Trời Sinh Một Đôi

Chương 67: Đào mệnh (Chạy trốn để thoát chết)




Quận chúa Sơ Hà mở vò rượu, hương rượu nồng nàn truyền ra.

Chân Diệu và Triệu Phi Thúy không tự chủ hít sâu một hơi.

Quận chúa Sơ Hà chạy vào phòng, lát sau mang ra ba cái chén bạch ngọc.

Triệu Phi Thúy không chút kinh ngạc, cười nói: “Sơ Hà, cái này đã để bao lâu rồi, ngươi đã rửa sạch chưa?”

Quận chúa Sơ Hà lườm nàng ta một cái: “Chỗ này mỗi ngày đều có người dọn dẹp.”

Vừa nói vừa đặt khay lên bàn đá, rót rượu vào.

Chân Diệu lúc này mới phát hiện rượu này cư nhiên lại có màu đỏ thẫm, nhìn rất đậm đặc, tỏa ra mùi thơm mê người.

“Nếm thử đi.” Cũng không biết có phải Quận chúa Sơ Hà muốn phân cao thấp với Chân Diệu không mà nàng đưa chén rượu cho Chân Diệu trước tiên, còn chờ động tác của nàng (Chân Diệu).

Chân Diệu nhận lấy chén rượu, đầu tiên là khẽ lắc dung dịch rượu đậm đặc, sau đó mới đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ.

Vào miệng, hương rượu thuần khiết, thanh sảng, còn mang theo hương mơ nhàn nhạt.

“Là cho mơ vào sao?” Chân Diệu nhìn Quận chúa Sơ Hà thật lòng khen: “Rất ngon.”

“Thật?” Quận chúa Sơ Hà nhướn mi vui vẻ, lại nhớ tới đây là người trước giờ nhìn không thuận mắt, thu lại nụ cười, vẻ mặt không tự nhiên nói: “So với thịt nướng của ngươi thì thế nào?”

Quận chúa náy, thật là có tính tình tranh cường háo thắng.

“Đều rất ngon, nếu rượu mơ phối với thịt nướng vậy thì càng tốt hơn.” Chân Diệu cười híp mắt nói.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Chân Diệu, Quận chúa Sơ Hà theo bản năng cau mày, có thể tưởng tượng ra mùi vị thịt nướng tuyệt vời, không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, không tự nhiên hừ lạnh một tiếng: “Được, chúng ta ở đây ăn thịt nướng, uống rượu mơ, Phi Thúy, ngươi tới bình phán, xem xem thịt nướng của nàng ta ngon hay rượu của ta ngon.”

“Không thành vấn đề.” Triệu Phi Thúy rất nhanh đáp ứng, bộ dáng vội vã.

Chân Diệu âm thầm liếc mắt một cái, cái này có thể so sánh sao?

“Nhanh một chút.” Quận chúa Sơ Hà một tay ôm vò rượu, một tay kéo Chân Diệu.

“Quận chúa, để ta tự đi…..”

Ba người lôi lôi kéo kéo đi một lát, Chân Diệu đột nhiên dừng bước.

“Ai nha, ngươi làm gì thế?” Quận chúa Sơ Hà thiếu chút nữa đụng vào Chân Diệu, vội vàng dừng bước, bất mãn nói.

“Đúng vậy. Thật lỗ mãng!” Triệu Phi Thúy trừng Chân Diệu một cái.

Chẳng biết tại sao nàng cảm thấy Quận chúa Sơ Hà đối với Chân Diệu khác với lúc trước, loại thay đổi này khiến cho nàng bản năng thấy không thoải mái.

“Chớ có lên tiếng.” Chân Diệu nhíu chặt chân mày: “Các ngươi chẳng nhẽ không nghe thấy tiếng gì sao?”

“Nào có tiếng gì, ngươi ít cố lộng huyền hư đi!” Triệu Phi Thúy đầy Chân Diệu một cái.

Chân Diệu trở tay bắt được cổ tay Triệu Phi Thúy.

“Oái, ngươi buông ra, đau muốn chết!”

