*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiêu Dương, chẳng bằng tôi theo đuổi anh nhé?”
“Giờ hả?” Tiêu Dương nhướn mày.
Anh dừng xe, bình tĩnh nói một câu nghe như ông nói gà bà nói vịt: “Vậy cô xuống xe đi.”
Kiều Nhân vội vã xua tay: “Tôi nói đùa thôi, anh đừng bắt tôi đuổi theo xe anh nhé!”
“Lần sau đừng bắt chước tôi nói đùa nữa.” Anh liếc mắt nhìn cô, đưa xe vào bãi đỗ xe ngầm.
Cái liếc mắt ấy khiến cô chột dạ, nào còn dám nói đùa, lập tức gật đầu, đánh trống lảng: “À, tối mai anh có rảnh không? Tôi mời cơm anh.”
Chiếc xe từ từ tiến vào chỗ đậu xe quen thuộc, từ đây có thể nhìn thấy một góc chiếc xe của Kiều Nhân, Tiêu Dương hỏi: “Lại muốn đi tiệm nào?”
“Tôi nghĩ nhà hàng quanh đây hẳn anh đều ăn rồi… Đi xa thì không tiện.” Kiều Nhân mào đầu rồi mới ngỏ lời, “Chi bằng tới nhà tôi nhé? Lần này tôi nấu mời anh.”
Tiêu Dương im lặng mất một lúc. Vẻ mặt không đổi của anh khiến Kiều Nhân không đoán nổi rốt cuộc anh đang chuyên tâm đỗ xe hay đang cân nhắc cách từ chối cô.
Mãi sau anh mới bảo: “Ngày mai tôi nghỉ.” Rồi không rõ là có ý gì mà bổ sung thêm một câu, “Nhưng không cam đoan sẽ không phát sinh tình huống bất ngờ.”
Thế là đồng ý rồi. Kiều Nhân rất vui, đôi mắt cong cong, rạng rỡ sáng ngời: “Tôi về sẽ nghiên cứu thật cẩn thận thực đơn ngày mai!”
Nhìn cô qua gương chiếu hậu, Tiêu Dương cảm thấy cô gần đây càng ngày càng tự nhiên, ở trước mặt anh không hề lo lắng bại lộ tính cách thật như trước.
“Cô tự lên lầu trước đi.” Đỗ xe xong, anh móc bao thuốc từ trong túi, “Tôi hút điếu thuốc.”
Kiều Nhân chào Tiêu Dương, nhẹ nhàng lên lầu. Tiêu Dương ngồi trong xe, hạ cửa sổ xuống rồi châm một điếu thuốc. Tầm mắt anh lơ đãng nhìn về hướng cô rời đi, thong thả nhả một vòng khói thuốc, không hẳn là vui nhưng cũng không thấy phiền. Tuy nói là đùa nhưng Kiều Nhân nghĩ gì trong đầu, anh vẫn chưa đến mức đoán không ra.
Mấy năm nay, từng có vài cô gái theo đuổi anh nhưng đến cuối cùng, hầu như đều vì công việc bận rộn và tính cách lãnh đạm của anh cho nên không thể đơm hoa kết trái. Anh cho rằng Kiều Nhân là người đủ thông minh, anh đã ngoài ba mươi, cô cũng sắp lên đầu ba rồi, không tránh khỏi chuyện kết hôn, cưới gả, lúc này, tìm đối tượng theo đuổi không chỉ đơn giản là yêu, điều này hẳn cô hiểu rõ.
Thật không ngờ cô gái này nhìn qua là người có chút đầu óc, thực ra vẫn mang tâm tính của một đứa trẻ, làm việc vẫn còn tùy hứng.
Cũng lúc này, Kiều Nhân đã về đến phòng, thay dép, lấy di động trong túi rồi tùy tay ném túi lên sô pha, vừa gọi cho Hoàng Linh vừa đi về phía phòng ngủ. Lúc điện thoại kết nối, cô đang lăn mình trên giường, cầu cứu cô bạn thân: “Hoàng Linh, nhanh giúp mình!”
Cô lăn qua lăn lại trên giường: “Ngày mai mình muốn xuống bếp nấu cơm cho tiên nhân! Định làm thịt kho Đông Pha, gà hấp muối, canh cải thảo (*), cậu thấy thế nào?”
“Cậu sành ăn như vậy hỏi mình làm gì?” Đầu dây bên Hoàng Linh lẫn tạp âm rất lớn giống như đang ở ga tàu điện ngầm. Hoàng Linh tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Cậu định theo đuổi anh ta thật đấy à?”
