Trời Sinh Một Đôi

Chương 148: Đuổi




Hôm nay Cẩm Ngôn dường như vô cùng hung hãn, Điền thị ngửa mặt té xỉu rồi mà vẫn không nhào về phía Chân Diệu như bình thường, ngược lại xoải hai cánh ra bay mất rồi.

Đám Tống thị sợ ngây người, trong khoảng thời gian ngắn đều quên đi nâng Điền thị, che miệng giật mình nhìn Chân Diệu.

Chân Diệu cũng sửng sốt trong khoảnh khắc, vô thức nói: “Con quạ đen đâu ra thế? Ha hả ha hả……”

Sau khi kịp phản ứng thì cũng phải bật khóc vì sự nhanh trí của mình.

Điền thị là khách quý, bị dọa ngất ở trong Bá phủ, đó là chuyện tương đối nghiêm trọng, nàng là người tiễn khách bị quở trách không nói, Cẩm Ngôn làm tên đầu sỏ chắc chắn bị đánh chết.

Mình bị quở mắng thì không sợ, nhưng nếu Cẩm Ngôn mất mạng thì Chân Diệu sẽ phải khóc chết.

Trong lòng cũng thấy tức giận, Cẩm Ngôn dù nghịch ngợm nhưng dịu ngoan vô cùng, hôm nay rốt cuộc là tại sao, hay là bị cái gì kích thích?

Đang muốn đi đỡ Điền thị dậy, thì nơi xa có một tiểu nha hoàn chạy tới, thở hổn hển nói: “Cô nương, Cẩm Ngôn ——”

Lời còn chưa dứt, Tử Tô đi theo sau Chân Diệu đã bước lên trách mắng: “Không thấy khách đang té xỉu ư, còn không mau đi truyền tin, mời đại phu !”

“Nhưng ——” Tiểu Thiền nhìn Chân Diệu.

Vừa định giải thích là đuổi theo Cẩm Ngôn thì Tử Tô lại trợn mắt nhìn nàng: “Còn không mau đi!”

Tiểu Thiền từng bị Tử Tô dữ dằn dạy dỗ nên rất e ngại, nghe vậy thì không dám nói cái gì nữa, xoay người chạy trở về.

Chân Diệu toát mồ hôi lạnh.

Nguy hiểm thật, nếu Tiểu Thiền nói ra Cẩm Ngôn thì chuyện hôm nay không thể yên được.

Thấy Điền thị nằm trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền, Chân Diệu lo lắng bà tắt thở lâu quá sẽ làm sao, bước lên phía trước ngồi xổm xuống thử hơi ở mũi.

Phát giác hô hấp vững vàng, biết là tạm thời sợ hãi quá thôi, nàng vươn tay ra bấm xuống huyệt nhân trung.

Thấy người còn chưa tỉnh, lại dồn thêm lực.

Rồi nghê á một tiếng, Điền thị mở tròn mắt.

Chân Diệu sợ hết hồn, nở nụ cười: “Điền phu nhân, ngài tỉnh!”

Điền thị nhớ tới cái thứ đen đen ập vào nàng trước khi bị dọa ngất. Lại cảm thấy dưới mũi nóng dát đau đớn, trắng mặt, bật thốt lên: “Vật kia cào mặt ta ư?”

“Không ạ.” Chân Diệu nói.

Điền thị cảm thấy chỗ kia đau đớn hơn rồi. Phụ nữ, không ai không lo dung nhan bị ảnh hưởng, vội vàng nhìn sang Tống thị.

“Thật không có, Nhị tẩu.”

“Sao mặt ta lại đau thế?” Điền thị hỏi ngược lại.

Nụ cười của Chân Diệu cứng đờ.

Tống thị nhìn chân Diệu một cái, nhỏ giọng nói: “Là Chân Tứ cô nương cứu tẩu tỉnh lại.”

Tống thị sờ chỗ dưới mũi.

Lần mò tới dấu vết.

