Trời Sinh Một Đôi

Chương 88: Nhận thức sai lầm




Ăn cay. . . . . .

Ăn cay sẽ không nổi mụn sao? Không ảnh hưởng đến cổ họng sao? Sẽ không. . . .

Chân Diệu theo phản xạ có điều kiện suy nghĩ nhiều như thế.

Dừng lại! Nàng không thể nhớ tiếp nữa! Nhớ tiếp thì Chân Thái Phi giáo dục thành công mất rồi.

“Thái Phi, ngài thật sự có thể ăn cay sao?” Chân Diệu không yên lòng xác định một chút.

Nếu như vất vất vả vả làm ra món ăn ngon, đối phương chẳng những không muốn chia vui mà còn ghét bỏ, thì đó là chuyện rất ngán ngẩm.

Không chừng còn không cho nàng ăn. . . . . .

Thế thì quả thật rất vô lương tâm được chứ?!

Chân Diệu chờ Chân Thái Phi trả lời, Chân Thái Phi mấp máy môi: “Thường ngày ta hầu như không ăn, nhưng nếu đã có lòng nếm thử tay nghề của cháu, vậy đương nhiên phải chọn khẩu vị mình thích rồi.”

Chân Thái Phi suy nghĩ một chút, hình như đã năm sáu năm bà không ăn cay rồi nha?

Rất nhanh đã tới ngày hôm sau.

Triều Đại Chu dùng bữa tối làm bữa ăn chính. Vào ban ngày, Chân Diệu quen thuộc phòng bếp nhỏ, thuận tay làm Quả lạnh phỉ thúy và bánh sơn tra, chua chua ngọt ngọt, lành lạnh, thích hợp ăn vào lúc này.

Còn món ăn cay thì nàng định làm cá xào cay, cắt thịt cá thành miếng hơi mỏng, thêm ớt và tiêu, canh chuẩn độ lửa, sẽ được món ăn tươi ngon nhất.

Suy nghĩ đến việc Chân Thái Phi đã lâu không ăn cay, nên những món ăn khác nàng đều lấy thanh đạm làm chủ.

Rau răng ngựa trộn, củ sen xào chay, củ từ xào đường, cà tím sốt tỏi giã, món chính là bánh bao hấp nhân đậu phụ, canh thì là món canh hoa quế rượu gạo đơn giản.

Lúc nàng đang chuẩn bị đồ ăn, Quận chúa Sơ Hà đã đến, tựa vào cạnh cửa bếp, dù bận vẫn ung dung nói: “Không ngờ ngươi thật sự có thể làm nhiều món ăn như vậy.”

“Có muốn ăn trước một chút hay không?” Chân Diệu cười híp mắt hỏi.

Quận chúa Sơ Hà ghét bỏ nhìn cái tay đang cắt cá của Chân Diệu một cái: “Ta không thèm.”

Chân Diệu lấy khăn ướt lau tay, sau đó đeo bao tay vào, xoay người bê cái đĩa nhỏ có hai Quả lạnh phỉ thúy be bé ở trên, đưa tới trước mặt Quận chúa Sơ Hà: “Không nếm thử thật à? Phải một lát nữa mới dùng bữa tối đấy.”

Nhìn món điểm tâm nhỏ lóng lánh sáng trong như phỉ thúy, Quận chúa Sơ Hà không nhịn được liếm liếm môi, không lên tiếng.

Chân Diệu cũng không khuyên nữa, xoay người định tiếp tục cắt cá.

Quận chúa Sơ Hà gấp giọng gọi: “Ai, nếu như ngươi muốn ta nếm thử vậy Bản Quận chúa đành cho ngươi chút mặt mũi này thôi.”

“Đa tạ Quận chúa nể mặt.” Suýt chút Chân Diệu đã cười ra tiếng, đưa Quả lạnh phỉ thúy tới.

Quận chúa Sơ Hà cố gắng bày ra vẻ mặt chống đối.

Nàng là Quận chúa, cái gì mà chưa từng ăn, chỉ là vì thấy điểm tâm này xinh xắn mà thôi. Thật là!

Nàng nếm thử một miếng, lập tức sửng sốt.

Điểm tâm ở thời đại này, vỏ bánh đều làm khô xốp giòn giòn. Quả lạnh phỉ thúy này có loại cảm giác rất đặc biệt, trong cảm giác mềm dẻo có hương trà thoang thoảng, lúc ăn vào răng và má cảm thấy lành lạnh, Quận chúa Sơ Hà không tự giác đã ăn hết một cái.

