Trời Sinh Một Đôi

Chương 192: Bằng lòng




Cửa bị đẩy ra, két.. một tiếng, ở trong đêm yên tĩnh nên đặc biệt lộ ra rõ ràng.

Hai người còn chưa đi xa, quay đầu lại, chỉ thấy La Thiên Trình đứng tại cửa ra vào, sau lưng là ánh đèn trong phòng, phản chiếu lại một gương mặt tuấn tú thoáng có chút tức tối.

Thanh Cáp nghi hoặc nghiêng đầu.

A Loan lại quay người lại, bước chân nhẹ nhàng mà đi đến trước mặt La Thiên Trình, quỳ gối hành lễ: “Thế tử, đồ ăn vẫn còn nóng, nô tì mang vào nhé.”

Nói xong cũng không đợi đáp lại, A Loan  đi  thẳng vào trong, cầm hộp cơm mở ra, lấy từng món bày lên bàn rồi lại quay người đi ra, có chút quỳ gối: “Thế tử ăn thong thả, chúng nô tì xin cáo lui.”

A Loan kéo Thanh Cáp còn có chút mơ màng đi nhanh ra ngoài, Thanh Cáp bất mãn lầm bầm nói: “A Loan tỷ tỷ, không phải Thế tử đã ăn rồi sao?”

“Ăn rồi thì đã có sao?”

“Đã ăn rồi, không ăn, ta đây có thể ăn hết.”

“Ngươi chẳng nhẽ chưa ăn rồi.” A Loan cười nói.

“Bao tử ta lớn, chưa ăn no.”

A Loan thở dài: “Ngươi thật là đồ nha đầu ngốc. Nếu Thế tử gia không ăn đồ ăn khuya, Đại nãi nãi biết được sẽ cảm thấy bị tổn thương, Thế tử gia cũng sẽ không vui đâu.”

“Thật vậy sao?”

“Thật mà.”

Hai nha hoàn chậm rãi biến mất trong bóng đêm.

Thật cái gì, hắn sẽ vì hai phần ăn mà không vui sao?

Thính lực của La Thiên Trình cực kì tốt, bịch một tiếng đóng cửa lại, hương thơm mê hồn người từ đồ ăn tỏa ra khiến hắn không tự chủ được nhìn về phía bàn ăn.

Sáu cái bánh bao trắng trắng mập mập, một cái đĩa tương dưa leo, một cái đĩa sợi củ cải, trong cái bát sứ trắng tỏa ra hơi nóng của món canh tôm khô bí đao.

Nếu không ăn. Nàng ấy sẽ đau lòng sao?

Ách, vậy hắn cố mà ăn hết ah.

Cầm lấy một cái bánh bao cắn một cái, mùi thịt mà không ngán. Măng giòn chua nhẹ, nhìn kỹ một chút, khóe miệng La Thiên Trình bất giác nhếch lên.

Nữ nhân này, tâm tư còn rất tinh tế.

Nghĩ tới hơn một tháng nữa thì có thể ăn cua rồi, không biết nàng ấy sẽ định bày trò gì đây?

Thấm thoát bánh bao đã chui hết vào bụng của người nào đó, nâng cái bụng tròn vo lên cảm thấy mỹ mãn liền đi ngủ rồi.

Thắp nhang?

Ha ha. Cũng không phải cần thắp nhang à.

Mấy ngày tiếp theo mưa dầm không ngớt, La Tri Nhã ở tại Hinh viên, lẳng lặng dưỡng bệnh.

Điền thị nhìn bộ dạng của con gái, lại là thương hại, tức giận nói: ” Trời như vậy mà còn chạy ra ngoài. Thực là khiến người khác phải lo lắng mà!”

Lão gia luôn có việc xã giao nên về muộn đã đành, còn Nhị lang, Tam lang sao cũng chưa về nhà.

Lại nói tiếp, vẫn là nữ nhân phải chịu tội!

“Ôi đáng thương! Ah con đừng nghĩ quẩn, nghĩ thông suốt sớm chút…, mẹ cũng an tâm hơn.”

La Tri Nhã dựa đầu vào cái gối hoa hồng tím, cái trán băng gạc, tóc mái chắn ngang giúp che khuất một phần vết đỏ, dáng tươi cười lộ ra yếu ớt không chịu nổi: “Mẹ. Con gái đụng phải một lần, đã hiểu rồi, mẹ yên tâm. Con sẽ không làm lại chuyện điên rồ đó đâu.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.”