Kiều Nhân nằm ngửa, khua khua chân trong không trung như đang đạp xe, từng câu từng chữ đều mang theo niềm vui: “Đương nhiên rồi, cách chữa bệnh thất tình tốt nhất là bắt đầu một cuộc tình mới!”
Cô bạn thân tỏ vẻ cực kỳ hoài nghi lời này: “Mình cho rằng đối với cậu mà nói phương pháp tốt nhất là một bữa cơm thịnh soạn…”
“Nếu theo đuổi được anh ấy, khoảng cách tới một bữa cơm thịnh soạn còn xa được sao?”, không ngờ bạn ấy nghi ngờ chỉ số thông minh của mình, Kiều Nhân cường điệu, “Vậy đấy coi như đã là một bữa thịnh soạn rồi!”
Đầu bên kia, Hoàng Linh bị chọc cười, miệng thì nói “Ngừng!”nhưng giọng nói rõ ràng đang cười, “Cậu rốt cuộc là thích anh ta hay thích thức ăn anh ta làm?” Dừng một chút, lại hừ hừ hai tiếng, “Nghe giọng phấn khích quá nhỉ, hôm nay có tiến triển gì à?”
“Phải, mình nói với Tiêu Dương là mình muốn theo đuổi anh ấy.”
“Thật hả?!” Tinh thần hóng chuyện của Hoàng Linh bừng tỉnh, “Anh ấy phản ứng thế nào?”
Nhớ lại phản ứng của Tiêu Dương lúc ấy, Kiều Nhân làm bộ như uất ức: “Anh ấy bảo mình xuống xe đuổi theo!”
Kiều Nhân không diễn nổi một giây đã bật cười, bại lộ tâm trạng đích thực: “Người đàn ông này miệng lưỡi thật lợi hại, mình rất thích.”
“Sặc… Ba lần yêu là ba kiểu người khác nhau hoàn toàn…” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng tàu tàu điện ngầm báo vào ga, hiển nhiên Hoàng Linh sắp lên tàu, “Mình bảo này, rốt cuộc là vì cái gì đột nhiên cậu lại thích anh ta vậy? Đã làm hàng xóm bốn năm rồi thế mà bây giờ tình yêu mới nảy mầm… Mình thật sự rất nghi ngờ cái cậu thích chính là đồ ăn của anh ta đấy.”
Kiều Nhân vẫn đang không ngừng khua hai chân giữa không trung, vừa nói vừa thở hổn hển: “Kỳ thật mình cũng không biết tại sao… Trước kia tối muộn đi làm về vẫn gặp anh ấy, anh vẫn nói ‘ngủ ngon’, mình chỉ cảm thấy anh rất lịch sự nhưng cũng rất lạnh lùng…”
Hai chân khua mệt không cố nổi nữa, cô thả chân xuống, lật úp người: “Thế mà lần trước, anh ấy đưa mình từ đồn cảnh sát về, mình nhắn cho anh một tin báo bình an, nhớ không? Sau đó anh ấy nhắn lại ‘ngủ ngon’, đọc xong tin nhắn mình liền có cảm giác thôi xong rồi…”
“Thật vậy hả? Nhưng vẫn là do biết anh ta nấu ăn ngon trước phải không?” Hoàng Linh trêu, một hồi lại như nhớ ra chuyện gì, tạm dừng một lát mới nói tiếp, “Được rồi, tạm thời cứ tin là cậu thật sự thích anh ấy đi. Tuy thế mình vẫn khuyên cậu vẫn nên cân nhắc vài ngày, đừng chém đinh chặt sắt nhanh như vậy… Thứ Bẩy tuần sau hội bạn đại học họp mặt, Chu Thừa Trạch cũng sẽ đi.”
Vừa nghe đến tên Chu Thừa Trạch, hai chân Kiều Nhân rơi bộp xuống nệm.
“Gì? Chu Thừa Trạch?” Cô cứ tưởng mình nghe lầm, “Không phải anh ta ở phân viện Học viện Khoa học Trung Quốc tại Bắc Kinh (*) sao?”
“Nghe nói chính anh ta xin điều đến phân viện bên này.” Nói ngắn gọn cho Kiều Nhân biết tình hình, Hoàng Linh lại bổ thêm một đao, “Lần trước mình tình cờ gặp anh ta. Nói thật, mình cảm thấy anh ta chạy tới đây là vì cậu đấy. Trịnh Tử Hạo nên duyên cùng tình cũ, sao cậu không nghĩ cũng sẽ như vậy với Chu Thừa Trạch luôn đi?”
