“A lô? Mẹ à?”
Kiều Nhân đang ở hội trường hôn lễ thì nhận được điện thoại của mẹ, nghe nói có một người phụ nữ nước ngoài gọi cho mình thì nhíu mày.
“Vâng, vâng, được… Mẹ nói đi, con nhớ.” Cô vỗ nhẹ vào tay Tiêu Dương, “Cho em mượn điện thoại một lát.”
Tiêu Dương bỏ điếu thuốc xuống, đưa điện thoại của mình cho cô.
Kiều Nhân ghi dãy số Thẩm Yến Phương đọc vào điện thoại của anh, sau đó tìm một số điện thoại trong danh bạ của mình để đối chiếu, thấy đúng rồi mới xóa số trong điện thoại Tiêu Dương, trả lại cho anh.
“Em ra ngoài gọi điện thoại.” Cô để lại một câu như vậy rồi vội vàng ra ngoài, không hề để ý thấy Tiêu Dương vẫn đang nhìn mình.
Tiêu Dương dụi tắt tàn thuốc trong tay, mày cũng cau lại.
Kiều Nhân gọi cho số điện thoại vừa nãy. Đó là điện thoại bàn nhà Claire Jones, điều này không bình thường vì Claire thường liên hệ với cô bằng số di động. Kiều Nhân tìm một góc yên tĩnh đứng đợi điện thoại, cuối cùng chỉ nghe thấy âm báo để lại tin nhắn.
Kiều Nhân gọi qua số di động của Claire, máy lập tức có người nghe, Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm: “Hi Claire, this is Joey.”
Bên kia không đáp, Kiều Nhân chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Sau một lát, cô nghe thấy phía bên kia bỗng vang lên một tiếng cười của đàn ông, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, âm thanh ấy chui qua màng nhĩ của cô, khiến cô sởn tóc gáy một cách bản năng.
“Hi, Joey.”
Lỗ chân lông toàn thân co lại, da đầu giần giật, hai mắt mở to, Kiều Nhân xiết chặt di động, vài giây sau mới mở miệng hỏi: “Who’s that?”
Người đàn ông không đáp. Tiếp đó là tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ!
“Claire?!” Kiều Nhân lập tức căng thẳng, nói lớn tiếng hơn, giọng nói đầy hoảng hốt. Người đi qua đi lại đều quay đầu nhìn cô nhưng cô không để ý, những ký ức nhuộm màu máu hiện về, cô nghe thấy tiếng la thét, tiếng kêu khóc cầu cứu của phụ nữ, cô không dám chắc đó là âm thanh của hồi ức hay là âm thanh chân thật của thực tại.
Người đàn ông nói: “Now, you know who I am.”
Kiều Nhân tức điên, mở miệng lập tức mắng: “You son of bitch! What the hell are you doing!”
Gã đàn ông cười sằng sặc, mỗi âm thanh đều khiến người ta dựng cả tóc gáy.
“I’ m coming for you, Joey.”
Hắn ta nói nhẹ bẫng, nói xong còn hôn môi qua di động. Kiều Nhân cảm thấy từng thớ cơ trên cơ thể đều đang gồng lên, không đợi cô nói gì hắn đã cúp máy.
Kiều Nhân lập tức tháo sim, tay run lập cập. Thình lình có người vỗ vai cô khiến cô giật bắn người, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Dương mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy mặt cô tái xanh, Tiêu Dương nhíu mày, là một cảnh sát điều tra, anh ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chờ em.” Kiều Nhân không giải thích vội, cô kéo tay anh chạy đi tìm lễ tân khách sạn. Sau khi biết địa điểm tổ chức đám cưới không được đăng ký trên máy tính, cô lấy lại bình tĩnh, quay người tìm Tiêu Dương, nói với anh phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Tiêu Dương khẽ nhíu mày nhìn cô giây lát, không hỏi nhiều, chào hỏi đám người Trần Thắng xong thì cùng cô rời khỏi khách sạn.
Họ lái xe đến một công viên ở vùng ngoại ô, trên đường dừng xe 2 lần. Lần đầu tiên, Kiều Nhân xuống xe, bẻ gãy sim ném vào thùng rác ven đường. Lần thứ hai, cô lấy điện thoại, đi liền cả bảng mạch điện tử ném vào thùng rác công cộng.
