "Mặc dù tạm thời tôi còn chưa biết ông ấy rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng."

Nghe những lời này, Bạch Tử không khỏi cảm thấy có chút giật mình.

Lúc này, giọng điệu của Mạnh Dĩ Lam giống hệt với giọng điệu của Mạnh Dĩ Lam trong video khi cô ấy nói muốn tìm ra sự thật.

Ký ức có thể bị xóa nhoà bởi ngoại lực, nhưng bản chất con người sẽ không dễ dàng thay đổi.

Bạch Tử biết, Mạnh Dĩ Lam nhất định nói được làm được.

Mặc dù cho đến nay Mạnh Dĩ Lam và cha mình - Mạnh Phàm, vẫn chưa gặp mặt, nhưng có lẽ Mạnh Dĩ Lam đã có những sắp xếp khác nhau và lên kế hoạch cho từng bước đi thật cẩn thận và nghiêm ngặt.

Trong khoảng thời gian này, tất cả những gì Bạch Tử có thể làm cũng chỉ là ở bên cạnh cô ấy.

"Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao mình lại kiên quyết rời khỏi Mạnh gia như thế," Mạnh Dĩ Lam áp vào má Bạch Tử, cảm nhận được hơi ấm của đối phương, trầm giọng nói: "Đến giờ tôi vẫn chưa bao giờ dám nói với bất cứ ai, thật ra những năm này, tôi luôn cảm thấy mất phương hướng và không biết nên làm gì, mù quáng bôn ba đủ loại việc, nhưng lại không biết đến tột cùng mình bận rộn vì cái gì..."

"Có lẽ tôi có thể hiểu được cảm giác của chị," Bạch Tử đồng tình, "Mấy ngày trước, khi biết mình dưới sự xúi giục của Bạch Tang mà tự sát và dẫn đến cái chết của cha mẹ, tôi mới biết những nỗi đau khổ cùng cực mà mình chịu đựng suốt ngần ấy năm bắt nguồn từ đâu."

Mạnh Dĩ Lam sửng sốt, cô buông Bạch Tử ra: "Em... biết?"

Bạch Tử gật gật đầu, thái độ lạnh nhạt: "Mặt sau của những tấm ảnh trong cuốn album kia, có rất nhiều chuyện cũ do tôi viết ra."

Lửa dưới bếp lò truyền đến âm thanh lắc rắc giòn vang, Mạnh Dĩ Lam yên lặng nghe Bạch Tử nói tiếp: "Mười năm đó, tôi tựa như đã liều mạng giãy dụa để cứu lấy chính mình, không để mình đi vào ngõ cụt."

Trong lòng Mạnh Dĩ Lam cảm thấy chua xót: "Trên đó... viết cái gì?"

Bạch Tử nhẹ giọng nói: "Tôi viết rất nhiều về những tin tức và tác phẩm khác nhau do chị đưa tin," cô nói, rồi quay đầu lại nhìn Mạnh Dĩ Lam, "May mắn tôi có chị, nếu không tôi đã không thể kiên trì qua nổi mười năm kia..."

Nghe xong những lời này, Mạnh Dĩ Lam lại lần nữa ôm Bạch Tử thật chặt.

Cô không thể nào tưởng tượng được, nếu Bạch Tử không kiên trì qua nổi những năm kia, thì bây giờ mình sẽ như thế nào.

"Sau khi chúng ta trở về thành phố B, tôi sẽ điều tra Mạnh Phàm, đồng thời sắp xếp chữa trị cho em." Mạnh Dĩ Lam bắt đầu giải thích về kế hoạch tiếp theo của mình cho Bạch Tử, "Đống tài liệu tôi giấu trong bảo tàng nghệ thuật trước đó, tôi còn chưa đọc xong, trong đó có rất nhiều thông tin về 'Trời tối kỷ', còn có Lão Hắc trước đó tìm em, tôi cũng đang điều tra tung tích của bọn họ."