“Chân Tứ, ngươi muốn làm gì?” Quận chúa Sơ Hà cảnh giác nói.

Nơi này chỉ có ba người các nàng, nàng ta (Chân Diệu) không phải muốn đánh các nàng một trận đi?

Nàng ta dám!

Sắc mặt Quận chúa Sơ Hà hoàn toàn lạnh lẽo.

Chân Diệu không quay đầu lại, hạ giọng nói: “Có chuyện gì để nói sau, các ngươi chẳng nhẽ không nghe được, âm thanh phía trước có gì đó không đúng?”

Bị bộ dáng nghiêm túc của Chân Diệu làm cho bối rối, Quận chúa Sơ Hà nghiêng tai cẩn thân nghe.

Triệu Phi Thúy đập tay Chân Diệu: “Sơ Hà, đừng nghe nàng, nàng ta là cố ý tìm chúng ta phiền toái.”

Vẻ mặt Quận chúa Sơ Hà nghiêm túc lên: “Hình như có gì đó không đúng, Phi Thúy, ngươi nghe, âm thanh phía trước thật loạn, tựa hồ còn có tiếng khóc.”

“Có tiếng khóc thì có gì kì quái, Sơ Hà cũng không phải không biết, mấy người đó say rượu rồi, lần trước chẳng phải lớn tiếng mà khóc, còn có ca hát, đánh nhau nữa.” Triệu Phi Thúy xem thướng nói.

Nghe nàng nói vậy, Quận chúa Sơ Hà hơi yên tâm.

Lại thấy Chân Diệu bỗng nhiên ngồi xổm xuống, áp lỗ tai lên mặt đất.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Hai người rất kinh ngạc.

Tư thế này, không khỏi quá bất nhã rồi!

Chân Diệu đứng lên, sắc mặt tương đối khó coi: “Các ngươi chờ ở đây, ta đi coi một chút.”

Vừa nói liền đi. Một tay bị Triệu Phi Thúy kéo: “Ngươi cái người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả, mạc danh kỳ diệu ,đầu tiên nói có gì đó không đúng, giờ lại để chúng ta lại, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?”

Thấy Triệu Phi Thúy kéo tay không cho đi, Chân Diệu nhìn về phía Quận chúa Sơ Hà.

Quận chúa Sơ Hà thản nhiên nói: “Chân Tứ, ngươi vẫn nên nói rõ ra thì hơn.”

Chân Diệu thở dài: “Quận chúa, Triệu Thất cô nương, không phải ta không muốn nói rõ chỉ là chúng ta cách bọn họ quá xa, ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì, chẳng qua nghe thanh âm cảm thấy rất không thích hợp, kia rõ là âm thanh đánh nhau và tiếng kêu rên. Kia chỉ sợ không phải là thuần túy do phát tiết tâm tình tạo ra. Giống như là……..”

“Giống như cái gì?” Quận chúa Sơ Hà nhìn chằm chằm vào Chân Diệu hỏi, bất tri bất giác cũng bắt đầu khẩn trương.

“Giống như là chém giết!”

“Cái gì? Không thể nào!” Quận chúa Sơ Hà đầu tiên là chấn kinh, sau đó giận tím mặt: “Chân Tứ, ngươi có biết đây là chỗ nào không? Đây là biệt trang của phụ vương ta!”

“Quận chúa, tranh luận chuyện này làm gì đây, rốt cuộc tình huống như nào đi xem là biết, các ngươi ở chỗ này chờ ta……”

“Không, muốn đi thì cùng đi, chẳng nhẽ ngươi cảm thấy ngươi mạnh hơn chúng ta?” Quận chúa Sơ Hà hất hàm.

Chân Diệu chỉ đành thở dài: “Được rồi.”

Nàng muốn thăm dò một chút tình huống, nếu không thích hợp thì cẩn thận lui về, có vị chủ nhân là Quận chúa Sơ Hà ở đây nhất định có thể tìm được một chỗ nấp.

Nhưng nếu các nàng cũng đi, ai biết có thể bảo trì bình tĩnh được không.