Kiều Nhân vơ một chiếc gối che mặt mình, giả bộ khóc tu tu: “Cậu biết rõ chúng mình không thể nào mà còn kể loại chuyện thương tâm này, bạn bè mới tốt làm sao…”
Hoàng Linh bị đứng hình mất mấy giây rồi mới bảo: “Cũng đúng, mình quên anh ta không biết xuống bếp…”
Hai người buôn chuyện từa lưa đến tận khi Hoàng Linh về đến nhà.
Kiều Nhân đứng lên đi tắm rửa rồi lấy một cây kem trong ngăn đá ngậm vào miệng coi như cơm tối.
Ngày hôm sau, Kiều Nhân dậy sớm đi chợ. Trước tiên là chọn mua một con gà Tam Hoàng (*), tiếp đó là cải thảo, cuối cùng đến quầy thịt lợn, cẩn thận tính toán sức ăn lần trước của hai người khi cùng ăn cơm, nâng lên đặt xuống một hồi cuối cùng mua nguyên một khuỷu chân trước.
Kiều Nhân xách nguyên liệu nấu ăn về nhà bỏ vào tủ lạnh rồi nhanh chóng thay đồ để đi làm, mua bánh quẩy và sữa đậu nành trên đường, cố gắng lấp đầy bụng.
Hiếm khi tan tầm không bị tắc đường, Kiều Nhân vội vã chào đồng nghiệp ra về.
Trước tiên là thui xém lớp bì của tảng chân giò, cạo sạch lông, chần trong nước sôi vài phút, vớt ra, sau đó dùng dao pha thành từng miếng đẹp mắt, cho hành, gừng và hương diệp (*) vào nồi nước sôi, cho lại chân giò vào, đun đến khi chín bảy phần thì tắt bếp. Vớt chân giò ra, cho vào nồi bắt đầu chưng. Chân giò cần chưng trong nửa giờ, Kiều Nhân tranh thủ thời gian ấy bắt đầu nấu nước xốt. Đun nóng chảo, phi thơm hành tây, tỏi, đến khi chúng tỏa mùi thơm thì cho thêm quế, hương diệp, hoa hồi vào rang chung, đổ một bát nước lớn vào, thêm đường, ngũ vị hương, đun lửa nhỏ trong 40 phút.
Trong lúc chờ, cô không ngừng một phút, bắt đầu làm gà hấp muối.
Buổi sáng trước khi ra khỏi cửa đã mua gà về rửa sạch, sấy khô, gói kỹ, dùng tăm cố định dáng gà. Cô đặt nồi nước lớn lên bếp, đun sôi, xát muối cho gà, đợi muối ngấm vào gà lại xát thêm một lượt nữa rồi gói kỹ lại, bỏ vào trong nồi, dùng muối thừa để giữ gà ngồi thẳng, đậy nắp vung, hấp khoảng 6 phút là xong.
Lúc này vừa vưa có tiếng chuông cửa, Kiều Nhân tháo tạp dề chạy ra.
Tiêu Dương đứng chờ trước cửa, thấy cô có vẻ đang vội, thuận mắt nhìn về phía phòng bếp: “Muốn tôi giúp không?”
“Không cần, chỉ còn món rau nữa là xong.” Cô dẫn anh đến bên sofa ngồi xuống, lại bước về phía phòng bếp, mặt cười tủm tỉm, vui vẻ nói, “Anh xem tivi đi, điều khiển từ xa trên bàn trà, trà và đồ uống anh xem thích uống cái gì cứ uống, đừng làm khách.”
Tiêu Dương đứng lên, định qua giúp cô một tay, chưa bước được một bước đã đổi ý, ngồi xuống lại, nhìn khắp lượt bàn trà, cuối cùng chọn một chén Thiết Quan Âm.
TV đang phát tin tức buổi tối, anh không thích nhưng cũng không chuyển kênh, đặt chén trà xuống, lại đứng dậy một lần nữa, thong thả đi xem phòng một lần. Làm cảnh sát đã lâu nên anh sinh ra cái tật xấu này, đến nơi mới nhất định phải làm quen, phán đoán sơ bộ.
Kiều Nhân sống một mình, công việc bận rộn, trong nhà không đến mức không dính một hạt bụi, nhưng coi như sạch sẽ, ngăn nắp. Trong phòng ngoài đồ dùng gia đình thiết yếu, chẳng thấy đồ gì thừa. Sàn nhà là sàn gỗ đánh sáp hài hòa với gia cụ màu nâu, trông vào rất thoải mái.
Trong phòng bếp, tiếng xào nấu đã ngừng, hẳn là đồ ăn đã xong, Tiêu Dương liền đi vào phòng bếp.