Trời đột nhiên tối sầm lại, mưa lại bắt đầu kéo đến.

La Tri Nhã nhìn lướt qua bên ngoài cửa sổ thấy nước mưa gột sạch lớp bẩn trên cây chuối tây, lẩm bẩm nói: “Mẹ, đợi trời tạnh mưa, mẹ đưa con đi thắp nhang nha.”

Điền thị khẽ giật mình.

Con gái buồn bã, cúi thấp đầu, cái cổ mảnh khảnh phảng phất không chịu nổi gập lại.

“Nếu như đây là mệnh. Con gái muốn cầu Bồ Tát thương xót nhiều hơn. Tương lai  đến Man Vĩ cũng không biết ở chỗ đó còn có Bồ Tát không?”

Trong lòng Điền thị giống như bị kim đâm một phát.

Con gái của bà số khổ, phải gả tới nơi không có chùa chiền, đây là cái tạo nghiệt gì ôi!!!!

“Được rồi, mẹ trở về nói chuyện với tổ mẫu của con.”

“Dạ.” La Tri Nhã mím môi nở nụ cười, ánh mắt càng hướng về phía mưa bụi mịt mờ ngoài cửa sổ.

Trên đường Thanh Tước, chỉ thấy có lẻ tẻ vài người cầm cây dù bước nhanh vội vàng, hoặc là chậm rãi mà đi.

“Hai vị công tử cần bánh ngọt  bột củ sen quế đường sao?” Tiểu nhị nhìn thấy khách quen, ân cần kêu gọi.

“Phải, vẫn là bánh ngọt bột củ sen quế đường.” Vị thiếu niên mỉm cười.

Một vị thiếu niên khác có diện mạo không mấy khác biệt, giọng lớn chút ít: “Ta lấy mười cân, muội muội ta thích ăn.”

“Tam lang!” vị thiếu niên ban đầu nhẹ giọng quát lớn, sau đó cười nói với tiểu nhị , “Đừng nghe huynh ấy, vẫn là một cân, điểm tâm này làm mới ra lò thì ăn là ngon nhất .”

“Công tử ngài cầm lấy , đừng để dính nước mưa.”

Nhận lấy điểm tâm từ tiểu nhị, hai vị thiếu niên quay người đi khỏi, thấp thoáng hai thân hình cao lớn cùng hòa mình giữa cơn mưa.

Bởi vì họ là anh em song sinh, cho nên khiến nhiều khách mua hàng chăm chú để ý.

Mơ hồ nghe được vị thiếu niên đi ở bên trái trách mắng: “Ở bên ngoài, sao còn đem muội muội dán ở trên miệng, không phải lại để cho người bên ngoài cười chê hay sao.”

“Đệ, đệ quên mất, chỉ là vừa rồi nghĩ tới mỗi lần mang điểm tâm trở về, muội muội được ăn vui vẻ nên đệ nhất thời cao hứng.” Một thiếu niên khác có chút xấu hổ giải thích nói, sau đó giọng trầm xuống, “Về sau, muội muội muốn ăn cũng ăn không được á.”

Hai vị thiếu niên song sinh đã đi xa rồi mà khách uống trà vẫn còn rất hiếu kỳ.

“Ông nội, vị ca ca kia nói muội muội của huynh ấy về sau không được ăn điểm tâm là sao? Vì cái gì ah, tiệm trà này cũng có chạy đi đâu đâu.” Một cậu bé cầm tay một ông lão gặng hỏi.

Ông lão không biết trả lời thế nào.

Ăn không được rồi, vậy mà chuyện kia cũng không xong nữa.

“Ông nội, vì cái gì ya ——” Cậu bé lộ rõ sự hiếu kỳ.

Lão giả không nói, có người lại nhanh mồm nhanh miệng nói: “Nhất định là cô gái kia phải đi lấy chồng ở xa rồi, hoặc là bị bệnh quá! Nhìn y phục của hai vị công tử ấy, cũng không giống như người mua không nổi điểm tâm đâu.”

“Lão Nhị, nào ngờ huynh lại còn có ý kiến về người nhà cô nương đó đấy!”

Dâng trà, tiểu nhị cười nói: “Khoan hãy nói, vị khách quan kia còn ngờ vực, đúng là nhà bọn họ có con gái phải lấy chồng ở xa, hơn nữa rất xa nơi này nữa.”