Bạch Tử kéo Mạnh Dĩ Lam đứng dậy, tránh để cô ngồi xổm quá lâu bị tê chân: "Mẹ chị thì sao? Chị có muốn tìm bà ấy không?"

Mạnh Dĩ Lam gật đầu: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nhưng cơ hội tìm được bà ấy rất mong manh, bà đã mất tích quá lâu rồi."

"Không vấn đề gì cả, chuyện gì đến sẽ đến, tới lúc đó..." Bạch Tử còn chưa kịp nói xong, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Mạnh Dĩ Lam nhíu mày: "Sao thế?"

Bạch Tử bước nhanh tới cửa, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bên ngoài: "Tôi nghe thấy rất nhiều âm thanh từ hướng bên kia cầu truyền đến."

"Chú Hồng?" Mạnh Dĩ Lam lập tức hỏi, ngay sau đó liền phủ nhận suy đoán của mình: "Không đúng, ít nhất hai ngày nữa ông ấy mới đến."

Bạch Tử không trả lời, chăm chú lắng nghe một lúc, cô đột nhiên chạy về phía cửa chính của biệt thự.

Mạnh Dĩ Lam hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng nhấc chân đuổi theo.

Sau khi ra khỏi cửa chính, Bạch Tử xoay người nhảy lên vách tường của ngôi biệt thự, rồi nhanh chóng trèo lên bằng tay không.

Mãi đến khi leo lên cửa sổ tầng năm, Bạch Tử mới quay người nhìn về hướng cầu treo.

Bên kia cây cầu, đỉnh núi phủ đầy tuyết đọng, dường như không khác gì lúc trước.

Nhưng Bạch Tử lại phát hiện, ở phía xa xa hơn, hình như có một dòng thủy triều đen nghịt đang lao về phía đỉnh núi.

Nó rất giống với cảnh tượng cô đã nhìn thấy ở đình nghỉ mát, thủy triều được tạo thành bởi một đám đông người biến dị đã mất đi lý trí, chúng xô đẩy lẫn nhau, loạng choạng từ trong tuyết trào ra.

Bọn chúng dường như đang vô thức tiến gần đến đỉnh núi, một vài tên trong đám người biến dị thậm chí nhanh đến mức gần như đang chạy lên núi.

"Có một nhóm người biến dị đang tới đây," Bạch Tử nhảy trở lại mặt đất, nhanh chóng hỏi Mạnh Dĩ Lam: "Cây cầu treo đó có thể di chuyển được không, có thể để người ta điều khiển nó không?"

Lúc đi qua cầu, Bạch Tử phát hiện kết cấu của cây cầu treo có chút kỳ lạ.

Mặc dù nó sẽ lắc lư khi bị gió thổi, nhưng dưới cầu có những kết nối bằng thép chắc chắn và một số thiết bị cơ khí cơ cấu phức tạp, trông nó không giống một cây cầu treo thông thường.

Mạnh Dĩ Lam nghe đến "người biến dị" liền căng thẳng, gật đầu: "Đúng, có thể, nó hơi giống loại cầu di chuyển đó..."

Thân của cầu treo có thể chia thành hai nửa, khi mặt cầu được tách ra, nửa bên trái và nửa bên phải của thân cầu có thể được dựng lên, khiến hòn đảo tách biệt khỏi đỉnh núi.

Thế nhưng đã nhiều năm trôi qua, Mạnh Dĩ Lam cũng không rõ liệu thiết bị cơ khí của cây cầu có bị hỏng hay không.

"Làm thế nào điều khiển nó? Bây giờ tôi qua đó..." Bạch Tử còn chưa kịp nói xong, Mạnh Dĩ Lam đã ngắt lời cô, kiên quyết nói: "Tôi đi cùng em."

Bạch Tử nghĩ nghĩ, rồi ngồi xổm xuống nói: "Lên đi."

Mạnh Dĩ Lam vừa mới nằm lên lưng Bạch Tử, ngay sau đó, Bạch Tử đã chạy về phía cầu treo với tốc độ cực nhanh.