Dọc đường ngang qua một cửa hàng di động Trung Quốc, cô bỏ 300 tệ mua một chiếc Nokia có kèm sim. Khi đến công viên, Tiêu Dương dừng xe. Kiều Nhân lấy di động gọi cho một dãy số lạ.
Anh ngẫm nghĩ một lát mới đoán ra, đấy là số điện thoại khẩn cấp của Mỹ 911.
Kiều Nhân báo án. Hay nói chính xác là đang ở Trung Quốc gọi điện thoại vượt biển sang Mỹ báo án.
Không giống luật sư, vì thường xuyên làm việc trong nước nên đã rất nhiều năm Tiêu Dương không tiếp xúc với tiếng Anh. Anh lắng nghe cần thận lời Kiều Nhân nói nhưng chỉ có thể chàng màng nghe ra cô báo án mất tích, người mất tích tên là Claire Jones và một chuỗi địa chỉ dài.
Tiêu Dương tranh thủ xuống xe vào cửa hàng tiện lợi mua một chai nước khoáng. Lúc anh trở về, Kiều Nhân đã cúp máy. Anh mở chai nước rồi đưa cho cô, để cô uống một chút nước cho bình tĩnh lại.
Nước lạnh trôi qua cổ họng, cảm giác lạnh buốt kích thích vị giác, khiến não bộ tỉnh tảo hơn. Kiều Nhân thở hắt một hơi, áp chai nước lên má, quay đầu đối mặt với cái nhìn của Tiêu Dương. Cô sắp xếp lại từ ngữ một lát rồi mới mở lời: “Anh có nhớ em đã từng nói với anh… Bốn năm trước em từng đụng phải một tên giết người biến thái bên Mỹ.”
Tiêu Dương gật đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô: “Em không nói rõ.”
“Lúc ấy em sang Mỹ thăm bạn, cô ấy là Clare Jones, là một cảnh sát ở bên đấy.” Kiều Nhân lấy nắp chai từ tay anh, đóng nắp chai nước lại, từ từ kể: “Thật không đúng lúc, khi em đến, họ đang điều tra một vụ án giết người liên hoàn, Càng không đúng lúc là, tên hung thủ trong lúc gây án bị em nhìn thấy.” Nói tới đây, cô ngẩng đầu, nhìn lại anh, “Cho nên em bị hắn bắt cóc theo.”
Kiều Nhân kéo vành tai để bình tĩnh hơn chút nữa.
“Sau đó em may mắn trốn thoát… rồi cung cấp manh mối cho phía cảnh sát, giúp họ bắt được hung thủ. Tên hắn là Declan Garcia.” Cô nói, “Nhưng ở bang đấy không có án tử hình, họ chỉ có thể tống hắn vào tù. Năm ngoái em nhận được điện thoại của Claire, cô ấy nói Declan Garcia đã vượt ngục, cảnh sát không tìm thấy hắn.” Kiều Nhân chợt nhận ra là mình vừa nói rằng mình có chuyện đã giấu giếm anh nên lo lắng nhìn sang, “Có điều khi ấy Claire nói chỉ cần em không đến Mỹ thì sẽ không gặp nguy hiểm… nên em không để tâm.”
Tiêu Dương biết thừa nguyên nhân cô bổ sung câu cuối vào, mặt không đổi sắc, ánh mắt không gợn, mày hơi nhíu: “Tiếp đi.”
Kiều Nhân gật đầu, kể tiếp: “Vừa rồi em nhận được điện thoại của mẹ phải không? Bà nói với em có một người phụ nữ nước ngoài gọi cho em và cho em số điện thoại. Đó là số điện thoại nhà của Claire nhưng khi em gọi lại thì không có người nghe máy. Cho nên em gọi sang số di động của cô ấy…” Kiều Nhân không giấu được vẻ hoảng hốt, “Người nghe điện thoại là Declan Garcia.”
Lý do báo án đã rõ rảng: “Vậy nên em báo cảnh sát?”
“Vâng.” Cô gật đầu.
“Hắn nói những gì với em?”
“Hắn nói ‘I’ m coming for you’, ý là sẽ không bỏ qua cho em.” Kiều Nhân nhớ lại, “Em còn nghe thấy tiếng phụ nữ hét thất thanh… Em không chắc có phải Claire hay không, lúc đấy em sợ quá.” Kiều Nhân bắt đầu hỗn loạn, “Em sợ Claire gặp chuyện không may vì em… Cô ấy còn một cô con gái chưa đầy tuổi.”