Lục tục đem ba đĩa đồ ăn và một bát canh bày ra bàn rồi cùng ngồi xuống. Trước bữa ăn, mỗi người uống một chén canh nấm hương thịt viên (*), Tiêu Dương ăn một viên, cảm thấy có điểm hứng thú: “Thịt viên này là tự làm à?”
Thịt viên nhìn rất đẹp, viên thịt được nặn chặt, chiên trước khi nấu súp nên ngấm gia vị, thịt mềm mà dai trộn lẫn cùng gừng băm nhỏ. Thêm vài lát nấm hương, chén canh này ngon càng thêm ngon.
“Chú Giang, chồng mẹ tôi làm.” Kiều Nhân gật đầu, đôi mắt trong suốt sáng ngời, không hề luống cuống khi nhắc tới cha kế, “Rất ngon phải không? Chú ấy có dạy qua một lần cho tôi rồi nhưng tay tôi không đủ khỏe, băm thịt không đạt yêu cầu. Vậy nên mỗi lần chú làm đều dặn mẹ mang cho tôi một phần.”
Tiêu Dương gật đầu, ăn hết nửa viên thịt còn lại, “Rất thơm.”
“Thử chân giò Đông Pha đi,” thấy anh đã uống xong canh, cô lại gắp tiếp một lát chân giò cho anh, “Trình nấu món này của tôi không ổn định, may là hôm nay thể hiện không tồi.”
Chân giò được bày trong một đĩa sứ trắng, rồi rưới nước tương lên trên, màu sắc mê người.
Tiêu Dương nếm thử một miếng, bì mềm, béo nhưng không ngấy. Kho Đông Pha ngon hay không mấu chốt là ở thời gian chưng thịt và độ lửa, cô căn chỉnh không tệ, chân giò cũng rất ngon.
Tiêu Dương ăn xong, ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt của Kiều Nhân, chỉ thấy đôi mắt ấy chớp chớp như mảnh trăng đang cười, phảng phất như đang phát sáng, chờ mong sự đánh giá của Tiêu Dương. Vốn anh định khen cô nhưng nhìn ánh mắt mong chờ ấy anh lại nuốt hết lời đã đến bên miệng trở vào.
“Có thời gian cô có thể thử món hầm.” Vẻ mặt Tiêu Dương ôn hòa, anh nói xong lại đưa đũa về phía bát canh cải thảo, “Tốn thời gian nhưng dễ làm hơn.”
Căn bản không hề ngờ rằng đến nửa câu khen ngợi cũng không có, Kiều Nhân không khỏi ngẩn người. Cô cứng miệng, đang định nói thì di động đã reo trước một bước.
Tiêu Dương nhướn mày, lấy điện thoại ra đứng lên, nói với Kiều Nhân: “Nhận điện thoại.”
Anh đi đến sát ban công, nghe nội dung điện thoại phía đầu kia nói rồi gật đầu: “Tôi lập tức đến ngay.”
Kiều Nhân yên lặng chờ Tiêu Dương cúp điện thoại, trở lại bên bàn ăn, không đợi anh mở miệng trước đã hỏi: “Ở cơ quan có việc ạ?”
“Ừ.” Anh không giải thích nhiều lời, “Cô từ từ ăn, tôi đi trước.”
“Chờ một chút, nhanh thôi.” Bưng đĩa gà hấp muối đứng lên, chạy vào phòng bếp, chẳng bao lâu sau, cô mang một cặp lồng cơm ra, tìm một cái túi sạch bỏ vào, đưa cho anh, ngẩng đầu cười với Tiêu Dương, “Anh chưa ăn gì, cầm theo gà hấp muối đi. Đã chặt vừa ăn rồi, có thể ăn nguội.”
Vốn tưởng rằng cô sẽ có chút thất vọng, Tiêu Dương không ngờ cô sẽ có phản ứng như thế này, thoạt nhìn như không sao cả. Anh nhận hộp cơm, thuận miệng cảm ơn, xỏ giầy định đi, quay đầu nhìn cô: “Lần sau có thời gian, chúng ta cùng nhau nấu.”
Kiều Nhân gật đầu như gà mổ thóc, sau đó bất ngờ kiễng chân, nhanh lẹ hôn lên cằm anh một cái. Vạn vạn không ngờ tới (*) cô sẽ đột nhiên làm vậy, Tiêu Dương cứng đờ, sau đó quay người nhìn cô đứng nép sau cánh cửa, chỉ để lộ đôi mắt cong cong: “Chú ý an toàn nhé.”
Dứt lời, cửa khép hẳn lại.