Giống như báo tuyết đang phi nước đại, Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam chạy tới cầu chỉ chưa đầy nửa phút.

Lúc này, bốn năm người biến dị đã lên đến đỉnh núi, lảo đảo hướng về cầu treo.

Sau khi Mạnh Dĩ Lam đứng xuống, cô lập tức cầm đèn pin đi đến đầu cầu, loay hoay với thiết bị nâng hạ của cầu treo.

Bạch Tử không nói một lời bước nhanh lao qua cầu, đẩy một người biến dị mập mạp đang chuẩn bị bước lên cầu treo ngã nhào xuống đất, sau đó trực tiếp ôm hắn ném xuống vách núi.


Vài giây sau, dưới đáy vách núi vang lên một tiếng *phù phù*, người biến dị đã rơi xuống biển.

Mấy tên biến dị khác ở gần đó nghe được tiếng động, lập tức lao về phía Bạch Tử.

"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam vừa lo lắng vận hành thử máy móc, vừa nhỏ giọng nói với Bạch Tử, "... Không hoạt động!"

Bạch Tử không quay đầu lại, nhanh chóng hạ gục một người đang lao về phía mình, không chút do dự dùng chân giẫm lên cổ cô ta, sau đó nói với Mạnh Dĩ Lam: "Đừng nóng vội, từ từ sẽ được!"

Cho dù không thể nâng hạ, Bạch Tử cũng đã nghĩ ra một phương pháp dự phòng - dùng tay không bẻ gãy móc nối của cây cầu.

Dù cho mình có bị nhốt ở đỉnh núi bên này cũng không sao, ít nhất sự an toàn của Mạnh Dĩ Lam có thể được đảm bảo.

Mà lúc này, Mạnh Dĩ Lam đang cắn chặt môi, cố gắng bình tĩnh và cẩn thận làm thiết bị hoạt động.

Cuối cùng, sau khi Bạch Tử lần lượt đẩy hai người biến dị ra khỏi vách núi, trên cầu đột nhiên có tiếng *cùm cụp*.

Đúng như Mạnh Dĩ Lam đã nói, cây cầu treo được tách làm đôi, nửa bên trái và nửa bên phải của cầu từ từ nâng lên.

"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam lập tức dùng đèn pin chiếu về phía đỉnh núi, "Mau quay lại!"

Nghe được lời của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử không có phản ứng ngay, cô bình tĩnh đá dị nhân vừa bị mình bẻ gãy cổ sang một bên.

Lúc này, hơi thở hỗn loạn như tiếng dã thú gầm gừ đang ngày càng đến gần Bạch Tử.

Bạch Tử ngẩng đầu lên, chỉ thấy "thủy triều" cô vừa nhìn thấy trên biệt thự giờ đã cách cô chưa đầy mười mét.

Ánh đèn pin có hạn, Mạnh Dĩ Lam không thể nhìn rõ cảnh tượng trên đỉnh núi, nhưng cô cũng nghe thấy những tiếng thở dốc kinh hoàng đó.

Trái tim giống như bị mất kiểm soát đập loạn xạ, Mạnh Dĩ Lam âm thầm quyết định, nếu Bạch Tử không xuất hiện thì cô sẽ chạy đến chỗ đối phương trước khi cầu treo được dựng xong.

Như thể biết cô đang nghĩ gì, khoảnh khắc tiếp theo, những bước chân dồn dập quen thuộc từ trên cầu truyền đến.

Nhưng lúc này, mặt cầu từ từ nâng lên, phần giữa của cầu treo đã bị mất liên kết, thân cầu ban đầu đã cách nhau một khoảng.

Vẻ mặt Bạch Tử bình tĩnh, cô nhanh chóng chạy lên thân cầu càng lúc càng dốc theo ngọn núi, rất nhanh đã leo lên tới đỉnh.

