Trời Sinh Một Đôi

Chương 180: Ngoại thất




“Đại cô nương? Đại cô nương nào?” Điền thị không nhúc nhích.

Nha hoàn áo xanh mặt như nhà có tang, dứt khoát nói: “Phu nhân, là Đại cô nương của chúng ta ạ!”

“Chúng ta? Nguyên Nương?”

Nha hoàn áo xanh liều mạng gật đầu, lòng thầm nói sao thoạt nhìn phu nhân lại trấn định như vậy.

Sau đó chỉ thấy Điền thị liếc trợn mắt rồi ngất đi.

“Phu nhân…….” Nha hoàn áo xanh kinh hoàng kêu to, Hinh Viên loạn thành một đoàn.

Không biết qua bao lâu, Điền thị chậm rãi tỉnh lại.

Ánh sáng mặt trời chói lòa khiến bà nhắm mắt lại.

Giọng nói ngạc nhiên truyền đến: “Lão gia, lão gia, phu nhân đã tỉnh lại.”

Một trận bước chân rối loạn, Điền thị lại mở mắt ra, liền thấy La nhị lão gia.

Bên ngoài tiếng ve kêu râm ran khiến lòng người tâm phiền ý loạn, Điền thị hoảng hốt một chút rồi mới chợt thanh tỉnh, sắc mặt đại biến nắm tay La nhị lão gia: “Lão gia, Chân thị, Chân thị là một yêu nghiệt!”

Điền thị trợn tròn hai mắt, biểu tình khủng hoảng, mặt vàng như nến kết hợp với mái tóc rối tung ngược lại giống lệ quỷ vậy, La nhị lão gia trong lòng phát lạnh, quay ra qua quát hai nha hoàn bên cạnh: “Đều ra ngoài!”

Hai nha hoàn sợ đến cúi đầu lui ra ngoài.

La Nhị lão gia bổ sung thêm một câu: “Phu nhân bệnh nên hồ đồ, lời ngày hôm nay nếu như truyền ra ngoài, sẽ như thế nào chính các ngươi tự ngẫm!”

Hai nha hoàn liếc nhìn nhau, đều run lên, hoảng hốt vội lui ra.

Trong phòng tịch tĩnh (yên lặng, vắng vẻ), chỉ còn lại La Nhị lão gia yên lặng và tiếng thở hổn hển của Điền thị.

La nhị lão gia đẩy tay Điền thị ra.

Điền thị chợt nắm chặt tay: “Lão gia, ngài có nghe không, Chân thị, Chân thị là một yêu nghiệt, chúng ta phải trừ nàng ta, trừ nàng ta! Không thì nàng ta sẽ hại chết một nhà chúng ta!”

“Điền thị! Bà thực sự bệnh đến hồ đồ rồi sao?” La nhị lão gia quát lạnh một tiếng.

Thân thể Điền thị chấn động, trong mắt khôi phục chút thanh tỉnh.

“Chuyện bên ngoài truyền ta đều biết, Nguyên Nương tuy bị hao tổn khuê dự nhưng cũng không nghiêm trọng như bà nghĩ. Hai vị vương tử Man Vĩ quốc tới đây là muốn xin cưới công chúa, trong cung không có công chúa hợp tuổi, hoàng tượng sớm có ý phong quận chúa Sơ Hà thành công chúa tứ hôn cho Đại vương tử. Chờ chuyện thành, vương tử Man Vĩ quốc về nước, tiếp qua một năm rưỡi nữa mọi chuyện cũng đã phai nhạt. Nguyên Nương lại là trưởng nữ đồng bối, đến lúc đó bằng vào địa vị phủ Quốc Công chúng ta còn phải lo sao?”

Nói đến đây cười lạnh một tiếng: “Hừ, hôm nay Đại Lang phong sinh thủy khởi, trong mắt người ngoài cũng là một trợ lực cho Nguyên Nương! Điền thị, bà cũng chưởng quản phủ Quốc Công vài chục năm, sao lại bị một Chân thị dọa thành bộ dáng này?”