Tiêu Dương đứng bất động trong hành lang chừng nửa phút rồi mới xoay người xách cặp lồng xuống tầng. Lúc anh tới đồn cảnh sát, Nghiêm Thông đang ngáp dài vì trực đêm.
Thấy Tiêu Dương đột nhiên xuất hiện, một khắc trước vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài, một khắc sau Nghiêm Thông đã mở to mắt: “Gì thế? Lão Tiêu, sao cậu lại tới đây?”
Tiêu Dương đi thẳng đến bàn trước mặt Nghiêm Thông, không giải thích gì, đặt cả hộp cà mèn lên bàn: “Bữa tối.”
“Hôm nay uống nhầm thuốc gì mà lại mang bữa tối cho tôi hả?” Nghiêm Thông càng kinh ngạc vô cùng, trợn tròn cặp mắt khi thấy gói đồ trong cà mèn, không khỏi hoài nghi, động tác mở gói nhanh đến bất ngờ: “Lại còn là gà hấp muối?”
Không đáp tiếng nào, Tiêu Dương lặng lẽ ngồi xuống ghế bên cạnh, quét mắt nhìn gà hấp muối trong cà mèn: da gà vàng óng ánh, thịt gà nhìn có vẻ trơn mềm, nếu bán sẽ rất đắt hàng. Nghiêm Thông không khách khí chút nào, cầm một miếng đùi gà bắt đầu ăn, miệng vừa nhai thịt gà vừa nói: “Chà… Không thật giống vị ngày trước cậu làm…”
“Hàng xóm làm.” Tiêu Dương thờ ơ đáp, mở ngăn kéo lấy một khối rubik ra.
Lỗ tai Nghiêm Thông lập tức vểnh lên: “Hàng xóm? Không phải là luật sư Kiều đấy chứ?”
Tiêu Dương cúi đầu chơi rubik, bơ Nghiêm Thông toàn tập.
Thái độ bình thường này sao mình lại thấy có phần không bình thường nhỉ? Nghiêm Thông vừa cắn chân gà vừa soi Tiêu Dương, gật gù vẻ rất thông thái.
Lão Tiêu đây là có biến rồi…
——————————————————–
(*) Thịt kho Đông Pha, hay thịt kho Tô Đông Pha (Dongpo Pork): 东坡肘子. Món này rất nổi tiếng, có một giai thoại thú vị về nó.
Gà hấp muối: 盐焗鸡. Từ 焗 được dịch là nướng nhưng mình xem video cách làm thì thấy nó giống hấp nên dịch là hấp. Đây là video.
Canh cải thảo: 上汤娃娃菜. Trong đó, 上 là thượng, nghĩa là phần trên, ở đây hiểu là ngọn cải thảo.
(*) Học viện Khoa học Trung Quốc (Chinese Academy Of Sciences), nổi tiếng là một trong Lưỡng Viện của Trung Quốc. (Liễu Truyền Chí, người sáng lập Lenovo đã từng nghiên cứu điện toán tại đây và chính viện đã cấp cho ông 25.000 USD để làm vốn thành lập Lenovo. Xem thêm về trường tại link. Về Lenovo, mời đọc Châu Á thần kỳ. và các ấn bản có liên quan khác.) CAS có 13 phân viện tại Bắc Kinh, Thẩm Dương, Trường Xuân (Cát Lâm), Thượng Hải, Nam Kinh, Vũ Hán, Quảng Châu, Thành Đô, Côn Minh, Tây An, Lan Châu, Hợp Phì và Tân Cương.
(*) hương diệp: 香叶. Diệp là lá, hương là thơm, nhưng mình search thử ra đủ loại lá, có nhiều hình trông chẳng giống đồ dùng để nấu gì cả.
(*) Gà Tam Hoàng: là một giống gà nuôi xuất xứ Quảng Đông, nuôi lấy thịt và trứng. Lâu nay mình cứ nghĩ nó là made in Vietnam:))
(*) Vạn vạn không ngờ tới: chỗ này có thể dịch là vạn lần không ngờ nhưng mà vì nó vừa khéo trùng với tên một series hài Tung Của mà mình đang xem nên để vậy luôn cho vui.
Comment by SL: Ôi mình ghê nhất mấy cảnh ăn uống, search mệt các loại đồ ăn đến nguyên liệu nhưng mà mình rất rất thích chương này, nấu ăn thật tuyệt vời, sau này sẽ kiếm anh chồng dạy mình nấu ăn ngon hê hê. Anh Dương đểu quá đi, còn bày đặt thử lòng chứ, chẳng ngờ bị chị tranh thủ, 1- 0 nghiêng về đội chị Kiều