Bà hiểu, cứu tỉnh cái rắm, rõ ràng là bị bấm tỉnh!

Điền thị giận dữ trong lòng.

Trên mặt lại không tiện biểu lộ, còn phải giả vờ cảm tạ: “Đa tạ Tứ nương rồi. À, vừa rồi là vật gì nhào đến thế, hình như là một con chim?”

Chân Diệu gật đầu, mặt không đổi sắc nói: “Điền phu nhân nhìn không sai. Là một con quạ. Ai, vườn này phải dọn dẹp rồi, quạ đen này, rắn này, nhiều lắm. Dọa Điền phu nhân, thật sự áy náy quá, đều do lỗi của cháu.”

Thấy Chân Diệu lo sợ xin lỗi, Điền thị một bụng tức giận không xả ra được.

Nếu là chó hay mèo thì còn có thể truy cứu lỗi của chủ nhà, ít nhất phải xử lý thứ kia.

Nhưng một con quạ, bà chỉ có thể chịu xui xẻo.

Nếu không lan truyền ra ngoài. Nói Điền thị bà bị một con quạ trong vườn của phủ Kiến An Bá dọa ngất rồi, phủ Kiến An Bá mất mặt, bà cũng chẳng hơn là bao.

Cái thiệt này, chỉ có thể nuốt xuống.

Điền thị chẳng có lòng nào nghiên cứu Chân Diệu nữa, được nha hoàn đỡ lên thì nói: “Chúng ta trở về đã.”

“Điền phu nhân. Cháu đã sai nha hoàn đi mời đại phu rồi, chờ khám rồi hẵng về đi ạ.”

Điền thị lắc đầu: “Không cần, chỉ bị giật mình thôi.”

Bà đầy bụi đất thế này, sao có thể gặp người.

Chân Diệu sợ Cẩm Ngôn đi mà quay lại, do đó xui xẻo. Thấy Điền thị nói như vậy, mừng rỡ không kiên trì nữa, vội vàng tự mình đưa hai người Điền thị tới cửa thùy hoa.

Nhìn cỗ kiệu được nâng lên mới thở phào nhẹ nhõm.

Trở về Trầm Hương Uyển, nhìn Tiểu Thiền quỳ trên mặt đất, Chân Diệu mím môi.

“Cô nương, do hầu gái không trông Cẩm Ngôn cẩn thận, xin ngài tha cho hầu gái.”

“Rốt cuộc Cẩm Ngôn làm sao?”

“Hầu gái, hầu gái cũng không biết Cẩm Ngôn đang yên đang lành lại như nổi điên mà lao ra…”

Tử Tô đi đến, bẩm lại: “Cô nương, hầu gái đi lật xem thì thấy thức ăn trong hộp thức ăn của Cẩm Ngôn đều đã thối rữa.”

Tiểu Thiền tỏ vẻ khiếp sợ, bật thốt lên: “Làm sao có thể, hầu gái chỉ quên đổi hôm qua!”

Hiện tại không phải ngày mùa hè, chỉ một ngày không đổi lại, làm sao lại có hỏng chứ!

Cẩm Ngôn rất ít sống trong lồng tre, cũng rất ít ăn thức ăn trong lồng chim, thế nên nàng mới lén lười, cách ngày mới đổi một lần.

Chân Diệu thất vọng nhìn Tiểu Thiền, chậm rãi nói: “Tiểu Thiền, mọi việc quá tam ba bận, ngay cả bổn phận của mình ngươi cũng không làm được, viện này của ta không giữ ngươi được nữa.”

Làm hạ nhân, không phải là một lỗi cũng không được phạm phải.

Lần ra ngoài vào đêm thất tịch đó, sai bảo Tiểu Thiền chăm sóc cho Cẩm Ngôn, kết quả làm mất Cẩm Ngôn.

Còn có lần tự động nghe lén Chân Tĩnh nói chuyện, suýt nữa thì bị phát hiện.

Một người cứ luôn phạm sai lầm, đây không phải là vấn đề năng lực, mà là vấn đề tính cách.

