Trời Sinh Một Đôi

Chương 273: Chân Diệu nghi hoặc




Edit: Huệ Mẫn
Beta: Sakura

Hôm nay, trùng hợp hắn vô tình gặp được Đại tẩu, mới để cho hắn bỗng nhiên suy nghĩ ra, ngoại trừ dung mạo bên ngoài của Yên Nương, cô ta cùng với người khác tuyệt đối có những chỗ bất đồng.

Nghĩ đến điểm này, Nhị Lang kích động nắm quyền một cái.

Hắn phải tự mình thăm dò một chút, người đàn bà kia rốt cuộc có điểm nào đặc biệt.

Tam đệ ngày thường là một người hiểu quy củ rất ít khi lui tới hậu viện, nàng ta là một nha hoàn thông phòng chưa từng xuất hiện, cư nhiên lại có thể không một tiếng động đã câu dẫn Tam đệ đến thần hồn điên đảo, sau đó Tam đệ dưới sự xấu hổ thiếu chút nữa đã tự vẫn cũng phải bảo vệ nàng, vậy thì, làm sao Đại ca có thể chống cự được loại mỹ nhân như vậy đây?

Nhưng với Nhị Lang lại có loại tự tin này, trên phương diện nữ sắc, định lực của Đại ca không bằng hắn, không nói trước khi thành thân đã có bốn nha đầu thông phòng, hiện nay, hắn lặng lẽ nghe được, lúc đang làm việc tại nha môn, cư nhiên còn thường thường phái thị vệ tặng quà cho vợ, đây thật sự là chuyện đáng cười, đổi lại là hắn, cho dù có dung mạo Thiên Tiên, cũng tuyệt sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn tới mức này.

Nếu nói, Nhị phòng có vài người con, thì linh khí đều tập trung trên một mình Nhị Lang rồi, hắn thông minh không nói, mà còn tỉnh táo, người như vậy cũng có một tật xấu, dục vọng nắm mọi thứ trong tay quá mạnh mẽ.

Hắn đối với Yên Nương nổi lên tò mò, lại muốn lợi dụng nàng ta làm hại tiền đồ danh tiếng của La Thiên Trình, liền muốn tự mắt nhìn xem một chút, Yên Nương này rốt cuộc có chỗ nào bất đồng.

Người này một khi đối với người khác có nhiều chú ý, thì luôn sẽ tìm được cơ hội.

Cơ hội này, chính là vào dịp đầu năm mùng một hôm đó.

Một ngày này, lão phu nhân chiểu theo thứ bậc phẩm hạnh* mà phục sức, mang theo hai người con dâu và cháu dâu Chân Diệu cùng nhau tiến cung triều bái (làm lễ) chúc mừng quân vương, hoàng hậu trong cung**, trong phủ liền còn dư lại lão quốc công si ngốc, Điền thị đang bệnh cùng một đám tiểu bối.

(*按品大妆 Án phẩm đại trang : là thuật ngữ trên mạng trong các tác phẩm tiểu thuyết, ý tứ đại khái là tác giả muốn biểu đạt hình tượng nữ chính sau cuộc phản công tập kích, chiểu theo phẩm hạnh cáo mệnh phu nhân được ban thưởng mà tô điểm phục sức trên thân thể.

http://tieba.baidu.com/p/3594372546 )

Dịp lễ tết qua năm mới này, chính là thời điểm lòng người dao động, những bà tử giữ cửa kia không chịu nổi cô đơn đã đi uống rượu đánh bạc, Nhị Lang bí mật đi vào nội viện.

Bộ dạng của hắn ngược lại cũng không phải lén lút sợ hãi tùy tiện, ở đây vốn là nhà của hắn, tuy nói thường ngày tiến vào nội trạch(nơi ở của phụ nữ) thì không mấy thích hợp, nhưng nếu vượt qua lễ tiết đi thăm mẫu thân bệnh nặng, trái lại đây cũng là đạo hiếu luân lý thường ngày.

Phủ Quốc Công diện tích khá rộng, đình đài lầu các, hành lang trên cầu khúc chiết, hoa tươi cây cối sum suê buộc các mảng lụa đỏ chúc mừng, bay phất phới lay động trong gió, hòa hợp càng thêm phần náo nhiệt.

Những nha hoàn bà tử kia đều sôi nổi tụ ở một chỗ, phong cảnh hấp dẫn trong hậu viên này hoàn toàn trái ngược với người mới tới, Nhị Lang một đường đi tới cũng không gặp bao nhiêu hạ nhân, đi vào Ngọc viện thăm Điền thị, sau khi ra ngoài đứng ở trên bậc thang nhẹ nhàng thở ra một hơi, chóp mũi tựa hồ còn quanh quẩn một cổ mùi thuốc kia.