“Ngươi cũng biết sao?” Có người cười trêu nói.

Tiểu nhị không làm nữa, nói: “Tiểu nhị đây đương nhiên biết rõ, hai vị tiểu công tử kia là người của phủ Trấn Quốc Công đấy.”

Lời này vừa ra, mọi người đều cảm thấy hứng thú.

Quán trà trên đường Thanh Tước cũng nghe ngóng được không ít thông tin.

Đã có người hoảng sợ nói: “Ah, thế nhưng mà vị cô nương kia được ban cho hôn sự, phải gả tới một nước xa xôi?”

Nam tử cao lớn liếc nhìn chăm chú hai người kia uống trà.

Chợt thở dài một tiếng.

“Chậc chậc, khó trách ah, gả đến nơi đó. Điểm tâm này về sau cũng khó mà ăn được rồi.”

Tiểu nhị liền nở nụ cười: “Nhưng không phải sao, hiếm thấy hai vị công tử của phủ Trấn Quốc Công, mấy ngày nay đội mưa ngày ngày đến. Chính là vì muội muội đây mà.”

“Ngươi còn biết hai vị công tử kia à?”

“Tiểu nhân biết người ta, người ta không biết tiểu nhân.” Tiểu nhị cười hì hì.

Nhà bọn họ có cả nhà kho ý chứ, trà bánh nổi tiếng xa gần đều có cả, là con nhà quan lại quyền quý sao lại hạ mình đến chỗ dân chúng thấp cổ bé họng này, kể ra  uống trà ăn điểm tâm, ánh mắt bọn họ không lấy gì là cao ngạo, nên ở đây còn có thể yên lặng đến bây giờ?

“Hai vị công tử kia đã tới từ lúc nào?” Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại.

Hai chàng trai này đều có dáng người rất cao lớn, khuôn mặt có vài phần tương tự. Xem ra họ là huynh đệ.

“Vừa đúng lúc nãy đến ah, uống một chén trà, mua lấy bánh ngọt củ sen quế đường xong thì đi rồi.” Tiểu nhị cười lộ ra hai hàm răng trắng.

Hai vị  khách quan này mặc dù ăn mặc quần áo tầm thường, nhưng quan sát bằng mắt thì đã cảm thấy bọn họ là người không phải giàu thì cũng phú quí.

Hai người chàng trai nọ đứng lên, người vừa hỏi lấy ra một thỏi bạc vụn đặt ở trên bàn trà, cái dù không có tay cầm, liền trùm người vào mảnh vải hòa mình vào cơn mưa.

“Thật là người kì lạ.” Tiểu nhị thầm nói, sau đó cười tủm tỉm mà cầm bạc bỏ vào túi.

“Đại ca, ta cũng có hai vị ca ca ah, đợi sau này gặp lại hai người bọn họ không biết có còn thân thiết không?”

Thấy đệ đệ có chút vui vẻ. Đại vương tử lắc đầu: “Đệ thật ngốc, ngươi là phu quân của nàng ấy chứ không phải là huynh trưởng của nàng ấy đâu. Nàng ấy thân thiết cái gì? Không có nghe người ta bàn tán là việc lấy chồng ở một đất nước xa xôi đối với một cô gái Đại Chu mà nói là có rất nhiều chuyện đáng sợ à. Ta cầu hôn với công chúa Đại Chu là việc quốc sự, đệ lại cần gì chứ.”

“Nàng ấy sẽ không sợ đâu, ngày ấy nàng bị kinh mã  cao cao bay đến giữa không trung, nàng mở mắt ra. Con mắt vừa đen lại vừa sáng, một điểm sợ hãi đều không có. Cười nhìn đệ.” Nhị vương tử điềm đạm ngậm lấy khóe môi cười, thần sắc chăm chú, “Đại ca, nàng ấy không sợ đến đất nước xa xôi này, cũng không sợ đệ, đệ không có nhìn lầm.”

“Đại ca chính là quốc sự, đệ là gia sự.”

Không sợ sao?

Gia sự sao?

Đại vương tử liền giật mình.

Hắn không nhớ rõ dáng vẻ của người con gái ấy rồi, nhưng Nhị đệ nói nàng ấy không sợ, vậy tốt rồi.