Tháng sau nàng phải lấy chồng rồi, đến phủ Trấn quốc công, có một nha hoàn cứ gây chuyện thực sự không phải chuyện tốt.

Nếu Tiểu Thiền thật sự chọc vào phiền phức lớn thì có khi còn mất mạng ấy chứ.

Không để nàng làm nha hoàn hồi môn, có lẽ là chuyện tốt với nàng.

Tiểu Thiền hiển nhiên không nghĩ như vậy, đập đầu ầm ầm, mấy cái đã đập cho cái trán xanh đen.

Nàng không phải vừa vào phủ cái gì cũng chưa biết, nha hoàn bị chủ tử đuổi đi có thể có gì tốt chứ.

Chân Diệu đánh mắt cho Thanh Cáp đỡ Tiểu Thiền dậy.

Tiểu Thiền giãy giụa muốn quỳ xuống, nhưng không thắng được Thanh Cáp, tuyệt vọng nhìn Chân Diệu.

Chân Diệu thở dài: “Tiểu Thiền, nếu hai năm nữa ta mới lấy chồng thì không ngại cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nhưng tháng sau chính là lúc ta lấy chồng, tính ngươi như thế, thật đến phủ Quốc Công thì có khi không giữ được cả mạng. Để tốt cho tất cả mọi người, ngươi đừng cầu xin nữa. Ta đã nói ra lời này, thì sẽ không thay đổi nữa.”

Tiểu Thiền chán nản xụi lơ trên người Thanh Cáp, bả vai run run, khóc nức nở.

Thanh Cáp kéo Tiểu Thiền ra ngoài.

Tâm trạng của Chân Diệu cũng không tốt lắm.

Dù nàng hạ quyết tâm đuổi Tiểu Thiền đi, nhưng rốt cuộc nha hoàn đi theo mình gần một năm, dù là con chó con mèo, cũng có chút tình cảm.

Nhưng không thể làm người tốt bừa bãi, nếu không sẽ hại người hại mình.

“Cô nương, ngài đừng khó chịu. Đây cũng là ngài tốt bụng, đổi thành chủ tử khác, va chạm vào khách quý, dù không bị đánh chết thì cũng bị bán đi. Dù Tiểu Thiền không còn là nha hoàn tam đẳng, nhưng nhất định còn có thể ở lại làm thô sứ nha hoàn.” Bạch Thược khuyên bảo.

Chân Diệu gật đầu, hỏi Tử Tô: “Tử Tô, ngươi hiểu khá rõ nha hoàn trong viện, cảm thấy ai bù vào vị trí này thì thích hợp?”

“Hầu gái cảm thấy Giáng Châu rất thông minh.”

Chân Diệu liền nhớ tới nha hoàn anh tuấn có nốt ruồi đỏ giữa trán kia.

Chuyện Ngu thị trượt chân, chính là Giáng Châu cung cấp bằng chứng.

Cũng lanh lợi.

“Thế thì Giáng Châu đi, rồi đi báo cho quản sự.”

Bách Linh dẫn mấy nha đầu Tước Nhi mang quà của các nhà tới.

Chân Diệu nhìn sợ hết hồn: “Có nhiều như vậy?”

Bách Linh tràn đầy ý cười tận đuôi lông mày khóe mắt: “Hôm nay nhiều người tới thế mà. Cô nương, hầu gái đã ghi lại danh sách những thứ này, người xem có thích thứ nào thì lấy ra dùng luôn.”

“Được.” Chân Diệu cảm thấy lòng lại vui vui.

Chờ mong nhìn mấy nha hoàn mở quà ra, phân loại sắp xếp.

“Cô nương, người xem cái này.” Bách Linh nhặt một chiếm trâm gỗ ra đưa cho Chân Diệu.

“Rất thơm.” Chân Diệu nhìn kỹ một chút.