Nhị Lang liền không tự chủ nhìn về hướng Tây bên cạnh Nguyệt Động Môn.

(Hình ảnh Nguyệt Đại Môn)

Nguyệt Động Môn từ nơi đó đi qua chính là Tây Khóa Viện, nữ tử câu mất hồn vía của Phụ thân và Tam đệ chính là ở nơi đó.

Nhị Lang nhẹ nhàng đi vào Nguyệt Động Môn, mượn hoa và cây cối trên hành lang mà che giấu đi, nhảy qua bức tường ở phía sau Tây Khóa Viện tiến vào, núp ở chỗ góc khuất nhìn chằm chằm

Đứng dưới tàng cây nhãn, bày biện các bàn đá ghế đá, vốn là để mùa hè hóng mát dùng, lúc này được trải thật dầy lông cừu, một nữ tử mặc quần áo màu xanh đang ngồi cùng hai tiểu nha đầu.

Nữ tử áo xanh kia đang cúi thấp đầu, dùng cây kéo đang cắt cái gì, giấy đỏ tung bay, các mảnh giấy vụn đỏ rơi li ti trên mặt tuyết, những sợi bông* mịn màng tạo thành cảnh đẹp tiêu điều, làm nền cho áo xanh của nàng, mà lộ ra bộ dáng thanh cao khác, nhưng vì đang cắt giấy, tay áo kéo lên, làm lộ ra cổ tay như sương tuyết**, trong dáng vẻ cao nhã đó lại có sự dụ hoặc không nói ra lời.

(*种花 : Cây bông vải – Cotton .   cây này khi nở hoa sẽ cho ra các sợi bông cotton mềm thoáng khí và không thấm nước. dùng làm gối nằm hay gối ôm. Nên ở đây là chỉ những bông hoa cotton này >>> dịch là sợi bông,

** 欺霜赛雪Khi Sương Tái Tuyết : một thành ngữ ví von biểu tình lãnh nhạt nghiêm túc như sương tuyết.)

Sự cám dỗ này không giống những nữ tử với ánh mắt quyến rũ mua vui nơi kia, cũng không giống những tiểu thiếp tranh phong dẫn dụ, mà là loại đoan trang nhanh nhẹn xuất trần của quý nữ, nhưng bên trong xương cốt lại khó giấu được ý vị phong lưu kia.

Vẻ đẹp của Yên Nương, chính là sự quyến rũ như bông hoa sen thanh quý kia khi khai nở lộ ra nhụy đỏ tươi đẹp làm mất đi vẻ hồn nhiên vốn có, nhưng bởi vì cùng với khí chất thanh nhã này phối hợp với thân phận đê tiện kia, đối với đàn ông có sức hấp dẫn một cách kỳ dị.

Nhị Lang tuy tỉnh táo tự chủ, ở độ tuổi này của hắn thì nhìn không thấu điều kỳ ảo trong đó, ánh mắt rơi vào cánh tay như tuyết kia, cũng là một chút thất thần thoáng qua mới dời đi ánh mắt, trong tâm lại kinh hãi.

Yên Nương nữ tử này quả nhiên là có chút bản lĩnh!

” Oa, mảnh giấy Hỉ thước đăng mai này (chim khách đậu cành mai) tỷ tỷ cắt nhìn thật là đẹp!” Một tiểu nha hoàn vỗ tay nói.

Thân phận khó xử này của Yên Nương, hai tiểu nha hoàn đều lấy “tỷ tỷ” mà xưng hô.

Một tiểu nha hoàn khác có chút trầm ổn, thấy Yên Nương cắt xong khung hoa, liền lấy cây chổi quét tuyết cùng giấy vụn một lượt, liền nghe một giọng nói thanh lãnh: “Đừng quét, lưu lại để thêm phần náo nhiệt.”

Yên Nương vừa nói, đứng lên đi trở về: “Ta vào nhà nghỉ một lát, các ngươi cũng gọi hai vị ma ma cùng nhau chơi đùa một chút đi.”

Hai tiểu nha hoàn híp mắt vui mừng, nói cám ơn liên tục.

Yên Nương xoay người vào phòng.

Trong phòng này dĩ nhiên là không có tư cách đốt địa long, nhưng La Nhị lão gia hiển nhiên thương yêu vị này đến khắc trong tâm khảm, trong phòng bày đến mấy chậu lửa, đốt nóng hừng hực.

không khí lạnh giá, băng tuyết tràn ngập từ bên ngoài vừa đi vào, liền cảm thấy nóng, Yên Nương cởi áo choàng dài xuống, thuận tay treo lên móc áo, khoác một thân áo gấm “vũ quá thiên tình”(trời quang mây tạnh) bó sát người, nằm trên giường nhỏ.