“Đại ca, ngày mai chúng ta còn quán trọ Duyệt Lai uống trà.”

“Đệ muốn làm gì?”

“Đại ca, huynh cũng biết, đệ đệ muốn làm quen với huynh trưởng của nàng, lại để cho bọn họ thấy đệ tốt, sau đó yên tâm giao nàng ấy cho đệ. Đất nước chúng ta cũng có đồ điểm tâm ngon đấy.”

“Đệ thật đúng là hao tâm tổn trí.”

“Ở  Man Vĩ, muốn kết hôn một vị cô nương mình yêu, chẳng phải cần hao tâm tổn trí ấy ư, bằng không thì cô nương kia ah, đã bị dũng sĩ khác  đoạt đi mất .” Nhị vương tử cười ha ha.

Đại vương tử im ắng cười cười , mặc kệ mưa cọ rửa biểu hiện trên mặt.

Đúng vậy a, bọn họ đều đã hao tâm tổn trí, chỉ là, hắn lại không thể giống như Nhị đệ, đơn thuần chỉ vì người trong lòng đã hao tâm tổn trí rồi.

Nếu không đem thê tử tương lai biến thành người trong lòng?

Từ trước đến nay, Đại vương tử là người không muốn chịu thiệt nên đang yên lặng suy nghĩ tới lời nói thẳng thắn của Nhị vương tử.

Ngày thứ hai, trời trong xanh.

Đầy tớ của phủ Trấn quốc công bận rộn hẳn lên.

Đại tiểu thư muốn tới Hoa Nhã Tự thắp nhang, đường xa, lại mới tạnh mưa, nhưng phải mang theo đồ cũng không ít.

Cái vị Đại tiểu thư này, gần đây thực là muốn hành người mà.

Không ít đầy tớ có suy nghĩ này.

“Thật sự là không ngờ, Lão phu nhân lại một mực đáp ứng, có thể thấy được trong lòng bà vẫn coi trọng con.” Điền thị nhìn thấy con gái vui vẻ hẳn lên, trên mặt cuối cùng cũng mang theo nụ cười rồi.

La Tri Nhã rủ mắt xuống, cười lạnh.

Nàng nghe lời như vậy, lại phải chịu đựng sự ủy khuất lớn như vậy, đi cầu Bồ Tát phù hộ, tổ mẫu vì lương tâm của mình lại đáp ứng lời thỉnh cầu này.

Quả nhiên thử một lần, đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều.

Nếu lúc ấy cứ tỉnh táo như vậy thì làm sao phải đụng cột một lần!

Sao nàng không theo cha mẹ vào cung tạ ơn ah?

Nhớ tới lời nói của Chân diệu …, La Tri Nhã vẫn còn nhịn không được cơn bực tức.

Trời quang mây tạnh, quán trà Duyệt Lai dần dần ngồi đầy người.

Nước trà liên tục một ly lại một ly, Nhị vương tử đứng lên đi ra ngoài.

“Bọn họ chưa tới, Đại ca, đệ muốn đi hỏi han xem thế nào.”

Đại vương tử truy hỏi: “Nhị đệ, hôm nay không gặp mặt thì ngày mai ah, đến thăm hỏi cái gì?”

Nhị vương tử nghiêm nghị: “Đệ có chút lo lắng. Mấy ngày nay trời mưa suốt, bọn họ ngày ngày tới, hôm nay trời tạnh rồi, sao họ chưa tới?”

“Hay là xảy ra chuyện rồi?”

“Cho nên đệ đi  hỏi thăm ah.”

Nhìn xem thần sắc thản nhiên của đệ đệ, Đại vương tử cười to: “Đúng, đến hỏi.”

Phỏng đoán liền đi hỏi, ưa thích thì mở miệng, đây không phải rất đơn giản sao!

Ra khỏi thành, đường có chút lầy lội.

Nhị lang, Tam lang sóng vai cỡi ngựa, đi ở bên cạnh xe ngựa.

“Nhị ca, hắn thật sự sẽ đến hỏi sao?”

Nhị Lang lạnh lùng cười cười: “Tam lang, đệ không hiểu nhân sinh rồi. Hắn có thể thấy mặt muội muội rồi thì sẽ mở miệng cầu hôn. Lo lắng thế sao không trực tiếp hỏi?”

Nhưng hỏi thì chẳng phải sẽ đuổi theo tới đây sao?