Thân trâm mài sáng loáng, đầu trâm là hai đóa hoa đào giao nhau, tuy không phải công nghệ phức tạp gì, cũng không nạm châu báu gì, nhưng lại có ý nhị.

Chân Diệu vừa nhìn đã thích, yêu thích cắm vào tóc.

“Ách, đây là quà La thế tử tặng.” Bách Linh nhìn thoáng qua danh mục quà tặng, sau đó thấy Chân Diệu đã cắm cây trâm vào mái tóc, bèn che miệng cười.

Chân Diệu tập tức đỏ mặt, vuốt vuốt tóc để che giấu.

Bách Linh sợ nàng xấu hổ sẽ tháo trâm hoa đào xuống nên vội đẩy một bộ cờ tới: “Cô nương. Mau đến xem, đây còn có một bộ cờ đấy, thật sự độc đáo.”

Lễ cập kê của cô nương bình thường thì hầu như đều tặng đồ trang sức, tặng bộ cờ không nhiều.

Bách Linh thầm nghĩ người tặng quà khéo léo thật thì bỗng nhiên khẽ ơ một tiếng: “Ơ. Ở đây còn một bộ nữa.”

“Ai tặng?” Chân Diệu nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Một trong đó nhất định là của huyện chủ Trọng Hỉ, một người khác là ai mà đáng hận thế!

“Ô, là của Nhị lão gia và huyện chủ Trọng Hỉ.”

Chân Diệu yên lặng nôn một ngụm máu.

Một người là bạn tốt, một người là Nhị bá nàng thích. Thế mà còn không bằng quà của La thế tử!

Chân Diệu phẫn nộ phất tay một cái: “Mau cất đi.”

Nếu để cho người khác thấy phòng nàng bày biện bàn cờ, tưởng nàng thích đánh cờ, thế thì nhức đầu rồi.

Bên kia Điền thị trở về phủ trấn quốc công thì lại đụng phải La Thiên Trình.

“Nhị thẩm, Tam thẩm.” La Thiên Trình chào hỏi, ánh mắt rơi vào gương mặt Điền thị.

Dấu móng tay hình trăng lưỡi liềm kia là sao, chắc lẽ bị người bóp?

“Trên mặt ta chẳng lẽ có cái gì?” Điền thị buồn bực.

“Không ạ.” La Thiên Trình cười cười.

Điền thị giơ tay lên sờ sờ, ngạc nhiên phát hiện dấu móng tay kia còn chưa tiêu đi, trong lòng lại bùng lên cơn giận dữ, cố gắng trưng nụ cười nói: “Đại lang, hôm nay đi phủ Kiến An bá, mới phát hiện Chân gia Tứ cô nương có bản lĩnh, ta bị kinh sợ té xỉu, chính nàng cứu ta tỉnh lại, thế đấy, bấm đến nỗi còn dấu ở đâu.”

Biết Chân Tứ láu táu như vậy, nàng không tin trong lòng La Thiên Trình không có ý kiến.

La Thiên Trình vẫn tỏ vẻ bình tĩnh ra mặt, nhưng trong lòng lại hoan hô một tiếng.

Làm tuyệt lắm!

Ai, lễ cập kê của nàng, chỉ tặng một chiếc trâm bằng gỗ trầm hương, dường như hơi nhẹ.

“Chân Tứ là vãn bối, cứu Nhị thẩm là lẽ tất nhiên. Nếu Nhị thẩm băn khoăn, vậy cháu sẽ cho thêm một phần quà để cảm ơn.”

Điền thị há to miệng.

Người nào băn khoăn a, đây là trọng điểm ư, trọng điểm là bấm bà ra như thế!

“Nhị thẩm?”

Điền thị hoàn hồn: “Ách, tất nhiên, tất nhiên.”

La Thiên Trình cười cười, hài lòng đi rồi.

Hay là tặng thêm một bộ cờ đi, lần tới phủ Chiêu Vân trưởng công chúa, nghe nói ngày ngày nàng đều đánh cờ với huyện chủ Trọng Hỉ.