Sau đó không nhịn được mà ăn luôn cả cái thứ hai, nhìn bóng dáng bận rộn của Chân Diệu muốn nói gì đó lại thôi.

Đau khổ chờ mãi đến hơn một khắc chung, cuối cùng Chân Diệu đã làm xong hết món ăn. Quận chúa Sơ Hà vừa muốn mở miệng, đã nghe Chân Diệu nói: “Mang thức ăn lên đi.”

Quận chúa Sơ Hà cắn răng.

Sớm biết như vậy, nàng còn không bằng ngồi ở đại sảnh với Thái Phi cho xong!

“Quận chúa, ngài ra sảnh trước đi, ta chuẩn bị hoa quả ướp lạnh nữa.”

Chờ Chân Diệu làm xong đĩa hoa quả, lại thu dọn một chút nữa rồi mới đến phòng khách.

Vừa tới cửa đã nghe tiếng cười sang sảng của nam tử vọng ra.

“Thái Phi.” Chân Diệu vén rèm đi vào, khi thấy rõ gương mặt của nam tử thì ngẩn người.

Lại là Lục Hoàng tử!

Chân Diệu theo bản năng nhìn bốn phía.

Không có đi sai chỗ nha, sao Lục Hoàng tử lại xuất hiện ở nơi này thế chứ!

“Thái Phi, xem ra cháu gái ngài không hoan nghênh cháu rồi.”

Lúc này Chân Diệu mới kịp phản ứng: “Dân nữ tham kiến Lục Hoàng tử.”

“Diệu nha đầu, cháu bận rộn lâu thế rồi, lại đây ngồi đi.” Chân Thái Phi nói xong thì nhìn Lục Hoàng tử một cái, “Cũng không cần câu thúc, Lục Hoàng tử vẫn tới đây thường xuyên đấy.”

Quận chúa Sơ Hà nhìn Chân Diệu mang vẻ kinh ngạc, không nhịn được bèn hỏi: “Chân Tứ, ngươi không biết à? Gần như là mỗi ngày đầu tháng Lục Hoàng tử đều tới chỗ Thái Phi ăn cơm đấy.”

Tại sao nàng phải phải biết chứ!

Chân Diệu thầm oán trong lòng, yên lặng đi tới ngồi xuống cạnh Thái Phi.

“Thái Phi, nếu không phải ngài nói thì cháu thật sự vẫn không tin một bàn thức ăn này đều do Chân Tứ cô nương làm.” Lục Hoàng tử cười mỉm nói.

“Muội nhìn tận mắt cũng có phần khó tin cơ.” Quận chúa Sơ Hà cũng trêu đùa theo.

Đối mặt với Chân Thái Phi, nàng vốn là có chút xa lạ, nhưng bởi vì có Chân Diệu và Lục Hoàng tử ở đây, nên bất giác đã buông lỏng rất nhiều.

“Ăn đi thôi, cá nguội sẽ tanh.” Chân Thái Phi động đũa đầu tiên.

Nói đến chuyện này, Chân Diệu bèn không nhịn được mà giải thích: “Thái Phi, cháu làm món cá này cuối cùng, còn dùng dầu ớt phủ ở mặt ngoài, có để nửa canh giờ nữa cũng không nguội đâu ạ.”

Vẻ mặt Chân Thái Phi có chút vặn vẹo trong nháy mắt, sau đó nửa bất đắc dĩ nửa buồn cười nói: “Đồ ngốc này, sao lại lắm lời thế, nhanh ăn đi.”

Lục Hoàng tử không nhịn được cười lên ha hả, giọng trầm trong trẻo êm tai, giống như lông vũ lướt nhẹ qua lòng người.

“Ăn rất ngon!”

Cá cắt lát vừa mỏng vừa thấm, vô cùng ngon miệng, không có chút vị tanh, Lục Hoàng tử không nhịn được mà khen.

Chân Thái Phi đã sớm im lặng không lên tiếng, lại gắp thêm một đũa, lộ ra ánh mắt thỏa mãn.

Thường ngày vì thân thể, nên món ăn kinh khủng khó ăn đến mức nào bà cũng ăn được, nhưng nếu thuần túy chỉ vì ăn, bà lại rất khó tính.

Đã lâu lắm rồi không ăn thoải mái như vậy.