Mạnh Dĩ Lam khẩn trương đến mức không mở miệng được, sau khi bước chân của Bạch Tử dừng lại, cô chỉ nghe thấy một tiếng *đông*, rồi sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Thiết bị đã ngừng chạy, cây cầu đã được dựng lên hoàn toàn, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không nhìn thấy bóng dáng Bạch Tử đâu cả.

"Bạch Tử?" Mạnh Dĩ Lam ngơ ngác gọi.

Ngoại trừ những tiếng ma tru sói hú từ phía đỉnh núi đối diện, không còn bất cứ âm thanh nào đáp lại.

Cô dùng đèn pin soi thân cầu phía bên này, nhưng vẫn không thấy gì dù chỉ là nửa bóng người.

Tay Mạnh Dĩ Lam bắt đầu run rẩy, đầu óc trống rỗng, ngây ngốc đứng đó mấy giây, sau đó không kịp suy nghĩ gì liền chạy đến mép vách núi, quỳ sấp trên mặt đất.

Cô thò đầu ra ngoài, dùng đèn pin chiếu xuống vách đá.

Thế nhưng vẫn không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.

Đúng lúc này, Mạnh Dĩ Lam nghe được một giọng nói quen thuộc từ phía trên truyền đến: "Tôi ở đây."

Cô lập tức ngẩng đầu lên, nhanh chóng chiếu đèn pin về hướng phát ra âm thanh.

Bạch Tử mới vừa rồi không rõ tung tích, lúc này đang ngồi ở trên nửa thân cầu, thở hổn hển.

Không đợi Mạnh Dĩ Lam trả lời, cô nghiêng người về phía trước nhảy xuống, lại lần nữa đáp xuống mặt đất.

Dây thần kinh căng thẳng trong đầu cuối cùng cũng được thả lỏng, Mạnh Dĩ Lam chạy như bay, dùng hết sức ôm người vừa mất đi vào lòng.

"... Tôi không sao." Bạch Tử vừa an ủi Mạnh Dĩ Lam, vừa quay đầu nhìn nhóm người biến dị trên đỉnh núi đối diện.

Bọn họ giống như cô hồn dã quỷ, trong bóng tối vô định loạng choạng bước đi, thỉnh thoảng nghe thấy một động tĩnh nhỏ nhất là chúng sẽ lao tới cắn xé.

Rất nhanh, toàn bộ đỉnh núi đều bị "Thủy triều" kia nhấn chìm, rất nhiều người biến dị xô đẩy nhau rơi xuống vách đá.

Bạch Tử đoán rằng nhóm này cũng giống như nhóm dị nhân cô đã nhìn thấy ở đỉnh núi trước đó, họ cũng là những cư dân từng sống ở khu vực màu vàng.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, Bạch Tử chợt nhìn thấy một người đứng trên cành cây đại thụ ở phía bên kia đỉnh núi.

Nhìn dáng dấp của người đó, có vẻ như đối phương không phải người biến dị, ít nhất là không phải chủng loại mất đi lý trí.

Bạch Tử không thể nhìn rõ khuôn mặt của người kia, vì đối phương đang đeo mặt nạ.

Nhưng không biết vì sao, Bạch Tử có thể cảm giác được rõ ràng đối phương đang nhìn chằm chằm mình và Mạnh Dĩ Lam.

Bạch Tử đã từng nhìn thấy hoa văn trên mặt nạ của người đó.

Lúc cô gặp Liêu Vũ Nhu ở khu giải trí, chiếc mặt nạ cô ấy đeo cũng có hoa văn giống hệt như vậy.

Nền tối như màu mực, nhiều biểu tượng khác nhau giống chữ tượng hình, được sơn dày đặc bằng sơn trắng.

Ở chính giữa mặt nạ có một vòng tròn, được vẽ bằng một đường sơn trắng đặc biệt dày.

Bên trong vòng tròn ấy tối tăm, tựa như mặt trời bị che khuất không thể phát ra tia sáng nào.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Hôm nay không kịp rồi, này này T_T

Canh gà trích lời hôm nay:

Khi bạn không biết phải đi về đâu, hãy để cho bản thân được nghỉ ngơi.