Mới vừa nằm xuống, bỗng nhiên giật mình, lạnh giọng hỏi: “Ai?” Miệng mũi liền bị một người che kín, khí tức nam tử phà vào mặt.

Yên Nương không giống những cô gái tầm thường khác kinh hoảng thất thố, ngược lại ngưng giãy giụa, cơ hồ là khí định thần nhànchờ đối phương buông lỏng tay, lúc này mới quay người lại nhìn.

Trong nháy mắt thấy rõ người tới, tại chỗ sâu nơi đáy mắt thoáng qua một nỗi thất vọng không nói rõ được.

Nàng cho là, là hắn tới, cho dù là tới mắng nàng làm việc bất lực cũng tốt.

Mấy ngày trước nàng trăn trở, lấy được tờ giấy kia, nhắc nhở nàng tìm nhầm người.

Thì ra, thì ra nàng hy vọng xa vời.

Đôi mắt Yên Nương đen như đá trạc trong nháy mắt khôi phục vẻ trong trẻo lạnh lùng không gợn sóng, tựa như rung động trước đây chưa từng xảy ra, lạnh lùng nhìn người nam tử đứng ở trước mắt.

“Sao vậy, không nhận biết ta là ai rồi sao?” Nhị Lang thần xui quỷ khiến nói ra một câu.

Yên Nương khẽ run.

Nhị Lang tự giễu nói: “Đêm đó ở núi giả vội vã từ biệt, ta còn tưởng rằng bắt gặp yêu tinh quỷ quái, nhưng không nghĩ lại là nàng, thân phận nàng như vậy. Nàng…Nàng lại không có gì để nói với ta sao?”

Trên mặt Yên Nương tỉnh bơ, nhưng trong lòng thì cười lạnh.

Người trước mắt rõ ràng là Nhị công tử trong phủ, nhưng hắn làm vậy, lại là đang giả mạo Tam đệ của mình?

Đây chính là điều quá kỳ quái.

Lại nghĩ tới người nọ không cho phép mình xuất thủ với Tam Lang, còn đối với vị Nhị công tử này, lại là không nói đến một từ, chỉ là đêm đó mờ tối, nàng mới tìm lộn đối tượng, bây giờ người này tìm tới cửa, chỉ có thể than một tiếng ý trời.

Yên Nương mày nhọn nhẹ chau: “Tam công tử nói lời này thật buồn cười, nô tỳ chỉ là cùng Tam công tử có duyên gặp mặt một lần, lại có gì để nói? Ngài tạt một chậu nước dơ như vậy vào trên người nô tỳ, là ngại nô không có bị lão gia đem dây thừng siết chết hay sao?”

Nhị Lang vui vẻ, cũng không biết là vì em trai ngu ngốc kia của mình, hay bởi vì từ trước giờ chưa từng có một nữ tử nào dám chống đối hắn, nhếch mày nói: “Ý nàng nói gia đây tự mình đa tình?”

Chân mày Yên Nương hơi nhếch một cái, sóng mắt liếc ngang, lạnh lùng chỉ vào người: “Nô tỳ không dám nói gì, Tam công tử cảm thấy chính là như vậy thì là vậy. Xin Tam công tử mau rời đi, lưu cho nô tỳ một con đường sống!”

Nàng vừa nói vừa hướng ra bên ngoài đuổi người, cũng không biết bởi vì vội vàng, hai luồng bạch ngọc trước ngực run lên từng đợt từng đợt một, suýt nữa áo khoác nhỏ màu xanh bung ra.

Nhị Lang cũng chưa từng thấy qua hình dáng mỹ nhân trở mặt vô tình như vậy, giữa tình thế cấp bách liền bắt lại, chặn lại cổ tay trắng kia, thừa dịp Yên Nương đang lúc run sợ, cúi người liền ngăn chận môi nàng.

Yên Nương liều mạng giãy giụa, ngược lại khơi dậy tính tình của Nhị Lang, tay gắt gao ôm lấy eo nhỏ như dương liễu kia hung hăng hôn một trận mới buông, con ngươi ám trầm, bên trong ánh lửa kinh người: “Nếu hôm đó nàng dẫn dụ ta, vậy thì phụ trách tới cùng đi.” Nói xong lau miệng một cái, sải bước rời đi.

Chờ ra khỏi Ngọc viên bị gió thổi một cái, từ trong mùi vị kỳ dị kia mà tỉnh táo trở lại, Nhị Lang lại không cảm thấy phiền muộn.

Tam đệ vốn là người tính tình lỗ mãng, cử chỉ hôm nay ngược lại là bình thường, chẳng qua là.

Hắn lại phải mượn danh nghĩa Tam đệ nhìn xem một chút, Yên Nương này rốt cuộc có chỗ nào đặc thù, nếu vững vàng chiếm được lòng nàng, nói không chừng việc sai khiến nàng càng dễ dàng hơn.