Hai cung nữ hầu hạ Chân Thái Phi dùng cơm rất ngạc nhiên, khiếp sợ đến mức tay chân đều có chút long ngóng.

“Được rồi, các ngươi đi xuống cả đi, hôm nay Diệu nha đầu làm cơm, không cần các ngươi hầu hạ.” Chân Thái Phi ngại vướng víu bèn phất phất tay.

Hai cung nữ yên lặng thối lui đến đứng ở góc tường, chờ các chủ tử rửa tay súc miệng.

“Khụ khụ.” Mặc dù Quận chúa Sơ Hà cực thích món cá xào cay này, nhưng không biết sao lại hơi cay chịu không nổi, sặc đến nỗi ho khan đỏ cả mắt.

Chân Diệu lấy một đôi đũa sạch gắp một miếng củ từ xào đường, nhúng nhúng vào bát nước sôi để nguội rồi đưa cho Quận chúa Sơ Hà: “Ăn cái này sẽ đỡ cay hơn.”

Quận chúa Sơ Hà ăn một miếng, lập tức lộ ra ánh mắt vui mừng: “Ta thấy những món ăn này đều là canh suông nhạt nhẽo, không ngờ tới cách ăn củ từ này lại ngon như thế.”

“Thật sao?” Lục Hoàng tử hăng hái bừng bừng gắp một củ từ, vừa cho vào miệng đã nhíu mày.

Hơi ngọt quá rồi, có điều mùi vị này ngược lại rất mới mẻ.

“Đột nhiên cảm thấy La vệ trưởng thật may mắn a.” Khi ăn hơn phân nửa thức ăn trên bàn, Lục Hoàng tử bỗng nói.

Miếng củ sen được kẹp trên đũa của Chân Diệu bỗng chốc rơi xuống mặt bàn.

Lục Hoàng tử, lúc ăn cơm đừng có nói cái chuyện khiến tâm tình người ta rối ren thế được không hả?

Không biết Chân Diệu đang oán thầm, Lục Hoàng tử nói tiếp: “Chỉ tiếc La vệ trưởng không biết ăn cay đâu.”

“Không biết ăn cay có gì quan trọng chứ. Món bánh bao nhân đậu phụ này Chân Tứ làm rất tuyệt! A, cả những món ăn khác nhìn thì tầm thường nhưng ăn vào lại rất khác bình thường nha.” Quận chúa Sơ Hà một tay hứng dưới bánh, một tay cầm bánh bao ăn một cách vừa lòng thỏa ý.

“Bánh bao quả thật không tệ.” Chân Thái Phi gật đầu, cảm giác mình ăn hơi quá no một chút.

Chân Diệu đứng lên: “Thái Phi, cháu đi bê điểm tâm và hoa quả lên.”

“Để cho bọn họ đi không phải được rồi sao.” Thái Phi nhướn mày.

“Vẫn nên để cháu đi thôi.” Chân Diệu vội vã rời khỏi bàn.

Đợi nàng ra khỏi phòng khách, Thái Phi uống một ngụm canh hoa quế rượu gạo, mới nói: “Tiểu Lục, đang yên đang lành cháu chọc ghẹo con bé làm gì, cô nương người ta da mặt mỏng.”

Lục Hoàng tử cười dài nói: “Cháu sai rồi, Thái Phi đừng giận.”

Chân Thái Phi quở mắng hắn một cái: “Ta không có gì để giận cả. Nhưng mà cháu cũng nên chú ý chút đi, nha đầu kia trung thực lắm đấy.”

“Vâng” Lục Hoàng tử đồng ý một cách thoải mái, nhưng chỗ sâu trong đáy mắt lại là một mảnh tĩnh mịch.

Chân Diệu đã bê điểm tâm và hoa quả lên.

Một đĩa Quả lạnh phỉ thúy xanh biếc óng ánh, một đĩa bánh sơn tra đỏ tươi sáng trong, vừa nhìn đã thấy vui tai vui mắt.

Mà mâm hoa quả kia lại càng khiến người ta kinh diễm.

Mâm hoa quả kia không dùng bất kỳ bát đĩa nào mà lấy dưa hấu làm đồ đựng.

Nửa mặt trước của quả dưa hấu khắc thành hình hoa sen. Đầu trên khoét rỗng ở giữa, mặt phía sau giữ nguyên nối liền với đầu dưới quả dưa, trở thành một cái chén to miệng rộng, bên trong đặt những viên dưa hấu và nho đã rửa sạch.