Tiêu Dương yên lặng lắng nghe, đưa tầm mắt dõi về phía ngoài kính chắn gió. Thời tiết tháng Mười ở B hẵng còn khá oi nồng, giờ đã qua giữa trưa, lúc nhiệt độ lên cao nhất, người đi qua đi lại đều phải che ô, khiến đường phố trở nên rực rỡ vô cùng. Dân số khổng lồ của Trung Quốc, biển người này chính là tấm lá chắn bảo vệ tố nhất. Kiều Nhân không thể không biết điều này nhưng nhìn một loạt phản ứng của cô sau cuộc gọi ấy chứng tỏ Kiều Nhân thực sự lo rằng Declan Garcia sẽ tìm được mình.
Mức độ hoảng hốt thế này, chỉ có thể có 2 nguyên nhân. Một là, Declan Garcia để lại bóng ma tâm lý cho cô quá lớn. Hai là, hắn ta quả thực có năng lực tìm được cô.
“Khoan hãy vội.” Tiêu Dương nói, không có vẻ gì khác thường, hoàn toàn không giống Kiều Nhân, “Một tên tội phạm vượt ngục bị truy nã muốn xuất cảnh đâu dễ như vậy. Claire là cảnh sát, nếu cô ấy vẫn để tâm đến hành tung của Declan Garcia thì không thể dễ dàng gặp chuyện bất trắc.” Nói rồi anh chuyển đề tài, “Nói về tình hình của hắn đi.”
“Ai?”
“Declan Garica.”
Kiều Nhân nheo mắt, cô cảm thấy hơi lạnh điều hòa trong xe như đang bổ nhào về phía mình, khiến cô có ảo giác trở về cái đêm kinh hoàng ấy, cô đào thoát vào lúc bình minh và được đưa đến đồn cảnh sát làm ghi chép, không khí lúc ấy cũng thoải mái giống bây giờ. Đáng tiếc, tâm tư cô rối như tơ vò, nỗi sợ hãi và kích động cắn xé lẫn nhau, đầu cô muốn nổ tung.
“Bị giết hại … Rất nhiều phụ nữ. Cụ thể là bao nhiêu người thì em không rõ lắm.” Cô nói, “Em nhớ tất cả nạn nhân đều mắt xanh tóc vàng, vẻ ngoài rất xinh đẹp. Tối ấy, em thấy hắn ở bãi đỗ xe, hắn đang kéo một cô gái vào trong xe. Em trốn sau một chiếc xe gọi điện thoại báo cảnh sát, không ngờ bị hắn bắt được.” Kể đến đây, môi cô trắng bệch, “Sau khi hôn mê rất lâu, em tỉnh lại đúng lúc nhìn thấy hắn ta đang giết người.”
Tiêu Dương không nói một lời, nhìn cô chăm chú, không để lộ cảm xúc cá nhân. Đây giống như một sự cổ vũ âm thầm, Kiều Nhân được tiếp thêm dũng khi, tiếp tục hồi tưởng: “Hắn cắt rời thân thể khi cô ấy vẫn còn sống… tránh cắt vào động mạch chủ, bắt đầu từ những chỗ nhỏ trước… Nếu nạn nhân đau đến mức hôn mê, hắn sẽ hắt nước lạnh bắt tỉnh lại.” Kiều Nhân lắc đầu trong vô thức, “Cô gái ấy kêu rất thảm thiết…”
Những hình ảnh chôn sâu trong trí nhớ dần hiện về: người đàn ông cao lớn có một chiếc bóng hắt dài nhờ ngọn đèn đè chặt hai chân của cô gái, cô gái kêu thảm thiết, lưỡi cưa nhuốm máu, một ngón tay bị nèm xuống sàn nhà, máu me lênh láng…
Mặt Kiều Nhân càng ngày càng trắng hơn, ánh mắt ảm đạm, có phần dại đi, nỗi sợ hãi và bối rối rung động trong đáy mắt.
Tiêu Dương cau mày. Cô ấy không nhận ra mình đang run rẩy.
“Thả lỏng.” Tiêu Dương cầm tay cô, giọng nói vững vàng, bình tĩnh, dẫn đường cho cảm xúc của cô ổn định lại. Trạng thái của Kiều Nhân không ổn, anh biết hiện tại không thể ép cô hồi tưởng lại những chi tiết ấy thêm nữa nên dẫn dắt cô bỏ qua: “Làm thế nào em thoát được?”