Nhưng nhìn điệu bộ này, nếu không cho các nàng đi là không được.

“Nếu có bất cứ tình huống gì, các ngươi cũng phải bình tĩnh.” Chân Diệu không nhịn được nhắc nhở.

“Cái này không cần ngươi nói.” Quận chúa Sơ Hà mặt căng cứng nói.

Dần dần tiến tới gần, âm thanh càng lúc càng lớn.

Ba người nhìn nhau sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.

Quả nhiên có vấn đề!

“Chúng, chúng ta……” Triệu Phi Thúy run rẩy há miệng, đã mang theo tiếng nức nở.

“Triệu thất cô nương ở đây chờ chúng ta đi.” Chân Diệu thấy nàng đi đứng run run, bộ dáng sợ hãi không làm được gì mở miệng nói.

“Phi Thúy, ngươi lưu lại.” Trên mặt Quận chúa Sơ Hà không có một tia huyết sắc, cố tự trấn định nói.

Triệu Phi Thúy đã rơi nước mắt, mãnh liệt lắc đầu: “Ta…. Phụ thân ta còn ở đó……”

Trừ Chân Diệu, hai người đều chân chính là tiểu cô nương mười ba tuổi, nhưng các nàng cũng hiểu chuyện thật sự không ổn.

Một tay mang theo hơi ấm nắm lấy tay Triệu Phi Thúy, một tay kéo Quận chúa Sơ Hà: “Vậy chúng ta đi, nhớ kỹ, lát nữa dù có nhìn thấy cái gì cũng ngàn vạn lần không được phát ra âm thanh.”

“Ừ.”

Giờ khắc này bất luận là Quận chúa thân phận cao quý, hay Triệu Phi Thúy từ nhỏ đã nhận hết muôn vàn sủng ái, cũng chỉ là một tiểu cô nương hoang mang sợ hãi, mà đôi tay ấm áp kia khiến đáy lòng các nàng an định một chút.

Ba người bước đi vô cùng nhẹ, từng bước nhích tới gần.

Cách một bụi hoa, rốt cuộc có thể thấy rõ một bên cảnh tượng thảm thiết như địa ngục.

Mấy người áo đen che mặt, thân như du long, như con thoi xuyên qua đám người, đi qua chỗ nào thì chỗ đó có huyết hoa phi tiên, kèm theo tiếng kêu khiến người ta run rẩy, một người liền ầm ầm đổ xuống.

Người may mắn sống sót thì kinh hoàng chảy trốn, khắp nơi đều là đoạn ti tàn chi (tay đứt chân lìa), thương khúc thủy cao nhã đã sớm biến thành một mảnh huyết hà.

“Cha…..” Giọng nói của Triệu Phi Thúy nghẹn ở trong cổ họng.

Chân Diệu cả kinh nhìn sang. Chỉ thấy Quận chúa Sơ Hà gắt gao lấy tay che miệng Triệu Phi Thúy, mà bàn tay bịt miệng kia cũng không ngừng run rẩy.

Triệu Phi Thúy bị bịt miệng, hai mắt trợn tròn, nhìn thẳng về phía trước, nước mặt như hạt châu lăn xuống.

Cùng lúc đó choang một tiếng, vò rượu Quận chúa Sơ Hà vẫn ôm rơi xuống đất, trong nháy mắt vỡ tan tành, hương rượu tỏa ra bốn phía.

Mặt Quận chúa Sơ Hà nháy mắt không có chút huyết sắc.

Nàng quên mất mình còn ôm vò rượu!

“Đi mau!” Chân Diệu đột nhiên kéo Quận chúa Sơ Hà, sau đó liền khóc.

Nàng đi đến xem lão Kiến An bá ngã xuống đất, trong ngực còn ôm A Quý lông đã biến thành màu đỏ.

“Bọn chúng, bọn chúng là sát thủ. Chúng ta đi mau.” Chân Diệu căn bản không khống chế được, nước mắt mãnh liệt trào ra.