Lần đầu tiên Chân Thái Phi nhìn Chân Diệu mà ánh mắt bà sáng rực lên.

Đối với loại người có cảm ngộ đặc biệt và đeo đuổi sự vật xinh đẹp như bà, nhìn thấy mâm đựng hoa quả độc đáo lại hết mức xinh đẹp này, thì còn cảm thấy hưởng thụ hơn cả việc ăn no nê lúc nãy.

Quận chúa Sơ Hà cố sức bày ra bộ dáng chống đối, nhưng động đậy mấy lần vẫn cứ không nỡ ra tay.

Tác phẩm nghệ thuật như vậy, phá hư nó cũng cần dũng khí nha.

Ngược lại Lục Hoàng tử thân là nam tử, nên không có những tâm trạng thương hoa tiếc nguyệt này, xiên một viên dưa hấu cho vào miệng, ăn xong bèn khen: “Tâm tư Chân Tứ cô nương thật tinh tế.”

Chân Diệu cười cười: “Chỉ đặt nhiều tâm tư ở phương diện này một chút mà thôi, không có gì hiếm lạ cả. Ngược lại hôm qua Lục Hoàng tử cứu người, mới là thân thủ tốt.”

“Luận về kỹ năng bơi lộ thì quả thực không tệ lắm.” Lục Hoàng tử lơ đễnh cười cười.

Chân Diệu nín nghẹn, rốt cục không nhịn được hỏi: “Lục Hoàng tử, ngài trẻ tuổi đã luyện thành công phu khinh công như thế, mỗi ngày đều phải chuyên cần luyện tập không ngừng sao?”

“A?” Lục Hoàng tử sửng sốt.

Chân Diệu giải thích: “Chính là cái loại bay trên cỏ, lướt trên nước mà hôm qua ngài đã thi triển rồi đấy.”

“Khụ khụ.” Lục Hoàng tử ho mãnh liệt mấy tiếng.

Quận chúa Sơ Hà đã sớm cười ha hả ngả tới ngả lui.

Chân Diệu mím môi.

Lục Hoàng tử khôi phục dáng vẻ ưu nhã, cười nói: “Chân Tứ cô nương hiểu lầm rồi. Mặc dù ta có tập chút võ nghệ, nhưng chỉ cường thân kiện thể, thân thể khỏe mạnh hơn một chút thôi. Về phần cô nương nói. . . . . . Khụ khụ, bay trên cỏ, lướt trên nước gì đó, hẳn là mánh khóe bên trong thôi a?”

Mặt Chân Diệu cứng đờ.

Nàng đây là bị khinh bỉ thì phải?

“Vậy hôm qua sao chân Lục Hoàng tử có thể đạp trên mặt nước tới cứu người thế?”

“Ha ha.” Quận chúa Sơ Hà không nhịn được lại cười rộ lên, giải thích thay Lục Hoàng tử: “Mấy năm trước, có một phi tử phái người đóng rất nhiều cọc đá ở đáy ao sen, sau đó vào ngày mười lăm tháng tám năm ấy nhảy một điệu múa Lăng Ba, kinh động mọi người. Khi đó chúng ta cũng còn nhỏ, cảm thấy thú vị, nên đã xin Hoàng bá phụ để lại mấy cọc đá. Chỉ có ta vì không biết bơi nên không dám đứng trên đó đi qua, ngược lại đã khiến mấy vị hoàng huynh được lợi.”

Thì ra là như vậy!

Chân Diệu đã hiểu vì sao mình bị giễu cợt.

Vấn đề ngu xuẩn vừa rồi của nàng, chỉ sợ chẳng khác gì việc một người cổ đại xuyên đến hiện đại rồi chỉ vào TV mà hỏi người trong đó có đi ra được không.

Vốn có chút xấu hổ, nhưng nghĩ lại, nàng mới đến không lâu, có nhận thức sai lầm cũng là bình thường thôi, thế là đã bình thường, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà gắp lấy một miếng bánh sơn tra bắt đầu ăn.

Lục Hoàng tử lại không có cách nào bình thường được.

Cô nương này trầm ổn hơn tất cả những nữ tử hắn đã từng gặp nha!

A, hoặc là nói da mặt dày cũng được.

Cho nên không nhịn được lại nhìn nàng một cái.

Chân Quận chúa Sơ Hà dưới mặt bàn hung hăng đạp hắn một phát.