Nghe La nhị lão gia nói, Điền thị thoáng hòa hoãn, nhưng sắc mặt vẫn xấu như cũ: “Lão gia, ta nghĩ Chân thị này thực sự có chút tà môn!”

“Nói thế nào?”

“Ông xem, chuyện lúc heo nướng, vốn muốn để lão phu nhân chán ghét nàng ta, kết quả nàng ta lại không việc gì, Khởi Nguyệt thì bị đuổi. Hơn một năm qua, Đại Lang vậy mà chỉ vào phòng Khởi Nguyệt. Sau đó chuyện xích đu, nàng ta ngã xuống lại đụng Điền ma ma bị thương, Chu Nhan chỉ đi gọi người liền bị đốt tóc, đang êm đẹp một đại nha hoàn của ta bị hủy. Ngài xem hôm qua nữa, rõ ràng, rõ ràng là muốn tổn hại danh dự nàng ta kết quả người bị tổn hại thanh danh lại là Nguyên Nương! Ngài nói nàng ta có tà môn không?”

La nhị lão gia trầm mặc, im lặng.

Điền thị bỗng nhớ ra cái gì đó: “Lão gia, phu xe bị đưa vào Cẩm Lân vệ thẩm vấn, có thể…….”

“Bà yên tâm, phu xe chưa hề tiếp xúc với ta, Tuy tổn thất một ám tuyến tốt xấu gì cũng không dính đến chúng ta.”

Tâm tình La nhị lão gia cũng thật không tốt.

Ám tuyến này đều được tỉ mỉ bồi dưỡng, khó nhất là dùng thân phận khác che giấu, mất đi một cũng là tổn thất không nhỏ.

Để thoát thân không thể không dọn dẹp.

“Lão gia, người của Ngũ thành binh mã ti không phải cuối cùng cũng đến sao, sao phu xe kia không biết đường tẩu thoát!” Điền thị rốt cuộc hỏi nghi vấn trong lòng.

Mặt nhị lão gia tràn đầy ghét bỏ: “Lúc ngựa dở chứng, phu xe kia bị phân ngựa đập vào mặt, lại còn vào mắt………”

Nói đến đây, hai người đối diện nhau đồng thời chấn động trong lòng.

“Lão gia, ta đã nói Chân thị là một yêu nghiệt!” Điền thị hầu như không khống chế được hét to.

“Điền thị, bà bình tĩnh một chút cho ta!” La nhị lão gia đen mặt: “Có thể, Chân thị là kẻ phẫn trư ăn thịt hổ. Điền thị, trong khoảng thời gian này không được tùy tiện xuất thủ, bình tĩnh quan sát, cũng tránh để mẹ nổi lên lòng nghi ngờ.”

Hôm qua lúc đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, lão phu nhân rõ ràng có chút không thoải mái, muốn nói không liên quan đến chuyện phát sinh gần đây chính lão cũng không tin.

La Nhị lão gia và Điền thị có an ủi mình thế nào đi nữa đối với một cô nương chưa chồng mà nói bị một nam tử xa lạ ôm ở ngoài đường cũng là chuyện mất mặt.

Huống chi hai người đương sự, một vị là người Man Vĩ quốc trong truyền thuyết sức lực lớn vô cùng còn ăn tươi nuốt sống, một là thiên kim được coi trọng của phủ Quốc Công.

Lời đồn càng truyền càng mạnh,  đã có vài đồng liêu thường ngày cùng La nhị lão gia không lớn không nhỏ bắt đầu pha trò.

Thượng triều, hạ triều La Nhị lão gia đều có thể thu được ánh mắt tự tiếu phi tiếu, tức giận đến tâm can run rẩy.

Xe ngựa kia dù có dấu hiệu của phủ Quốc Công, khi kinh mã lại có được mấy người chú ý, còn có thân phận của Nhị vương tử sao lại bị tiết lộ ra ngoài?