Thoát thế nào? Kiều Nhân lại hoảng hốt.
“Em tỉnh lại sớm hơn dự tính của hắn… Hắn ta phát điên lên, có lẽ vì em tỉnh quá sớm, thấy hắn giết người, phá hủy kế hoạch của hắn. Hắn nói rằng vốn không định giết em.” Kiều Nhân quá sợ hãi, cô không có cách nào ngừng kể, “Sau đấy hắn dùng cách đối xử với các nạn nhân với em, đánh em ngất xỉu rồi vứt vào một gian phòng.”
Tiêu Dương giữ cổ tay, kéo cô về phía ghế lái bên này, để cô ngồi lên chân mình, ôm hẳn cô trong lòng: “Không có việc gì, đến đây là đủ rồi.” Đôi mắt sâu thẳm, khuôn mặt lãnh đạm, giọng nói trầm ổn, tốc độ nói chầm chậm trấn an cô, “Hiện tại em rất an toàn.”
Lần đầu tiên Tiêu Dương thấy Kiều Nhân có biểu hiện thế này. Những lần đối mặt với án mạng trước đây, cho dù đụng phải thi thể, cô ấy vẫn luôn trấn định. Vậy nên thật khó tưởng tượng rốt cuộc là cái dạng gì có thể khiến cô đã cách 4 năm ngồi hồi tưởng lại mà vẫn mất kiểm soát như vậy.
Kiều Nhân nằm trong ngực anh, dần dần tỉnh táo lại, không còn run rẩy nữa. Mùi hương quen thuộc của anh giúp cô lấy lại bình tĩnh. Dẫu sao đã qua 4 năm… Tất thảy chỉ còn là hồi ức mà thôi. Anh nói đúng, ít nhất, hiện tại cô rất an toàn.
“Đó là một nhà xưởng bỏ hoang… Hắn ta đã sửa lại.” Cô ép mình phải bình tĩnh, “Hắn ta vứt cho em một cái xác không có đầu ngón tay… Bắt em phải tìm các mảnh cơ thể để ghép lại hoàn chỉnh…” Cô nghiêng đầu nhìn cảnh phố phường qua cửa sổ xe, cố gắng giữ tỉnh táo, không để mình chìm đắm trong hồi ức, “Chỉ có 24 giờ… Có nhiều mảnh thi thể khác nhau… Nhưng không chỉ của một người… Em không thể phân biệt được đâu là cái em cần tìm…”
Cô còn nhớ rõ mình đã hét thất thanh khi nhìn thấy mười mấy chiếc đầu bê bết máu tươi. Những chiếc đầu ấy bị cắt mất tai, mũi, môi, mắt cũng bị khoét mất, chỉ còn hai cái hố sâu hoắm ở đấy, cả khuôn mặt nhầy nhụa máu. Hắn ta bỏ tất cả khí quan của nạn nhân vào một gian phòng, Kiều Nhân vừa nôn mửa vừa tìm kiếm từng cặp khí quan, trên đôi tay và cánh tay cô đều là vết máu.
Không đếm được có bao nhiêu ngón tay, ngón chân, cánh tay, cẳng chân… Máu chảy lênh láng, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến người ta buồn nôn. Hơn hai mươi tiếng đồng hồ ấy quả thực đã rút cạn sinh lực cả đời cô, là một cơn ác mộng không có hồi kết, khi cô đến chỗ người cuối cùng trong phòng, chờ đợi cô là hơn chục mảnh thi thể và nội tạng nằm tán loạn trên đất.
Khoảnh khắc ấy, Kiều Nhân biết, Declan Garcia, từ đầu tới cuối chưa từng muốn cô có cơ hội sống sót rời khỏi đây. Hắn chỉ muốn hưởng thụ việc giết cô, hưởng thụ tiếng thét chói tai của cô, sự sợ hãi và nôn mửa, hưởng thụ cảnh cô vì mạng sống mà đào bới trong máu thịt bầy nhầy, hưởng thụ nỗi tuyệt vọng khi cô nhìn thấy thi thể cuối cùng, đối mặt với nội tạng đầy đất… Hắn tận hưởng khoái cảm trong quá trình tra tấn cô, sau đấy sẽ xẻ thịt cô để đạt tới cao trào.
Sau khi ý thức được hết thảy, Kiều Nhân tỉnh táo lại ngay trong thoáng chốc.
Cuối cùng cô đứng ở cửa phòng rồi té xỉu.