Người còn lưu lại trong phòng hơi thở u ám, Yên Nương lại vuốt môi cười một tiếng.

Đây thật là có ý tứ, người nào là thợ săn, người nào là con mồi, tương lai còn dài, còn phải tự nhìn mà làm.

Phủ Quốc Công trong sóng ngầm dũng động, hoàng cung đại nội cũng không khá hơn chút nào.

Không nói chờ đợi ở trong gió rét, để gặp Hoàng hậu, Thái hậu vừa phải dập đầu vừa là ứng đối, một phen lên xuống đủ để giày vò các quý phụ sống trong nhung lụa này quá sức.

Chân Diệu đang buồn bã.

Hôm qua ban đêm, La Thiên Trình dặn dò nàng, hôm nay tìm cơ hội biểu lộ thân thể khó chịu, thì yến hội buổi tối của hoàng gia có thể tránh đi được.

Nghĩ đến nàng phải lấy thân phận Huyện chủ Giai Minh đi gặp một đoàn tôn tử (cháu chắt) con dâu của Hoàng gia, Chân Diệu đi không vui vẻ gì, nhưng trùng hợp là thân tổ mẫu của nàng, cũng chính là lão phu nhân Kiến An Bá trong lúc đang đợi thì bất tỉnh.

Bên trong Hoàng cung đại nội, các mệnh phụ phu phân bên ngoài không thể mang người hầu tiến vào, lần choáng váng này của lão phu nhân Kiến An bá,  khiến cho các quý phụ hoặc khôn khéo hoặc trầm ổn đều hoảng hốt.

Cũng may vị thủ vệ nội môn kia có kinh nghiệm, cũng có lẽ sớm được phân phó, vừa bận bịu vừa phân phó người đi mời thái y, vừa kêu người đi mang cái cáng tới.

(cái cáng cứu thương là dụng cụ y tế ngày xưa dùng để di chuyển người bệnh, gồm có 2 người sẽ khiêng/nâng người bệnh trên cái cáng, hình ảnh )

Chỉ là trong thời tiết gió rét run rẩy, thân tổ mẫu ngã xuống đất ngất đi, cái cáng cũng không biết qua bao lâu nữa mới có thể mang tới, trong lúc chờ đợi Chân Diệu liền nóng nảy, đầu óc nóng lên, cuốn tay áo lên bế lão phu nhân Kiến An Bá, nói với nội thị trong cảnh sắc nhốn nháo: “Công công, chỗ nghỉ ngơi ở nơi nào, xin dẫn đường đi.”

Vì vậy, Chân Diệu ngay dưới sự chứng kiến của một đám quý phụ phu nhân, mặt không đỏ thở không gấp, bước chân vững vàng sinh phong (mạnh mẽ sống động) ôm lão phu nhân Kiến An bá đi vào.

Rồi sau đó, nàng liền khóc không ra nước mắt.

Biểu hiện cường tráng kia của nàng, còn nói gì thân thể khó chịu nữa, ai mà tin.

Nàng, Huyện chủ Giai Minh này vốn chính là nửa đường kiếm được, người khác vốn hơi nổi lên nghi ngờ, cũng sẽ nói nàng coi rẻ hoàng gia, gán lấy tội danh không có tình nghĩa.

Chân Diệu chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với La Thiên Trình trong lòng, chỉ đành phải nhắm mắt lưu lại, quyết định chủ ý tham dự dạ tiệc (yến tiệc ban đêm) liền ngồi kề bên Quận chúa Sơ Hà, nghĩ đến có thể bớt đi chút thị phi.

Chờ mệnh phụ phu nhân bên ngoài cửa tất cả giải tán, Chân Diệu dè dặt từng chút một ngồi đến chạng vạng tối, mới bị mời đến Trường Sinh điện dự tiệc.

Trên đường gặp phải mấy vị hoàng tử và hoàng tử phi, người khác thì thôi, Lục hoàng tử rõ ràng cho thấy có chút kinh ngạc, tựa hồ có chút bất ngờ việc Chân Diệu sẽ xuất hiện ở nơi này.

Hắn nhíu mi thật sâu nhìn Chân Diệu một cái, tiếp tục đi theo mọi người đi về phía trước, nhưng dần dần rơi lại phía sau, khoảng cách cùng Chân Diệu không xa, liền dùng thanh âm cực thấp hỏi: “Ta nghe Cẩn Minh (La Thiên Trình) nói, Hoàng muội thân thể không phải có chút không thoải mái sao?”

Chân Diệu thật sâu kinh ngạc.

Thế tử để cho nàng giả bộ bệnh, sao còn nói cho Lục hoàng tử biết chứ? Hình như hắn rất quan tâm tới chuyện này?

Chuyện này, đây rốt cuộc là tình huống kỳ quái gì thế?