Rốt cuộc là Lục hoàng tử thường ngày vẫn đối địch? Hoặc là….. Đại Lang?

La Nhị lão gia nghĩ đến tóc sắp rụng hết, về nhà nhìn tình cảnh bi thảm của Điền thị và La Tri Nhã tìm chết càng thêm bực bội, vừa nhấc chân đi đường Hạnh Hoa.

Đường Hạnh Hoa là chỗ giao giới giữa đông và tây thành, tương đối yên lặng, rõ ràng là ban ngày nhưng nhà nào cũng đóng cửa, phá lệ an tĩnh.

La Nhị lão gia an trí ngoại thất đã theo lão hai năm ở đây.

Đi trên đường, tới trước cửa nhà thứ hai, La Nhị lão gia gõ cửa.

Một đầy tớ ra mở cửa, lặng yên không tiếng động đưa La Nhị lão gia vào.

“Thục Nương….:” La Nhị lão gia đứng trên bậc thềm hô một tiếng, có chút buồn bực.

Trước kia Thục Nương đã sớm ra đón.

Đang nghĩ thì cửa mở, một nữ tử vội vã đi xuống, hành lễ với La nhị lão gia, ngước mắt lên rồi vội vã hạ xuống, một câu cũng chưa nói đã đi.

Nhị lão gia chấn động, ánh mắt không khỏi đuổi theo nàng kia.

Nàng kia chỉ mặc áo anh, trâm bạc, ăn mặc cực kỳ mộc mạc lại không hiểu sao khiến lòng lão rạo rực.

Nhấc chân bước vào trong nhà, chỉ thấy Thục Nương được nha hoàn đỡ từ trên giường xuống.

“Làm sao vậy?” La nhị lão gia sải bước tới.

Thục Nương hành lễ: “Lão gia, ngài đã tới. Mấy ngày trước thiếp bị cảm lạnh, đã không sao rồi.”

Nhìn sắc mặt tiều tụy của Thục Nương, La Nhị lão gia không hiểu sao lại nghĩ đến thoáng kinh hồng vừa mới nhìn.

Không son phấn, đôi mắt đen láy, gương mặt sạch sẽ. Không duyên cớ lại thêm vài phần kinh diễm.

“Sao lại tùy tiện cho người ngoài vào?”

“Lão gia, ngài nói Yên Nương muội tử sao? Muội ấy ở sát vách đó.” Thục Nương cười giải thích.

“Sát vách? Thường ngày sao không gặp, nàng cũng phải chú ý một chút, không nên tùy tiện giao tiếp với người khác.”

Thục Nương hạ mắt: “Thiếp biết. Yên Nương muội tử mấy tháng trước chuyển đến. Chỉ là rất ít ra ngoài, cho nên lão gia mới chưa gặp. Hôm đoan ngọ đi ra ngoài ngắm thuyền rồng, thiếp bị nhiều người chen lấn mà ngã, thiếu chút nữa rơi xuống nước, là được Yên Nương giúp đỡ một phen, qua lại vài lần liền quen biết. Lão gia không muốn thiếp và người ngoài giao tiếp, vậy để lần sau thiếp nói với Yên Nương.”

La Nhị lão gia cười cười.

Thục Nương là một người lương thiện gần như yếu đuối, cũng vì vậy thói quen từng bước tính toán trong triều đình và trong phủ của lão mười ngày nửa tháng tới đây mới buông lỏng một chút.

“Cũng không phải không cho nàng giao tiếp với người khác. Ta hỏi nàng, thân phận của nàng kia như thế nào. Trong nhà có những ai?”

Hỏi cái này, La Nhị lão gia cũng không rõ tâm tư của mình là gì.

“Yên Nương là ngoại thất của một hành thương (người buôn bán lương thực), hành thương kia chạy trốn khỏi đầu lĩnh kinh thành, đã đi hơn một tháng, trong nhà chỉ có một bà tử và hai tiểu nha hoàn hầu hạ. Dường như chưa thấy ai bên cạnh.”