Có lẽ tràng diện quá hỗn loạn, đủ loại tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, âm thanh vò rượu rơi lại không kinh động những sát thủ kia.

Quận chúa Sơ Hà tuyệt vọng tìm kiếm bóng ảnh Vĩnh Vương, nghe lời Chân Diệu theo bản năng gật đầu. Tay không tự chủ được nắm chặt hơn.

Triệu Phi Thúy liều mạng vùng vẫy.

“Quận chúa, nếu không buông tay, nàng ta sắp tắc thở rồi!”

Quận chúa Sơ Hà đột nhiên hoàn hồn, đồng dạng mang theo nức nở: “Ta, ta buông tay, ngươi ngàn vạn đừng lên tiếng!”

Triệu Phi Thúy liều mạng gật đầu.

Quận chúa Sơ Hà khẽ buông tay.

Triệu Phi Thúy đẩy nàng ta, thở từng ngụm lớn.

“Chúng ta đi mau, mặc dù vừa nãy những sát thủ kia không nghe thấy động tĩnh, nhưng mùi rượu không giấu được!” Chân Diệu tim đập như sấm nhưng đầu óc lại tỉnh táo dị thường.

Ba người đang muốn lặng lẽ rút lui, chợt thấy một bóng đen bay tới, dĩ nhiên lại là một cái đầu người hai mắt trợn trừng, thất khiếu đổ máu.

“Aaaa…”

Triệu Phi Thúy không khống chế được, thét chói tai.

Mà Quận chúa Sơ Hà còn đang đưa tay giữ chặt miệng.

Chân Diệu cũng bị dọa sợ, trong nháy mắt ngây ra, vẻ mặt ngốc trệ nhìn cái đầu người đang lăn dưới chân.

Một khắc kia nàng hận không thể thét lên chói tai, nhưng cổ họng hết lần này đến lần khác lại như có bông chẹn lại, nửa điểm âm thanh cũng không phát ra được.

Bên kia, một người áo đen, ánh mắt lạnh như băng, nhìn thoáng qua chỗ ba người ẩn thân.

Nguy rồi, bị phát hiện rồi!

Chân Diệu đột nhiên hoàn hồn, đẩy hai người còn đang xụi lơ một cái: “Mau, đi mau!”

Quận chúa Sơ Hà chống hai tay muốn đứng lên.

Triệu Phi Thúy như bị rút xương, mềm nhũn ngã xuống: “Vô, vô dụng thôi, hắn thấy được, hắn thấy được…..”

Bốp một tiếng, Chân Diệu tát Triệu Phi Thúy một bạt tai, vừa đánh vừa lạnh lùng nói: “Hắn thấy được nhưng hiện tại hắn không quay đầu giết chúng ta, làm sao, ngươi muốn ở chỗ này chờ hắn?”

Nói xong không để ý đến nàng, đưa tay về phía Quận chúa Sơ Hà.

Quận chúa Sơ Hà run rẩy cầm lấy bàn tay sớm đã lạnh băng của Chân Diệu, dùng sức đứng lên.

Triệu Phi Thúy há miệng: “Mang theo ta với…..”

Hai người một trái một phải đỡ Triệu Phi Thúy dậy.

“Các ngươi theo ta.”

Quận chúa Sơ Hà đi trước, ba người dìu đỡ nhau bước thấp bước cao chạy trốn vào sâu bụi hoa.

“Sơ… Sơ Hà chúng ta trốn ở chỗ nào?” Vẻ mặt Triệu Phi Thúy dại ra, rõ ràng là bộ dáng bị kích thích muốn hỏng mất.

“Ngươi còn nhớ khi chúng ta còn bé chơi trốn tìm, không cẩn thận rơi vào cái giếng bỏ hoang kia? Chúng ta đến đó.” Quận chúa Sơ Hà nhất thời khẩn trương, đột nhiên quên đường.

“Bên kia.” Triệu Phi Thúy run run duỗi ngón tay.

Ba người chạy như điên về phía Triệu Phi Thúy chỉ, không biết người nào đột nhiên hẫng một bước, nhất thời cùng nhau ngã nhào.