“Hành thương?” Nghĩ đến bộ dáng của cô nương kia, La nhị lão gia hoảng hốt.

Dân chúng ở đường Hạnh Hoa này coi như không tệ, đại thể đều kinh doanh nhỏ ở tây thành, không dính đến hai chữ phú quý, nhưng không lo đói, tính ra cũng là loại người có của ăn của để.

La Nhị lão gia an trí ngoại thất ở đây muốn dễ dàng che giấu thân phận.

Nghe Thục Nương nói vậy có chút buông lỏng cảnh giác với cô nương xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở trong sân.

Thân thể Thục Nương không thoải mái, có chút vận động tất nhiên là không được, La Nhị lão gia ngồi một lúc liền đứng dậy rời đi.

Ra đến cửa, khi thấy cánh cửa màu rám nắng sát vách mở ra, một tiểu nha hoàn đỡ nữ tử áo xanh đi ra.

Nàng kia đeo mạng che mặt, thấy La nhị lão gia khẽ khom người. Rồi ánh mắt nhìn thẳng đi tiếp.

Gió thổi một góc lụa mỏng che mặt bay lên lộ ra chiếc cằm tinh xảo.

La nhị lão gia nhìn bóng lưng duyên dáng kia.

Lão là đàn ông, sẽ không vì sắc đẹp mà mê muội đầu óc nhưng có những lạc thú nam nhân vẫn phải có.

Nữ tử đột nhiên xuất hiện này tất nhiên phải tra thật kỹ.

Nếu có vấn đề thì giải quyết cho sớm, nết thật là ngoại thất của một hành thương……

Ha ha, một hành thương cũng xứng?

Không nói đến La nhị lão gia bị trêu chọc nổi lên tâm tư, bên phủ Quốc Công cũng không yên tĩnh.

“Phu nhân, Đại cô nương đã một ngày một đêm không ăn cơm, ngài, ngài nên khuyên nhủ đi.”

Điền thị trừng mắt nhìn nha hoàn: “Các ngươi đều là lũ vô tích sự hả? Đại cô nương không ăn gì cũng không biết tìm cách sao?”

Nói thì nói vậy, rốt cuộc vẫn là khuê nữ mình yêu thương, nhấc chân đi đến chỗ La Tri Nhã.

“Đã nói không ăn rồi, cútra  ngoài cho ta!” Một cốc trà thanh hoa vỡ tan bên chân.

Điền thị bảo bọn nha hoàn lui ra, đi vào.

“Mẹ…….” La Tri Nhã há hốc mồm, ủy khuất, đôi mắt đỏ lên.

“Con của mẹ, con tổn thương thân thể như vậy thì có gì tốt?”

Chỉ mới mấy ngày cằm La Tri Nhã đã nhọn, Điền thị đau lòng không thôi.

La Tri Nhã không mở mắt: “Mẹ, khuê dự của con đều bị đạp hư rồi, còn cần thân thể này làm gì?”

Nguyên Nương, mẹ biết trong lòng con không dễ chịu, nhưng đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt.” Điền thị nói lại lời của La nhị lão gia một lần.

“Mẹ, con nuốt không trôi khẩu khí này, rõ ràng là Đại tẩu hạnh kiểm xấu, người bên ngoài đều mù rồi, dựa vào cái gì lại hắt nước bẩn lên người nữ nhi!”

“Nguyên Nương, con tạm thời nhẫn nại một chút, chờ qua đoạn thời gian phong ba này là tốt rồi. Tính ra cũng không phải chuyện xấu.”

“Mẹ?”

Điền thị ý vị thâm trường nở nụ cười: “Con như bây giờ vừa lúc khiến kẻ mù kia cưới Nhị Nương, cũng không cần chủ ý khác, còn có thể thể hiện con là người trinh liệt.”

Nghe Điền thị nói nhỏ, La Tri Nhã gật đầu.